Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 11: Trong núi một ngày đã mấy năm




Làm người tốt hay làm người xấu, đây thật là một vấn đề nan giải. Làm người tốt chịu thiệt không cam lòng, làm người xấu ta không đủ phần thông minh cùng bản lĩnh kia.
Đào Trực sư huynh thoạt nhìn rất tiều tụy.
Ta nhìn chòng chọc khuôn mặt hắn, hắn gầy nhiều.
Gương mặt thiếu niên lộ ra vẻ đau khổ.
Xem ra hắn đối với Mẫu Đơn sư tỷ thực quan tâm a.
Ta đây một người trời sinh không biết an ủi người khác, nhìn thấy hắn mất mát, cũng biết hắn là vì sao, nhưng ta lại không biết nên nói cái gì.
“Sư huynh, ngươi gần đây làm sao vậy?”
“Ừm, không sao.” Hắn nói: “Ta không sao.”
Ngoài miệng nói chính mình không sao, thực ra nhìn cả khuôn mặt đều viết ta rất có sao>_<~~
Ta nhìn thấy trong tay hắn nghịch nghịch một cái thẻ gỗ nho nhỏ, đương nhiên không phải tấm thẻ bài của mỗi người chúng ta, nó có hình lá cây, khắc phi thường tinh xảo, mặt trên cuống lá là một khuyên tròn, có thể xâu một cái dây qua đeo trên người.
“Cái này thật là đẹp mắt.” Ta thuần túy tìm lời để nói.
“Đây là ta khắc, khắc hai khối, ta và nàng một người một khối.” Đào Trực sư huynh thấp giọng nói: “Ít nhất ta còn nên cao hứng, nàng không có trực tiếp trả lại khối kia của nàng cho ta.”
“Ơ, đây là lá mẫu đơn sao?”
“Đúng vậy.”
“Sư huynh, ngươi…”
“Tam Bát, ngươi không cần phải nói, ta đã hiểu rồi.”
Hắn hiểu? Hắn hiểu cái gì? Ta nhưng một chút cũng không hiểu.
Ta thực sự không có gì để nói, đành phải hấp tấp bỏ lại một câu: “Sư huynh ngươi bảo trọng.” Liền chạy trối chết.
Ôi, an ủi người khác thực sự không phải sở trường của ta.
Bình thường ta cảm thấy năng lực biểu đạt của mình không thành vấn đề nha, nhưng tại sao cứ đến thời điểm mấu chốt thì lúc nào cũng ú a ú ớ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng?
Ta nghiêm túc học mấy tờ phương pháp vận công làm thế nào dùng bụng để tu luyện kia, mặc dù Tam Lục bày tỏ xem thường với loại ăn này của ta, thế nhưng vẫn là thực kiên nhẫn giải thích cho ta thuật ngữ trên đó, thứ tự, kiến thức đường lối vận công các loại.
Ta ban đầu thì cái hiểu cái không, lúc bị Tam Lục uy hiếp muốn đem chân ta bẻ đứt một nửa, ta lập tức chuẩn bị toàn bộ tinh thần, gắng sức nghe chuyên tâm nghe bạt mạng nghe, lại có thể thực sự được ta hiểu bảy tám phần.
Kỳ thực a, Tam Lục thực ra… là người tốt rõ rành rành, nhưng bày một bộ mặt mẹ kế nói ra lời cay nghiệt, không biết chuyện còn tưởng rằng nàng là đồ tồi đang uy hiếp bức bách ta.
Mọi người đều nói người thông minh hẳn là nên khoác da dê làm chuyện của sói, nhưng Tam Lục lại là khoác da sói làm chuyện của dê…
Ngươi nói nàng không thông minh sao? Nàng nào là tu luyện nào là ủ mật trăm hoa đều nắm chắc vô cùng, ngu ngốc cũng không có ngộ tính cao như thế.
Chính là thông minh như vậy…
A, ta gõ đầu một cái, rốt cuộc hiểu rõ!
Tam Lục không phải là người!
Ta kiếp trước là người, kiếp này tuy rằng là con nhện, thế nhưng suy nghĩ vấn đề gì chung quy vẫn là không thoát khỏi ý nghĩ của con người. Thế nhưng Tam Lục nàng là từ ong mật thuần túy mà bắt đầu tu luyện a, một con ong mật đương nhiên không hiểu bao nhiêu đạo lí đối nhân xử thế, không biết ngụy trang mượn cớ che đậy…
Cho nên nói, Tam Lục như vậy, hoàn toàn là thật tình a.
Ta nằm bò trên lá cây, Tam Lục đứng ở bên cạnh ta lật lật mấy tờ công pháp kia: “Rốt cuộc đã hiểu chưa? Ít thứ như vậy mà còn phải học lâu như thế?”
“Rồi rồi.”
Tam Lục liếc mắt nhìn ta một cái, nàng biến hình khác xa không tuyệt lệ bằng Tam Thất như vậy, làn da không đủ trắng mịn, ánh mắt cũng có thể nói là không sáng như thu thủy, chính là lông mi dài còn đầy thanh tú, khuôn mặt nho nhỏ, ngón tay tinh tế, cũng không tồi.
Cánh tay kia của Tam Thất vừa nhấc lên, thì ngay cả từ non mềm như lá cỏ e rằng cũng không thể tả xiết, đôi tay của Tam Lục này thì… Ờ, tốt hơn móng gà một chút.
Thế nhưng tóm lại thì so với móng vuốt con nhện của ta vẫn tốt hơn nhiều.
Trong núi không có ngày tháng, trong Đào Hoa quan vĩnh viễn ấm áp như mùa xuân.
Tu vi của ta nhìn chung từng ngày từng ngày cũng tăng, trời nắng thì chậm chút, ngày mưa liền cao lên vèo vèo.
Ta cảm thấy ta quả thực không giống con nhện, mà giống măng… có mưa có lôi liền mọc lên vùn vụt.
Bất tri bất giác, ta đã qua năm đầu tiên tại Đào Hoa quan.
Lúc mới bắt đầu, cảm thấy các sư huynh sư tỷ trung bình đều có đạo hạnh hai ba trăm năm thực sự là rất đặc biêt, sống lâu như vậy còn hồn nhiên như thế chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.
Chờ chính mình cũng thực sự bắt đầu tu luyện, liền biết chuyện này kỳ thật… rất đơn giản, rất dễ hiểu.
Một lần tĩnh tọa chính là nửa năm, một lần nhập định chính là bảy tám tháng, còn có một vị sư huynh ta cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, nghe nói người này đã ở thạch động phía sau núi ba năm chưa xuất quan.
Sau khi Tam Lục giải thích rõ ràng công pháp kia cho ta, ta liền vội vàng bò về ổ của mình, tơ nhện trái kéo phải vắt, làm một cái võng chữ tỉnh (1) đơn giản nhất, nhảy lên.
Trước tiên đem sức mạnh lôi điện nhét vào bụng lúc trước vận chuyển tiêu hóa rồi hãy nói.
Ta nhắm mắt lại bắt đầu vận công.
Rất thoải mái…
Sau đó dần dần cảm giác như đang ngủ thiếp đi.
Chỉ là bản năng nhận thấy được rất nhiều sợi tơ ấm áp không ngừng di chuyển toàn thân, những sợi này có to có nhỏ, có dài có ngắn, sau lại từ từ nối liền cùng một chỗ, cũng phát hiện không được khác biệt to nhỏ dài ngắn. Liền giống như dòng nước lớn lớn nhỏ nhỏ, đồng thời chảy vào một dòng sông, hội tụ thành một dòng chảy nhỏ mà không nhỏ, sau đó, vận chuyển không thôi, tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Những linh lực này sau đó từ từ xoay tròn, từng bước lan ra toàn thân cùng tứ chi của ta, không, là bát chi.
Ta đung đưa đung đưa chân, từ trên võng của ta nhảy xuống.
Ô, cảm giác, thật nhẹ nhàng…
Nhẹ nhàng tựa hồ một cái đạp chân dường như sẽ bay lên.
Ta từ trong phòng mình bò ra, liếc nhìn mấy vị sư tỷ đứng ở bên ngoài sân trong bàn luận xôn xao.
“Sư tỷ, các ngươi đang nói cái gì a?”
“A? Tam Bát à? Ngươi luyện công luyện xong rồi?”
“Đúng vậy.”
Nhị Lục sư tỷ gật gật đầu: “Không thể tưởng được ngươi cũng sẽ dụng công tiến bộ, ôi…”
“Sư tỷ, các ngươi đang nói cái gì?” Ta cực kỳ tò mò.
“A, hôm nay cư nhiên có đạo sĩ xông qua Đào Hoa trận dưới chân núi, suýt nữa làm cho bọn họ vào đến trong quan.”
“A? Có đạo sĩ?”
“Ừm, không phải sợ, trận thế ở nơi này của chúng ta không chỉ có một đạo Đào Hoa trận, còn có Song Lâm trận cùng Thất Tinh trận, bọn đạo sĩ bị vây trong Song Lâm trận, hì, cho dù chúng ta không ra tay, cũng làm cho bọn họ bị vây sống đến chết!”
“Song Lâm trận? Chuyện này khi nào, ta làm sao không biết?”
Ta chỉ biết Đào Hoa trận cùng Lưu Thủy trận dưới chân núi.
“Song Lâm trận là Phượng tiền bối và quan chủ cùng nhau lập, ngay cả chúng ta cũng không thể dễ dàng đi loạn bên trong đâu, đây là chuyện ba năm trước, ngươi đang bế quan, không biết cũng không lạ.”
“Ba, ba năm trước?”
Ta cảm thấy thời gian ta vận công, nhiều lắm dăm ba bữa a!
“Ha ha, tiểu Tam Bát, ngươi bế quan năm năm, có phải đã hơi có chút thành tựu rồi hay không? Quay về cùng sư tỷ luận bàn một chút đi.”
Ta sửng sốt: “Năm năm?” Sao có thể là năm năm?
Trời ạ… Ta, ta năm năm không ăn không uống, ta, ta cư nhiên…
Nhị Lục sư tỷ cười cười: “Ừ, ba năm trước quan chủ và Phượng tiền bối cùng nhau lập Song Lâm trận phía bên ngoài, chính là Đào lâm của chúng ta và Phượng Hoàng lâm bên kia, trong trận sương mù lớp lớp, trận pháp một khi chạm đến, liền biến đổi. Thất Tinh trận là một năm trước vừa tăng thêm, mấy năm nay bọn đạo sĩ tựa như tiêm máu gà ăn kim đan, rất có tinh thần, tìm phiền toái khắp nơi. Ta là xuất thân từ Dương Hà sơn, mấy hôm trước ta mới biết được, núi của chúng ta kia, hơn phân nửa có chút điểm tu hành đều bị bọn đạo sĩ bắt bắt giết giết…” Nàng nói xong nghiến răng nghiến lợi: “Chờ tương lai ta công lực đại thành, nhất định phải đem tất cả đạo sĩ toàn bộ giết sạch!”
Ta vẫn còn đần độn chưa phục hồi tinh thần lại từ đả kích năm năm này, ngay cả Nhị Lục sư tỷ khi nào đi cũng không biết. Ta không mục đích bò về phía trước, chân đi bây giờ nhanh hơn trước đây, lúc hoàn hôn lại đã sắp đến đầm Bích Thủy rồi.
Ờ, không biết Ngao Tử Hằng bây giờ có khỏe không? Cư nhiên đã qua năm năm, năm năm cơ đấy!
Sao có thể chứ?
Ta rõ ràng cảm thấy chỉ qua thời gian không lâu mà.
Lâu như vậy không liên hệ với hắn, không biết hắn có lo lắng không, có sinh khí không…
Ta đột nhiên lại không muốn đi qua, quay đầu hướng trở về.
Kỳ quái, lúc ta đi ra rất thuận lợi, nhưng tại sao lúc quay về, đi chưa được mấy bước, đột trước mắt đột nhiên nổi lên một trận sương mù.
Sương mù kia màu hồng nhạt, giống một tầng mành vải dệt từ cánh hoa đào, thoạt nhìn hoa mỹ rực rỡ, lại hoàn toàn đem ngăn trở tầm mắt.
“A…”
Ta bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi sư tỷ nói, bày trận thế mới.
Lúc ta đi ra chắc hẳn không có chạm vào, nhưng là muốn vào trong lại không dễ dàng.
Bất quá muốn vào đi cũng không khó, trên người ta có khối thẻ gỗ quan chủ cấp cho kia, đem linh lực tập trung vào, sau đó mấy thước sương mù dày đặc quanh người liền nhạt đi, lộ ra con đường ban đầu.
Nếu là người từ bên ngoài xông vào không có thẻ bài của Đào Hoa quan chúng ta, vậy khẳng định là phải bị vây tại nơi này.
Cho dù có thẻ bài chỉ dẫn, đường trong rừng cũng thay đổi hết sức phức tạp, muôn đầu nghìn mối, rõ ràng ta biết cứ đi thẳng là được, thế nhưng vẫn bị bắt phải đi lòng vòng, không có biện pháp, lúc đi ra dễ dàng, muốn quay về lại khó khăn.
Có đôi khi có một số việc chính là khéo như thế, ngẫu nhiên liên tiếp, cuối cùng sẽ tích lũy, thành một cái tất nhiên.
Ta nghe được có tiếng bước chân hỗn độn, hình như ở phía trước không xa.
Ta cảnh giác quay đầu, một góc đạo bào màu lam tiến vào tầm nhìn của ta.
Chú thích
(1) chữ tỉnh: là chữ này 井 ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.