Bán Tiên

Chương 217: Thăng cấp người làm vườn




Tiểu Hồng như có đăm chiêu, đại khái nghe hiểu rồi, nhưng lại khó xử nói: "Nhưng nó không thích ăn loại thức ăn mà ngươi mang đến đó a, cho nó ăn, nó sẽ nôn ra."

Mày kiếm nam tử: "Thức ăn thanh tâm quả dục tự nhiên sẽ không có vị gì, không thích ăn là rất bình thường. Nó không muốn ăn cứ để cho nó bị đói, đói đến lúc không chịu nổi nữa tự nhiên sẽ ăn. Tiểu gia hỏa này vừa mới cai sữa, đây chính là thời gian để dưỡng thành thói quen ăn uống tốt, không nên nuông chiều nó. Qua thêm một tháng nữa, đợi cho năng lực tiêu hóa của nó tăng lên thì có thể để cho nó dùng Nghiệt Linh đan rồi. Đến lúc đó theo nó chậm rãi lớn lên, linh trí cũng dần dần mở ra, sẽ trở thành bạn tốt đồng hành với tiểu thư nhà ngươi."

Nghiệt Linh đan? Ánh mắt Nam Trúc hơi lóe lên, trong lòng âm thầm chấn động, ai za, con chó con này vậy mà sắp dùng một viên Nghiệt Linh đan giá trị nghìn vạn lượng bạc?

Có lúc gã thật sự không hiểu được ý nghĩ của nhà có tiền, giá trị một viên Nghiệt Linh đan đủ để bồi dưỡng ra một Huyền cấp tu sĩ, tình nguyện đem nhiều tiền như vậy tùy tiện tiêu phí tại trên người một con sủng vật cũng không nguyện tùy tiện tiêu phí tại trên thân người, thật không biết là nghĩ như thế nào.

Gã phát hiện đời này của mình sống còn không bằng một con chó của nhà có tiền.

Tiểu Hồng ôm tiểu cẩu tử lên, "Tử Long, vậy thì ngươi sắp phải chịu đói bụng rồi, ai bảo ngươi không ngoan."

Phùng Trường Điển nhịn không được hỏi một câu, "Con Linh sủng này thoạt nhìn giống y như chó."

Mày kiếm nam tử cười nhẹ nói: "Phùng quản sự, nó không gọi là chó, gọi là 'Tử Vân hống(sói)', bây giờ còn chưa nẩy nở mà thôi, lớn lên thì to hơn hẳn chó, một trảo dễ dàng có thể khiến sư tử hổ báo vỡ toang đầu óc, mãnh thú bình thường nhìn thấy nó đều phải đi vòng."

Phùng Trường Điển thổn thức, "Trước giờ chưa từng nhìn thấy, Tam tiểu thư lúc nào nuôi dưỡng nó lớn lên, lớn lên thì phải cẩn thận một chút."

Tiểu Hồng kiêu ngạo nói: "Là lễ vật do Thanh Liên sơn Chưởng môn đại nhân tặng cho tiểu thư nha, ba ngày trước Sở công tử mới đem xuống núi."

Vừa nghe nói là Thanh Liên sơn Chưởng môn tặng cho, Phùng Trường Điển đem lời nói cảm thấy nuôi dưỡng cái trò này nguy hiểm nuốt trở vào, nga nga đáp lời mấy tiếng.

Nam Trúc trong lòng lại sách sách không ngừng, Thanh Liên sơn Chưởng môn thế nhưng là Chưởng môn đại phái rồi, cũng không biết Tam tiểu thư này đến tột cùng là người nào, lại có mặt mũi lớn như vậy.

Lúc này, Phùng Trường Điển mới nhận ra tên mập mạp kia vẫn còn tại đây, lúc này đằng hắng nói: "Ngươi làm không tệ, trước tiên trở về đi, đã nói có trọng thưởng thì sẽ có trọng thưởng, sẽ không thiếu ngươi."

"Vâng." Nam Trúc vẻ mặt nịnh nọt cười cười lui xuống.

Mày kiếm nam tử kia và tiểu Hồng cũng không nán lại lâu, cùng nhau mang theo tiểu gia hỏa rời đi.

Về phần Nam Trúc, vừa đi ra sân phơi liền bị một đám gia đinh với lòng ước ao vây quanh.

"Ui, mập mạp, Phùng quản sự thưởng ngươi cái gì rồi?" Có thanh y gia đinh hỏi.

Nam Trúc buông tay, "Không biết, nói là sẽ thưởng sau. Đúng rồi, nha hoàn kia là ai vậy, tại sao thoạt nhìn ngay cả Phùng quản sự cũng phải cho bọn hắn mặt mũi."

Thanh y gia đinh cười hắc hắc nói: "Đó là thiếp thân nha hoàn tiểu Hồng của Tam tiểu thư."

"Tam tiểu thư là ai?" Nam Trúc nhân cơ hội hỏi thăm.

...

Mặt trời chiều hạ thấp về phía Tây, ngoài cổng hông phía Tây Văn phủ, một con thuyền chở hàng nhỏ neo đậu trong nhánh sông, Mục Ngạo Thiết và những gia đinh khác lục tục lên thuyền chất lương, khi hai sọt được chứa đầy liền gánh lên bờ, đưa vào bên trong phủ.

Lương là tân lương cao cấp, bách tính tầng dưới chót chưa hẳn ăn nổi, tại Văn phủ nhưng là định kỳ bổ sung cấp cho các đại trù phòng bên trong phủ.

Cho dù chỉ có thể tại dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hộ viện và đi theo lộ tuyến quy định, nhưng mà Mục Ngạo Thiết xem như đã có cơ hội tiến vào nội viện Văn phủ.

Dọc theo đường đi, y đều âm thầm quan sát xung quanh, ghi nhớ lộ tuyến và địa hình, âm thầm phỏng đoán "Văn Xu các" ở đâu...

Nam Trúc cũng tương tự, trong ngày đầu tiên trà trộn vào phủ thì đã tiến vào Văn phủ nội viện, tuy rằng tiến vào tầng thứ tương đối nông cạn.

Gã chỉ có thể di chuyển tại khu vực vườm ươm sát với nội viện môn đình kia.

Mặt trời chiều hạ xuống, một tên đại mập mạp đi theo một ông già làm vườn học tập cách làm cỏ như thế nào, tỉa cành vặt lá cho hoa và cây như thế nào, tưới nước cho hoa cỏ cây cối như thế nào, vân..vân.

Toàn bộ hoa cỏ cây cối trong Văn phủ đều có chuyên gia không ngừng chăm sóc, phải luôn luôn duy trì tươi đẹp, duy trì sum xuê, duy trì vĩnh viễn vui sướng hướng vinh cũng là để cho khách nhân nhìn thấy, đây cũng là một loại phô trương của đại gia tộc.

Phùng quản sự nói chuyện giữ lời, phần thưởng tới rất nhanh, đầu tiên là trực tiếp thưởng một lượng bạc, thứ hai chính là làm công việc của người làm vườn này.

Xem như là bố trí cho một công việc nhẹ nhàng, trọng điểm còn là có thể học chút tài nghệ, hơn nữa tiền công mỗi tháng còn có thể nhiều thêm năm mươi đồng.

Đó chính là trọng thưởng mà Phùng quản sự đã nói.

Đó chính là trọng thưởng mà Nam Trúc độc chiếm công lao của sư huynh đệ ba người có được.

Nam Trúc khuôn mặt tươi cười tiếp nhận, xoay người liền cười nhạt, oán thầm không thôi, Linh sủng đáng giá cỡ nào a, giúp các ngươi tìm về mà chỉ thưởng một lượng bạc, thật cho rằng lão tử là dân nhà quê chẳng biết chẳng hiểu gì hay sao, nếu sớm biết như thế, còn không bằng để cho lão Thập Ngũ khai đao, mọi người cùng nhau nếm thử hương vị Linh sủng hầm là như thế nào.

Nói đến cùng, ngay từ đầu gã đã chướng mắt loại khen thưởng này.

Kì thực đối với những gia đinh phổ thông khác mà nói, đó quả thực là một phần trọng thưởng.

Thái dương sắp xuống núi rồi, đám gia đinh đã làm xong công việc dồn dập thu công, nhao nhao đi ăn cơm.

Sư huynh đệ ba người lại chạm mặt nhau, đều ăn không quen, nhưng vẫn phải cố gắng kiên trì mà nhai.

Lúc lấy cơm, người ta ước gì lấy nhiều thêm một chút, ba người bọn họ cũng không tiện để người lấy ít.

Dữu Khánh đã có kinh nghiệm, hắn có tổ riêng của mình, dễ xử lý, sau khi lấy xong một chén cơm nước thì trực tiếp quay đầu rời đi, có người hỏi thì nói mang về từ từ ăn.

Khóe mắt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết chú ý thấy vậy, cũng lục tục đứng dậy đi theo.

Dọc theo đường đi, một trước một sau, cẩn thận lưu tâm bốn phía, đi tới cổng vào khu nhà Dữu Khánh, khi đã xác định không người nào nhìn thấy mới nhanh chóng lách người đi vào.

Bên trong viện, Dữu Khánh đang an vị trên một cái ghế chờ đợi, khi nhìn thấy hai người lấm la lấm lét nhìn mình thì liền biết hai người sẽ đến.

"Ai, cái thứ này thật sự là ăn không vào nổi. Nếu như có thể đưa ra ngoài thì thật tốt, ăn xin ngoài đường e rằng nằm mơ cũng phải cười tỉnh rồi."

Nam Trúc ngoài miệng lải nhải, người đi tới phía sau Dữu Khánh thì trực tiếp đem một chén lớn cơm nước đổ vào trong cái nồi mà lúc trước Dữu Khánh đã đánh chùi sạch sẽ.

Mục Ngạo Thiết học theo, cũng đổ vào trong nồi kia.

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn thấy thì sửng sốt, vội đứng lên hỏi: "Thứ các ngươi không ăn lại đem tới chỗ ta là có ý gì?"

"Ai, ngươi một phần cũng là xử lý, hai phần ba phần cũng là xử lý giống nhau."

"Ta nói a, ai là Chưởng môn?"

"Hiện tại đều là gia đinh, đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, nói việc này còn có ý nghĩa sao? Ta tìm hiểu được không ít tình huống, ngươi có muốn biết hay không?" Nam Trúc hỏi ngược lại, người thì tại bên giếng ném gàu xuống, múc nước lên, sau đó đem chén của mình nhét cho Mục Ngạo Thiết đã ngồi xổm xuống chuẩn bị rửa chén, bảo rửa luôn một lần.

Dữu Khánh thấy thế, ngoài miệng hỏi: "Tình huống gì?" Động tác cũng không chậm, cũng nhanh chóng cầm chén đổ cơm nước vào trong nồi sắt, sau đó đưa cho Mục Ngạo Thiết rửa.

Mục Ngạo Thiết mắt lạnh quét về phía hai người, rõ ràng đang hỏi, các ngươi coi ta là cái gì?

Nam Trúc hắc hắc nói: "Lão Cửu, ta giúp ngươi lấy ghế đi."

Sau đó rung rung một thân thịt mỡ chạy vào trong kho, nhanh chóng xách ra hai chiếc ghế, bên trong kho có không ít loại đồ này.

Dữu Khánh ngồi trở lại trước, lại lần nữa hỏi: "Tình huống gì?"

Nam Trúc ôm bụng ngồi xuống, tựa ở lưng ghế, thở ra một hơi, "Ta xem như đã hiểu rõ, gia đinh có thể làm việc lâu dài tại Văn thị này, nếu không phải là con cái sinh ra trong phủ thì chính là đã kí kết khế ước bán mình, những người khác gần như không có khả năng nào lưu lại.

Nói cách khác, chúng ta nhiều nhất chỉ có thời gian ba tháng, chờ đến khi việc đại tế kết thúc, nếu như còn không có được thứ chúng ta cần, vậy thì phải cút đi."

Dữu Khánh: "Việc này không cần ngươi nói, nghĩ cũng có thể nghĩ ra được. Ta cũng không tin thời gian ba tháng còn vào không được 'Văn Xu các' . Đúng rồi, con Linh sủng gì kia là chuyện gì vậy, ngươi đoạt lấy công lao của ta chạy đi, được đến chỗ tốt gì?"

Rửa bát xong đứng lên, Mục Ngạo Thiết đi tới ngồi xuống, "Nghe nói thưởng cho một lượng bạc, thăng cấp làm người làm vườn học đồ, một tháng nhiều thêm năm mươi đồng tiền công."

Nam Trúc có chút bối rối, chuyển hướng đề tài, "Cũng may chúng ta chạy tới đúng lúc, ngăn cản ngươi hạ sát thủ, nếu không sự tình liền lớn rồi. Con Linh sủng kia chính là 'Tử Vân hống' trong truyền thuyết, là lễ vật do Thanh Liên sơn Chưởng môn đưa cho Văn thị Tam tiểu thư, vừa mới từ trên núi đưa tới không được mấy ngày."

Dữu Khánh kinh ngạc, "Có thể được Thanh Liên sơn Chưởng môn tăng Linh sủng làm lễ vật, Tam tiểu thư này là người nào?"

Nam Trúc: "Văn thị đương đại tộc trưởng Văn Mậu, có ba con trai hai con gái, lấy vợ thì đã lấy vợ, gả đi cũng đã gả đi, đều từng người có gia đình. Hai vợ chồng tiểu nhi tử sinh được một nữ nhi, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, đã gặp nạn, lưu lại một bé gái mồ côi, tên là Văn Hinh.

Văn Hinh không cha không mẹ, từ nhỏ chính là do một tay tộc trưởng Văn Mậu nuôi lớn, có lẽ là bởi vì mồ côi nên rất được Văn Mậu thương yêu, vì vậy địa vị tại Văn gia rất không như bình thường. Văn Mậu còn có hai cháu gái, nhưng mà đều đã xuất giá rồi, cho nên đều xưng Văn Hinh là Tam tiểu thư.

Nghe nói Tam tiểu thư này xinh đẹp dịu dàng, hiểu thư đạt lễ, cầm kỳ thư họa đều biết, là một tài nữ đọc đủ loại thi thư, chính là hòn ngọc quý được Văn Mậu tinh tế mài khắc. Ta đánh giá vị Thanh Liên sơn Chưởng môn kia tặng Linh sủng cũng là vì Văn Mậu yêu thích."

Nghe gã nói như thế, Dữu Khánh thiếu một chút chảy nước miếng, tại sao có cảm giác đó chính là một nửa khác mà mình mộng tưởng, nuốt nuốt nước bọt hỏi: "Văn Hinh kia thật sự tốt như ngươi nói vậy sao?"

Nam Trúc: "Ta chưa có gặp qua, ta làm sao biết được. Nghe nói người là không tệ, chỉ là có một điểm không tốt, nói là đã đính hôn rồi, đáng tiếc." Nói xong lắc đầu thổn thức.

Dữu Khánh vui vẻ, "Người ta đã đính hôn là chuyện người ta, ngươi đáng tiếc cái gì, cũng không có nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi. Lại nói người nào nha, có thể xứng đôi với gia thế bối cảnh của nhà hảo cô nương này?"

Nam Trúc: "Nhớ không rõ, nghe nói là đối tượng do chính Văn Mậu tìm kiếm cho cháu gái, nói là cháu của một cự phách văn đàn họ kép 'Vũ Văn' nào đó, nói đó là một đại nhân vật mà người đọc sách nào đều biết rõ, trong cái trò này ngươi hẳn là vừa nghe liền biết là ai đi?"

Dữu Khánh hừ một tiếng, ăn ngay nói thật, giọng điệu lại rất không tốt, "Không có nghe nói qua, quỷ mới biết là bãi thối cứt chó gì."

Nam Trúc thoáng sửng sốt, không nghĩ tới ngay cả lão Thập Ngũ đọc đủ thứ thi thư đều chưa nghe qua, tiếp tục nói: "Nghe nói bản nhân nhà trai cũng không tệ, cũng là một đại tài tử, thi Hương đạt hạng ba, vốn sẽ vào kinh thành đi thi cùng khóa với ngươi, nào ngờ phát bệnh hiểm nghèo nên bị lỡ kỳ thi, đành phải đợi kỳ thi tiếp theo."

"Xùy!" Dữu Khánh mặt đầy xem thường, "Ta cũng không dám xưng mình là đại tài tử, hắn cũng xứng?"

Mục Ngạo Thiết thình lình toát ra một câu, "Ngươi còn chưa gặp qua cô nương kia thì đã bắt đầu nói như vậy rồi, có điểm quá a."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.