Bán Tiên

Chương 169: Ám muội




Tôn Bình ngưng mắt nhìn thần sắc của nàng một chút, ánh mắt vô ý thức quan sát xung quanh một chút, lúc này mới chỉ chỉ không trung, trả lời: "Nhìn thấy có người đang thu mua 'Tuyết ngọc tham', giá cả cũng không tệ lắm, nhớ đến tron gtiệm chúng ta vừa lúc có một cây, chúng ta cũng phải từng bước xử lý hết đồ vật trong tiệm, nên quay trở về lấy."

Thiết Diệu Thanh vội vàng gật đầu, "Được, Bình nương, ngươi cầm đi xử lý đi, không cần thông báo cho ta."

Tôn Bình ừ một tiếng, lại hỏi: "Tiểu thư, ngươi thật sự không có việc gì?"

Thiết Diệu Thanh miễn cưỡng vui cười nói: "Ta có thể có chuyện gì, trái lại ngươi bôn ba khắp nơi, khổ cực rồi."

"Vậy ta đi đây."

"Được, cẩn thận một chút."

Thời điểm Tôn Bình xoay người rời đi, ánh mắt còn quét qua dưới mái hiên, nơi đó mơ hồ có cái vết chân dính đất.

Ánh mắt bà ta còn chú ý thấy chậu cây hoa hoa cỏ cỏ đặt dọc tường giống bị người đạp đổ hai cái, thật sự là quá rõ ràng rồi, muốn nhìn không thấy cũng khó.

Nhưng bà ta làm bộ như không có gì, rời đi.

Đợi cho bóng lưng bà ta biến mất khỏi Nguyệt môn, Thiết Diệu Thanh mới một tay ôm lấy ngực thở phào nhẹ nhõm, thiếu một chút hù chết nàng.

Quay người lại, đối diện với cửa phòng, nghĩ đến nam nhân ẩn giấu trong phòng, bên tai nóng lên, không biết mình có nên đi vào hay không.

Mà lúc này, Dữu Khánh thì đang tại bên trong phòng hết nhìn đông tới nhìn tây.

Sáng sủa sạch sẽ, trên bàn trang điểm không nhiễm một hạt bụi, sắp đặt đều là vật dụng nữ nhân. Trên móc áo chữ thập treo váy áo nữ nhân thường mặc, góc tường sắp đặt một hàng giày hài nữ nhân. Mấy cái tủ lớn, một chồng rương hòm, giường gấm mền tơ. Bàn tròn và băng ghế đỏ thẫm, bình sứ trên bàn có cắm hoa. Trang trí rườm rà nhưng cũng sắp xếp gọn gàng, tất cả đồ vật đều được sắp đặt chỉnh chỉnh tề tề, bên trong phòng thoang thoảng mùi thơm, lịch sự tao nhã.

Hắn còn đỡ, hắn không có gì khẩn trương, chỉ là có phần bối rối, Tôn Bình phát hiện thì phát hiện a, giải thích rõ ràng chuyện gì xảy ra không phải là được rồi, cần gì đẩy hắn vào trốn trong phòng, còn không cho lên tiếng, làm vậy không phải càng nói càng không rõ ràng sao? Việc này con mẹ nó nếu thật sự bị phát hiện thì sợ rằng mình nhảy vào trong sông cũng rửa không sạch.

Hắn không khỏi nhớ tới sự việc khi còn bé từ trên nóc nhà ngã xuống, sau khi bị phát hiện, lúc đó thật sự rất thảm, mông sưng phù, hai đùi không cách nào nhấc bước.

Cót két, cửa mở ra, Thiết Diệu Thanh nhanh hcóng lắc mình tiến vào, lại nhanh chóng đóng cửa.

Đợi nàng quay người lại, ánh mắt trực tiếp đối diên với Dữu Khánh, bốn mắt nhìn nhau, đều là nhìn nhau không biết nói gì.

Đều tại trong nháy mắt liền minh bạch tình hình hiện tại, cô nam quả nữ cùng ở trong một gian phòng!

Hoàn cảnh rất trọng yếu, dẫn đến bầu không khí cũng có chút là lạ, vốn trong lòng hai người đều không có gì, đột nhiên đều cảm thấy tim đập nhanh hơn, đều cảm nhận được có chút cảm xúc dị dạng quanh quẩn tại trong lòng, dễ dàng khiến người sinh ra tà niệm.

Gương mặt Thiết Diệu Thanh thật rất đỏ, lại thêm bông hoa trắng cài trên tóc mai một bên đầu tôn thêm, nhìn càng thêm kiều diễm.

Nàng vốn là tư sắc phi phàm, giờ thêm thần thái chọc người này nữa, e rằng thần tiên cũng phải động tâm, lập tức khiến cho Dữu Khánh trở nên khẩn trương.

Dữu Khánh ngoài miệng tuy thường nói chuyện như một người đàn ông, nhưng việc cô nam quả nữ thật đúng là chưa từng trải qua, hắn không muốn mình có vẻ vô dụng, không có kinh nghiệm, giả vờ bình tĩnh, trái lại chỉ trích: "Lão bản nương, ngươi làm cái gì vậy nha. Ngươi đem ta giấu vào trong phòng ngủ của ngươi, việc này nếu như để Tôn Bình phát hiện ra, ta giải thích rõ được sao?"

Thiết Diệu Thanh cũng là đã say, bị nói cho vẻ mặt say đỏ bừng, thần tình không chịu nổi.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày mình có thể làm ra loại chuyện giấu dã nam nhân vào trong phòng ngủ của mình như vậy, cuống quýt xua tay, mấy bước đi đến trước mặt Dữu Khánh, tay chân hoảng loạn, chỉ kém chút đưa tay lên đi che miệng Dữu Khánh lại rồi, giọng gần như cầu xin, "Ngươi nhỏ giọng chút, Bình nương còn chưa đi."

"Ta trước phải chuồn ra ngoài ẩn núp." Dữu Khánh lập tức hướng bên ngoài chạy đi, định mở rộng cửa lặng lẽ chuồn ra.

Thiết Diệu Thanh lại bị hành động của hắn làm hù dọa hoảng loạn tay chân, cuống quýt vọt tới kéo cánh tay hắn lại, lại lần nữa cầu xin, "Trước tiên không nên đi ra ngoài, chờ chút, chờ cho Bình nương rời đi rồi hãy đi ra."

Nếu để Tôn Bình phát hiện từ trong phòng nàng đi ra ngoài, lại thêm việc giấu giếm Tôn Bình lúc trước, vậy thực sự là nói không rõ được rồi.

Nếu như đã tiến vào thì cũng không cần phải tiếp tục làm cho phức tạp thêm, không cần phải để cho người khác hiểu lầm.

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn xem gian phòng ngủ này, lại nhìn nhìn hành vi của Thiết Diệu Thanh, nằm mơ cũng không dám suy nghĩ, hắn cũng là say, gật đầu nói: "Ngươi trước buông tay đi, đừng lôi lôi kéo kéo."

Khuôn mặt Thiết Diệu Thanh lập tức đỏ càng thêm đỏ, vội vàng rụt tay về.

Nàng cũng phát hiện hành vi của mình hôm nay quả thực có phần kỳ cục, cố ý tìm lời nói hóa giải bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy ngươi nói đã xảy ra chuyện, là chuyện gì vậy?"

Dữu Khánh nhỏ giọng than thở: "Không may, vừa ra khỏi U Giác Phụ, còn chưa đi được bao xa liền gặp phải cướp đoạt, hơn bốn trăm vạn lượng bạc không còn nữa rồi. Ba người chúng ta bị cướp đoạt sạch sẽ, còn phải bán tọa kỵ mới có tiền trở về nơi đây."

"Tại sao có thể như vậy?" Thiết Diệu Thanh kinh ngạc, dù sao cũng là mấy trăm vạn bị cướp đoạt.

Dữu Khánh: "Ta nào biết được."

Vẫn không nói cho đối phương biết suy đoán của mình.

Thật sự là từ khi xuất sơn tới nay ăn thiệt thòi quá nhiều rồi, vạn nhất về sau nữ nhân này thật sự đi theo Tần Quyết, có khả năng sẽ đem hắn bán đi, hắn không thể không đề phòng, không thể không giấu.

Nghĩ đến việc về sau nữ nhân này có khả năng sẽ ở cùng Tần Quyết, nhớ tới lúc trước nói lời hùng hồn với hai vị sư huynh, nếu ai có thể bắt lấy nữ nhân này làm cho Tần Quyết tức chết, hắn sẽ thưởng một vạn lượng.

Ý nghĩ này nổi lên, tâm tư lập tức không thích hợp nữa rồi, thân ở trong hoàn cảnh này, tà niệm sinh sôi.

Thiết Diệu Thanh hơi trầm ngâm, "Có phải là Tần Quyết làm hay không?"

Dữu Khánh bất ngờ, "Ngươi hoài nghi là hắn làm sao?"

Thiết Diệu Thanh: "Nếu như số tiền kia của ngươi đều đến từ Tần Quyết, loại người như hắn sẽ không để cho người khác chiếm lợi, rất có khả năng ở sau lưng làm ra loại chuyện này. Bên ngoài U Giác Phụ thường có việc cướp đoạt, nhưng nếu như không có mục tiêu rõ ràng, nếu không biết rõ nền tảng của các ngươi, không có nắm chắc tất thắng thì bình thường không ai dám tùy tiện gặp người liền đoạt."

"Không có bằng chứng không dễ nói." Dữu Khánh nói nói nhưng là tới gần nói tiếp với nàng, "Thực sự không còn cách nào, nơi đây chỉ cảm thấy ngươi tin cậy nhất, cho nên đặc biệt tới tìm ngươi mượn chút lộ phí."

Hai người vốn đã ở gần, hắn tiếp tục tới gần chút như thế, chỉ hơi cúi người, đã cảm thấy dán sát tại bên tai Thiết Diệu Thanh nói chuyện rồi.

Thiết Diệu Thanh hoàn toàn có thể cảm nhận được khí tức của đối phương phả lên trên mặt, má và tai mình, thậm chí cảm thấy mình có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương, thân thể nam nhân như lửa, khiến cho mình có cảm giác nóng lên, gương mặt nóng lên, cả người lập tức giống như bị làm định thân thuật, động cũng không dám động, hạ thấp giọng nói: "Nói mượn thì khách sáo rồi, vốn là tiền ngươi cho ta mượn, ngươi cần bao nhiêu?"

Dữu Khánh lần đầu tiên ở gần bên tóc mai nàng để thưởng thức dáng vẻ nàng như thế, nét phong tình đó, mùi thơm cơ thể đó thật sự là hấp dẫn người, nỗ lực duy trì lý trí nói: "Việc nào ra việc đó, đã nói là của ngươi thì chính là của ngươi. Ngươi cho ta mười vạn lượng đi, ta làm giấy mượn nợ đưa ngươi!"

Đặt ở trước đây, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám mở miệng liền mượn mười vạn lượng bạc.

Nói đến viết giấy vay nợ, nét mặt Thiết Diệu Thanh chợt động, nghĩ đến việc muốn hắn viết chữ, âm thầm cắn cắn môi, không tiếp tục chối từ, lập tức mở miệng đồng ý, "Được! Nhưng ta không muốn giấy vay nợ bình thường!"

Dữu Khánh kỳ quái, "Giấy vay nợ còn có phân chia bình thường và không bình thường sao?"

Thiết Diệu Thanh răng ngà rõ ràng cắn cắn môi, đôi mắt sáng như làn sóng chớp mắt nhìn hắn, "Viết một bức thư pháp cho ta, xem như giấy vay nợ."

Trong lúc không chú ý toát ra thần thái quyến rũ kia, lại thêm loại lời này vừa nói ra khỏi miệng, lập tức giống như thiên lôi kéo ra địa hỏa, khiến Dữu Khánh hô hấp trở nên gấp gáp, hơi thở không ngừng phả vào gương mặt và cổ Thiết Diệu Thanh kích thích.

Bầu không khí bên trong phòng tức thì trở nên ám muội đến cực điểm, bầu không khí này nồng nặc đến mức hương thơm bình hoa trên bàn gần như đọng lại thành sương.

Thiết Diệu Thanh cũng tại trong nháy mắt này cảm nhận được sự xâm lược cường đại đến từ Dữu Khánh, khiến đầu ngón tay nàng run nhè nhẹ.

Tư thế giữa hai người, một người với ưu thế thân cao hơi hơi cúi người ép xuống, ý đồ muốn gần kề hơn rất rõ ràng, một người dáng vẻ yêu kiều uyển chuyển hơi ngửa về sau, tình trạng tránh cũng không thể tránh.

Hầu kết Dữu Khánh rung động, một tay mấy lần đều muốn thuận thế ôm nàng ngửa ra sau ôm lấy vòng eo, nhưng chung quy chỉ dám rục rịch muốn động, không dám khinh bạc, nhưng sự việc mà bình thường sẽ không có khả năng đồng ý, trong nháy mắt này lại là ma xui quỷ khiến thế nào mà mở miệng đáp ứng rồi, "Được!"

Trong mắt Thiết Diệu Thanh hiện lên nét mừng rỡ, đột nhiên, bên ngoài cửa chính mơ hồ truyền đến tiếng đóng cửa.

Âm thanh này khiến hai người hơi chút khôi phục một ít bình tĩnh, Thiết Diệu Thanh càng là giật mình tỉnh lại, giãy dụa thân thể, thoát khỏi tư thế có tính xâm lược của hắn, ngượng ngùng nói: "Có thể là Bình nương đi ra ngoài rồi, để ta đi xem." Nhấc tay ra hiệu cho hắn trước hết không nên đi ra ngoài, vũ khí trong tay cũng không còn đề phòng, đặt ở một bên trên bàn, nhanh chóng mở rộng cửa đi ra ngoài.

Trước khi cửa đóng lại, lại cùng Dữu Khánh bên trong phòng nhìn nhau một cái.

Cửa vừa đóng, Dữu Khánh chợt tỉnh lại, một tay vỗ vào trán mình, hoài nghi có phải mình bị điên rồi hay không, vậy mà lại đồng ý viết cho nàng viết một bức chữ, ảo não, phát hiện Mỹ nhân quan trong truyền thuyết quả nhiên là khó vượt qua.

Ngoài cửa, xoay người bước xuống bậc cấp, Thiết Diệu Thanh cũng thở phào ra một hơi, chỉ cảm thấy thân thể quá nóng, tay vẫy vẫy quạt gió không có tác dụng, phải vận công mới có thể áp chế.

Tình cảnh ám muội vừa rồi ở bên trong phòng khó mà dùng vận công xua đuổi ra khỏi đầu, cảm giác ngượng ngùng hoang đường, cũng cảm thấy hổ thẹn khó tả, nhưng nghĩ đến đại tài tử danh khắp thiên hạ đã đồng ý viết chữ cho nàng, nàng lại cảm thấy hưng phấn, bước chân trở nên nhẹ nhàng, lại có cảm giác như tiểu cô nương.

Tại bên trong Diệu Thanh Đường khắp nơi nhìn nhìn, xác nhận Tôn Bình đã đi rồi, nàng mới như trút được gánh nặng.

Sau đó bước nhanh trở về tiểu viện của mình, đến thư phòng bưng giấy và bút mực, rất nhanh trở lại gian phòng của mình, sắp đặt lên trên chiếc bàn tròn trong phòng mình.

Ý tứ rất đơn giản, vào cũng đã vào rồi, không nên chạy loạn nữa, vẫn là ở tại gian phòng này an toàn nhất, không người nào sẽ xông vào.

Dữu Khánh vừa nhìn thấy nàng bưng giấy bút tới, khóe miệng co giật một cái, trong lòng chỉ có một tiếng gào thét: Nghiệp chướng a!

Gặp quỷ rồi, viết gì chứ?

Vẻ mặt Thiết Diệu Thanh thì tươi cười dịu dàng, dáng người yểu điệu chầm chậm xoay quanh bàn tròn bận rộn một hồi, động tác tao nhã từng thứ từng thứ xếp đặt ra, hỗ trợ trải phẳng trang giấy không nói, lại còn một tay thon nhấc tay áo, tự mình hỗ trợ mài mực, thỉnh thoảng nhìn về phía Dữu Khánh, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Quả thực rất mong đợi, thiên hạ danh sĩ, đại tài tử trăm năm khó gặp được một lần, lại là phải lén lút viết chữ cho mình, nàng rất mong đợi không biết vị Thám Hoa lang này có thể viết gì cho mình, đương nhiên hi vọng có thể cho mình một sự kinh hỉ, hi vọng tài hoa của vị này có thể làm mình kinh diễm.

Dữu Khánh nhưng là vẻ mặt bối rối, thật sự nghĩ không ra những người này đến cùng là suy nghĩ như thế nào, học đòi văn vẻ hay lắm sao? Rõ ràng đang có vấn đề càng hiện thực không đi giải quyết, lại nôn nôn nóng nóng đi làm việc này, cũng không biết những người này đến tột cùng là bị tật xấu gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.