Bán Tiên

Chương 213: Thông báo chiêu đinh (tuyển dụng)




Quách Văn Cam nâng chén đối ẩm với gã, khi bỏ chung rượu xuống thì cho phép đối phương châm rượu thêm cho mình, hơi ngà ngà say mà gật gù nói: "Thanh Liên sơn, một trong những môn phái về linh thực đỉnh cấp tại Tu Hành giới, mà tổ tiên Văn thị thì chính là khai sơn tổ sư của Thanh Liên sơn.

Tổ tiên kia của Văn thị không giống như những người bình thường khác, không đem chức Chưởng môn truyền cho con trai của mình, trái lại truyền cho ngoại nhân, truyền cho đệ tử của mình. Để tránh gây ra phân tranh bên trong môn phái, còn lệnh cưỡng chế con trai của mình rời khỏi môn phái, không cho nhi tử tiếp tục can dự vào sự vụ bên trong môn phái, cưỡng ép con trai của mình trở thành người không có phận sự.

Văn thị tổ tiên lưu lại tổ huấn, chỉ cần một ngày Thanh Liên sơn còn tại, hậu thế tử tôn của Văn gia liền không được tiếp tục tu hành, để tránh cho hậu nhân mượn danh nghĩa của ông ta mà làm môn phái khó xử.

Có thể nói, tổ huấn này một mực áp chế toàn bộ hậu thế tử tôn của Văn gia.

Cũng để cảm ơn về việc này, Thanh Liên sơn yên lặng đứng ở phía sau Văn gia, khi Văn gia hậu nhân gặp phải tai nạn thì Thanh Liên sơn sẽ không có không quản, có thể nói nâng đỡ rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân Văn thị có thể kéo dài thịnh vượng hơn hai nghìn năm đến nay.

Hậu nhân của Văn thị tổ tiên không thể theo võ, từ đó văn phong trở nên hưng thịnh. Ngươi ngẫm lại xem, hàng đời qua hơn hai nghìn năm cất giữ lại sách vỡ a, vậy thì không một cái thư phòng nào có thể chứa được, khẳng định phải xây dựng một cái Tàng thư lâu mới được. Vì vậy bên trong Văn gia liền xây dựng một cái Tàng thư lâu tên là 'Văn Xu các', bên trong đó có thể nói bao hàm toàn diện."

Đôi mắt Nam Trúc tỏa sáng, "Nếu nói như thế, trong Văn thị tàng thư các hẳn có bảo tồn Châu chí hoàn chỉnh nhất?"

Quách Văn Cam nâng chén nhấp một ngụm nhỏ, "Ở chỗ bọn họ có khả năng cũng không gọi là Châu chí gì, nhưng Văn thị có thể tại trong loạn thế mà may mắn tồn tại đến nay, Ninh châu các loại biến đổi hẳn phải là được ghi chép hoàn thiện nhất ở chỗ Văn thị. Trong tộc bọn họ cũng có người chuyên môn phụ trách tu bổ sách, sẽ không ngừng sao chép tu bổ. Ngươi muốn tìm cái gì, cái gì nhỉ?"

Nam Trúc cười nói: "Tổ tiên chốn cũ."

Quách Văn Cam: "A, đúng, tổ tiên chốn cũ. Trong Văn thị tàng thư các hẳn có thể tìm được địa điểm tương ứng với địa danh cổ. Nhưng mà... e rằng không dễ dàng đi vào Văn thị tàng thư các."

Nam Trúc vội thỉnh giáo: "Có gì khó xử?"

Quách Văn Cam: "Nói như thế nào a, nói ngắn gọn, rất nhiều cất giữ đều là đồ vật từ hai nghìn năm trước, có phần quý trọng, địa phương đó không phải nơi những người không liên quan có thể tùy tiện ra vào ra. Về cụ thể thì ta cũng không quá rõ ràng, chỉ biết là ngay cả Văn gia đệ tử đều không thể tùy tiện ra vào, hình như có gia quy nghiêm ngặt."

Nam Trúc thử hỏi: "Ngoại nhân cũng không thể mượn đọc sao?"

Quách Văn Cam: "Vậy thì không nhất định, còn phải nhìn là người nào. Tàng thư các a, nếu đã có thể ở trong nhà xây dựng nơi như vậy, tụ tập không chỉ là bầu không khí văn chương, nếu như ngươi thực là đương kim Trạng Nguyên đi tới, văn hoa chói mắt, đó là việc tăng thêm quang vinh, không phải nói mượn đọc, khẳng định là sẽ mở rộng cửa cho ngươi tiến vào.

Lại thêm, chính là Văn gia cũng không thể ngoại lệ, nếu thật có quan to triều đình nào đó muốn vào xem thì Văn gia sợ rằng cũng không tiện ngăn cản. Về phần những người khác, không có lớn như Văn thị thì khẳng định phải làm theo quy củ của Văn thị."

Đương kim Trạng Nguyên? Nam Trúc vuốt cằm, vô ý thức nghĩ đến thanh danh của người nào đó giống như không kém đương kim Trạng Nguyên, cũng không biết có được hay không.

Quách Văn Cam uống nhiều rồi, có phần nói nhiều hơn, "Nói đến Văn gia nha, cũng không biết đại điển tế thần năm nay có thể đến phiên Văn gia làm làm chủ tế hay không."

Nam Trúc sửng sốt, "Đại điển tế thần gì vậy?"

"Việc này cũng không biết? Thật đúng là người bên ngoài trăm phần trăm a. Ninh châu phát triển vận tải đường biển(hải vận), rất nhiều người đều phải bám biển kiếm ăn, bám biển phát tài, tự nhiên là phải tế bái hải thần, với phong tục như thế, chưa nói tới không ít tế tự to to nhỏ nhỏ hàng năm, toàn bộ các thương hội Ninh châu mỗi ba năm sẽ tập thể tổ chức một lần đại tế. Nếu đã là đại tế, khẳng định sẽ có người làm chủ tế tuyên đọc các loại văn tế."

"Thì ra là thế, người nào làm chủ tế đó là có gì đặc biệt sao?"

"Văn gia dựa vào Thanh Liên sơn, tại Ninh châu có lẽ xem là đệ nhất đại gia tộc, nhưng mà qua đời đời tới nay tránh không được sẽ xuất hiện chút tinh tú mới có bối cảnh, không nói gì tới việc đoạt vị trí đệ nhất đại gia tộc, nhưng vị tất sẽ sợ Thanh Liên sơn. Luận tới gia nghiệp, luận thời gian truyền thừa có lẽ người ta so không được với Văn thị, nhưng không nhất định sẽ cúi đầu trước Văn thị, sẽ chằm chằm ngay phía dưới, vị trí chủ tế của Văn thị thỉnh thoảng sẽ thất thủ rơi ra ngoài."

"A, hiểu rồi, đại tế mỗi ba năm một lần, việc có thể làm chủ tế hay không liên quan đến thể diện của gia tộc, là vậy đi?"

"Không sai." Quách Văn Cam gật đầu, lại nâng chén chạm cốc với gã, "Theo kể lại, những năm đó, vì tranh giành vị trí chủ tế, các gia tộc tham dự minh tranh ám đấu không nói, thậm chí là đánh nhau dữ dội, làm cho tu hành môn phái đứng phía sau cũng tham gia vào, dẫn đến ảnh hưởng quá lớn, huyên náo khắp nơi không được an bình. Về sau, là quan phủ đứng ra làm người trung gian tiến hành hòa giải, kết quả là chỉ cho phép đấu văn, không cho phép võ đấu."

Nhấp ngụm rượu vào miệng, Nam Trúc lại châm rượu hắn, hiếu kỳ hỏi: "Cái gì gọi là đấu văn?"

Quách Văn Cam: "Đơn giản chính là các loại thi từ phú, mỗi gia tộc có đệ tử kiệt xuất về tài hoa văn chương tham dự tỷ thí, mời một ít Ninh châu văn đàn túc lão làm giám khảo. Nhà nào thắng thì nhà đó chính là chủ tế năm đó. Bình thường mà nói, nội tình Văn gia dù sao đặt tại đó, không sai biệt lắm thì ba lần sẽ có hai lần là Văn gia làm chủ tế. Nhưng mà năm nay, Văn gia e là có chút nguy hiểm."

Nam Trúc nhịn không được trên dưới quan sát hắn nhiều chút, không biết một người phụ trách văn thư nho nhỏ như hắn làm sao có thể hiểu rõ sự thành bại của những đại gia tộc kia, nghi vấn: "Quách huynh làm sao kết luận được?"

Quách Văn Cam cười hắc hắc: "Cho nên mới nói ngươi là người bên ngoài. Lão huynh có điểm không biết đi, Vạn thị là một trong những gia tộc đối đầu cùng Văn thị. Trong tay Vạn thị gia tộc có nắm một tấm đại bài, Nhất giáp Bảng Nhãn kỳ thi kinh thành năm ngoái chính là người của Ninh châu chúng ta, là con rể tương lai của Vạn thị.

Nghe nói vị Bảng Nhãn kia sắp về tỉnh thăm viếng theo thường lệ, càng quan trọng là sẽ thành hôn với nữ nhi của Vạn thị. Sau hôn lễ hẳn sẽ dẫn theo gia quyến định cư tại kinh. Cùng lúc thời điểm này, nghe nói hôn kỳ cũng là Vạn thị đã sớm tính kế sẵn rồi, tám chín phần mười là muốn mượn tài hoa của vị Bảng Nhãn kia dùng một lát, nhằm đè ép Văn thị một lần."

Nam Trúc hoài nghi: "Không phải chỉ đệ tử của mỗi gia tộc tham gia tỷ thí sao? Còn có thể tìm ngoại viện sao?"

Quách Văn Cam hỏi ngược lại: "Ai dám ngang nhiên nói con rể không phải là người một nhà?"

"..." Nam Trúc không lời, được rồi, thừa nhận rồi, nhưng vẫn là giữ thái độ hoài nghi, "Bảng Nhãn thì nhất định có thể thắng sao?"

Quách Văn Cam: "Nhất giáp Bảng Nhãn do Triều đình khâm định, lẽ nào sẽ thua ở trên tay một đám người dưới bảng hay sao, như vậy thể diện triều đình phải đặt đi đâu? Có quan to Ninh châu ở một bên trầm tĩnh nhìn chằm chằm, mà những văn đàn túc lão Ninh châu làm giám giảo kia, hễ là người nguyện ý lộ mặt tham gia loại chuyện này, đều không phải là lại người ngoan cố không thay đổi.

Lại nói, vị Bảng Nhãn lang kia cũng quả thực là tài hoa phi phàm. Ngươi có nghe nói qua Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm kỳ thi Hội kia không? Cũng chính là vị Thám Hoa lang danh dương thiên hạ kia."

"Ách... Nghe nói qua." Nam Trúc cười gượng, cười đến có phần nghĩ một đằng nói một nẻo, nghĩ thầm, đâu chỉ là nhận thức, mỗi ngày đầu chửi ta a, đang ngay tại sát vách dựng lỗ tai nghe trộm chúng ta nói chuyện phiếm a.

Quách Văn Cam: "Người có thể cùng vị Thám Hoa lang kia đồng thời danh liệt Nhất giáp, có thể kém gì chứ? Nghe nói hắn cùng vị Thám Hoa lang kia quan hệ không tệ, còn từng cùng vị Thám Hoa lang kia đồng thời làm việc tại kinh thành Ngự Sử đài. Tục ngữ nói vật họp theo loài, không sai được. Có người như vậy hợp thế mà đến, khả năng Văn thị thắng không lớn, chỉ sợ ngay cả bản thân Văn thị cũng không có tự tin gì."

Nam Trúc mặt ngoài a a hai tiếng, nghe thấy có người khen lão Thập Ngũ nâng lên như đóa hoa, trong lòng có phần chán ngấy.

Sát vách vểnh tai nghe, Mục Ngạo Thiết nhìn chằm chằm phản ứng của Dữu Khánh.

"Bảng Nhãn..." Dữu Khánh cau mày suy nghĩ một chút, mới thì thầm ra tên người kia, "Ân Cát Chân, là người Ninh châu sao?"

Hắn hình như có nhớ Ân Cát Chân từng nói qua, nhưng mà ngay cả cái tên Ân Cát Chân cũng thiếu một chút đã quên, nhớ không rõ là ngươi phương nào cũng là chuyện rất tự nhiên.

Nhớ tới lại có thể làm gì? Hắn yên lặng lắc đầu, dù sao hắn khẳng định là sẽ không đối mặt với gã, cũng không cần phải cùng người ta ôn chuyện cũ gì, vốn là người không phải một đường, càng không hi vọng đối phương biết rõ mình ở đâu.

Cơm no rượu say, Nam Trúc tiễn người phụ trách văn thư kia xuống đến dưới lầu, còn mướn một chiếc xe ngựa đón đi, sau đó mới quay trở về trên lầu, chui vào gian phòng của hai vị sư đệ.

Vừa gặp mặt gã liền hỏi: "Đều đã nghe được rồi đi?"

Hai vị sư đệ gật gật đầu.

Nam Trúc hướng Dữu Khánh hất cằm, "Thế nào, e rằng ngươi phải đích thân đến 'Văn Xu các' gì đó của Văn thị gia tộc một chuyến mới được."

Dữu Khánh: "Lạ nước lạ cái, chính bản thân ta đi có tác dụng gì? Loại nhà giàu này, trong nhà tránh không được là có nuôi cao thủ giữ nhà hộ viện."

Nam Trúc ngạc nhiên nói: "Ta nói a, thông minh thì có lúc rất thông minh, lúc ngốc thì cũng rất ngốc, ngươi như vậy tính là cái dạng gì a, đương nhiên vào không được. Không có nghe vị kia nói gì sao, Trạng Nguyên khẳng định có thể đi vào, ngươi thay đổi một cái thân phận khác hẳn không kém Trạng Nguyên đi? Không dùng cũng là lãng phí, không bằng tạm thời lợi dụng một lần."

Dữu Khánh chớp mắt trừng lớn mắt, "Lời vô dụng, nếu thân phận kia có thể tùy tiện dùng, ta còn cần có ngươi tới nhắc nhở sao? Úc, ta trực tiếp tìm tới cửa nói ta là A Sĩ Hành, vậy cũng phải là người ta có thể tin mới được."

Nam Trúc: "Ngươi không phải có thể viết thơ viết văn gì gì đó sao? Viết ra chứng minh cho bọn hắn nhìn a. Dù sao bọn họ thích cái trò này, ngươi cái này gọi là nhằm vào sở trường."

Thật đúng là biết bới móc khuyết điểm của người khác, Dữu Khánh mắt trợn trắng, không muốn dây dưa đề tài này với gã, "Ngươi đã quên Tần Quyết rồi sao? Còn có một tên Huyền cấp Yêu tu gọi là Bạch Lan, hình như cũng đang một mực tìm ta báo thù, thân phận của A Sĩ Hành không thể loạn dùng, việc chúng ta tới đây không thể công khai ra ngoài, hiểu hay không?"

Nếu đã là cái này không được, cái kia cũng không được, lúc này ba người đành phải đình chỉ.

Thủ tại chỗ này cũng không có biện pháp, sau đó tính tiền rời đi, thuận tiện hỏi thăm một chút vị trí Văn thị gia tộc ở đâu.

Không quản là có cơ hội tiến vào Văn thị tàng thư các hay không, đều phải trước tiên dò xét tình huống một chút, tối thiểu phải đến Văn thị dạo một vòng.

Nghe nói ngồi thuyền thuận lợi, ba người ra khỏi nhà hàng liền tới bến lên một chiếc thuyền, báo địa điểm, lộ tuyến còn lại giao cho nhà đò.

Chỉ một giờ sau, khi trở lên bờ thì đã tại phụ cận Văn thị gia tộc.

Xác thực mà nói, đã tại bên ngoài cổng bên của Văn thị gia tộc, cũng là cái cổng dành cho lượng lớn vật phẩm ra vào.

Ngoài cổng vây quanh một đám người, giống như đang nhìn xem thông báo gì đó.

Sư huynh đệ ba người chen lấn tới nhìn xem, là thông báo tuyển dụng.

Thông báo nói, Văn thị muốn tuyển một trăm tên gia đinh, thử việc ba tháng, vượt qua thử việc liền có cơ hội trở thành gia đinh chính thức của Văn thị.

Rất nhiều người không biết chữ, không biết trên thông báo viết gì, có người biết chữ đọc co mọi người nghe.

Không ít người nghe xong liền nóng lòng muốn thử, có thể thấy làm Văn thị gia đinh được đãi ngộ không tệ.

"Hoắc, đại gia tộc chính là không tầm thường, tuyển gia đinh một lần tuyển chính là hơn trăm người, thật xa hoa."

"Có gì phải ngạc nhiên, đại tế ba năm một lần sắp bắt đầu rồi, cần dùng không ít nhân thủ, mỗi lần tại thời điểm này, nhân thủ của Văn gia đều không đủ dùng, đều phải lâm thời tuyển một nhóm, chờ đại tế xong xuôi, hừ, chân chính có thể lưu lại không có mấy người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.