Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 158: Người một nhà không nhận ra nhau




Ta mở giấy ra muốn trả lời thư cho Tử Hằng, mấy ngày trước khi cầm bút tay hơi run, vì thế vẫn chưa viết chữ.
Thế nhưng phát ngốc nửa ngày với giấy viết thư trắng trơn, ta lại một chữ cũng không có viết ra.
Xa xa truyền đến tiếng đàn mơ hồ.
Phượng Nghi có lẽ hôm nay hưng trí rất tốt, Hôi Đại Mao lấy ra mấy chiếc đàn hắn cất giấu mời Phượng Nghi bình phẩm, sau đó Phượng Nghi thích một chiếc trong đó, chọn ra muốn thử một lần.
Bây giờ, hắn đang đánh đàn đấy.
Ta nhắm mắt lại, nghiêm túc nghe một hồi — ừ, dễ nghe.
Ta có thể phán đoán như thế.
Người thường nghe náo nhiệt trong nghề nghe môn đạo.
Dù sao ta cảm thấy đánh đàn chuyện này ấy à, là không mất công, gảy dây đàn ngay cả tiểu hài nhi ba tuổi cũng có thể gảy, nhưng muốn gảy dễ nghe, vậy phải có thiên phú, còn phải có ngộ tính gì đó.
Ta chính là cảm thấy, từng tiếng đàn ấy, nghe lên ngân nga bên tai, nếu nhắm mắt lại nghe, cảm thấy, rất trống rỗng.
Nhắm mắt lại nhìn không thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng đàn đang quanh quẩn.
Nghe nghe, dường như, tất cả quanh người đều không tồn tại, chính mình cũng không tồn tại. Không gian trải xa trập trùng, tiếng đàn ấy cao thấp lên xuống, giống như, gợn nước… Ừ, giống như thiên hà chúng ta cùng nhau nhìn ngày đó.
Vô số ánh sáng lóe lên, giống như những tiếng đàn này, giống như có thật nhiều giọt nước nhẹ nhàng chảy xuôi trên làn da ngươi, mang theo cảm giác mát, ừm…
Rất hưởng thụ.
Được rồi. Tuy rằng ta không hiểu những thứ này, thế nhưng ta có thể khẳng định ta không phải là trâu, Phượng Nghi về sau nếu như đánh đàn với ta tuyệt đối không phải uổng phí công phu.
Ta cúi đầu, viết thư cho Tử Hằng.
“Tử Hằng. Thư của ngươi ta đã xem.”
Tạm dừng một chút, sau đó viết: “Ta cảm giác, những thứ kia, thực sự phát sinh ở chỗ rất xa ta, ngươi cũng vậy, cách xa như thế, ngay cả ta muốn nhỏ giọng nói với ngươi một câu, Tử Hằng, đừng khổ sở, cũng không có cách nào.
Ngươi một chữ cũng không có nhắc tới, tâm tình của ngươi thế nào. Nhưng ta biết, trong lòng ngươi, nhất định rất khổ sở.
Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta vẫn luôn quan tâm ngươi.
Ta lại gặp được Lý Phù Phong, hắn nhớ tới ký ức kiếp trước, là Lý Kha. Ta rất hoang mang, ta chưa từng nghĩ người ấy, đoạn chuyện cũ ấy, còn có khả năng tìm về. Ta vốn nghĩ đó chẳng qua là một đoạn hồi ức bi thương. Thế nhưng hắn xuất hiện, hắn lại nhớ ra, ta không biết nên làm cái gì bây giờ. Ta để tay lên ngực tự hỏi, tim ta thế nào?
Cho dù ta không muốn thừa nhận, nhưng ta cũng không thể phủ nhận, ta đối với Lý Phù Phong hiện tại, không có cảm giác như đối với Lý Kha ngày trước. Tướng mạo của hắn xa lạ, khí chất của hắn như thật như giả, vẻ mặt của hắn… Ta không biết ta có thể làm cái gì. Ta chẳng qua là nói cho hắn, ta sẽ tận lực trợ giúp hắn, hi vọng hắn cả đời này, có thể thuận lợi mà hạnh phúc. Tam Lục biết chuyện này chưa? Cảm tình của nàng đối với Lý Phù Phong lại sẽ thế nào đây?
Chuyện trên đời, có đôi khi chân tướng là một trò đùa xấu xa không biết ai làm.”
Ta dừng một chút, lại dùng bút chấm mực. Chữ viết của ta chẳng ra sao, nhưng là, ờ, khoan dung mà nói, coi như ngay ngắn có thể thấy người.
Ta đang muốn viết tiếp, bỗng nhiên phịch một tiếng cửa phòng mở, Hôi Đại Mao tựa như đạn pháo đâm vào: “Sư phó! Đã xảy ra chuyện!”
Ta cả kinh, giọt mực lớn trên ngòi bút bộp một tiếng rơi vào trang giấy.
Hắn lặp lại một lần: “Đoàn người Lý công tử bọn họ đã xảy ra chuyện!”
“Chuyện gì?”
Ta bỏ bút xuống, nửa phong thư đã viết xong kia không dùng được nữa.
“Tiểu Phú nói Lý công tử bọn họ bị cướp đi, hiện tại, hiện tại tung tích không rõ!” Hôi Đại Mao thở hồng hộc: “Ta sai mấy tiểu bối đi theo bọn họ xa xa, đối phương khí thế rào rạt, bọn họ không có cách nào lên giúp, liền chia làm hai đường, một trở về báo tin, một theo sau, xem bọn hắn bị bắt đến nơi nào.” Hôi Đại Mao nói: “Tuy rằng trên Già Hội sơn vẫn xem như thái bình, nhưng là dưới chân núi… gần đây nghe nói là có chút rối loạn.”
“Là những yêu quái của ma tộc sao?”
“Hẳn là bọn hắn.”
“Chẳng lẽ bọn hắn thường ăn thịt người?”
“Không,” Hôi Đại Mao nói: “Ta nghe nói, cũng không phải… Ừm, hình như còn nghe nói một nơi nào đó có một tài tử nổi danh bị bắt đi, kết quả lại không bị giết cũng không bị ăn, chẳng qua là dạy mấy tiểu hài nhi biết chữ, qua một thời gian lại được trả về, bất quá tài tử ấy bản thân bị dọa không nhẹ, sau khi trở về điên điên, cả ngày nói nhảm.”
“Ừm, người đi theo kia, có tin tức quay về chưa?”
“Bây giờ còn chưa có, chúng ta bây giờ chỉ biết là một mực đi về phía nam, hẳn là sẽ không quá xa, nhiều lắm mấy chục dặm, có lẽ lập tức sẽ có tin tức truyền về. Bọn họ chung quy không có lý gì đi vài trăm dặm đường tới nơi này cướp mấy người không béo bở gì.”
Ta đứng dậy, Hôi Đại Mao cấp bách bước lên phía trước một bước ngăn ta: “Sư phó, công lực của người chưa khôi phục, chuyện này, ta dẫn người đi làm là được, cho dù ta không thành, còn có Phượng tiền bối mà, không cần sư phó động thủ.”
“Chuyện này…” Muốn cho Phượng Nghi đi cứu Lý Phù Phong, ta biết hắn sẽ không chối từ, nhưng ta cảm thấy, trong lòng hắn, có thể có vướng mắc hay không? Nhưng nếu như ta tự mình đi, hắn sẽ càng vướng mắc hơn.
“Đại Mao nói rất đúng, chuyện này không cần nàng ra tay.” Phượng Nghi không biết từ khi nào đã đứng ở cửa. Cũng phải, tri giác của hắn rất linh mẫn, động tĩnh của Đại Mao lại lớn…
Ta gật đầu nói: “Chúng ta cùng nhau đi đi.”
“Được.”
Hôi Đại Mao vội vàng đi theo phía sau ta, ta có chút hồ nghi quay đầu lại liếc hắn một cái.
Tiểu tử này là cố ý đi? Thanh âm cố ý kêu gào lớn tiếng như vậy, làm Phượng Nghi tự mình lại đây, giảm đi rất nhiều phiền toái.
Ừm, tiểu tử này thoạt nhìn ngốc, nhưng thật ra hắn không ngốc chút nào. Tại rất nhiều chuyện, ta cảm thấy hắn còn thông minh hơn ta, nghĩ sự việc cũng rất chu toàn.
Cước trình của ba người chúng ta đương nhiên nhanh, mới vừa đến lưng chừng núi, một con chuột nhỏ chân dài lộn nhào nhanh như chớp bắt kịp, nó biến hình biến chưa hoàn toàn, vẫn là bộ dáng con chuột to, bất quá cũng có thể nói tiếng người, nói chít chít vừa vội vừa vang.
“Động chủ, bọn họ vào khe Hắc Vân! Trước kia nơi đó có một tổ gấu tinh, sau lại nghe nói chuyển chỗ, mấy gã kia thoạt nhìn là ma tộc! Bọn hắn hẳn là mới chuyển đến, chưa biết quy củ.”
Đúng vậy, năm mươi dặm vuông dưới chân Già Hội sơn, cũng đều tính là địa bàn của chúng ta, khách nhân của ta, bọn hắn có thể tùy tiện động sao? Bất quá khe Hắc Vân này địa phương là rất chếch, xem như một vùng khỉ ho cò gáy, tổ gấu tinh trước kia bị ta đánh một lần thành thật rất lâu, bầy này hiện giờ nếu như thức thời… cũng không cần dạy dỗ bọn hắn quá thảm.
Có điều nếu như người của Lý gia có tổn thương gì…
“Ngươi vất vả.” Hôi Đại Mao nói: “Tiểu Quý có phải vẫn đang ngó chừng hay không?”
“Đúng vậy, nhưng Tiểu Quý cũng không dám theo quá sát.”
Phượng Nghi một tay nắm ta, một tay nắm Hôi Đại Mao, thân pháp của hắn phỏng chừng trên đời không mấy người có thể so sánh được, từ Bàn Ti động đến khe Hắc Vân cũng chẳng qua là công phu một chén trà. Hôi Đại Mao vẫn trừng mắt, loại tốc độ nhanh như chớp này bình thường đích xác thưởng thức không được. Phượng Nghi vừa dừng lại, hắn lập tức vỗ mông ngựa ầm ầm, vẫn khen không dứt miệng, Phượng Nghi như cười như không liếc hắn một cái: “Ngươi có nói dễ nghe hơn nữa thân pháp này cũng không thể dạy ngươi. Ngươi không phải tộc nhân của ta, học không được.”
Đại Mao tức khắc ỉu xìu.
Ta tuy rằng lo lắng, cũng cảm thấy bộ dáng của Đại Mao rất khôi hài. Ừm, lường trước thời gian như thế những yêu quái kia cho dù là ăn thịt người, cũng còn chưa kịp động thủ.
Phượng Nghi nâng tay ẩn thân hình của hắn, ta cũng dùng thuật ẩn hình, Hôi Đại Mao ẩn cũng ẩn, thế nhưng lại còn giữ mấy sợi râu chuột lung lay bên ngoài, bị Phượng Nghi gõ vào đầu một cái, mới vội vàng ẩn cả râu.
Bên trong khe Hắc Vân rất âm u, nơi này hàng năm không mặt trời, nơi chốn âm u ẩm mốc, còn có chút chướng khí, thật sự là nơi quỷ quái. Ký hiệu Tiểu Quý lưu lại ở chỗ ngoặt phía trước, sau đó quẹo vào một đường xéo.
Chúng ta lại đi vào trong, sơn đạo nơi này không dễ đi, thật mệt mấy con gấu tinh ngày trước ở chỗ này làm sao.
Phía trước mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm. Ta còn thấy được con chuột Tiểu Quý, hắn đang núp phía sau đại thụ mọc giữa hai bụi cây ló đầu ra phía trước nhìn xung quanh.
“Ta nói cho các ngươi! Tốt nhất thành thật một chút cho ta! Nếu không phải là vừa rồi các ngươi nói chuyện gay gắt như thế, ta cũng không trói các ngươi lại. Hừ, Chu Anh Hùng ta là biết đạo lý nhất! Ta một không đánh các ngươi, hai không để các ngươi đói. Yêu quái chúng ta cũng không phải đều xấu, chúng ta cũng là biết đạo lý. Đúng rồi, ngươi lại đây, đúng, chính là ngươi. Ngươi xem xem, gương mặt này đã từng gặp chưa?”
Hở?
Cước bộ của chúng ta đồng thời dừng lại.
Tay Phượng Nghi nắm ta siết chặt.
Thanh âm này, thanh âm này rất quen thuộc a!
“Chưa từng thấy? Vậy đây thì sao? Cũng chưa từng thấy?” Thanh âm của Chu Anh Hùng nghe qua cực không kiên nhẫn, sau đó phịch một tiếng, dường như là đá ngã người.
“Ngươi này lợn rừng tinh! Mau thả cha ta ra!”
Đây là thanh âm của Lý Phù Phong, nghe lên vẫn là trung khí mười phần, hẳn là không bị thương.
Vậy ta an tâm.
Chúng ta lại đi vài bước về phía trước, đứng ở chỗ không xa bên cạnh Tiểu Quý nhìn đằng trước.
Hợ…
Quả nhiên, đều là người quen — được rồi, yêu quen.
Lý Kha mấy người bọn họ bị sợi mây trói, hơn nữa mỗi người thoạt nhìn đều có chút chật vật, lúc bị bắt nhất định đã phản kháng!
Cái mặt heo phì mũi to kia, không phải Chu Anh Hùng thì là ai? Hắn thoạt nhìn vẫn như cũ! Bất quá, tựa hồ cuộc sống của bọn hắn lại khôi phục nguyên trạng,
Đây, thật sự không thể tưởng tượng nổi… Chu Anh Hùng bọn hắn, ta có đôi khi còn có thể nhớ tới, sau đó cảm thấy có chút khổ sở. Ta nghĩ bọn hắn dưới uy lực của song kiếm Tử Thanh ấy, hẳn là sẽ không còn có thể sống sót. Ngay cả ta và Phượng Nghi cũng bị chật vật không chịu nổi, không đạo lý, không đạo lý bọn họ còn sống chứ! Đây là vì cái gì? Thật làm cho người ta khó hiểu!
Mấy tờ giấy Chu Anh Hùng cầm trong tay đung đưa, ta chỉ có thể nhìn thấy phía trên đó hình như là vẽ hình người, Chu Anh Hùng bọn hắn đang tìm ai?
Lý viên ngoại bị đá nằm úp sấp dưới đất, rầm rì, thấy có vẻ rất đau.
Tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tiếp tục như thế cũng không tốt.
Ta đang muốn lên tiếng, Phượng Nghi lại nắm tay ta khẽ lắc một cái.
Ta hiểu hắn đây là muốn ta an tâm chớ nóng.
Hợ, Chu Anh Hùng bọn hắn cư nhiên lại sống sót, không thể không nói đó là một niềm vui bất ngờ. Nhưng bọn hắn lại làm lại nghề cũ, thật sự là làm cho người ta… Tâm tình ta bây giờ, thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lại nói, cướp ai không cướp, lại cướp người quen của ta? Cướp đâu không cướp, chạy đến cửa nhà ta mà cướp!
Con nhím Tiểu Tứ đứng bên cạnh khuyên hắn: “Đại ca, quên đi, ta thấy bọn họ không biết đâu, người không liên quan, thả bọn họ đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.