Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 82: Đệ bát thập nhị chương




Thứ trong vỏ kia đã ra khỏi vỏ…
Độ trong suốt của cái bọc của ta, giống như… Ừm, giống như túi mua sắm plastic màu trắng của siêu thị kiếp trước, có thể nhìn thấy khoảng ba bốn phần cảnh tượng bên trong.
Ta cũng không dám thở mạnh, vừa giăng một đạo phòng ngự cho mình, vừa hạ ba tầng cấm chế xung quanh cái bọc.
Một cục đen thùi nhào loạn trong bọc, vang ra tiếng tạp tạp kỳ quái. Ta nghe thế nào, thứ màu đen bên trong kia đang… ăn cơm?
Ta bỗng nhiên hiểu, nó đang gặm cái vỏ kia!
Tập tính này rất nhiều con đẻ trứng đều có, sau khi ra khỏi vỏ trước tiên sẽ ăn vỏ để bổ sung dinh dưỡng. Cái vỏ kia không lớn, phỏng chừng vài hớp là ăn sạch. Sau đó ta liền nhìn thấy trên bọc xuất hiện dao động kỳ lạ, dường như thứ bên trong kia đang xé cái bọc này…
Có lẽ con sâu này sau khi tiến hóa là có cánh, ở bên trong liều mạng đập.
Nhưng cái bọc của ta nó cắn không rách.
Nếu như dễ dàng để cho nó cắn đứt như thế, vậy ta mấy năm nay tu luyện này đạo hạnh này đều ném cho chó rồi.
Ta lấy lại tinh thần, vội vàng mang theo cái bọc của ta chạy vội đi tìm Phượng Nghi. Con sâu này của ta ra khỏi vỏ, con kia của hắn hẳn là cũng ra.
Ta vừa mới chạy vào đại môn khách viện, Phượng Nghi vừa lúc từ trong phòng đi ra, vẫn là trầm ngưng như nước, bước chân rất gấp, bước đi mang theo một trận gió, khí thế phi phàm.
“Phượng Nghi!” Ta đang vội cũng không có thời gian khách sáo cái gì: “Quả trứng đen này của ta vỡ. Thứ bên trong ăn xong vỏ trứng đang cắn cái bọc này! Cái kia của ngươi thế nào?”
Hắn trịnh trọng mà nghiêm túc quan sát cái bọc tơ nhện trong tay ta kia. Bọc tuy rằng là nửa trong suốt. Thế nhưng thứ bên trong động kịch liệt. Chỉ có thể nhìn thấy cái bọc bị biến hóa không ngừng. Phượng Nghi lật bàn tay. Trong lòng bàn tay hắn nghiễm nhiên cũng là cái vỏ đen đã vỡ kia. Bên ngoài vỏ bao một tầng hồng quang mơ hồ. Cái này của hắn đương nhiên rõ ràng hơn so với cái này của ta.
“Phỏng chừng sẽ thay đổi.”
Giọng nói của hắn cũng không hạ xuống. Ta nhìn thấy cái khe của cái vỏ kia. Có một cái đầu đen chui ra. Rất sáng. Trên đầu chính là râu đi… Bất quá nhìn thấy càng giống răng cưa sắc nhọn hơn.
Chao ôi. Trông thật xấu.
Sau đó cái khe càng lúc càng lớn. Con sâu từng sống trong nước nhầy kia. Từ trong vỏ của nó chui ra. Toàn thân đều đen. Nó vừa ra khỏi vỏ. Liền bắt đầu điên cuồng mà gặm cái vỏ ấy. Tốc độ nhanh làm cho người ta cảm thấy kinh khủng. Cái vỏ tròn xoe cơ hồ hai ba giây liền bị nó giải quyết. Tiếng gặm nhai cành cạch kia làm cho người ta cảm thấy răng phát chua. Lưng phát lạnh.
Sau khi con sâu đen gặm xong vỏ trứng trên người cũng đã khô, ông trời của ta… Trên lưng nó…
A a, là một đôi cánh!
Ban đầu mở ra rất chậm, sau đó từ từ tăng tốc. Nước nhầy kia có lẽ đã khô, sau đó đôi cánh lóe một cái, hoàn toàn mở ra.
Con sâu màu đen biến thành một con… thiêu thân màu đen?
Dù sao cũng không phải là ruồi đen muỗi đen. Cánh sau cũng hẳn là nửa trong suốt hơn nữa hình dạng cũng không giống, có loại cánh này, nhân gian ngoại trừ bướm chính là thiêu thân. Chỉ là ta là lần đầu nhìn thấy loại thiêu thân màu đen này…
Ớ… Miệng thiêu thân sao có thể lớn như vậy, hơn nữa thiêu thân nhân gian chắc chắn sẽ không mọc răng khủng bố như thế!
Nó đập trái xông phải trong cái đoàn hồng quang bao lấy kia, giương miệng rộng hung hăng cắn, cái râu sắc nhọn giống hung khí kia ra sức khua, dường như điên cuồng mất đi lý trí, liền muốn xé nát gặm cắn tất cả. Đôi cánh kia cũng rất xấu, viền đã không tròn trịa cũng không ngay ngắn, sứt sứt mẻ mẻ giống như xé giấy chưa xé hết, tựa như cái quạt rách.
“Cái này…”
Mặc dù thứ này rất xấu. Bất quá thiêu thân nho nhỏ, ta ngược lại chẳng sợ chút nào.
Đây là một loại tâm lý thông thường, trước khi sự việc phát sinh tất cả mọi người hầu như sẽ rất căng thẳng, thế nhưng đến khi thực sự xảy ra, ngược lại sẽ không sợ hãi, tâm tính cũng bình thản, bắt đầu bình tĩnh đối mặt. Giống như kiếp trước ta tham gia chạy bộ trong đại hội thể dục thể thao, trước khi súng vang toàn thân căng thẳng, sau khi súng vang liền vứt bỏ hết thảy chuyên tâm chạy là được.
A. Kéo xa kéo xa, nói về chủ đề chính.
“Ừm… Thứ này và sự tình liên tiếp phát sinh bên ngoài kia, hẳn là không có quan hệ đi?”
Con thiêu thân này, và thứ móc tim phổi người…
Cảm giác có khả năng làm loại chuyện đó, hẳn là ma đầu rất cường đại, âm hiểm tàn ngược. Con thiêu thân này thấy thế nào cũng không kéo được quan hệ với cường đại.
Phượng Nghi bỗng nhiên một tay vỗ qua đây, bọc tơ nhện trên tay ta kia bị đập bộp một tiếng…
—Bẹp!
Ợ, ta ngơ ngác mà nhìn cái bọc bị đập bẹp, mặc dù cái bọc thông khí không ra nước. Bên trong cho dù chứa nước nôi cũng sẽ không có nửa giọt ra ngoài. Thế nhưng bây giờ bên trong không có nước, có một con… thiêu thân đen dám chắc đã bị đập chết, đập bẹp, đập dính.
Nước sâu nhớp nháp cánh gẫy, ruột nát, bụng rách, ghê tởm…
Ta vung tay lên giống như bị lửa đốt, cái bọc kia bộp một tiếng rơi dưới đất.
“Ngươi…” Trước khi sắp đập cũng nói trước một tiếng chứ, khiến cho ta mặc dù trên tay chưa dính vào thứ gì, lại cảm thấy ghê tởm muốn chết, nhớp nháp, mềm mềm, còn có, còn có…
Không thể lại suy nghĩ nữa, lại nghĩ ta không thể không ói ra.
“Kỳ quái, nếu là như thế này… Vậy thì khẳng định không ra gì…”
Phượng Nghi căn bản không để ý tới ta, xoay người lại trở về phòng, vang một tiếng “cạch”, cửa đóng chặt lại.
“Ai…”
Ta nói người này sao lại như thế, căn bản coi ta không ra gì.
Còn có, hắn muốn đập sao không đập chết con trên tay mình kia, mà lại đến đập con trên tay ta này…
Lúc ban nãy hắn đập kình khí tới, bàn tay cũng không chạm vào bọc, thế nhưng ta lại thật sự cầm cái bọc a. Rất tốt, hắn không ghê tởm chính mình, nhưng là lại không để bụng ghê tởm ta…
Được rồi được rồi…
Ta hít sâu. Ta không chấp nhặt với hắn.
Thế nhưng hắn tại sao muốn đập chết con này của ta? Ta còn muốn nghiên cứu nhiều hơn mà… Mặc dù có lẽ bằng mình ta là môn đạo gì cũng nghiên cứu không ra.
Ta bất mãn ra khỏi khách viện, sâu biến thành thiêu thân ta đã hiểu, thế nhưng còn chưa rõ kết cục của con thiêu thân kia, ngay cả cái bọc cũng đã bị ta ném.
Quên đi, dù sao ta vốn cũng không có tinh lực và hưng trí ấy.
Hôi Đại Mao đi tới, thấy sắc mặt ta không tốt, đi theo ta mấy bước, mới cẩn thận lên tiếng: “Sư phó, Lý thư sinh kia tỉnh?”
“Ừ.”
“Vậy… Tam Lục sư thúc bên kia…”
“Chuyện này, ta đừng quản.” Ta nói: Cho hai người kia no nê khỏe mạnh. Nghĩa vụ của chúng ta cũng xem như kết thúc. Về phần bọn họ muốn yêu muốn hận muốn đánh muốn nháo cũng không phải chuyện của chúng ta.”
“Dạ.” Hôi Đại Mao đáp ứng, thở dài nói: “Ta chính là cảm thấy, Lý thư sinh vậy cũng rất đáng thương. Mặc dù nói kiếp trước tốt với Tam Lục sư thúc, thế nhưng kiếp trước cũng đã chết yểu, kiếp này lại gặp phải phiền phức.”
“Ngươi không biết là kiếp trước duyên, kiếp này tục. Là một đoạn giai thoại sao?”
“Giai thoại?” Hôi Đại Mao liên tục lắc đầu, vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Vậy xem là gì… Được rồi, Tam Lục sư thúc đây coi là chấp nhất, coi là thâm tình. Thế nhưng đối với Lý thư sinh mà nói, người ta sống êm đẹp, còn thi đỗ tiến sĩ, được chọn thám hoa, tiền đồ đang sáng sủa, bỗng nhiên toát ra con ong yêu. Chưa nói lão tình nhân của ngươi kiếp trước, kiếp này đến tới tục duyên với ngươi… Khụ, ta sao lại cảm thấy Lý thư sinh rất xui xẻo a.” Mặc dù ta cảm thấy… Lời này của Hôi Đại Mao hơi bất công. Hơn nữa rất không romantic, bất quá việc này ta là bang thân bất bang lý: “Này, lời này ngươi cũng không thể nói, nhất là không thể cho Tam Lục sư thúc của ngươi nghe thấy ngươi nói như vậy, bằng không, Lý thư sinh xui xẻo hay không ta không biết, ngươi là xác định sẽ xui xẻo.”
“Ta biết… Ta lại không thiếu thông minh, nói với nàng làm chi.” Hôi Đại Mao nói: “Cam thảo phục linh tán chỗ Tam Lục sư thúc ấy, ta bảo con nhện hòa vào nước cho nàng uống. Bất quá nàng còn chưa có tỉnh đâu. Chỗ Ngao công tử ta cũng đưa qua, chính là Lý thư sinh…”
“Phần của Lý thư sinh kia giảm đi, ta vừa rồi đã cho hắn uống thuốc.”
“A? Thật không? Hắn tỉnh cũng nhanh a.”
“Xua ma khí, hẳn là không đáng ngại, tỉnh có cái gì kỳ quái đâu.”
“Không phải a, không phải như thế.” Hôi Đại Mao nói: “Vừa rồi ta đi đưa thuốc, Ngao công tử còn nói mấy câu nhàn thoại với ta, hắn nói thư sinh kia thân thể phàm thai, bị ma khí ăn mòn thân thể suy nhược. Lại dùng vạn thạch băng cùng với thủy chướng của hắn để ngăn cản ma khí công tâm… Dù sao nói rất bí hiểm ta cũng không nhớ hết, tóm lại, hắn là không có khả năng tỉnh trước Tam Lục sư thúc.”
“Vậy sao?” Ta nghĩ nghĩ: “Ta nói lời Tử Hằng chưa chắc hoàn toàn đúng. Lý thư sinh này không biết là gia gia hay là thúc gia gia không phải là Lý quốc sư kia sao? Thể chất của hắn có lẽ cũng không phải là thể chất người bình thường a, tỉnh lại trước thời gian hẳn là cũng không có cái gì ngạc nhiên. Đúng rồi, sai người chuẩn bị một chút thuốc bổ canh bổ cho hắn uống, cần phải để ta nuôi thư sinh này tai to mặt lớn vừa cao vừa tráng, để cho Tam Lục tỉnh nhìn thấy, cũng thật là cao hứng.
Hôi Đại Mao cười ha ha: “Được! Chuyện này giao cho ta!”
Đuổi Đại Mao đi, ta về viện của mình. Ra sức rửa tay trong thạch tuyền. Rửa bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy cái loại cảm giác ghê tởm ấy lưu trên tay. Rửa thế nào cũng không sạch.
Sắc trời tối xuống, nhất là trong động như thế. Đèn trên vách từng chiếc sáng lên, ta dưới đèn đá lật một quyển sách chép tay tìm ra trong đống sách cũ. Đám sách cũ này rất nhiều là năm đó khi Lý Kha còn sống lưu lại, hắn thích đọc sách, phía sau có hai ba thạch động cũng để hắn cất giấu đầy hết. Hôi Đại Mao bảo quản những cuốn sách ấy rất tốt, ta đôi khi sẽ đi lật lật, bên trong có một số cuốn sách tu đạo, có một số là cuốn tứ thư ngũ kinh thơ từ ca phú, còn có một số tạp thư ghi chú. Phía trên này không phải là chữ của Lý Kha, không biết là thứ hắn thu gom từ nơi nào đến, là nói về sự tình ma đạo thật lâu trước kia, đã biến thành truyền thuyết. Ta tò mò với con thiêu thân kia, lại nhàn rỗi không có việc gì làm mới lật sách này, thật ra ta lật không để ý, căn bản không nghĩ có thể tìm được đáp án ở chỗ này.
Thế nhưng lật qua một trang giấy, ta a một tiếng, nhãn tình lập tức chăm chú trên trang giấy không dời.
Phía trên là một cái bản vẽ phác người nọ vẽ ghi chú, chỉ có ít ỏi vài nét bút mực, thế nhưng người viết ghi chú này nhất định có công lực vẽ rất mạnh, chỉ vài nét bút này đã vẽ xảy ra một con… thiêu thân hoàn chỉnh, vô cùng hình tượng.
Cánh giống như cái quạt rách, râu mọc sắc bén đáng ghê tởm…
Đây không phải là… con sâu thiêu thân bị đập bẹp đập dính kia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.