Bán Tiên

Chương 207: Xích Lan các




Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã hiểu, lão Thập Ngũ đây là muốn báo thù.

"Tần Quyết?" Liễu Phiêu Phiêu âm thầm suy nghĩ một chút, không có ấn tượng, tự nhiên hỏi: "Tần Quyết là ai?"

Dữu Khánh hơi giật mình, nhớ lại, đám người Tần Quyết đã sử dụng thân phận khác, hẳn là không có sử dụng tên thật, nhưng hắn cũng không biết đã đổi dùng tên gì, liền giải thích: "Là Đại chưởng quỹ 'Giám Nguyên trai' tại U Giác Phụ, cũng có tới chúc mừng. Lần này hắn giả mạo người của Tiệm Vàng gì đó tới chúc mừng, hẳn không có dùng tên thật, ngươi tại trong hạ khách hơi tra tìm là có thể biết được."

"Người của U Giác Phụ?" Liễu Phiêu Phiêu hơi cau mày, "Vô duyên vô cớ, ta đáng giá đắc tội người của U Giác Phụ sao? Lại nói, xem như là mạo danh thân phận, chỉ cần không có làm chuyện gì xấu, tới dâng lên hạ lễ chính là khách nhân, Kiến Nguyên sơn không có lí do không nói đạo lý gì đi làm khó người ta."

Dữu Khánh lập tức đổi phương thức khác để nói, "Vấn đề là tên kia biết rõ thân phận của ta. Ta không nghĩ tới lại gắp hắn tại Kiến Nguyên sơn. Hắn biết rõ ta đã tới đây, biết rõ ta đã tiến vào cổ mộ, nếu như hắn không chết, ngày nào đó phát hiện ra ta còn sống, ta thì không quan trọng, ta sợ sẽ liên lụy ngươi."

Liễu Phiêu Phiêu: "Có cái gì có thể liên lụy tới ta? Chỉ cần ngươi không nói là ta tha các ngươi đi, ngươi làm sao có thể từ trong cổ mộ chạy ra ngoài thoát đi thì đâu có chuyện gì liên quan tới ta. Người nào quy định ta nhất định phải biết rõ các ngươi sống hay chết, làm sao đi ra được? Vừa mở miệng liền muốn đẩy người ta vào chỗ chết, ta xem là ngươi cùng hắn có cừu oán đi?"

Dữu Khánh bĩu môi, thành thật thừa nhận: "Không sai, là có cừu oán, tên kia đoạt của ta mấy trăm vạn lượng ngân phiếu. Nhưng mà tên gia hỏa đó quả thực biết rõ thân phận của ta, để cho hắn biết ta còn sống vị tất là chuyện tốt, dù sao người ta đang tại trên địa bàn của ngươi, lại trong lúc lộn xộn này, ngươi muốn hắn chết còn không phải chỉ là chuyện tiện tay mà thôi sao. Xem như là giúp ta một việc, thế nào?"

"Thiếu nợ ngươi đã trả rồi, ta dựa vào cái gì giúp ngươi? Chỉ là..." Liễu Phiêu Phiêu bỗng nhiên xoay chuyển chủ đề câu chuyện, lại hướng nhìn về phía bím tóc đuôi ngựa của hắn, "Nếu ngươi chịu nói cho ta biết con côn trùng kia là thứ gì, ta có lẽ sẽ thử xem."

Được, Dữu Khánh cũng không gạt nàng, "Nói đến việc nhờ ngươi giúp kia thì cũng có liên quan đến con côn trùng này, con côn trùng này không phải thứ gì khác, chính là 'Hỏa Tất Xuất' mà lúc trước U Giác Phụ phát ra nhiệm vụ tìm kiếm. Trước lúc tới Kiến Nguyên sơn, ta từng đi qua U Giác Phụ, dự định đem 'Hỏa Tất Xuất' bán đi..."

Rồi trực tiếp đem chuyện từ khi bắt đầu giao dịch Hỏa Tất Xuất, kể ra ân oán giữa hắn và Tần Quyết.

Nói chung đối với chuyện bị cướp đoạt, hắn đặc biệt nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là bị người chơi một cú mất nhiều tiền như vậy, bọn họ cũng không đáng phải chạy đến nơi đây mạo hiểm.

Liễu Phiêu Phiêu lại có sự kinh nghi khác, "Ý của ngươi là nói, ngươi dùng giá cả sáu trăm năm mươi vạn để bán Hỏa Tất Xuất cho tên Tần Quyết kia, tiền tới tay đưa hai trăm vạn cho nữ nhân mà Tần Quyết yêu thích kia, còn lại hơn bốn trăm vạn thì bị Tần Quyết lật tay âm thầm cướp đoạt đi, là như vậy đi?"

Dữu Khánh: "Đúng vậy, tiểu nhân gian trá như thế, không trừ đi khó tiêu mối hận trong lòng ta."

Liễu Phiêu Phiêu hoài nghi hỏi: "Vậy vì sao Hỏa Tất Xuất còn tại trên tay ngươi, không phải ngươi đã bán cho hắn rồi sao?"

"Ách..." Dữu Khánh ngẩn người, nhìn nhìn hai vị sư huynh.

Nam Trúc giải thích: "Chúng ta cũng không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, không biết nó tại sao bay trở về rồi, trên đường đang đi thì, nó bỗng nhiên bay lên thân người rồi."

"Thực sự là như vậy sao?" Giọng điệu Liễu Phiêu Phiêu có phần quái lạ, "Nói cách khác, người ta phí hơn hai trăm vạn nhưng chẳng được cái gì, mà các ngươi thì là cái gì cũng không tổn thất, bỗng dưng kiếm được hơn hai trăm vạn, có phải như vậy hay không?"

Sư huynh đệ ba người đã nhìn ra, vị Đại chưởng vệ này rõ ràng đang hoài nghi ba người bọn họ mới là kẻ lừa đảo.

Rất dễ suy diễn theo kiểu logic, người ta dùng tiền mua đồ vật, đồ vật chạy trở về trong tay chủ bán, sau đó người ta trong lúc giận dữ liền đem tiền đoạt lại, việc này tựa hồ càng hợp lý.

Dữu Khánh giận đến cười luôn rồi, "Thật kỳ quái, cái thế đạo này thật đúng là không còn có thiên lý nữa, rõ ràng là chúng ta bị người chơi xấu, trái lại người đi cướp đoạt càng chiếm lý hơn rồi, chúng ta đây là có miệng mà nói không rõ rồi."

Liễu Phiêu Phiêu: "Con Hỏa Tất Xuất này rõ ràng là bảo bối có thể áp chế tà vật, thế gian hiếm thấy, ngươi chỉ vì mấy trăm vạn lượng bạc liền bán đi?"

"Ta..." Dữu Khánh phát hiện thật đúng là càng nói lún càng sâu, càng ngày càng giải thích không rõ.

"Như vậy đi, ta cho ngươi đủ con số chẵn, Kiến Nguyên sơn ta ra bảy trăm vạn lượng mua nó, như thế nào?"

Dữu Khánh mắt trợn trắng, than thở: "Lúc trước ta vốn không biết thứ này có thể khắc chế tà vật trong Địa cung, bây giờ ta khẳng định sẽ không bàn rẻ ra rồi.

Không đúng, ánh mắt kia của ngươi là kiểu gì? Ta hỏi ngươi có ý gì, ngươi cảm thấy chúng ta là loại người vì mấy trăm vạn lượng bạc mà không từ thủ đoạn kia sao?

Ta là người như thế sao? Ta có tục như vậy sao? Nếu như ta thật sự vì tiền, ta liền sẽ không bỏ văn theo võ rồi, ta muốn kiếm tiền thì quá đơn giản rồi, tùy tiện viết mấy thứ cũng có thể bán mấy vạn lượng, mỗi ngày ngồi ở trong nhà viết viết họa họa liền có tiền dùng không hết, ta đáng giá bán danh tiếng của mình đi làm kẻ lừa đảo để kiếm tiền sao?"

Lời này làm cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết khá bị xúc động, một kẻ cúi đầu nhìn nhìn mấy ngón chân đã bị bụng bự ngăn che, một kẻ ngẩng đầu nhìn vách động suy tư.

Bộ dạng hai người đột nhiên đều trở nên có sự sâu sắc và thâm trầm.

Liễu Phiêu Phiêu trầm mặc.

Những lời khác nói nhiều kỳ thực đều vô dụng, trái lại một đoạn lời nói sau cùng càng có sức thuyết phục, khiến cho Liễu Phiêu Phiêu tin tưởng.

Sau khi hơi suy nghĩ thêm chút, Liễu Phiêu Phiêu cảm thấy quả thực là như thế, cảm thấy dựa vào tài hoa nền tảng của tên gia hỏa này, muốn kiếm tiền thì chỉ cần động bút viết viết là đủ rồi, quả thực không đáng dùng thanh danh đi lừa đảo, mình nghi vấn như vậy quả thực có phần oan ức người ta.

Liền không tiếp tục dây dưa việc này, "Không nói nữa, lúc trước vì dẫn bọn ngươi tới đây, ta tìm cớ đem tai mắt vùng này dời đi rồi, người bên ngoài đã biết rõ ta đi ra được cổ mộ rồi, ta không thể ở lại đây lâu, càng kéo dài khẳng định sẽ có người tìm đến. Các ngươi trước tiên nán lại nơi này, chờ tin tức của ta."

Nàng ném xuống lời nói này xong liền chạy đi. Ba người Dữu Khánh không còn cách nào, cũng chỉ có thể là trước tiên chờ nhìn xem tình huống rồi nói tiếp.

"Nữ yêu này đầu óc có bệnh đi." Dữu Khánh cất tiếng thì thầm.

Hắn bối rối, nói thật thì không người tin, trái lại bị buộc gấp gáp phải nói láo thì mới được. Chuyện này là thế nào?

"Ai, cái thứ danh tiếng này chính là tốt a, lão Cửu, nếu như hai chúng ta cũng có thể đi lăn lộn kiếm được cái đề danh Bảng Vàng thì tốt rồi." Nam Trúc cảm khái vạn phần.

Mục Ngạo Thiết: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi là đào phạm."

"Lão Cửu, ngươi thật sự không phải là người thích hợp nói chuyện phiếm. Được rồi, ngươi còn là đừng mở miệng nữa."

----- bachngocsach -----

Theo việc Liễu Phiêu Phiêu trở về, bên trong Kiến Nguyên sơn chấn động.

Tam động chủ Thiên Lưu sơn đương nhiên là muốn đích thân gặp mặt.

Sau khi gặp mặt nói chuyện, Tam động chủ lập tức bảo Liễu Phiêu Phiêu dẫn đường, một đám người cùng theo Liễu Phiêu Phiêu đi đến nơi miệng động mà nàng trốn ra kia, cũng chui vào kiểm tra một phen.

Từ trong động đi ra, Tam động chủ lệnh cho Hồng Đằng sắp xếp nhất nhóm người trước tiên từ địa phương này đào ngược trở vào nhìn xem, chính y thì tạm thời biến mất.

Sau đó đám người Hồng Đằng nhận được tin tức, Thiên Lưu sơn đã truyền lệnh, lệnh cho Yêu tu bên trong mấy đại địa vực phụ cận Loan châu tập kết tới Kiến Nguyên sơn.

Khi gặp lại Tam động chủ thì Hồng Đằng hơi chút hỏi thăm, mới biết được Đại thánh muốn tập kết một vạn Yêu tu đem Địa cung đào cho đáy lật lên trời.

Đồng thời, đám người Tần Quyết và Thôi Du xem náo nhiệt thì được mời lảng tránh đi.

Chí ít chính bọn họ cho rằng chỉ là bị mời lảng tránh, nhưng sau khi trở lại nơi nghỉ chân, vừa tiến vào viện, lập tức phát hiện mình đã bị bao vây, là Liễu Phiêu Phiêu tự mình dẫn đội.

Thôi Du kinh hãi, Tần Quyết trầm giọng hỏi: "Đại chưởng vệ, ngươi làm gì vậy?"

Liễu Phiêu Phiêu: "Còn muốn tiếp tục giả bộ với ta sao? Bên phía kinh thành truyền tin tức tới, Ngô thị Kim phô(tiệm vàng) không có mấy người như các ngươi."

Tần Quyết chắp tay: "Tại hạ ngưỡng mộ đại vương, lại sợ mặt mũi mỏng, đành phải giả mạo thân phận đến đây hiến lên hạ lễ, dù cho có điều không đúng, dù cho tại hạ không có tư cách đến đây tặng lễ, cũng không đáng bày ra trận thế đại động can qua này đi?"

Liễu Phiêu Phiêu: "Ta may mắn thoát thân khỏi Địa cung, lúc trước tại bên trong địa cung trông thấy ba người, một người tự xưng là Dữu Khánh, một người tự xưng là Nam Trúc, một người xưng là Mục Ngạo Thiết. Các ngươi là nguyện ý thúc thủ chịu trói, hay là muốn tiếp tục mạnh miệng bức ta tiếp tục nói?"

Thôi Du sắc mặt đại biến, tự tiện xông Yêu giới cấm địa, lại bị người phát hiện ra, việc này nhưng không phù hợp quy tắc trung lập của U Giác Phụ.

Lúc đầu lão đã tỏ ý với đại chưởng quỹ không nên đáp ứng cho ba tên gia hỏa kia thân phận, đại chưởng quỹ vì nữ nhân, cái vụ này hay rồi, đã xảy ra chuyện a.

Gương mặt Tần Quyết căng thẳng, không nghĩ tới vị Thám Hoa lang kia trước khi chết còn để lại cho y chuyện lộn xộn này.

Y muốn biện giải, không phải là người y mang đến, là người do Bích Hải Thuyền Hành mang đến, nhưng mà người đã chết rồi, có đem Bích Hải Thuyền Hành kéo vào không có bất cứ ý nghĩa gì, đầu tiên là Bích Hải Thuyền Hành sẽ không thừa nhận, làm không tốt còn sẽ trả đũa nói là người do y xếp vào Bích Hải Thuyền Hành.

Nói đến cùng, thế lực phía sau Bích Hải Thuyền Hành không dễ chọc.

Liễu Phiêu Phiêu phất tay, "Bắt lại!"

Tại thời điểm lũ yêu vây lên, Tần Quyết cấp tốc lật tay đưa ra một tấm thẻ bài huyết sắc tinh xảo rõ ràng, hoa văn trên thẻ bài là một đóa hoa lan.

Y không có phản kháng, tùy ý để cho bắt lại, nhưng nhắc nhở: "Ta cảm thấy còn là không nên để bị thương hòa khí mới tốt. Tấm thẻ bài này, nếu Đại chưởng vệ xem không hiểu thì không ngại giao cho đại vương nhìn xem."

Liễu Phiêu Phiêu đã bước đến trước chụp lấy thẻ bài vào tay, vào tay trơn lạnh, vừa nhìn liền biết chất liệu bất phàm.

Nàng phất tay ra hiệu trước tiên đem người bắt giam lại, sau đó rất nhanh đi Kiến Nguyên điện.

Bên trong điện, Hồng Đằng cùng mấy người đang tại bên cạnh Tam động chủ nghe lời.

Liễu Phiêu Phiêu đến, hành lễ, sau đó xuất ra tấm thẻ bài kia đưa cho Hồng Đằng nhìn xem, "Đại vương, trên người tên gia hỏa U Giác Phụ kia có thứ này, đây là thẻ bài của 'Xích Lan các' sao?"

"Xích Lan các?" Tam động chủ nghe được thì có phần kinh ngạc, không đợi Hồng Đằng tiếp nhận, đã đưa tay nói: "Đưa ta xem."

Hồng Đằng đành phải trước tiên cầm lấy, rồi dâng lên.

Tam động chủ cầm tới lật xem, sau đó lại đặt ở trước mũi ngửi ngửi, gật đầu: "Đây là eo bài ra vào 'Xích Lan các', các ngươi lấy thứ này từ đâu?"

Hồng Đằng đại khái giải thích một chút, "U Giác Phụ có một cửa hàng tên gọi là cái gì trai đó, vậy mà lại giả mạo người của kim phô gì đó để chạy tới đây tham gia náo nhiệt, còn phái mấy người tiến vào Địa cung gây chuyện, cản trở Phiêu Phiêu tại địa cung hành sự, quả thực là có phần láo xược. Phiêu Phiêu đi ra được khẳng định phải tìm bọn họ tính sổ, việc này đã giao cho Phiêu Phiêu tự mình xử trí."

Tam động chủ a một tiếng, hỏi Liễu Phiêu Phiêu, "Ngươi dự định xử trí như thế nào?"

Liễu Phiêu Phiêu: "Là người của U Giác Phụ hắn vi phạm trước, giết cũng không quá đáng!"

"Ừm, quả thực không quá đáng." Tam động chủ gật đầu, cũng ném trả eo bài kia cho nàng, lại chỉ chỉ eo bài trong tay nàng, "Quan hệ giữa Đại thánh và Xích Lan các Các chủ như thế nào, nói vậy các ngươi cũng có nghe thấy. Người có thể có được cái eo bài này, không phải người của Xích Lan các thì tất nhiên cũng có giao tình nhất định với Xích Lan các. Ý của ta là, nếu như đối phương đã không làm chuyện gì quá phận thì trừng phạt một chút là được rồi, thông báo cho U Nhai tới đây giải thích một chút, rồi để U Nhai dẫn người đi là được."

Y cũng đã nói như vậy rồi, Liễu Phiêu Phiêu còn có thể làm sao bây giờ, Hồng Đằng cũng đang nháy mắt, nàng đành phải chắp tay lĩnh mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.