Bàn Sơn

Chương 81: Cử hỏa thiêu thiên




Tổng cộng bảy mươi bảy thạch cơ, không phải ở trong tiểu trấn mà được xây dựng ở bên ngoài cách trấn năm dặm, được che dấu bảo vệ cẩn thận. Đầu thạch cơ sớm đã được nhắm chuẩn, sau khi phát động chỉ cần địch nhân chạm vào cơ quan từng tảng đá lớn sẽ từ trên trời rơi xuống, bịt kín con đường dẫn vào tiểu trấn!
Ầm, ầm, ầm! Từng khối đá cực lớn từ trên trời rơi xuống, không hề lưu tình đập xuống đầu địch nhân đang trên đường chạy vào tiểu trấn. Đám địch nhân này chẳng qua chỉ là nhất bộ, nhị bộ tu sĩ cấp thấp làm sao có thể chịu được đá tảng oanh kích, trong nháy mắt máu tươi bắn khắp nơi, tay chân thịt vụn văng tứ tung. Hình như Lương Tân nghe được đệ tử quốc sư đang gào thét phẫn nộ, không hiểu tại sao lại đụng phải đồ vật mà chỉ khi công thành mới gặp phải này.
Triệu Khánh cười mà nước mắt tuôn rơi, đưa tay chỉ về phía địch nhân trong chớp mắt bị san bằng, chôn sống, hét lớn:
- Dùng người chết nhắm rượu, rất sướng! Tổng tiêu đầu ở trên trời cũng cười đến đau ruột!
Dứt lời, ngẩng đầu uống ba ngụm lớn, đưa vò rượu cho Lương Tân.
Lần đầu tiên giao chiến, hơn một trăm tên do Ti Thiên Giám phái ra tất cả biến thành thịt vụn. . .
Giải Linh trấn nằm giữa ruộng không có tường thành, sông bảo vệ, chẳng qua muốn đi vào trong trấn chỉ có thể từ hai con đường lớn hướng chính đông và chính tây, những nơi khác đều là cỏ dại bụi gai người bình thường khó có thể đi vào được. Không cần nói cũng biết ở dưới những bụi gai cỏ dại này sớm đã bị thanh y bố trí cấm chế đáng sợ, nếu như địch nhân không đi theo đường lớn, chỉ có thể dẫn phát cơ quan mới, chết tuyệt không dễ nhìn như bị cự thạch đập vừa rồi.
Sau màn rung động, tiểu trấn rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người được dẫn vào trong cửa hàng, thanh y tập trung chuẩn bị chiến đấu, dân chúng bá tánh thì sợ hãi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Ma Nha trong cửa hàng cũng bị tràng diện vừa rồi khiến cho kinh sợ, ngồi trên mặt đất nuốt khan vài ngụm nước miếng, lúc này mới hồi phục lại tinh thần vội vàng nằm sấp trên mặt đất cẩn thận nghe ngóng, nghe ngóng hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhíu mày:
- Tiếng nước?
Gần như đồng thời, đột nhiên một loạt tiếng nổ ầm ầm dòng nước liên tục bốc lên, Lương Tân đứng trên mái nhà đưa mắt nhìn, mấy chục cột nước từ các giếng nước trong tiểu trấn gần như đồng thời phun lên cao.
Bọt nước văng tứ tung, một đám thủy quỷ sau lưng mang trường đao dựa vào dòng nước đang tung người bay tới, lấy ra mấy tấm phù tránh nước dán vào miệng mũi, huyết gió kêu gọi lẫn nhau, men theo đường cái lớn xông về phía của hàng lão Ma Tước.
Lương Tân cúi người xuống, tay chân dùng sức bám chặt vào mái ngói chỉ đợi thủy quỷ đến gần là nó nhảy lên xông ra đánh một trận!
Triệu Khánh ở bên cạnh sắc mặt ngưng trọng nhưng lại không có ý định ra tay, vẫn ôm bình rượu trong lòng ngực, ngưng thần nhìn địch nhân càng lúc càng tới gần, đôi môi mấp máy giống như đang niệm tụng điều gì đó.
- Mười bốn bước, mười lăm bước, mười sáu bước. . .
Hắn đang đếm bước chân của đối phương. . . Mãi đến bước thứ ba mươi ba Triệu Khánh quát nhẹ một tiếng: Đứng!
Vừa dứt lời, chỉ thấy con thủy quỷ thủ lĩnh xông lên đầu tiên giống như bị thi triển Định Thân thuật, đột nhiên đứng yên tại chỗ mà đại đội thủy quỷ theo sau nó cũng bị giống như thủ lĩnh, sau ba mươi ba bước tất cả đều đứng yên không thể động đậy.
Đám thủy quỷ bỗng nhiên không hiểu vì sao bị 'đứng' yên tại chỗ, từng con từng con mặt mày dữ tợn dùng hết toàn bộ sức lực bản thân giãy dụa, mắt thấy thân thể của bọn chúng lại bắt đầu có dấu hiệu vận động trở lại.
Thần sắc của Triệu Khánh càng thêm khẩn trưởng, thân thể hơi đổ về phía trước, hung hăng nhìn trừng trừng vào đám thủy quỷ ở cách đó không xa, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Ra đi, ra đi, ra đi. . .
Rốt cuộc, con thủ lĩnh có tu vi cao nhất trong đám thủy quỷ sau một tiếng rống giân, thân thể chấn động mạnh, sau đó. . . Đúng như Triệu Khánh lẩm bẩm một dạng, nó 'ra đi' thật.
Xương cốt của nó lòi ra.
Lương Tân đã trả qua rất nhiều trận ác chiến, quỷ dị như trận chiến ở mỏ quặng Khổ Nãi Sơn, thảm khốc như trận đồ thành ở Đồng Xuyên phủ, hung hiểm như bắn tương yêu nữ trên thảo nguyên. . . Nhưng từ trước đến giờ nó chưa bao giờ nhìn thấy một tràng cảnh nào mà máu tanh và vượt ngoài sức tưởng tượng như trận đánh này: Đám thủy quỷ sau khi cố sức giãy dụa, xương cốt của bọn chúng đột nhiên thoát khỏi da thịt, từng bộ từng bộ xương máu tươi đầm đìa, còn mang theo thịt vụn mạch máu, nhe răng giương trảo tiếp tục xông về phía bí danh Ma Tước, mà da thịt của bọn chúng giống như túi thịt thối mềm nhũn nhũn nằm lại trên mặt đất.
Bộ xương thủy quỷ sau khi xông tới được vài bước mới phát hiện ra bản thân đã tách ra khỏi da thịt, trên mặt đều hiện ra một vẻ sợ hãi tuyệt vọng, há miệng muốn thét lên nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng cạc cạc từ cổ họng, một lát sau lần lượt ngã xuống đất, vỡ nát. . .
Lương Tân chỉ cảm thấy da đầu như nổ tung, hàm răng va vào nhau lập cập. Triệu Khánh vỗ mạnh lên bả vai của Lương Tân, cao giọng cười điên cuồng:
- Chúng ta sớm đã có bố trí ở mạch nước ngầm dưới đất, kẻ nào muốn dựa vào mạch nước ngầm đánh lén chỉ có một kết cục như thế này! Đạo cơ quan này gọi là: Thủy Thổ bất phục!
Trong mạch nước ngầm sớm đã bị thanh y xếp đặt vô số cơ quan kịch độc, khi được phát động kịch độc sẽ hòa vào trong nước trong thời gian ngắn toàn bộ mạch nước ngầm sẽ biến thành độc dịch đáng sợ, dính vào người sau ba mươi ba bước toàn thân cứng ngắc, nếu như là người bình thường sẽ không sao cả, sau một nén hương thời gian độc tính sẽ biến mất, lập tức khôi phục lại như ban đầu; nhưng nếu là tu sĩ hoặc võ giả có lực lượng mạnh mẽ, ra sức giãy dụa sẽ khiến cho xương thịt chia lìa, giống như đám thủy quỷ trước mặt này.
Triệu Khánh lại nâng vò rượu lên uống, trên mặt đầu vẻ vui sướng, cuối cùng lại cười mắng một câu:
- Đáng chết!
Nói rồi, đưa vò rượu cho Lương Tân. Lương Tân hớp nhẹ một ngụm, mùi máu tranh trong rượu quá nặng, uống không trôi.
Người chết nhắm rượu, nghe ra hào khí can vân nhưng mùi vị quả thực là quá đáng sợ.
Triệu Khánh hiểu được suy nghĩ của Lương Tân, thu liễm bớt thần sắc điên cuồng, tiếng cười mang theo sự mệt mỏi, chậm rãi nói:
- Tôi đã đi theo tổng tiêu đầu mười năm, bây giờ nhìn thấy cừu nhân của ông ta từng nhóm từng nhóm chết dưới cơ quan do ông ấy dày công bố trí, vui sướng quên hết tất cả.
Lương Tân cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Triệu Khánh, từ bụng ta ra bụng người, nếu như người chết ở tiêu tục là Khúc Thanh Thạch, lúc này Lương lão tam nó sợ rằng so với Triệu Khánh càng thêm điện cuồng!
Trận chiến thứ hai, thủ hạ của đệ tử quốc sư tất cả chết trong kịch độc, thanh y Giải Linh trấn vẫn như cũ chưa dùng đến binh đao. Khắp nơi lại rơi vào yên tĩnh, hình như mặt trời cũng không muốn nhìn thêm cảnh máu tanh này nữa mau chóng lặn khuất sau chân trời, chỉ lưu lại chút sắc hồng không đủ sức lực ngăn cản màn đêm đang lấn tới.
Lương Tân quay sang nhắc nhở Triệu Khánh:
- Ta đã từng giao thủ với đệ tử của quốc sư, đệ tử thứ bảy của lão ta tinh thiện pháp thuật độn địa(pháp thuật chui vào đất), nói không chừng một lát nữa sẽ có người độn thổ đi vào.
Triệu Khánh lắc đầu cười nói:
- Không thể, tiểu trấn này địa lý đặc thù, phía dưới lòng đất là mỏ quặng đồng cực lớn, nếu muốn độn thổ lén vào, đụng vào quáng đồng bể đầu!
Không biết từ lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Tối nay mặt trăng mờ nhạt, ánh sáng phát ra căn bản là không đủ để chiếu sáng mặt đất, trên bầu trời từ đầu đến cuối vẫn có vài đầu Hồ Nha bay vòng vòng, ngẫu nhiên phát ra một loại tiếng kêu khàn khàn quái dị khiến người ta buồn bực.
Trong cửa hàng của bí danh Ma Tước, Ma Nha vẫn như cũ nằm sấp trên mặt đất cẩn thận lắng nghe, qua một hồi lâu vẫn không thể phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào của địch nhân ở phía xa.
Hoàng Qua chờ đợi nóng ruột, ngồi bệt xuống bên cạnh nó, không ngừng mở miệng thúc dục. . . Rốt cuộc Ma Nha mở miệng nói:
- Lượng lớn quân địch thuận theo đường lớn đang chạy nhanh đến, giống như chạy lấy đà trước khi xung phong.
Hoàng Qua ngẩn người, tiếp đó cười nói:
- Đường lớn đã bị đá tàng che lại, bọn chúng còn chạy lấy đà, còn xung phong? Đâm đầu rất hay sao. . .
Còn chưa nói hết lời, Ma Nha đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ khó hiểu, lắp bắp nói:
- Không, không xong, đám người đó đang chạy đi, đột nhiên không động tĩnh gì nữa. . .
Thính đại đại pháp, ý nghĩa như tên, chỉ có thể nghe được những gì đang diễn ra trên mặt đất.
Lương Tân đứng trên mái nhà phi thân nhảy xuống, nhíu mày nói:
- Đến rồi! Không phải độn địa, là phi thiên(bay trên trời)!
Vừa nói xong, tiếng xé gió vang lên ầm ầm, chỉ thấy từng đạo từng đạo nhân ảnh từ sau bãi đá lớn, chắn đường bảo vệ tiểu trấn, bay lên trời. Lương Tân thị lực cực tốt đã nhìn ra rõ ràng, sau lưng đám địch nhân này đều gắn một đối cánh mỏng màu đen!
Nhưng Triệu Khánh lai vui vẻ bật thốt lên:
- Ti Thiên Giám đúng là có tiền mà!
Loại hắc dục này thiết kế xảo diệu vô cùng, sau khi nắm được phương pháp sử dụng, mặc dù không thể bay lượn tự do giống như chim chóc, nhưng có thể dùng nó để bay lượn trong quãng đường ngắn, lượn vòng, sử dụng nó linh hoạt vô cùng.
Không cần nói cũng biết cái giá để tạo ra nó quý giá vô cùng, cho dù là Cửu Long Ty cũng chỉ được phân phối vài chục bộ, thanh y bình thường chỉ nghe nói ngay cả hình dáng của nó thế nào căn bản cũng không biết. Ti Thiên Giám lần này một lúc đưa ra hơn trăm bộ, chắc hẳn đã xuất ra toàn bộ vốn gốc.
Tiếng vỗ cánh vù vù vang động một góc trời giống như một đám mây đen bay qua, địch nhân dạ tập hắc y dắc dực, khuôn mặt cũng được che lại bởi một tấm khăn đen gần nữa hòa cùng bóng đêm làm một thể, chỉ trong chốc lát đã vượt qua bãi đá.
Địch nhân cũng là hảo thủ trải qua nhiều trận chém giết, cũng hiểu được nếu như rời khỏi đội rơi xuống đất sẽ bị địch nhân vây khốn và kết quả là loạn đao chém nát. Lúc này không hề nóng vội hạ xuống mà theo sự chỉ huy của thủ lĩnh chậm rãi bay vòng vòng, chuẩn bị đồng loạt hạ xuống.
Trên trời một mảnh tối đen, cho dù có cung cứng nỏ mạnh thanh y bình thường cũng bắn không chính xác. Lương Tân siết chặt nắm đấm vang lên từng tiếng rắc rắc, chuẩn bị đợi địch nhân hạ xuống mặt đất liền lập tức xông ra xuất thủ. Không ngờ Triệu Khánh đứng bên cạnh vẫn như cũ thoải mái tươi cười, cao giọng nói vọng vào trong trấn:
- Quá tối rồi, thắp đèn lên!
Lời vừa dứt ánh lửa liền hiện, một vị thanh y sớm ẩn nấp ở một góc nào đó đưa ta lấy trường cung, bắn một đạo hỏa tiễn lên trời cao. Không thể nào là bắn chuẩn được, thậm chí Lương Tân còn hoài nghi vị thanh y đứng dưới đất bắn cung kia là nhắm mắt mà bắn một tên vu vơ, hỏa tiễn xiu xiu vẹo vẹo bay lên trời. . .
Bằng mắt thường có thể thấy được ngay khi hỏa tiễn bay lên cao khoảng hơn chục trượng thì không khí trời đêm đột nhiên chấn động! Đầu tiên là một tầng lửa mỏng màu xanh nhạt lấy hỏa tiễn làm trung tâm, giống như làn sóng tầng tầng lan tỏa ra bên ngoài, trong nháy mắt bao phủ khắp trời đêm, tiếp đó ầm một tiếng, ngọn lửa xanh nhạt đó đột nhiên hóa thành một vùng lửa đỏ rợp trời!
Từ xa xa nhìn lại, một ngọn lửa đỏ tựa hoa sen, nở rộ trên bầu trời tiểu trấn.
Trên trời cao, tràn ngập lửa đỏ!
Triệu Khánh hít sâu một hơi, thổi ra luồng khí nóng rực, nói với Lương Tân:
- Đạo cơ quan này gọi là: Cử hỏa thiên thiên!(Nổi lửa đốt trời)
Ánh lửa bập bùng sáng rực trong mắt hắn.
'Đốt trời', nghiêm túc mà nói có lẽ cũng được xem là một loại gió độc, sau khi thả ra chúng sẽ yên lặng bay lên trôi nổi trên không trung cách mặt đất khoảng mười ba trượng, không dễ dàng tản đi. Loại gió độc này không màu không mùi, không có nguy hại gì nhưng duy nhất một điều đó là không thể gặp lửa. Một khi gặp lửa 'đốt trời' sẽ bị cháy, giống như dầu hỏa ở Tây Vực bốc cháy rất mạnh, chẳng qua loại lửa này chỉ ở trong không trung.
'Đốt trời', đốt trời đỏ hồng càng không nói đến sát thủ hắc dục đang ở trung tâm của đám cháy.
Không chỉ lửa bên ngoài cơ thể mà khi bọn chúng bay vào trong tiểu trấn cũng đa hít vào một lượng lớn 'đốt trời', sau khi gặp lửa ở trong và ngoài đồng thời cháy lên, tiếng vỗ cánh biến thành tiếng kêu la thảm thiết, hơn một trăm tên trong nháy mắt bị liệt hỏa đốt thành than, lần lượt rơi xuống đất. Nhóm thanh y đã sớm có chuẩn bị, mỗi một tên địch nhân rơi xuống sẽ được dội một thùng nước lạnh từ đầu đến chân, sau đó thân người đã bị thiêu cháy sẽ vỡ vụn không còn nhìn ra hình dạng gì nữa. . .
Giải Linh trấn, Ti Thiên Giám tấn công, Cửu Long Ty phòng thủ, sau ba trận người tới ta lui, mỗi lần đều là kỳ bình, mỗi lần đều là chém tận giết tuyệt, Lương Tân đứng xem đến ngơ ngác xuất thần.
Từ trước đến giờ bọn họ đều coi thường lực chiến đấu của thanh y, mãi đến bây giờ mới hiểu được, trong trường hợp không kịp phòng bị có lẽ thanh y không có gì đáng kể; nhưng khi đã được chuẩn bị đầu đủ, bọn họ lập tức trở thành ác quỷ đòi mạng dưới âm phủ.
Lương Tân nhìn đóa hoa lửa giữa không trung, thở dài một hơi lẩm bẩm tự nói một câu:
- Đợi trận sau đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.