Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 8: Phượng hoàng giả làm tiên đoán mệnh




Ta bị Phượng Nghi đặt trên cái nắp ấm trà, cũng không dám lộn xộn, các đồng môn của ta ở phía dưới hỏi đủ loại câu hỏi nghi nan trong tu luyện của bọn họ. Có vị sư huynh hỏi, cảnh giới của hắn đã qua ba năm trì trệ không tiến, mỗi lần nghĩ muốn vượt lên, thì lại thấp thỏm không yên linh khí tán loạn.
Phượng Nghi chỉ nói: “Trảm tâm ma.”
Sư huynh kia rõ ràng không hiểu, còn muốn hỏi lại, Phượng Nghi đã vung tay lên một cái rồi, để người kế tiếp tới đây.
Ta cách hắn rất gần, nước da người này trong suốt như tuyết trắng, tinh tế như ngọc bích, nhìn nghiêng bên cạnh, đầu mi như dãy núi, sóng mắt tựa thu thủy…
Hảo một mỹ nhân a.
Chỉ tiếc mỹ nhân này chỉ nên xem từ xa, không nên tới gần.
Không biết tại sao ta đối mặt với Phượng Nghi, tuy rằng hắn rất đẹp, rất ưu tú, ta thấy trong số yêu quái không có ai có thể vượt qua hắn, nhưng là ta đối với hắn, chính là không có ý tưởng ái mộ các loại gì cả.
Thật kỳ quái a…
Chẳng những không có ái mộ, còn có chút… ý tứ vì sợ hãi mà sinh hận.
Đây là tại sao vậy chứ?
Hắn chưa từng làm hại ta nha.
Đến phiên Tam Lục, nàng cung kính hỏi: “Thỉnh giáo Phượng tiền bối, năm xưa có một vu sĩ đã từng phê mệnh thay ta, chỉ nói vất vả lấy mật ủ trăm hoa, vì ai vất vả vì ai vội. Những lời này vãn bối thủy chung không giải thích được.”
“Đây vốn là mệnh.” Phượng Nghi cười, trong nháy mắt tựa hồ gió xuân phơi phới trải khắp núi rừng, thế nhưng trong nháy mắt nụ cười kia liền mất đi: “Cho dù ngươi có biết lời này là có ý gì, mệnh số sau này cũng sẽ không thay đổi.”
Chậc, lời nói này cũng cùng loại như lừa gạt xem bói lang trung viết thuốc trên giang hồ!
Lập lờ nước đôi, bốn phía không bờ. Ngươi muốn nghĩ là lời hay coi như lời hay, ngươi nếu trong lòng có nghi ngờ vậy thì làm như lời xằng bậy.
Chuyện kể rằng trước đây ba cử tử tìm một đạo sĩ đoán mệnh, hỏi tiền đồ khoa khảo, đạo sĩ giơ một ngón tay, im lặng không nói. Nhóm cử tử chỉ cho là thiên cơ bất khả tiết lộ, chờ bọn hắn đi rồi tiểu đồ đệ hỏi, đạo sĩ nói, một này, có thể lý giải như vậy. Một người thi đỗ, một người thi không đỗ, cùng nhau thi đỗ, cùng nhau thi không đỗ.
Tiểu đồ đệ xem thế là đủ rồi.
Tam Thất hỏi lại là lai lịch một loại phấn hoa của hoa địa ngục gì đó, Phượng Nghi nói cái loại hoa này trên đời vốn cực ít, muốn lấy phấn hoa càng khó hơn, bất quá cứ đi về hướng nam, có thể tìm ra.
Ta đang nghe mơ mơ màng màng buồn ngủ, bỗng nhiên ấm trà bị búng một cái, vang lên một tiếng đinh, chấn ta tỉnh lại.
“Còn ngươi?”
“Cái gì?”
Phượng Nghi cười mỉm hỏi: “Bọn họ đều đã hỏi, còn ngươi không có gì nghi nan muốn hỏi?”
Ta đích xác không có gì muốn hỏi, phương pháp tu luyện của ta thực sự là diệu chiêu của người lười, trời nếu sét đánh mưa rơi, ta liền bò vào ngọn cây nằm như chết. Nếu là trời nắng, ta liền nằm úp sấp trong phòng ngủ như chết.
Bất quá không biết vì sao, ta đột nhiên bật ra một câu: “Phượng tiền bối, ngươi nói kiếp trước kiếp này của một người, là như thế nào? Kiếp sau làm người, còn có thể nhớ được chuyện kiếp trước không?”
Hắn mỉm cười: “Điều này cũng không kỳ lạ, rất nhiều yêu ma tinh quái phi thăng thất bại, hoặc có một luồng hồn tàn có thể lại đầu thai chuyển thế, có người ở Hoàng Tuyền lộ uống canh Mạnh bà không nhớ được kiếp trước, có người nhưng lại nhớ được những gì từng trải qua.”
“Vậy,” ta còn không thông chính là: “Một người thời xưa nếu như chết, lại đầu thai có phải chỉ có thể đến thời nay hay không? Có thể còn đầu thai về ngàn vạn năm trước hay không chứ?”
Phượng Nghi nói: “Thời xưa, thời nay, kiếp sau… Những thứ này bất quá là cái luân hồi xoay chuyển, cũng không có gì không thể.”
Nói thật là, vừa rồi lúc người khác hỏi câu hỏi ta cho rằng bọn họ hỏi kỳ quái, Phượng Nghi đáp cố làm ra vẻ huyền bí.
Bất quá đến phiên mình, mới biết được có một số việc, thật sự rất khó nói rõ ràng.
Sau khi biến thành con nhện, ta tuy rằng còn nhớ rõ chuyện kiếp trước, thế nhưng lại cảm thấy rằng, xa xôi mơ hồ tựa như cách ngàn vạn năm. Mặc dù kiếp trước cha mẹ ly dị, tình thân phai nhạt, bà ngoại thương yêu ta cũng sớm qua đời, nhưng là… cũng chưa tới mức làm cho ta lúc nhớ lại, cũng nghĩ lãnh đạm giống như là chuyện của người khác.
Chờ Phượng Nghi đứng dậy đi rồi, mấy sư tỷ của ta đột nhiên biến đổi nghiêm nghị kính cẩn ban nãy, giương nanh múa vuốt nhào lên phía trước, ta sợ kêu a một tiếng, lật mình từ thân ấm trà rơi lên trên bàn!
Nhưng mà các nàng đương nhiên không phải hướng tới ta.
Ta té thất điên bát đảo, nghe bọn họ đã tranh giành đánh nhau.
“Cái ghế tựa Phượng tiền bối ngồi qua này là của ta!”
“Cái ấm trà Phượng tiền bối sờ qua này, thuộc về ta!”
“Buông tay, đấy là của ta!”
“Ta giành được trước!”
“Ngươi dám đánh, xem chiêu!”
“Lưu Tinh kiếm!”
“Hồ Điệp đao!”
Binh! Bang!
May mà ta mắt thấy không ổn nhảy sang một bên trước, nếu không đã tung tóe một thân máu.
Tam Thất cười mỉm đi qua nhặt ta để lên trên vai, ba người chúng ta cùng nhau quay về.
Tam Lục rõ ràng có tâm sự. Tính tình của nàng ta bây giờ đã rõ ràng, tiêu biểu nói năng chua ngoa lòng như đậu hủ, kỳ thật đối với người khác vô cùng tốt, chính là gương mặt lạnh lùng, nói chuyện không làm cho người ta thích.
Bị nàng châm chọc nhiều lần, ta đau đau liền tê dại, tê đến mức không còn sợ nàng lại châm chọc ta.
“Đúng rồi, ta hình như nghe nói, ngày mai có một đại nhân vật sẽ tới.”
“Đại nhân vật gì?”
Tam Thất lắc lắc đầu: “Cái này thì không rõ lắm, hình như là bạn cũ nhiều năm trước của quan chủ đi, bất quá số phận khác nhau, vị bạn cũ kia hình như đã là một tán tiên (1), không phải người quan chủ có thể so với.”
Tam Lục theo trong mũi một tiếng: “Tán tiên cũng không có gì tài ba, vừa hưởng công không tốt lành trên trời, vừa được không công thờ cúng dưới đất, bất quá nhận một cái tiên danh giả tạo.”
Ta biết nàng không phải châm chọc Tam Thất, bất quá vẫn là đâm một câu: “Tán tiên cũng có chỗ tốt, ít nhất đạo sĩ không làm phiền.”
“Vừa nói đến đạo sĩ, hình như hôm qua sư tỷ các nàng giết hai đạo sĩ đấy.”
“Hả? Giết đạo sĩ?”
Đào Trực sư huynh ở phía sau không biết từ khi nào thì đi đã tới gần, nói câu: “Giết một đạo sĩ có cái gì mà kinh ngạc? Ngươi không giết đạo sĩ, đạo sĩ sẽ bắt ngươi, đây là chuyện ngươi chết ta sống. Bất quá bọn đạo sĩ sẽ vẽ một cái danh hiệu dễ nghe, nói là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại.”
Mẫu Đơn sư tỷ nói tiếp: “Kỳ thật cái vẻ kia của đạo sĩ cũng chỉ là nói cho người ta nghe, chúng ta nếu rơi vào trong tay bọn họ, còn không phải là bị lột da rút gân, vào lò luyện đan. Bọn họ làm ác, miệng lại nói là thiện, đáng ghê tởm nhất. Đạo sĩ ta gặp kẻ nào liền giết kẻ ấy.”
Ta nhớ tới tiểu đạo sĩ lạc đường ngày đó, kỳ thực hắn… có phải cũng là tới Đào Hoa quan muốn trừ yêu hay không đây? Bất quá hắn còn nhỏ, bản lĩnh không nhiều lắm, cho nên, còn chưa có tâm địa tàn nhẫn như mấy lão đạo sĩ kia đi?
Mặc kệ hắn, dù sao bất quá chỉ là một hồi vô tình gặp được.
Sinh mệnh của yêu có thể rất dài, thế nhưng đạo sĩ cho dù có tu tiên, thật có thể đắc đạo lại lác đác chẳng có mấy, sư huynh đã nói, ngoại trừ mấy lão tặc xảo quyệt bất tử, đạo sĩ trường thọ không có mấy người.
Hắn rất nhanh sẽ lớn lên, sau đó có lẽ sẽ già đi, khả năng chết oan chết uổng.
Dù sao chuyện không liên quan đến ta nữa.
Bất quá… từ khi biến thành con nhện đến bây giờ, hắn là người thực sự duy nhất mà ta đã gặp, vì vậy, lúc nào cũng không quên hắn được.
Ở Đào Hoa quan đến đến đi đi, đều là đủ loại tinh quái, không có ai là người, nhưng đại đa số đều là hình người.
Thật sự là làm cho người ta ngẩn ngơ a.
Ta vẫn không hiểu kiếp trước kiếp này của ta có gì liên quan, không nghĩ ra cũng không thèm nghĩ nữa, quay về ổ nhện của ta ngủ một giấc ngon lành.
Ngao Tử Hằng đã trở lại, cá vàng và ta đã cực quen thuộc lẫn nhau, nhờ tiểu mao mao đưa thư cho ta. Ta cực kỳ hào hứng chạy tới thăm đầm Bích Thủy.
Ngao Tử Hằng vội tới mở cửa cho ta, hắn lộ ra vẻ hơi tiều tụy.
Ừm, ngoài tiều tụy ra, dường như còn có cái khác.
Ta nhìn trái nhìn phải hắn, cuối cùng sợ hãi kêu: “Ngao, Ngao… Ngươi tại sao thoáng cái trưởng thành thật nhiều?”
Trước kia hắn xem ra chính là bộ dáng hài đồng chưa đến mười tuổi, bây giờ nhìn lại đã có bộ dáng thiếu niên, khuôn mặt thanh tú, mặt mày tuấn nhã…
“Ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Khóe miệng Ngao Tử Hằng cong cong, thế nhưng cái nụ cười này cùng nụ cười ấm áp của hắn trước kia có điểm khác biệt.
Không có ấm áp như trước kia, trái lại… Có phần cay đắng, có điểm trống rỗng.
“Có phải sinh bệnh hay không?”
Ta cũng biết lời này hơi ngu ngốc, người tu hành làm sao dễ dàng sinh bệnh như vậy.
“Không phải,” hắn nói: “Mấy ngày hôm trước, là ngày giỗ của mẫu thân ta.”
A…
Ta trợn tròn mắt.
Câu này khiến ta áy náy, lại bất ngờ.
Đương nhiên, ai cũng có phụ mẫu, ngoại trừ Tôn hầu tử là nhảy từ trong tảng đá ra.
“Xin lỗi…” Ta cảm giác miệng mình cho tới bây giờ chưa từng ngốc như vậy, một câu ra vẻ an ủi cũng nói không nên lời, lại lập lại một lần: “Thật xin lỗi, ta không biết.”
“Con nhện ngốc, cũng không liên quan tới ngươi. Ngươi cũng là quan tâm ta thôi.”
Khẩu khí của hắn lại phục hồi ôn hòa như trước, thế nhưng ta nghe lại cảm thấy trong lòng ê ẩm.
“Đúng rồi, sách mượn lần trước, ngươi dùng xong rồi?”
“Ừ, đúng vậy.” Ta vội vàng đem sách Tam Thất giúp ta thu nhỏ lấy ra: “Trả lại ngươi, ta không có làm dơ cũng không có làm hỏng.”
“Ừ, ta biết ngươi đối với sách là rất cẩn thận. Trong khoảng thời gian ta rời đi, tu luyện của ngươi ra sao? Có tiến bộ không?”
Không biết tại sao, đối với đồng môn, quan chủ bọn họ đều không có nói, bí mật tu luyện của ta, ta lại cảm thấy ở trước mặt người này không cần giấu giếm.
“Ta phát hiện phương pháp tu luyện của ta, thật là, phi thường kỳ quái…” Ta vừa nói, vừa có chút không yên.
Chân mày hắn khẽ nhăn lại, có chút lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ phương pháp tu luyện của ngươi, là thải bổ chi đạo?”
A?
Thải bổ?
Tuy rằng ta thường thức thiếu hụt, nhưng là cái này, thải, thải bổ…
Cái này ta ở trong ti vi tiểu thuyết cũng thấy không ít.
Thải âm bổ dương… Thải dương bổ âm… Ta hận không thể ngay tức khắc đập đầu vào tường, bất quá trước lúc đấy ta phải bóp chết Ngao Tử Hằng trước đã.
Ta thế nhưng là một con nhện có ngây thơ cũng không thể lại ngây thơ a!
Chú thích
(1) tán tiên: thần tiên chưa được phong quan tước trong thiên giới ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.