Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 62: Hai người một yêu cùng uống rượu




Hai gia hỏa này uống rất giỏi, bên chân chúng ta lập tức quăng đầy vỏ chai rượu. Rượu này làm được không dễ, nhưng uống thực dễ dàng, số độ cũng không tính quá cao, vào miệng lại kéo dài có lực, cũng khó trách bọn hắn thích bình này như thế.
Bất quá rượu cũng không uống vô ích, ít nhất ta biết vị Lý thư sinh này, là đến kinh thành đi thi, mang theo tiểu thư đồng đã đi đường hơn nửa tháng, đoạn đường này ăn không ngon ngủ không yên, rượu ngon như vậy lại càng chưa từng thấy. Gia hương của bọn họ tại phương nam, địa giới kinh thành gần phương bắc, mặc dù trời còn chưa có thực sự lạnh lên, thế nhưng vẫn cảm thấy khắp nơi cũng không quen lắm.
“Vậy sao? Ẩm thực và khí hậu của phương nam với phương bắc cũng không giống nhau, không quen lắm cũng là đương nhiên.”
“Ai, yêu quái cô nương ngươi ở đây làm gì?”
Giọng điệu của tiểu thư đồng có phần lớn, nói chuyện bắt đầu hàm hàm hồ hồ.
“Ta tới nơi này xem một lão bằng hữu… Người kỳ quái giống như các ngươi ta còn là lần đầu gặp được. Là các ngươi đặc biệt kỳ quái, hay là mọi người bây giờ rất kỳ quái?” Ta vẫn đầu óc minh mẫn, nhưng cảm thấy đầu cũng có chút bay bổng.
“Chúng ta kỳ quái chỗ nào chứ?” Tiểu thư đồng cười hì hì, lại trộm một bình rượu.
“Không sợ yêu quái, còn có thể cùng nhau ngồi xuống uống rượu thống khoái như thế…”
“Hì, không phải ta nói ngoa, yêu quái ta đã gặp cũng không ít, nhớ năm đó ta…”
“Khụ,” thư sinh lại ho khan một tiếng, tiểu thư đồng lập tức lại sửa lời: “Nhớ năm đó ta nhưng từng nghe không ít chuyện yêu quái, cũng không cảm thấy có gì dọa người. Cái loại ác yêu ác quỷ mê hồn ăn thịt người ấy dù sao cũng là số ít thôi.”
Ánh nến chiếu lên mặt Lý thư sinh có chút đỏ bừng, ánh mắt càng lộ vẻ nước gợn dập dờn… Ờ, ta phải nói, người này còn có khí chất yêu mỵ hơn ta cơ đấy… Đây gọi là chuyện gì.
“Được rồi, các ngươi không nói thì không nói đi, dù sao ta cũng không hiếu kỳ muốn biết như thế.” Ta đứng lên, nhìn nhìn bình đầy đất, nghĩ nghĩ, lại buông bốn bình rượu: “Cái này cho các ngươi giữ lại uống dọc đường, gặp được một lần cũng coi là một chút tâm ý đi.”
“Nha, tốt, đi thong thả…”
Thư sinh đứng lên, mặc dù thân mình có chút lắc lư, thế nhưng chân vẫn đứng vững vàng, ánh mắt cũng không có nửa điểm mơ hồ.
Hắn tiễn đến cửa miếu, mưa bên ngoài vẫn còn rất lớn, ta nghĩ nghĩ, đưa tay vẫy một cái, một cành cây khô trên cây bên ngoài bay tới rơi vào lòng bàn tay ta, vụt một cái biến thành một cái ô giấy dầu: “Cái này cho các ngươi dùng đi, đi ra ngoài thời tiết bất định, nên chuẩn bị một chiếc ô.”
Hắn cũng không khách khí, cứ như vậy nhận lấy.
Ta quay đầu ra cửa miếu, mưa mặc dù lớn, nhưng không thể xối ướt ta.
Ờ, đột nhiên liên tưởng tới một truyền thuyết rất nổi tiếng… Bạch xà truyện. Cũng là yêu tinh thư sinh gặp gỡ trong mưa, lưu ô… Cái gì đó, có mượn có trả, cũng là có đến có đi, về sau là bắt đầu quyến rũ…
Ta quay đầu lại, thư sinh còn đứng chỗ bậc thềm trước cửa miếu, ta khoát tay nói: “Cái ô này, không cần trả.”
Lý thư sinh mỉm cười, khóe mắt của cặp mắt kia hất lên, tựa hồ thần thái lưu động giống như muốn bay lên.
Ta xoay người trở về.
Từ miếu Tống công về sơn trang của Tam Lục, kỳ thực lấy tốc độ của ta chỉ chốc lát tới ngay, bất quá ta lại đi rất chậm, thuận tay bẻ cành cây ven đường cũng biến cho mình một cái ô, từng bước từng bước, nghe mưa đập trên ô, nghe tiếng sấm xẹt qua phía trên rừng cây, trời sắp sáng, ta mới trở về sơn trang.
“Ta đã nói rồi, ngày mưa ngươi lúc nào cũng thích chạy ra bên ngoài.” Tam Thất ôm một chiếc đàn ngọc, gảy từng cái từng cái. Trên mặt nước hồ bên ngoài nhà thủy tạ, lá sen cũng tàn một nửa.
“Có câu thơ nói, sen tàn nghe rốn tiếng mưa thu (1), thanh âm này rất dễ nghe, dễ nghe hơn nhiều so với cái đàn rách ngươi đàn kia.” Tam Lục bưng một bình trà xanh qua đây, cũng rót một chén cho ta.
“Ngươi đây là nửa đêm đợi ở chỗ nào a.” Tam Lục phất tay quạt hai cái: “Một cỗ mùi rượu.”
Ta cười hì hì cũng không nói lời nào.
Thật ra thì thư sinh cũng không đều rất cổ hủ giống như ta nghĩ, ít nhất Lý thư sinh kia không phải.
Ừm, bất cứ việc gì cũng luôn có ngoại lệ, đạo sĩ cũng không phải tất cả đều xấu xa, Tam Lục trước kia cũng không phải gặp được một thư sinh không tồi sao.
Trận mưa này cư nhiên vẫn kéo dài không ngừng, hạ chừng mấy ngày. Tam Thất buồn phát hoảng trong sơn trang, mời ta cùng đi dạo kinh thành. Ta có chút nghi hoặc: “Kinh thành có thể tùy ý đi? Ta nói, vẫn là thành thật chút đi, dưới chân thiên tử, ngọa hổ tàng long. Cái khác không nói, quan chủ hộ quốc đạo quán gì đó là không dễ chọc đi? Ngươi coi chừng bị bắt đấy.”
“Hì, quan chủ kia không ở kinh thành.”
“A? Ngươi biết?”
“Đúng vậy, tháng trước thanh thế to lớn xuất môn.” Tam Thất lôi kéo ta: “Đi thôi đi thôi, bầu bạn với ta. Chúng ta đi Thúy Lê viên nghe hí đi, lại đi Bảo Lan trai mua chút son phấn gì gì đó. Ở trong phòng buồn bực a, trên người ta đây cũng sắp mọc mốc rồi.”
“Được được, vậy ta liền đi cùng ngươi một chuyến.”
Tam Thất che miệng cười, lộ vẻ vô cùng xinh đẹp: “Nói miễn cưỡng như thế, thật ra thì ngươi cũng đã sớm phát chán rồi đi?”
“Tam Lục, ngươi có đi hay không?”
“Ta không đi, hai người các ngươi cũng coi chừng một chút, pháp sư hộ quốc không có ở đây, thế nhưng chưa hẳn kinh thành không có người tài, có câu từng nghe chưa? Đại ẩn ẩn vu triều (2), đừng quá lộ dấu vết.”
“Biết biết,” Tam Thất cười kéo ta đứng dậy xuất môn: “Nếu như chúng ta bị bắt, quyết không liên luỵ ngươi là được, ngươi ở nhà yên tâm trông nhà, chúng ta mang đồ ăn ngon về cho ngươi.”
Từ Hoàng Lâm đến kinh thành rất gần, bởi vì trời mưa, người đi trên đường cực ít, chỗ vào thành lác đác mấy chiếc xe cỏ bồng, còn có người mặc áo tơi mang nón, rụt vai cúi đầu, bước nhanh qua.
Tam Thất mặc một thân tím nhạt, ta mặc vàng nhạt, mỗi người giương một chiếc ô. Cái ô này cũng không phải là tiện tay biến ra cho đủ số, mà là ô trúc tía bốn mươi tám đốt thượng hạng. Khi ta cầm chiếc ô này có phần ngẩn ngơ, mưa xuân hoa hạnh mộng tìm Giang Nam…
Mưa không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp dạo chơi như vậy. Người trong sân hát cũng không nhiều, chúng ta nghe hết hai màn hí ra ngoài, trong những cửa hàng trên đường này cũng không có ai. Tam Thất phát ngốc với son phấn của Bảo Lan trai trong kinh thành, nghiên cứu đến nghiên cứu đi, ta không kiên nhẫn chờ, giương mắt nhìn thấy bên đường trong mưa có một biển hiệu làm từ vải xanh, phía trên có một chữ trà.
“Này, ta đi trà lâu chờ ngươi, ngươi nhưng chọn nhanh lên chút nhé.”
Nàng cũng không quay đầu lại: “Biết rồi, ta chọn xong đi tìm ngươi.”
Trong trà lâu cũng không ít người, lầu một ngồi đầy, ta lên lầu hai chọn một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ, gọi một bình Long Tỉnh, hai đĩa điểm tâm tinh chế, vừa nhìn cảnh mưa bên ngoài, nếm thử điểm tâm, dầu vừng cho hơi nhiều, có chút ngấy.
Chỗ ngồi cách vách có một nhạc công mù và với một tiểu cô nương bầu bạn, xướng một vài khúc. Ta vốn không để ý, thế nhưng liếc mắt đảo qua một cái, ngược lại phát hiện hai vị này lại là người trong đồng đạo… Ờ, hoặc là nói là yêu trong đồng đạo của ta?
Kéo đàn kia chính là hươu, xướng khúc lại là gà cảnh tinh.
Ừm, xướng không tồi.
Nếu đặt vào lúc đạo hạnh của ta còn ít, vừa gặp con chim nhỏ kia ta sẽ không được tự nhiên. Bởi chim là thiên địch của ta. Bất quá thiên địch hay không thiên địch vậy cũng phải xem thực lực. Ta bây giờ thực lực cao cường, vì thế ngược lại ngay từ đầu không có phát giác thân phận thực sự của nàng.
Gió hơi mạnh một chút, cửa sổ có vài tia mưa. Tiểu nhị trong điếm qua đây buông cửa sổ chống xuống, trong lâu cũng càng tối hơn.
Tam Thất đã đi ra khỏi gian hàng kia, ta xa xa vẫy vẫy tay nàng, nàng giương ô, thướt thướt tha tha chậm rãi đi trong mưa.
Chú thích
(1) thơ của Lý Thương Ẩn, phần dịch thơ ở trên lấy từ bản dịch trong “Hồng lâu mộng” ↑
(2) ý chỉ nơi trốn tránh tốt nhất là trong chốn triều đình, nơi có nhiều người ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.