Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 169: Vừa thấy hoa đào




Đưa thiệp đi, chuyện này, chẳng khác nào thành kết cục đã định.
Đến lúc này ta ngược lại thoải mái, Hôi Đại Mao buổi tối sai người làm một bàn đồ ăn ngon lớn, còn tự mình xuống bếp nướng cho ta một món, tay nghề của hắn cũng không phải đặc biệt tốt, thế nhưng hắn biết ta thích ăn nhất là mức độ gì.
Khẩu vị của ta tốt làm cho Hôi Đại Mao nhìn trân trân, lúc hắn đơm canh cho ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Sư phó, thật ra người ra vẻ bi thương, lòng lại thực sự vui vẻ phải không?”
Được, Hôi Đại Mao tiến bộ rồi, cũng biết ăn nói.
Trong miệng ta nhai thịt, duỗi chân ra hung hăng giẫm lên mu bàn chân hắn, sau đó còn dí hai cái.
Vẻ mặt hắn quái dị, mím chặt miệng, thả lại cái môi múc canh, nhỏ giọng nói thầm: “Bị nói trúng tâm sự liền động thủ động cước, rất không có phong độ.”
Phượng Nghi dường như không nghe thấy cái gì, hắn ăn ít, hơn nữa thanh đạm, một phần cháo là xong, nhưng thật ra dễ nuôi.
Ta xuống bếp không phải việc lớn, nhiều lắm có thể có thể đem sống làm thành chín, mấy năm nay đều là mười ngón không dính nước mùa xuân, dù sao Phượng Nghi muốn cưới ta, cũng không phải vì có người giặt quần áo nấu cơm.
Ta cắn cái môi ngẩn ra một lúc, lại tiếp tục.
Chẳng lẽ ta thật sự là trong lòng vui vẻ sao?
Khụ, cái này… ai biết.
Dù sao, Phượng Nghi tự nhận là cái bánh nướng lớn, còn đuổi theo vội vàng uy hiếp ta nuốt cái bánh này…
Ta cảm thấy ta đây một đứa ngốc, rất nhiều chuyện nghĩ không ra.
Chẳng lẽ đây là người ngốc có phúc ngốc sao?
Ăn xong bát cơm, Phượng Nghi nói: “Đi ra ngoài một lát. Nàng thêm bộ quần áo.”
Hôi Đại Mao thông minh quay về lấy một cái áo choàng lớn da cáo đi ra, bề ngoài tựa tuyết trắng lấp lánh chiếu sáng giống như nước. Phượng Nghi nhận lấy choàng cho ta, dắt tay ta nói: “Đi thôi.”
Bên ngoài lại hạ tuyết, còn rất lớn.
Không nhỏ vụn giống như đợt tuyết trước, mang theo tiếng vang sột soạt.
Tuyết rơi này lớn giống như lông chim, tung bay, nhẹ nhàng mà linh hoạt kỳ ảo.
Rõ ràng là vào đêm, nhưng mặt tuyết vẫn còn có ánh sáng óng ánh, biến thành một loại màu xám bạc đạm mạc, làm cho người ta cảm thấy mênh mang mà an bình.
“Hồi bé ta cực không thích mùa đông.” Hắn nói.
“Chàng hồi bé?” Ta nhưng nghĩ không ra Phượng Nghi tựa hồ có thể đội trời đạp đất như thế này còn có hồi bé.
“Ừ… Ta mặc dù sinh ra là thần điểu, thế nhưng thời gian ở thế gian lại dài. Vừa đến mùa đông, rất nhiều tộc nhân sẽ đi phương nam trú đông, cũng có rất nhiều sẽ vì đông lạnh đói tật bệnh hoặc là những nguyên nhân khác mà chết… Đấu tranh sinh tồn, hùng hồn thế nào, tàn khốc ra sao. Chim chóc đi phương nam, rất nhiều sẽ chết dọc đường. Ở lại phương bắc, bởi vì hạ tuyết, lấp đi cỏ và rừng cây, rất khó tìm được cái ăn… Ta khi đó, muốn làm gì đó cho chúng nó, lại còn nhỏ lực yếu, vì thế, hận cả tuyết rơi.”
“Về sau ta biết, thiên địa vốn có tình, mưa tuyết cũng là tình. Không có mưa tuyết, vạn vật không thể sinh trưởng, mặt đất một mảnh khô hạn… Khi tuyết rơi, ta luôn thích ra ngoài đi một chút.”
Ta không biết nói cái gì, trầm mặc vẫn đi về phía trước với hắn. Đường núi dần dần dốc, Phượng Nghi một tay dắt ta, bay lên không.
Ta bay cùng hắn.
Chúng ta xẹt qua đỉnh núi, lướt qua khe núi thật dài, tất cả trong ngày tuyết đều giống như đang ngủ say, ngay cả tuyết, cũng vậy.
Trời đất mênh mông như thế.
Ta không khỏi nắm chặt tay hắn.
Ta bỗng nhiên nghĩ, nếu như chỉ có một mình bay lượn dưới bầu trời này, trong đại tuyết này, là loại tâm tình gì?
Cô độc.
Cô độc vô biên vô hạn.
Ta vừa rồi còn đang hoài nghi vì sao Phượng Nghi lại vừa ăn xong cơm mang ta đi ra giẫm tuyết.
Đột nhiên, ta lại hiểu được.
Thật ra, con người Phượng Nghi, rất đơn giản.
Hắn muốn, cũng rất đơn giản.
Bộ dạng có đẹp hay không, thông minh hay không, có lòng cầu tiến hay không, những thứ này cũng không quan trọng.
Vào ban đêm thế này, có thể có một người bầu bạn, ở bên ngươi.
Bay lượn trên không trung cũng vậy, hoặc là, nghỉ ngơi dưới một cái cây nào đó, bên cạnh một tảng đá nào đó cũng thế…
Ngươi biết ngươi không phải một mình.
Ngươi biết người bên cạnh ngươi đang suy nghĩ gì.
Thế là đủ rồi.
Trời rộng, đất xa, làm cho người ta cảm thấy những nôn nóng, những phiền não vụn vặt, tất cả đều không chân thực giống như sương mù mây tầng xa xa.
“Nhìn kìa, đỉnh Đông Dương.”
“Thật ra nơi này thời tiết lạnh lẽo, không có khí hậu tốt bằng sườn núi Phượng Hoàng.” Mùa đông tại sườn núi Phượng Hoàng cũng không quá lạnh, ta hình như chưa từng thấy tuyết.
“Sườn núi Phượng Hoàng mặc dù tốt, nhưng lại rất không chân thực.” Phượng Nghi nói: “Cho dù không có cơn biến cố ấy, sườn núi Phượng Hoàng cũng không thể nào trở thành thế ngoại đào nguyên vĩnh viễn. Ta có thể che chở bọn họ một trăm năm, một ngàn năm… Ta không thể che chở bọn họ vĩnh viễn. Thế giới bên ngoài chân thực tàn khốc, cần bọn họ tự mình thích ứng, tự mình đối mặt. Nếu như ta vẫn che chở bọn họ, bọn họ không trải qua được sương gió, không ứng đối được tai kiếp. Như vậy một ngày kia ta không còn, bọn họ nên làm cái gì?”
“Nói bậy, chàng sao có thể không còn.”
Trong lòng ta run lên một cái.
Ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ, nếu như có một ngày Phượng Nghi không còn…
Vậy sẽ, thế nào?
Ta không biết, ta chưa từng nghĩ… từ trước đến giờ chưa từng nghĩ.
Ta biết, trên đời nào có đèn trường minh (1).
Bất cứ chuyện gì, có bắt đầu thì cũng có kết thúc.
Bằng hữu, sẽ mỗi người một ngả.
Tỷ muội, cũng sẽ gả đi khắp nơi.
Cho dù là Hôi Đại Mao, hắn có lẽ, cũng có một ngày xuất sư, trời cao biển rộng, ta không thể gò bó hắn.
Ta lại chưa từng nghĩ, Phượng Nghi nếu như không thấy nữa, ta sẽ thế nào.
Ta không biết… Ta nghĩ không ra.
Ta cũng không muốn nghĩ.
Ta chỉ nắm thật chặt tay hắn.
“Đến, lại đây.” Hắn dám chắc không thể nghĩ được trong lòng ta lúc này đang nghĩ cái gì. Thân hình hướng xuống dưới, ta nhẹ nhàng hạ xuống.
Không rơi xuống mặt đất.
Hắn đứng ở ngọn cây, cúi người xuống, chỉ vào một thứ đen sì sì không thể thấy rõ phía dưới: “Một cái tổ.”
A, đúng vậy.
Trên cành cây mùa đông cũng không rụng lá này, đích xác có một cái tổ. Nhìn kỹ, trong tổ còn có nửa cái nắp, làm khá tinh xảo. Ta có thể tưởng tượng bên trong nhất định trải hoa hương bồ cỏ khô và lông tơ của chim, phương hướng nắp tổ nhất định có thể ngăn trở gió tây bắc, trong tổ chắc chắn rất ấm áp.
Chúng ta dừng một lát trên ngọn cây, Phượng Nghi nói: “Đi thôi.”
Lúc chúng ta trở lại Bàn Ti động, ta không biết vì sao, nắm tay hắn không muốn buông ra. Phượng Nghi nhẹ giọng nói: “Có phải nghĩ đến trước hôn lễ không thể gặp ta, vì thế luyến tiếc hay không?”
Ngữ điệu của hắn vốn là pha trò, có điều hắn vừa nói ta mới nhớ, trước hôn lễ, chúng ta quả thực không thể gặp nhau.
“Thiệp mời đều đã phát đi, có lẽ từ ngày mai trở đi, khách khứa cũng sẽ lần lượt tới.”
“Ừ.” Ta cúi đầu, nhìn một mảnh tuyết dưới đất.
Cho dù là ban đêm, trên mặt tuyết cũng có ánh sáng nhạt trong suốt mơ hồ.
“Cho dù người khác không đến, Thải Mai sư cô nhất định sẽ tới.”
“A, phải.”
Vừa nghĩ tới trưởng bối hoạt bát không giống sư cô kia sẽ đến, tâm tình của ta cũng hơi nâng lên một cấp.
“Có điều Thải Mai sư cô nhất định sẽ ra sức thu xếp, thời kì làm biếng của nàng cũng qua rồi.”
Hự, điều này cũng đúng, ngẫm lại Thải Mai sư cô cái loại nhiệt tình tăng vọt, tinh lực dồi dào, ồn ào lải nhải ấy, ta đột nhiên cảm thấy hai chân như nhũn ra!
Phượng Nghi mỉm cười: “Trở về đi.”
Ợ, vào phòng, khí nóng xông ra, mặt ta nóng lợi hại.
Hẹn hò với Phượng Nghi hai lần, ờ, đều là vào ban đêm.
Một lần là ở bên thiên hà.
Một lần là ở Già Hội sơn.
Quả nhiên nói chuyện yêu đương phải trước hoa dưới trăng mới có hiệu quả sao?
Có điều ta không phải là trước hoa, là trước những vì sao.
Cũng không phải dưới trăng, là dưới đầy trời tuyết bay.
Ta nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Có một ý niệm mơ hồ xoay trong lòng, nhưng lại không dám thực sự suy nghĩ.
Ta từng mất đi Lý Kha, nhưng ta vẫn sống sót.
Nếu như ta mất đi Phượng Nghi thì sao?
Nếu như hắn bỗng nhiên không còn thì sao?
Nếu như, nếu như…
Đệm giường mềm mại ấm áp, ta lại bỗng nhiên cảm thấy trên lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không dứt.
Ta không thể nào nghĩ đến khả năng ấy.
Phượng Nghi kiêu ngạo như thế, rạng rỡ như thế, bất luận hắn ở nơi nào, bất luận nơi đó có ai, nhưng ánh mắt họ đều sẽ tập trung vào hắn.
Nếu như không có hắn…
Ta nhìn đỉnh màn ngơ ngác xuất thần.
Ta vẫn không nghĩ ra được.
Nếu như, rốt cuộc sẽ như thế nào.
Nghĩ không ra, ta lại thành ra rất thản nhiên.
Ta an tĩnh nằm ở đó, một lát liền thiếp đi.
Ta còn mơ một giấc mộng.
Ta mơ, thật lâu trước đây, một nơi thực ấm áp, không có tuyết, có hoa đào rực rỡ, có người, đứng dưới hoa, mỉm cười với ta.
Đó là ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Ta vĩnh viễn sẽ không quên.
Nhưng trước đây, ta cũng không biết chính mình lại nhớ một màn này sâu như thế.
Từ sau khi vừa thấy hoa đào, cho đến bây giờ càng không nghi ngờ.
Những năm tháng ấy, những quá khứ ấy, những thứ ta chiếm được lại mất đi ấy…
Những bông hoa đào rơi xuống, hỗn loạn.
Thế nhưng ta bây giờ, cuối cùng cũng không còn mờ mịt.
Ta cũng không lại vì vấn đề ban nãy mà sợ hãi.
Thật ra ta sợ hãi không phải là vấn đề ấy, thế gian này vốn luôn thay đổi, không ai biết ngày mai sẽ ra sao.
Ta chỉ sợ hãi cái mờ mịt của bản thân.
Ta giờ đây đã thay đổi, vô cùng thản nhiên.
Ta ngủ rất say sưa.
Sau đó, bị Thải Mai sư cô từ trên giường nhéo lên.
Ta còn chưa có tỉnh, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, xác định trời chưa sáng.
Lại nhìn nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt, xác định ta không phải nằm mơ.
“Sư cô, sao người lại tới đây?” Ta vừa nói vừa ngáp.
“Ta sao lại tới đây? A? Đã là lúc nào rồi mới cho ta biết, chẳng kịp chuẩn bị cái gì! Con còn thấy ta tới sớm là thế nào!”
A a a a! Sư cô nàng nhất định từng luyện phật môn thần công sư tử hống? Tai ta cũng bị làm cho ong ong, hai mắt lại càng biến thành nhang muỗi xoay xoay!
“Mau rời giường! Chưa từng thấy tân nương tử lười như vậy! Đồ cưới của con chuẩn bị thế nào rồi! Mau một năm một mười khai báo rõ ràng cho ta!”
“Ơ, ơ, được rồi, được rồi, ngài buông tay trước, con phải mặc quần áo nữa!”
Biết thì rõ nàng là quan tâm, không biết còn tưởng rằng nàng là cường đạo đấy!
Một ngày vô cùng lộn xộn, kéo màn.
Không, phải nói, thời kỳ chuẩn bị trước khi cưới vô cùng lộn xộn, chính thức bắt đầu!
“Cát phục đâu?”
“Cái này… Ờ…” Ta không có cách nào, lấy bộ Phượng Nghi tặng bỏ ra cho có đàn.
“Ừm, kiểu dáng còn tạm được. Còn gì nữa không?”
“A? Không có…” Cái này, hôn chỉ kết một lần, muốn chuẩn bị mấy bộ cát phục chứ?
“Một bộ sao đủ!” Tròng mắt nàng sắp trợn ra: “Dựa theo cổ lễ, hẳn là mười hai bộ, ít nhất cũng phải chín bộ. Lần trước Phương Tư Mặc cưới Vị Lan, còn mặc sáu bộ đấy!”
“Hả?” Đến phiên ta trợn mắt, đây là cổ lễ gì?
Thải Mai sư cô hung ác vô cùng: “Con, con, con… Ta nói cho con! Con nếu dám thoải mái qua loa đang chuyện này! Ta tuyệt đối không buông tha cho con!”
A a, sư cô, con là thân thích không phải kẻ thù mà… Lão ngài thủ hạ lưu lưu tình, đừng quá hành hạ con, cũng phải cho con thở một hơi, để cho con sống đến ngày bái đường chứ!
Chú thích
(1) đèn trường minh: loại đèn được thắp sáng liên tục, dùng để thờ cúng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.