Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 88: Người môi giới người bảo lãnh và người làm mai




Ta vừa nói chuyện Tam Thất khác thường, chạy đi, cái nhìn của Hôi Đại Mao nhưng khác với ta: “Sư phó, thật ra ta nói, Tam Thất sư thúc nàng đi cũng tốt.”
“Hở?” Ta bực: “Làm sao vậy? Nàng có phải… đắc tội ngươi chỗ nào hay không?”
“Sư phó, thật ra… ta cảm thấy nàng căn bản không phải cùng một loại người với người, nàng người kia nghĩ cái gì ngươi căn bản không biết, hơn nữa hai người bình thường ngay cả nói cũng không nói hết, nàng cái gì cũng không nói cho người, người cũng không biết nàng cả ngày làm trò gì. Nhớ tình bạn cũ là một chuyện, vậy cũng phải xem là đối với ai chứ. Ví như ta chẳng hạn, ta liền…”
Hắn nói chuyện đề tài rẽ hướng, bắt đầu thổi phồng chỗ tốt của mình, ta ngậm cười nghe hắn nói… Có điều, Hôi Đại Mao cũng không nói sai.
Ta và Tam Thất, thật sự… không phải cùng một loại người.
Chính ta cũng có cảm giác ấy.
Tục ngữ nói, không cùng chí hướng khó mà cùng làm việc.
Bị Hôi Đại Mao nói như thế, lo lắng của ta cũng bớt đi.
“Tam Lục nàng ở đâu?”
“Ở chỗ Không Trung đình.”
Không Trung đình áp vào bên trái, nơi đó ta nhất thời đột phát ý tưởng làm ra một nơi giết thì giờ, đó vốn là một hang động rộng lớn cực trống trải sâu xa, phía dưới rất sâu rất tối cũng có một con sông ngầm, ném tảng đá đi xuống phải nửa ngày mới có thể nghe được một tiếng nước vang mơ hồ, ta ở trên không nơi đó xây một cái đình, chỉ có mấy cái xích sắt cố định, không có đường nhỏ nhịp cầu liên thông, đốt đèn đá bốn phía, trong đình yên tĩnh thâm u, ở nơi đó thổi khúc, xướng ca, tiếng vọng thâm thúy mênh mang, kéo dài xa thẳm không dứt, quẩn quanh hơn ba ngày, quả thực giống như tiến vào một thế giới khác.
Ta đi hướng bên kia. Vừa thấp giọng hỏi Hôi Đại Mao trong động có gì khác thường hay không. Hắn trả lời tất cả như thường. Đám nhện dệt võng. Đám chuột nghiêm phòng cảnh giác. Ta kể với hắn về lũ thiêu thân kia. Hôi Đại Mao sau khi giật mình cũng cười: “Sư phó. Không phải ta nói ngoa đâu. Bàn Ti động chúng ta có thể không đối phó được cái khác. Nhưng chỉ bằng hàng ngàn hàng vạn muội tử tám chân dưới tay sư phó người. Giương võng bắt phi trùng chính là được trời ưu ái ha.”
“Mặc dù nói như thế. Có điều tuyệt đối không thể lơ là.”
Nói xong. Đã tới chỗ không có đường đi. Xa xa có thể trông thấy một quầng u ám. Ánh đèn của Không Trung đình mông lung như trăng. Trong đình có hai người. Một đương nhiên là Tam Lục. Một thì…
“Lý thư sinh biết khinh công? Lẽ nào hắn cũng tu đạo?”
“Đâu có. Hắn không biết.” Hôi Đại Mao nói.
“Vậy hắn làm sao qua được?”
“Cái này, ta nói chuyện này rất cổ quái nha, Tam Lục sư thúc cứng rắn mang hắn qua, có điều mang qua rồi, hai người lại không nói lời nào…”
Ta nghi hoặc: “Cách xa như vậy, ngươi biết bọn họ nói chuyện hay không? Chẳng lẽ ngươi… nghe lén?”
“Trong đình này một chút thanh âm bốn vách cũng vọng lại không ngừng. Bọn họ từ khi qua đây đến bây giờ chút xíu thanh âm cũng không có, vậy khẳng định là không nói chuyện.” Hôi Đại Mao biện bạch: “Lại nói ta muốn nghe còn phải tự mình đi qua nghe lén sao? Tùy tiện gọi một con nhện qua không phải…” Ta nhìn hắn, Hôi Đại Mao vội vàng xua tay: “Ta cái gì cũng chưa nói. Thật sự. Nhàn sự của Tam Lục sư thúc ta không quản, cũng quản không nổi nha.”
“Ngươi biết là được rồi.”
Nhìn hai người trong đình, một đứng, một ngồi, một lúc lâu cũng không động, cũng không nói.
Một lát sau một người ngồi xuống, nhưng người vốn đang ngồi lại đứng lên.
Tiếp tục trầm mặc.
Bọn họ đây là tính diễn kịch câm sao? Diễn kịch câm cũng phải khua khua chứ?
Hôi Đại Mao nhỏ giọng nói thầm, thanh âm cực khẽ: “Ta nói, Tam Lục sư thúc rất không dứt khoát. Nếu thực sự thích, đẩy ngã liền… gạo nấu thành cơm, vậy không phải gì cũng xong sao, khà khà, khà khà.”
Ta dùng đao mắt khoét hắn, hắn da mặt dày cười đùa với ta: “Ta nói đúng mà. Ngươi xem người ta này nào trại chủ, nào động chủ, cướp một áp trại phu nhân, diện thủ tướng công. Vậy dứt khoát gọn gàng bao nhiêu chứ…”
Ta ngay cả trừng hắn cũng lười trừng.
Hôi Đại Mao nói chuyện ấy à… Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, trong miệng chuột cũng phun không ra lời hay.
“Quên đi, ta cũng quản không được. Vội chính sự đi thôi.”
Ta đang muốn xoay người đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng gọi: “Đào Hoa!”
Thanh âm kia cũng không cao lắm, thế nhưng trong cả thạch động đều quanh quẩn một tiếng ấy, Đào Hoa Đào Hoa Đào Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa —-
Ta sửng sốt, xoay người lại.
Lý thư sinh gọi ta làm cái gì?
Có điều…
Rất kỳ quái, hắn xưa nay nói chuyện, ta liền có một loại cảm giác tim đập nhanh. Vừa rồi tiếng hắn gọi ta kia. Ta sao lại cảm thấy… giống như trong tiểu thuyết thường viết. Ngực dường như bị búa tạ đánh trúng, mạch suy nghĩ bị rung động cũng theo dư chấn không dứt.
“Có việc sao?”
Thanh âm của ta vọng lại ong ong. Nghe lên vừa bất ngờ vừa rất vô lễ, tóm lại… rất ngốc.
“Phiền ngươi, có thể mang ta qua hay không.”
“Hở?”
Ta đần ra.
Yêu… Yêu cầu này thực sự là…
Nói thật yêu cầu của hắn rất thỏa đáng, cũng không phải chuyện khó làm, có điều…
Việc này… Ta là đứng phe Tam Lục a, nàng mang người qua, bất kể nàng có tính toán gì không, dù cho nàng muốn để Lý thư sinh chết đói chết khát trong đình cũng không liên quan đến ta, ta sao có thể phá bệ của nàng chứ.
“Ừm… Lý công tử à, chuyện này thì…”
Ta vừa lung tung tìm từ, vừa kéo Hôi Đại Mao muốn xoay người chạy đi.
Tam Lục bỗng nhiên động, nàng đứng lên, một phen kẹp Lý thư sinh lên.
Đúng vậy, không phải ôm, không phải khiêng, không phải kéo.
Chính là kẹp!
Kẹp phía dưới cánh tay, nhún người một cái, từ chỗ đình qua đây.
Ợ, nhắc tới màn ấy à…
Tam Lục rất phiêu dật, rất giống một bộ phim tên là Thần thoại trước kia, Kim Hee Sun một thân bạch y, vạt áo như gió, nhẹ nhàng như tiên bay qua một khe suối sâu. Phải nói tạo hình thân thể diện mạo khí chất của Tam Lục tuyệt đối hơn xa mỹ nữ họ Kim, thế nhưng… cái này, dưới cánh tay nàng kẹp một người sống… Cái này, không thể so sánh.
Tam Lục vững vàng đứng lại, buông Lý thư sinh ra, bản thân xẹt qua bên người chúng ta đi rồi.
Khi nàng xẹt qua chúng ta, ta cũng có thể cảm giác được một luồng khí lạnh lùng nghiêm nghị đập vào mặt.
Tam Lục xem ra phiền muộn không nhẹ a…
Nhìn động tác của nàng, nhanh như thế dứt khoát như thế là có thể nhìn ra. Mặc dù nàng bình thường cũng rất nhanh rất dứt khoát, thế nhưng lúc này từ đầu đến chân đều tản ra luồng khí thế người sống chớ gần, chớ chọc ta phiền.
“Ừm, Lý công tử à… Ngươi xem chuyện này thật sự là, thật ra ta vừa rồi ấy. Là muốn tới giúp ngươi…”
Lý thư sinh liền chắp tay, cũng đi.
Lưu lại ta và Hôi Đại Mao hai mặt nhìn nhau.
Ngươi xem chuyện này nháo, chúng ta không tính toán dính vào chuyện bao đồng, thế nhưng chuyện bao đồng lại cứ dính lấy chúng ta.
Sau một lúc lâu, Hôi Đại Mao đến một câu: “Sư phó, người nói rất đúng. Không làm môi giới, không làm bảo lãnh, không làm mai cả ba đều tốt. Không chỉ việc này không thể làm, một khi gặp phải, còn phải vòng qua né tránh, cách càng xa càng tốt. Người nói chúng ta trêu ai chọc ai? Đây không phải là cái gì? Cái gì mà cá gặp họa ấy?”
Ta thở dài: “Là họa lây cả cá.”
“Ôi, dầu sao bị họa đều là cá.” Cá trong miệng Hôi Đại Mao, không cần hỏi, hai con.
Hắn một con, ta một con.
Thật ra ta mới là con bị hại chủ yếu ấy chứ.
Ta trái lo phải nghĩ nửa ngày. Đến bữa trưa, ta mới suy nghĩ cẩn thận. Không ngờ như thế, đây đều trách Lý thư sinh không tốt. Hắn nếu không gọi ta, sẽ không phiền toái đến ta! Bọn họ muốn phân muốn hợp muốn tốt muốn ầm ĩ liên quan cái quái gì đến ta chứ! Sao lại làm ta bây giờ buồn bực như thế.
Hơn nữa ăn cơm buổi trưa, chỉ mình ta tới phòng ăn, người khác không một ai tới. Hôi Đại Mao làm hết phận sự đi chỗ từng người một, trở về nói: “Phượng tiền bối nói không ăn. Tam Lục sư thúc căn bản không để ý đến ta, Lý thư sinh nhờ ta lấy hai cái bánh bao cho hắn lấp bụng là được, ừm, Ngao công tử hình như đang nhập định, bên ngoài phòng lập một tầng kết giới.”
“Được rồi. Bọn họ không đến chúng ta tự mình ăn, canh hôm nay không tồi.”
Hôi Đại Mao ngồi xuống cùng ăn cơm với ta, nói thật ra không có khách nhân ta lại thực sự ăn một bữa cơm ngon, không cần nghĩ ai ăn nhiều ai ăn ít, gắp thức ăn cho ai khuyên ai uống rượu linh tinh.
Ta và Hôi Đại Mao ăn no nê, canh uống sạch sẽ.
“A, đúng rồi.” Hôi Đại Mao bỗng nhiên nghĩ tới: “Sư phó, viện Tam Thất sư phó từng ở, có một thứ… Nhìn thấy không phải của chúng ta. Có lẽ là nàng bỏ lại, có phải đưa tới chỗ sư phó người trước không?”
“Một thứ? Nàng bỏ lại thứ gì?”
Quả thực là không có khả năng a. Tam Thất người này, kẻ khác không thể chiếm được một chút lợi lộc gì từ nàng. Nếu nói nàng mang đi thứ gì ta còn thấy đáng tin hơn, nàng nếu bỏ lại cái gì… Khụ, trừ phi là rác rưởi.
Ta cùng Hôi Đại Mao vòng qua sân, từ cửa hông vào phòng Tam Thất ở, trong phòng này rất kỳ quái, ta còn nhớ Tam Thất luôn luôn thích gian phòng thơm phức, luôn làm hoa phấn trưng cho gian phòng rất dễ chịu. Thế nhưng bây giờ trong phòng này có một cỗ… mùi tanh.
“Ừm. Chính là cái này.”
Hôi Đại Mao lấy ra chính là một cái…thoạt nhìn rất kỳ quái.
Một tầng màng rất mỏng, sao lại cảm thấy, không sợi không lụa, không tơ không vải…
Đây là thứ gì?
Hơn nữa mùi từ chỗ này phát ra.
“Đây là thứ gì?”
Hôi Đại Mao nhìn nhìn ta, sau đó lại nhìn nhìn thứ kia… Nhỏ giọng: “Dù sao không giống thứ gì tốt, còn khó ngửi như vậy.”
Hắn dường như còn có lời chưa nói ra.
Ta liếc nhìn hắn một cái, Hôi Đại Mao hơi ấp a ấp úng: “Cái này… Hình như hơi giống… thứ ấy.”
“Thứ gì?”
“Ôi trời, sư phó người không hiểu… Cái này, ta cũng không biết nói như thế nào.”
“Ngươi không nói làm sao biết ta không hiểu chứ?” Người này thật là.
“Cái này, người, người vẫn là một cô nương mà, thứ này người chắc chắn không biết…”
Hở?
Hôi Đại Mao không còn cách nào, rất nhỏ nói: “Chính là… giống… nhau thai…”
“Nhau, cái gì?”
“Ôi trời ta đã nói người không hiểu, ừm, sư phó người từng thấy chưa, ừm, cái loại màng trên bèo cỏ lau bờ sông ếch quấn quít lấy thường thường lưu lại ấy…”
“Từng…” Thấy.
Ta ngây người.
Trứng… Trứng…
Gần đây tần suất xuất hiện của cái chữ này rất cao, mà hiện tại lời nói này của Hôi Đại Mao, không phải do ta không suy nghĩ theo phương diện ấy…
Chẳng lẽ Tam Thất và đám thiêu thân đẻ trứng kia, có quan hệ gì? Nàng có phải che đậy, cất chứa thiêu thân không ngừng đẻ trứng kia không? Hay là…
Hay là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.