Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 189: Yến hội khó quên




Ta cảm thấy, màn yến hội tại long cung này, có lẽ là lần náo nhiệt nhất từ trước tới nay. Có lẽ lại qua chừng trăm năm nữa, vẫn còn có người lôi ra nói!
Cho dù người khác không nhớ rõ, ta cũng nhất định sẽ không quên.
Ta một hơi móc không biết bao nhiêu sợi tơ, kết quả là, bên dưới nhất thời lộn xộn, không biết bao nhiêu người vớ lấy bầu rượu chén dĩa trên tiệc, mạnh mẽ đập về phía chủ vị chính giữa! Tư thế ấy, người mê bóng xem bóng đá ném bình ném giầy, cũng không mạnh mẽ như thế có khí thế như thế!
Lúc hai thứ đầu tiên bay tới, lão rống háo sắc còn có mấy phần nhạy bén, đầu hơi nghiêng tránh bầu rượu, lại vươn tay ngăn cái khay, đáng tiếc đồ ăn trong khay lại ngăn không nổi, ào ào rơi xuống cả người lão.
Tiếp đấy lại không tươi đẹp được như thế, trong tiếng gió vù vù, đồ tựa như hạt mưa thi nhau đập tới!
Hợ, những cái khay với chén rượu này đương nhiên không thể nào vùi dập lão, muốn cho lão bị thương nặng ấy cũng khả năng không lớn. Thế nhưng bộ dạng chật vật của lão rồng háo sắc, ấy gọi là… Khụ, trên đầu đội đồ ăn rong biển, trên vai treo thịt luộc, trên mặt trên y phục tất cả đều là canh rau, từ đầu đến chân không có chỗ nào lành.
Ánh mắt Tử Hằng lại ném về hướng ta, ta tin chắc hắn nhìn thấy chúng ta, hắn thoạt nhìn hình như có chút vui vẻ, lại có chút tựa không đồng ý.
Ta và Phượng Nghi cười lăn lộn, thiếu chút nữa ngã xuống theo trên xà nhà.
Được rồi, loại chuyện này theo như tính cách của Tử Hằng là tuyệt đối không làm được, chúng ta lần sau muốn làm cũng không thể làm ngay trước mặt hắn.
Màn yến hội này cuối cùng quỷ dị kết thúc — mấy người giả bộ bất tỉnh, mấy người giả say, mấy người ngây ra như phỗng, còn có lão rồng háo sắc nổi trận lôi đình muốn tìm người tính sổ. Lão tám phần đã đoán được là có người đang giở trò quỷ, thế nhưng lại không phát hiện ra ta với Phượng Nghi, nhắc tên của mấy người, chửi lấy chửi để, còn chỉ gà mắng chó, ngầm chỉ có người muốn mưu đồ không tốt vân vân. Cuối cùng đại công tử với mấy nữ nhân nhà lão ra khuyên, khuyên lão đi vào.
Phượng Nghi kéo ta một cái: “Đi thôi, không có gì náo nhiệt để coi. Ban ngày ngày mai bọn họ sẽ nghị sự, đến lúc đó lại tới.”
Chúng ta một đường trở về tiểu viện tử của Tử Hằng, tôm thúc còn trông đèn chưa ngủ, đương bóc vỏ một loại đậu màu xanh sẫm.
“À này, hai người các ngươi, không chào hỏi đã chạy!” Tôm thúc trông thấy chúng ta có chút giận dữ, nhưng vẫn là vui nhiều hơn giận, hỏi chúng ta đi đâu, Phượng Nghi nói mang ta đi dạo một vòng trong Thủy Tinh cung. Tôm thúc lắc đầu: “Nơi đó có cái gì đẹp mắt, mấy trăm năm cũng không đổi, càng ngày càng chướng khí mù mịt. Đúng rồi. Các ngươi ăn chưa?”
Ta sờ sờ bụng, lắc lắc đầu.
“A, các ngươi chờ. Ta đi lấy đồ ăn đến.”
Ta và Phượng Nghi liếc mắt nhìn nhau, ta thật sự không nhịn được, ôm bụng không ngừng đập bàn, vừa rồi nhịn quá sức, bây giờ trái lại cười không ra tiếng.
“Đừng đập, bàn sắp sập.”
“Không cần chàng quản!” Ta cười đến không thẳng người lên được: “Chao ôi, nhìn bộ dáng của lão già kia, rất hả giận…”
Hự, giọng ta từ từ nhỏ đi, rồi biến mất.
Cái này, vừa rồi lời nói ấy, hình như không phải là Phượng Nghi nói.
Giọng Phượng Nghi không phải như vậy.
Ta cảm thấy cổ cứng đơ, rất chậm, rất chậm ngẩng đầu.
Tử Hằng trầm mặt đứng ở cửa, hết lần này đến lần khác nhìn ta và Phượng Nghi, dường như đang nhìn hai trọng phạm bị truy nã.
“Ừm, đã về rồi.”
Ta có chút ngượng ngùng khoát tay với hắn, Tử Hằng hừ một tiếng, ta ấm ức thả tay xuống.
“Hai người các ngươi, giỏi thật đấy.” Giọng điệu hắn nghe qua cũng không tốt lắm: “Đến đây lúc nào? Ta vậy mà không biết tí gì. Chuyện tối nay là các ngươi làm phải không?”
Phượng Nghi tên không biết nghĩa khí này lại lập tức phủi sạch bản thân: “Không phải ta, là Tam Bát, ta nhưng từ đầu tới đuôi không động đậy một ngón tay.”
Người này!
Ta lườm hắn một cái, hèn chi người ta nói, vợ chồng là chim cùng rừng, khó khăn tới ai nấy tự bay! Hắn quả nhiên không phải con chim tốt
“Ta cũng chỉ… động đậy ngón tay, ta cam đoan không động nhiều!”
Ta nói tuyệt đối là lời nói thật, ta chỉ có động ngón tay thôi! Ngón chân là tuyệt đối không động đậy.
Tử Hằng lắc đầu, lại thở dài, đột nhiên vịn cửa cười phá lên.
Ta cũng sửng sốt, Phượng Nghi thì cười, hai người tựa như ma chứng, cười đến mức ta thẹn quá hóa giận, dùng sức vỗ bàn: “Cười cái gì mà cười! Không cho cười!”
“Cách cách” một tiếng, không biết là ta dùng sức quá lớn, hay là cái bàn này rất không chắc, lại cứ như vậy gãy sập xuống!
Tiếng tôm thúc vang lên, rất kinh ngạc: “Chao ôi, tức giận cũng đừng đập bể bàn chứ! Ta dùng cái bàn này hai trăm năm rồi, thật đáng tiếc.”
Một cái bàn dùng hai trăm năm, vậy, hẳn là đã sớm không chắc rồi chứ? Sập cũng không thể trách ta!
Tử Hằng cuối cùng nói thật: “Thực ra, nhiều khi, ta cũng rất muốn nắm thứ gì ném vào mặt hắn, tối hôm nay lại có thể ước mơ trở thành sự thực.”
Hắn kia, đương nhiên là con rồng háo sắc không thể nghi ngờ.
Tôm thúc bưng cơm nước qua đây cho chúng ta, chúng ta chưa ăn, Tử Hằng buổi tối cũng không ăn gì, ba người vây quanh ăn bữa khuya dưới đèn.
“Tử Hằng, ngươi phải kiên trì, kiên quyết không thể chịu lão định đoạt nhớ.”
Ép duyên là sẽ không hạnh phúc! Nhất là lão rồng háo sắc kia ôm đồm!
Tử Hằng nhếch môi, xem ra có loại ý tứ rất kiên định: “Ta biết, ta cũng sẽ không lại chịu hắn sắp đặt.”
“Trời ạ, ngươi chỉ nói như vậy không được, phải có khí thế! Phải dũng cảm đấu tranh, không tức không giận lão vẫn coi ngươi dễ bắt nạt.”
Phượng Nghi nhét một viên vào trong miệng ta, làm miệng ta căng phồng: “Giống như nàng chọc một cái liền giậm chân là được?”
Còn nói ta! Vừa rồi hắn rõ ràng bày ra thái độ dốc sức ủng hộ ta, bây giờ phủi không còn một mảnh?
“Ta biết.” Giọng Tử Hằng vẫn thản nhiên, nhưng nghe kỹ, tựa hồ là có một chút ý cười.
Chỉ có một chút, thế nhưng vậy cũng đủ rồi.
Ta lại có chút đắc ý, hôm nay nếu như không có ta, lấy loại cá tính không biết “kiên quyết nói không” của hắn, phỏng chừng rất khó chống lại lão rồng háo sắc kia còn gì?
“Ngày mai lão liệu có nhắc lại chuyện cũ không? Ngươi về sau vẫn phải ở lại chỗ này sao?”
Ta bưng bình lên, rót rượu cho hai người bọn hắn, bản thân ta thì rót trà.
Bọn họ tự nói tiếp, ném ta một bên không thèm nhìn, ta lại ăn miếng điểm tâm, đi sát vách giúp tôm thúc sửa bàn. Nếu dùng pháp thuật, đây căn bản không thành vấn đề, thế nhưng tôm thúc vừa than thở vừa lấy cái búa và đá ra để sửa, ta liền ngồi xổm một bên đưa công cụ cho hắn.
“A, tự ta làm được, một lát xong ngay.” Tôm thúc nói: “Ngươi xem ngươi, việc này không phải nữ nhân gia làm đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Tôm thúc, ngươi biết Tuệ công chúa không?”
Tôm thúc dừng một chút, chậm rì rì ngẩng đầu: “Biết.”
“Nghe nói nàng muốn gả cho Tử Hằng à?”
Tôm thúc ô một tiếng, tiếp tục sửa bàn.
“Ta cảm thấy, nàng… không thích hợp lắm đi?”
“Không thích hợp lắm? Hừ hừ, là rất không thích hợp thì có!” Tôm thúc lắc đầu: “Nữ nhân nhà nàng nổi tiếng không tốt, không ai là kẻ dễ bắt nạt.”
Vậy càng không thể để Tử Hằng lấy nàng!
Ta ngủ không yên, lăn qua lộn lại rất lâu, Phượng Nghi trái lại ngủ say.
Ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy âm ỉ, u sầu kéo dài.
Đáy nước đương nhiên không có tiếng gió, không có côn trùng kêu vang. Thế nhưng nghe kỹ, trong tiếng thủy triều ù ù trầm thấp mơ hồ, tựa hồ còn chứa thanh âm nào khác, nhiều mà rất nhỏ.
Ta mơ mơ màng màng ngủ, lúc tỉnh lại đã sắc trời sáng choang.
Phượng Nghi và Tử Hằng lại có thể cùng đi, ném một mình ta ở lại!
Rất quá đáng!
Tôm thúc quét tước sân sạch sẽ, bưng cơm sáng vào cho ta: “A, bọn họ nói thấy ngươi ngủ ngon mới không đánh thức ngươi, dù sao những chuyện ngày hôm nay đều là đàn ông tranh tranh đoạt đoạt, rất loạn, hai người bọn họ ứng phó được, ngươi đi cũng là bực mình.”
“À há.” Ta bất mãn không vui, còn tính hôm nay lại đi chỉnh lão rồng háo sắc một lần.
“Nếu muốn ra ngoài đi dạo, cũng đừng đi xa.” Tôm thúc dặn dò ta: “Nếu không thì đọc sách may vá một lát trong phòng cũng được, dù gì bọn họ buổi tối chắc chắn sẽ trở lại.”
Ta không có nhiều hứng thú với ra ngoài đi dạo, thừa dịp này luyện công một chút cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.