Bán Tiên

Chương 15: Gió thổi




Lúc này, có người cầm tới một chồng giấy trắng dày, bắt đầu phân phát cho mỗi bàn mấy tờ.

Cũng có người rót nước vào đồ rửa bút tại mỗi bàn, để mọi người dùng rửa, làm mềm bút hay mài mực.

Phân chia xong các thứ, mọi người yên tĩnh đợi, một lúc sau Lư Cát Ngỗi tươi cười cùng Địch Tàng, Ngư Kỳ xuất hiện, nhìn dạng này, câu đố tựa hồ đã làm xong rồi.

Mọi người dồn dập đứng dậy chắp tay khom mình hành lễ, "Châu Mục đại nhân."

"Không cần đa lễ, ngồi, đều ngồi xuống." Lư Cát Ngỗi tâm tình không tệ, liên tục ấn ấn tay xuống ra hiệu, lại đưa hai tay mời nhị vị đại sư ở bên cạnh cũng ngồi xuống, chính hắn cũng thực hiện việc của mình trước tiên ngồi xuống, cũng hướng chủ quan ở phía sau chờ lệnh gật đầu ra hiệu, biểu thị có thể bắt đầu rồi.

Chủ quan ở phía sau chờ lệnh khom người lĩnh mệnh, hướng ngoài cửa vẫy vẫy tay, lập tức có người khiêng một cái túi lớn tiến vào, sau khi mở miệng túi dốc đổ thứ ở bên trong ra trên bàn, là hơn trăm cái túi nhỏ đặc chế.

Dữu Khánh nhấc cổ nhìn chằm chằm, hầu kết rung động, trong ánh mắt có ánh sáng mong đợi.

Những thí sinh khác có lẽ xem không hiểu, hắn thì vừa nhìn liền biết, trong túi kia chính là chứa Linh Mễ, quy cách tiêu chuẩn mười hai trong một.

Quả nhiên, sau khi nhân viên bỏ đồ xuống và rời khỏi, chủ quan chờ lệnh đối diện mọi người lớn tiếng nói: "Đây chính là phần thưởng mà Địch Tàng đại sư tăng thêm, một trăm cân Linh Mễ, là đại sư vừa mới lâm thời sai người khẩn cấp đưa tới, hơn nữa là Linh Mễ năm nay vừa sản xuất ra, từ trên Linh thảo ngắt xuống còn chưa đến một tháng, có thể thấy được sự ưu ái của Địch Tàng đại sư đối với mọi người."

Chiêm Mộc Xuân lập tức đứng lên hành lễ, "Tạ Địch Tàng đại sư."

Làm cho các thí sinh khác cũng không thể không đứng lên đồng thời hành lễ, "Tạ Địch Tàng đại sư."

Dữu Khánh cũng không ngoại lệ, chỉ là trong lòng thầm mắng mấy câu, tên cẩu vật này nhiều chuyện, không có việc gì cứ khiến cho mọi người cong lưng tới cong lưng lui không thẳng được, làm như ngươi có thể lấy được phần thưởng vậy.

Địch Tàng đại sư đã là mặt đầy tươi cười, hai tay ra hiệu mọi người không cần đa lễ.

Đợi mọi người đều đã ngồi xuống, chủ quan chờ lệnh lại tiếp tục nói: "Một trăm cân Linh Mễ, nơi đây không nhiều không ít chia ra làm một trăm túi, số lượng mỗi túi cũng là như nhau, không nhiều không ít. Quy tắc khen thưởng là cho sáu người đứng trước, đệ nhất danh được thưởng ba mươi túi, đệ nhị danh và đệ tam danh mỗi người thưởng hai mươi túi, thứ tư, thứ năm, thứ sáu mỗi người thưởng mười túi. Đương nhiên, lấy được đệ nhất còn có giải thưởng lớn đặc biệt."

Hắn lật tay mở ra một cái bình nhỏ kim loại có điêu khắc hoa văn sóng nước, chỉ hơi lớn hơn trứng ngỗng một chút, "Đây là Ngư đại sư cho thêm phần thưởng, Huyền cấp Điểm Yêu lộ, giá trị thị trường xấp xỉ với một trăm túi Linh Mễ kia. Cân nhắc đến việc phần Điểm Yêu lộ này không thích hợp phân chia, sau khi Châu Mục đại nhân và hai vị đại sư thương lượng liền quyết định, đem bình Điểm Yêu lộ này làm trọng thưởng cho giải nhất. Nói cách khác, đệ nhất danh không chỉ có thể nhận được ba mươi túi Linh Mễ, còn có thể nhận được phần Huyền cấp Điểm Yêu lộ này. Trọng thưởng như thế chính là giai thoại của Liệt châu ta. Cần phải đặc biệt nói rõ chính là, bình Huyền cấp Điểm Yêu lộ này là chính tay Ngư đại sư luyện chế ra!"

Lời này vừa nói ra, chúng thí sinh tức thì có vẻ nhốn nháo, không nghĩ tới phần thưởng lại được phân chia như vậy, chênh lệch có phần quá lớn, đối với đệ nhất danh mà nói, vậy thì thật đúng là giải thưởng lớn rồi, truyền ra thật sự là một đoạn giai thoại.

Hai mắt Dữu Khánh tỏa sáng nhìn chằm chằm bình nhỏ kim loại, môi nhịn không được liếm liếm, trong lòng vậy mà lại có vẻ kích động không kiềm chế được.

Nếu thật có thể lấy được đệ nhất, đúng là không phải một khoản tiền nhỏ, thế nhưng là, thật sự có thể lấy được đệ nhất sao? Hứa Phí nhịn không được quay đầu nhìn về phía Dữu Khánh, vừa nhìn thấy phản ứng của Dữu Khánh, tức thì sửng sốt, không biết có phải mình bị ảo giác hay không, thế nào cảm giác đứa này có chút kích động, không lẽ thật dự có nắm chắc?

Muốn lấy đệ nhất liền lấy đệ nhất, nói thật đi, hắn có phần rất không tin, nhưng vị Sĩ Hành huynh này đều đã đem lời nói đến loại tình trạng này rồi, tựa hồ lại không thiếu khả năng, người ta không nắm chặt hẳn sẽ không nói ra loại lời nói đó đi?

"Tạ Ngư đại sư." Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân lại đứng lên dẫn đầu hành lễ.

Vì vậy một đám người cũng đành phải đứng lên theo, đồng thời cảm tạ, "Tạ Ngư đại sư."

Trên mặt Ngư Kỳ hơi có tiếu ý, cũng ấn tay ra hiệu ngồi xuống.

Đợi các thí sinh ngồi xuống, quan viên đợi lệnh lại hướng ngoài cửa phất tay ra dấu. Ba người tiến vào, đem ba bức thư pháp đã viết sẵn mở ra, treo tại trên xà nhà, trên xà nhà vốn đã có vị trí dùng để treo giấy viết chữ dùng cho học viện giảng bài.

Ba bộ thư pháp chính là câu đố chữ đã chuẩn bị xong, phong cách khác nhau, chữ viết cũng không giống, hiển nhiên chính là do ba người Lư Cát Ngỗi viết, nhưng mọi người không phân biệt rõ được bức nào là do người nào viết, các thí sinh gần như đều chưa từng tiếp xúc qua thư pháp của ba người.

Trên mỗi bức đều là mười cấu đố chữ, ba bộ tổng cộng là ba mươi đề.

Chủ quan đợi lệnh thì đốt cháy lên một cây nhang, cắm ở trong lư hương được tạm thời đưa tới, đồng thời lớn tiếng tuyên bố: "Đối chiếu theo câu đố mô tả, một đề một đáp án, không được xáo trộn không rõ, bằng không đáp án sẽ bị phán là vô hiệu. Thời hạn một nén nhang, nếu như đồng thời nộp bài thi, phán định người trả lời nhiều hơn thắng. Nếu như số lượng đáp án như nhau, phán định người nộp bài thi trước thắng. Hết một nén nhang, người chưa nộp bài thi xem như bỏ quyền, không đưa vào phạm vị đánh giá. Mọi người đều là người làm văn chơi chữ, nói như vậy đều hiểu quy định, không cần ta giải thích quá nhiều."

Dứt lời phất tay một cái, quát lớn: "Bắt đầu!"

Một đám thí sinh lập tức bắt đầu bận rộn, dồn dập nhỏ nước mài mực, đồng thời xem kĩ câu đố.

Bao gồm cả thi Hương lục Khôi ngồi ở phía trước, đều không tiếp tục lưu tâm tới sắc mặt của Châu Mục đại nhân, mà là chuyên chú vào việc phân tích câu đố.

Nói một cách tương đối, sáu người bọn họ là tương đối có áp lực, bởi vì là người nổi danh, nếu trong trận tỉ thí nhanh trí này mà kết quả quá mức không bằng người, thì sẽ rất bối rối.

Ba người Lô, Địch, Ngư thì tại trên đài rỉ tai thì thầm, thấp giọng đàm tiếu cái gì đó.

Trong lúc mài mực, Hứa Phí thỉnh thoảng nhìn về phía Dữu Khánh, hai người đã ước hẹn sẵn ám hiệu, hắn muốn nhìn một chút 'Sĩ Hành huynh' tự xưng am hiểu đố chữ là làm cách nào nhất nhất phá giải, kết quả lại phát hiện thấy không thích hợp, chỉ thấy Dữu Khánh dáng vẻ không tập trung hết nhìn đông tới nhìn tây, phản ứng hoàn toàn khác với những người khác.

Trong lòng Hứa Phí lập tức dao động không còn tự tin nữa rồi.

Dữu Khánh cũng đang mài mực, nhìn thấy khói từ lư hương bốc lên nhẹ nhàng bay loạn làm lòng hắn căng thẳng, không khỏi nhìn đông liếc tây, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ có gió nhẹ chợt lùa vào.

Đợi phát hiện thấy có thí sinh nhấc bút chấm mực, đã bắt đầu làm nháp, hắn tức thì có phần sốt ruột.

Nhìn thấy trong đại đường, một đống Linh Mễ chồng chất trên bàn, còn bình Điểm Yêu lộ đặt ở đó, hắn cuối cùng đưa ra quyết định, đột ngột thực hiện một hành động mạo hiểm.

Bỏ khối mực trong tay xuống, thừa dịp ngoài cửa sổ có gió nhẹ thổi vào, hai ngón tay chợt kéo một tờ giấy trắng, âm thầm vận công ném ra ngoài.

Giấy trắng phù một cái tung bay, Dữu Khánh vụt đứng dậy, dáng vẻ như trong tình thế cấp bách, hai tay liên tục chụp theo, đầu ngón tay đụng vào tờ giấy liền vận chuyển xảo lực đem trang giấy liên tục đụng bay, ngoại nhân nhìn qua chính là tờ giấy bị gió thổi bay đi.

Vẫn thỉnh thoảng quan sát Dữu Khánh, Hứa Phí kinh ngạc, hắn ngồi ngay một bàn bên cạnh Dữu Khánh, mặc dù cũng cảm nhận được có gió nhẹ từ bên ngoài thổi tới, nhưng mà gió có lớn như vậy sao?

Hắn không tránh khỏi hoài nghi, vị 'Sĩ Hành huynh' này nói có nắm chắc lấy được đệ nhất, sẽ không phải là định chơi đùa thủ đoạn này để nhìn lén đáp án của người khác đi?

Nghĩ lại liền bỏ đi cái ý nghĩ này, chỉ vừa mới bắt đầu, người ở xung quanh còn đang suy tư về câu đố, hẳn là xem không được đáp án gì mới đúng.

Cảm thấy mình đã có phần lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, có chút suy nghĩ nhiều, hẳn là cũng không đến mức dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để lén xem bài mới đúng.

Trong một đám học sinh đang ngồi, đột nhiên có người đứng dậy liên tục chụp, hành động gây ra động tĩnh lớn như vậy, ba người Lô, Địch, Ngư ngồi trên khán đài không phải người mù, tự nhiên là thấy được.

Dữu Khánh đứng dậy bước liền hai bước mới bắt lại được tờ giấy bay đi, rồi dáng vẻ bối rối cúi đầu khom lưng bồi tội mà trở lại chỗ ngồi.

Thí sinh ở bàn phía trước thiếu một chút bị hắn đụng vào, thí sinh ở xung quanh chú ý thấy vậy dù cho đã có cái chặn giấy cũng đều vô ý thức đưa tay đè lại trang giấy trên bàn, đều bị hành động của Dữu Khánh làm ảnh hưởng, vô ý thức sợ gió thổi đi tờ giấy của mình, tuy rằng chỉ là gió nhẹ.

Ngồi trở lại chỗ ngồi, Dữu Khánh âm thầm căng thẳng, không biết mình lâm thời làm ra thủ đoạn như thế có thể có hiệu quả hay không.

Không để hắn chờ lâu, ngồi phía trên, Lư Cát Ngỗi hơi nhíu trán, lập tức đưa ra phản ứng, thực hiện một động tác im ắng, nhấc tay chỉ chỉ cửa sổ xung quanh.

Lập tức có người hiểu ý, vô thanh nhận lệnh, điều động mấy người rất nhanh đi dọc theo tường sảnh đường, đem cửa sổ ở xung quanh đóng lại hết, ánh sáng bên trong đại đường lập tức tối đi không ít, cũng may đại đường được thiết kế lấy ánh sáng cũng không tệ lắm, nhìn bình thường cũng không có vấn đề gì lớn.

Những thí sinh ngồi ở tương đối phía trước không thấy được hành động của Dữu Khánh ở phía sau, quá mức tập trung tinh thần không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm giác được ánh sáng tối đi, mới phát hiện cửa sổ đã bị đóng lại, nhưng đều không suy nghĩ nhiều.

Thành rồi! Tiếp tục mài mực, Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quan sát làn khói bên trong đại đường nhìn thấy đã không còn dễ dàng bay loạn, cảm giác chuyện đã thành công phân nửa, trong lòng hơi có hưng phấn. Hắn còn là lần đầu tiên tại ngay trước mặt loại người cấp bậc như Lư Cát Ngỗi trộm dùng mánh lới, hơn nữa còn đạt được rồi, cảm giác rất kích thích.

Lúc này, hắn đã hồn nhiên quên mất sự ủy thác của A Sĩ Hành dành cho hắn, vì một vạn lượng bạc liền gây ra mối nguy hiểm này. Việc này một khi bị Lư Cát Ngỗi hoặc thủ hạ của Lư Cát Ngỗi phát giác không đúng, phiền phức liền lớn rồi.

Hương khói dần dần tản ra trong đại đường, Dữu Khánh một tay nhấc bút có vẻ suy tư, ánh mắt cơ hồ luôn luôn liếc loạn xung quanh, một mực kiểm tra động tĩnh của chúng thí sinh.

Chợt thấy có người có động tác viết, một đôi mắt sắc bén lập tức nhìn chằm chằm tình trạng vi diệu biến hóa của khói xung quanh người kia.

Đợi người kia dừng bút lại ngẩng đầu nhìn câu đố, dấu hiệu dao động của khói khi viết thông qua suy tính đã hình thành một nhóm chữ trong đầu Dữu Khánh.

Câu đố là "Xuân thu lương sảng(mát mẻ)", đáp án là chữ "Tần".

Dữu Khánh cũng hạ xuống bút lông trong tay, rất nhanh đơn giản viết xuống hai chữ "Xuân Tần", chỉ cần thể hiện ra là đáp án của đề nào trong ba mươi đề là được rồi.

Lại phát hiện có người cúi đầu viết cái gì đó, ánh mắt Dữu Khánh nhanh chóng khóa chặt, nội dung có được, câu đố chỉ có một chữ "Chúng", đáp án là một chữ "Xỉ".

Hơn ba trăm người, động tĩnh viết chữ bắt đầu liên tục không ngừng, một mình Dữu Khánh đối phó nhiều người như vậy có phần bề bội, huống hồ hành động quan sát còn không thể quá rõ ràng, còn phải diễn, có phần mệt mỏi, vì giảm bớt việc, phát hiện là nội dung trùng lặp liền lập tức bỏ qua, tiếp tục nhìn chăm chú người khác.

Nói trắng ra là, lần này hắn chính là muốn tụ tập sự nhanh trí của toàn thể thí sinh để bắt lấy danh đệ nhất lần thi đố chữ này.

Hắn cũng không tin nơi đây có người nào dùng nhanh trí giải đoán đố chữ mà có thể vượt qua tất cả mọi người nơi đây, nếu thật sự có loại người trâu bò như vậy, có thua hắn cũng chấp nhận rồi.

Mà sở dĩ làm ra chuyện đóng cửa sổ cũng là bởi vì cùng lúc đối diện quá nhiều người, nếu khi quan sát vi diệu biến hóa của khói mà không thể bài trừ quá nhiều quấy nhiễu, tu vi của hắn không cao, Quan Tự quyết làm tiêu hao chất xám sẽ khiến hắn chịu không nổi.

Đây không phải là làm chuyện khác, mà chính là muốn suy tính ra chữ viết bút họa, càng cần tinh tế tỉ mỉ suy tính, tiêu hao chất xám càng nhiều.

Nếu như chỉ là quan sát chút ít người hoặc sự tình thì hắn có thể dễ dàng ứng phó, cũng sẽ không cần phải mạo hiểm thúc đẩy đóng cửa sổ nhằm ngăn cản gió nhẹ quấy nhiễu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.