Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 206: Luyện châu




Trong động lại mới thêm tám mươi bảy con chuột… Hôi Đại Mao xin ý kiến an bài cho chúng nó một phòng động rộng rãi, ta nói: “Loại chuyện này ngươi không cần xin ý kiến ta, tự mình quyết định là được.”
Dù sao chỗ ở nếu như không hợp ý, đám chuột cũng sẽ tự mình lại mở rộng, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đào thành động mà… Có lúc ta đi động sau tản bộ cũng cảm thấy, ngã ba chồng chất, đám chuột rất biết sinh, con lại sinh cháu, cháu lại sinh con, đám chuột làm động sau khắp nơi đều là đường hầm, giống như một cái mê cung lớn.
Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng…
Phượng sinh phượng, đấy là đương nhiên phải không?
Ấy phải là phượng với phượng, mới có thể sinh hạ phượng con chứ.
Ớ, thế nhưng ta không phải phượng, ta là nhện.
Vậy ta và Phượng Nghi, sẽ sinh hạ cái gì? Hợ?
Việc này… Việc kia… Vấn đề này rất đáng tìm tòi nghiên cứu!
Hơn nữa là không để ý không được!
Ấy cái gì, vấn đề này, bây giờ đã… Khụ, rất có ý nghĩa hiện thực!
Khụ khụ, trong sách ta xem ngày trước, hình như đều không nhắc tới vấn đề này.
Cái này, phượng hoàng và nhện, cái này, thuộc loại, thuộc loại lai giống phải không? Vậy, cái gì sản sinh ra giống loài mới thế nào?
Ta nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra — là con nhện có cánh? Hay là sẽ sinh ra con chim tám chân?
Ta rùng mình một cái. Hai loại hình ảnh quái gở này vụt qua trong đầu, ta mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cho dù là cái trước hay cái sau, hình ảnh ấy đều rất không đẹp. Không chỉ không đẹp, thậm chí rất đáng sợ!
Nghĩ về chỗ tốt… Có lẽ sinh ra là một cục cưng béo mập mềm mại, tay nhỏ chân nhỏ mặt nhỏ… Ợ, hy vọng là tốt đẹp.
Thế nhưng sự thật thực sự sẽ như mong muốn sao?
Vấn đề này làm ta làm phức tạp không thôi, thế nhưng, lại không biết đi đâu tìm giải đáp.
Nghĩ về chỗ tốt, tỷ như, ừ, tỷ như Tử Hằng, cha hắn là rồng, mẹ hắn không phải, nhưng Tử Hằng vẫn trưởng thành rất khỏe mạnh, dậy thì rất tốt đấy thôi.
Ta ngẩng đầu nhìn đằng trước, trời rất xanh, cực kỳ trong.
Đứa bé này, tới hơi sớm.
Nếu như, nếu như chờ sau khi chuyện lần này chấm dứt lại… Tay ta nhẹ nhàng đặt lên bụng, đương nhiên, bây giờ nơi đó bằng phẳng không sờ thấy cái gì.
Ta có chút lo lắng.
Ngày hôm qua ta và Phượng Nghi giống như hai đứa ngốc ngồi cùng nhau nói một vài chuyện linh tinh. Tỷ như, con trai hay con gái thì hơn, tính đặt tên là gì này. Chờ con lớn nhất định phải dạy dỗ nó học bản lĩnh vân vân, lúc ấy ta một chút vấn đề thực tế cũng nghĩ không ra.
Mọi người đều thái thái bình bình sống qua ngày không tốt sao?
Vì sao lại cứ phải có tranh đấu, ngươi giết ta ta giết ngươi, tựa hồ có thù sâu oán nặng không đội trời chung.
“Sư phó, lão nhân gia ngài mau trở lại phòng ngồi đi, luyện công một chút là được, không muốn luyện công ngài cứ ngủ một giấc.” Đại Mao bận vắt chân lên cổ, nhưng nói gì cũng không chịu để ta giúp hắn.
Ta cũng biết mình bình tâm tĩnh khí ngồi yên dưỡng thần là tốt nhất, thế nhưng ta ngồi không yên.
Một mình, ta sẽ bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Có lẽ dự cảm của ta sai rồi, làm sao bây giờ. Những bằng hữu tới giúp ấy, đi một chuyến uổng công là chuyện nhỏ, nếu như bởi vậy lỡ chuyện lớn, làm sao bây giờ? Tử Hằng đến đây, nếu như người của ma cung gây chuyện ở long cung thì sao? Mai Tiêu đến đây, nếu như Mai sơn của hắn sinh biến thì sao?
Ta vẫn suy nghĩ như thế, sau đó Chu Anh Hùng và đám nhện cùng nhau đưa cơm tới cho ta, phong phú khiến ta líu lưỡi, cháo thịt, canh thịt, còn có đồ bổ không biết dùng vật liệu gì hầm ra, trong phòng tràn ngập một cỗ mùi thơm nồng nặc. Ta cũng không có cảm giác khó chịu nôn ọe gì, khẩu vị rộng mở, ăn không ít đồ. Chu Anh Hùng vui mừng thấy răng không thấy mắt, ở bên cạnh nhìn ta ăn, không ngừng phát ra tiếng cười trộm hì hì, ha hả, cười làm lông tơ ta dựng đứng. Người không biết còn tưởng rằng hắn sắp làm cha đấy.
Cho dù Phượng Nghi ngày hôm qua cũng vui mừng, nhưng cũng không giống như hắn.
Ngày hôm qua Mai Tiêu và Tử Hằng rất biết điều mà đi, ta và Phượng Nghi hai người nắm tay, chàng nhìn ta ta nhìn chàng.
Lúc ấy trong lòng ta cũng không nghĩ gì, cứ nhìn hắn như vậy, trong lòng rất yên bình.
“Chủ nhân, lại ăn chút, ăn nhiều một chút.” Chu Anh Hùng cầm bát không lại xới đầy cho ta: “Ngài bây giờ là phụ nữ có mang, cũng không thể để đói tiểu chủ nhân.”
“Không thể ăn nữa, ăn nữa ta ói là cái chắc.”
Hắn không tình nguyện, ta hơi lảo đảo đứng lên — không có cách nào, ăn quá no, mặc dù thể trạng cả người không thay đổi thế nào, nhưng ta cảm thấy độ dày của mình chắc chắn tăng nhiều, lúc chân bước đi ấy gọi là nặng nề.
“Ừm, ta đi luyện công.”
“Được được.” Chu Anh Hùng đáp ứng đến đỡ ta, điệu bộ giống như Tiểu An Tử Tiểu Lý Tử đỡ thái hậu.
Ta bộp một cái đẩy tay hắn ra: “Đi đi, ra ngoài giúp đi, ta bây giờ mới khi nào, chưa đến nỗi đường cũng không đi được.”
Lúc luyện công buổi chiều ta luôn khó mà chuyên tâm, toàn không nhịn được suy nghĩ tương lai sẽ sinh hạ một đứa nhỏ như thế nào, kết quả kỳ quái chính là, tiến triển ngược lại đặc biệt thuận lợi, luồng khí trước kia làm thế nào cũng không tụ được ấy, đã ngưng tụ thành một khối nho nhỏ ở ngực, rất nhanh xoay tròn giống như vòng xoáy.
Khối không khí càng ngày càng nhỏ, trong lòng ta đã có dự cảm thành công.
Thân thể có loại cảm giác nhẹ nhàng, giống như sắp tung bay.
Thế nhưng khối ánh sáng nho nhỏ ấy, lại dần dần chìm xuống dưới, giống như hòn đá nhỏ rơi vào trong sông, thong thả, mặc dù sẽ rung chuyển theo gợn nước, nhưng cuối cùng vẫn chìm xuống dưới. Bốn hạt châu khác, bốn khối sáng ấm lạnh nặng nhẹ khác nhau, vây quanh khối ánh sáng mới ra đời kia, di động lên xuống, xoay quanh, chốc chốc tiến lại gần, khi thì dập dềnh ra phía ngoài.
Ta chậm rãi mở mắt ra.
Giống như một trận gió thổi qua, ta nhìn năm hạt châu trước mắt.
Bốn hạt châu kia ở phía ngoài, hạt châu mới màu tím bị vờn quanh bên trong.
Cảm giác rất kỳ diệu.
Ta vươn tay, bốn hạt châu kia hơi tránh ra, hạt châu màu tím thì khéo léo rơi vào lòng bàn tay ta.
Ban ngày đã qua, ánh sáng trong gian thạch động này cũng từng chút tối đi. Ta say sưa nhìn hạt châu nhỏ kia, thật khó để tin ta lại có đạo hạnh cao như thế luyện ra hạt châu này? Trai ngọc sinh trân châu thì xem là bản lĩnh gì? Ta đây… Khụ, được rồi, đây trên cơ bản không có gì có thể sánh bằng.
Bên ngoài rất yên tĩnh, ta nhét mấy hạt châu vào lòng bàn tay, mở cửa ra ngoài. Có lẽ tất cả mọi người tụ tập đằng trước bận việc, bên này huyệt động có vẻ rất yên tĩnh, cũng không nhìn thấy bóng đám chuột nhện bò loạn chạy loạn. Lúc bọn chúng vội vàng thật ra vẫn rất có quy luật, thế nhưng thoạt nhìn mặt ngoài, chính là cảnh ầm ĩ không có trình tự gì.
Lúc ta đi tới giao lộ liếc mắt nhìn đồng hồ nước. Còn chưa tới giờ Dậu, trời hôm nay tối sớm.
Ta xoay người đang muốn cất bước, bỗng nhiên dừng lại.
Ta gắng sức quay đầu nhìn cái đồng hồ nước kia!
Nó không nhỏ nước!
Chung quy không thể nào là nước trong bình đã chảy sạch rồi chứ?
Ta giơ lên, do dự một chút, cầm lấy nắp bình mở ra!
Bên trong còn có hơn phân nửa bình nước! Ống đồng cũng không bị tắc, thế nhưng nó không nhỏ xuống dưới.
Ta nhẹ buông tay, nắp đồng hồ rơi về, một tiếng vang leng keng chói tai!
Không đúng, nơi này quá an tĩnh.
Dường như, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy!
Kết cấu của Bàn Ti động kỳ lạ, động sâu, mà lại rộng lớn ngang dọc, ngã ba vô số bốn phương thông suốt, lúc nào cũng sẽ có tiếng gió vù vù vang vọng trong huyệt động, lúc bên ngoài không có gió trong động cũng vang, bên ngoài nếu có gió trong động lại càng vang.
Thế nhưng lúc này, vì sao ngay cả những âm thanh này cũng không nghe thấy?
Đây là có chuyện gì? Gió không vang, nước cũng không chảy, người đâu? Người trong động đều đi đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.