Bàn Sơn

Chương 53: Duy mệnh thị tòng




Chương 53: Duy mệnh thị tòng. (1)
Không lâu sau đó, hắn như trước vẫn không thể ám sát Lương Nhất Nhị thành công. Lúc đó Lương Nhất Nhị vô cùng sầu lo, sau khi đánh bại Tống Hồng Bào liền trầm giọng nói:
- Trong vòng hai tháng, ngươi tới giết ta một lần nữa, nếu như có thể giết được ta thì có thể tới Bàn Sơn viện ở Khổ Nãi Sơn tìm Cận Nan Phi. Hắn sẽ đưa cho ngươi một hộp ngọc, ngươi mở ra sẽ minh bạch, biết được phải làm như thế nào. Nếu như ngươi không thể làm được thì lúc đó ta sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ khác. Còn cụ thể là gì thì đến lúc đó hãy nói.
Lương Tân ôm đầu, mặt mày nhăn nhó suy nghĩ, Tống Hồng Bào thấy hắn thần tình khác thường, hơi buồn bực hỏi hắn:
- Thế nào?
Lương Tân liền đem những sự tình mà mình trải qua từ đầu đến cuối nói cho hai vị tiền bối, cuối cùng mới khắc khổ lắc đầu:
- Trong hộp ngọc chính là một cái đầu lâu, căn bản là không có bất kỳ bức thư nào.
Tống Hồng Bào trừng mắt ngạc nhiên, cười khổ nói:
- Ngươi nói là.... Lương đại nhân cho ta một cái đầu người? Cái này xem như là phần thưởng?
Mà Tuyên Bảo Quýnh lại đột nhiên nộ quát một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Tống Hồng Bào:
- Có phải là phần thưởng hay không thì ta không biết nhưng nếu như lần cuối cùng ngươi ám sát Lương Nhất Nhị thất bại. Chắc hắn đại nhân muốn ngươi làm một chuyện, mà chuyện này chắc là muốn ngươi hộ tống gia quyến đến hầu cốc đi! Tống đầu to, Tống Ải Tử, ngươi hại lão Lương chết không nhắm mắt!
Rầm một tiếng, Tống Hồng Bào té trên mặt đất.
Lương Nhất Nhị xác thực có ý đó, nhưng ông ta lại nghĩ nếu như một lần ám sát cuối cùng của Tống Hồng Bào thất bại thì mới giao phó người nhà cho y cũng không trễ. Thế nhưng Tống Hồng Bào lại không có nghĩ được điều đó. Trong vòng hai tháng y không có hiện thân bởi vì y tự vây khốn mình.
Nói đến lúc này, Tống Hồng Bào đột nhiên bật khóc.
Hai hàng nước mắt theo khuôn mặt quanh co khúc khuỷu của Tống Hồng Bào mà rơi xuống mặt đất. Đầu to Ải tử tuy là người xấu, tam ngoan thủ lạt nhưng khi rơi nước mắt cũng có thể thấy được phần thiện lương trong hắn.
Tuyên Bảo Quýnh suốt cả cuộc đời cuồng ngạo, nhưng lại dưỡng phụng Lương Nhất Nhị như chí hữu (bạn thân). Còn Tống Hồng Bào thì lại càng xem Lương Nhất Nhị như cha mình vậy.
Tống Hồng Bào trời ban cho thần lực, nhưng cũng phải trải qua tu luyện gian khổ thì mới có thể sử dụng được. Khi còn bé, hắn cũng chỉ như những đứa trẻ bình thường khác. Vì bề ngoài xấu xí mà tất cả mọi người đều xa lánh, căm hận hắn. Duy chỉ có cha mẹ là thương yêu hắn thôi. Nhưng thiên đạo vô tình, coi vạn vật như cỏ rác. Trong một trận hoả hoạn, cha mẹ của hắn đã chết cháy, thiêu rụi đi điểm tựa tình cảm duy nhất của hắn.
Nếu như không phải trùng hợp lúc đó Lương Nhất Nhị đi qua thì Tống Hồng Bào cũng không sống tới ngày hôm này.
Nếu như không có Lương Nhất Nhị dẫn hắn đi học nghệ thì Tống Hồng Bào cũng không có nổi danh như ngày hôm nay.
Tống Hồng bào thủ đoạn độc ác, sát phạt quyết đoán, âm lệ hung ác, hắn không sợ trời không sợ đất. Nhưng hắn làm hết thảy mọi thứ đều vì câu nói: " Duy mệnh thị tòng*".
(*Chỉ tuân theo mệnh lệnh mà làm việc)
Duy Lương Nhất Nhị mệnh, thị tòng!(Chỉ làm theo mệnh lệnh của Lương Nhất Nhị)
Chính Lương Nhất Nhị đã giao cho hắn mệnh lệnh cuối cùng: ám sát bản thân.
Kính hắn, thương hắn, vì vậy mà giết hắn, hại hắn. Tống Hồng Bào không có nghĩ ra, hỏi không ra, lại không thể không nghe.
Bởi vì Lương Nhất Nhị cười nói:
- Thọ nguyên của ta sắp hết, nên ta muốn ngươi làm một việc.
Thọ nguyên của Lương Nhất Nhị không còn lại là bao, vì thể mà muốn hắn làm một nhiệm vụ mà phải hoàn thành trước khi Lương Nhất Nhị qua đời.
Bởi vì Lương Nhất Nhị cười nói:
- Ngươi là hài tử của ta, làm bộ dạng khóc sướt mướt như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ!
Ba câu này vào một lần gặp mặt, Lương Nhất Nhị đã nói với hắn. Lúc đó Tống Hồng Bào cũng đã bốn mươi tuổi, tu vi ngũ bộ đại thành, đã giết qua mấy trăm người....Nhưng quá khứ và hiện tại đều giống nhau. Hắn vẫn khóc như trước kia khi biết được sự thật bi ai này.
Tất cả những việc này đều phát sinh sau khi Tuyên Bảo Quýnh lẻn vào tu chân giới tra án được bảy tám năm.
Sau khi trở lại Thiên Sách môn, Tống Hồng Bào tiếp tục luyện công, nhưng trong lòng chỉ có hai chữ: 'Tuyệt Vọng'.
Trong lòng hắn mâu thuẫn đến cực điểm, cuối cùng Tống Hồng Bào đã lựa chọn biện pháp đoạn tuyệt: lệ cổ trọng pháp, nếu như có thể đoạt được toàn bộ chân lực của Thập Nhất! Nếu như thành công thì đủ để giết chết Lương Nhất Nhị! Nếu như không thành công liền bạo thể mà chết!
Tống Hồng Bào trời sinh chính là cổ thuật kỳ tài, sau khi tiến nhập Thiên Sách môn tu luyện một thời gian dài, với những kiến giải về cổ thuật của bản thân thì ' Đoạt Cổ' chỉ có thể rút chân nguyên của Thập Nhất mà đại thành. Cho nên hắn mạnh mẽ dùng phương pháp của bản thân, đem uy lực của Đoạt Cổ mở rộng ra vô số lần.
Kết quả sau khi thi pháp lại không có giống như những gì mà bản thân hắn dự liệu. Hắn không thể thành công, cũng không chết mà trong lúc thi thuật đến thời điểm quyết định thì hắn lâm vào trạng thái ngủ say. Chờ đến khi hắn tỉnh dậy thì cũng đã là hai trăm năm sau. Đồng thời hắn cũng không thể nào cướp đi toàn bộ chân nguyên của Thập Nhất được, cũng chỉ đoạt được bảy thành lực lượng mà thôi.
Mặc dù tỉnh lại cũng không thể thi pháp. Chân nguyên hắn hút vào trong thân thể bắt đầu tán loạn, vì thế mà hắn phải chậm rãi điều khí để ổn định chân nguyên trong người.
Mãi đến khi Tuyên Bảo Quýnh tìm đến hắn, sau một hồi thương lượng cuối cùng quyết định. Ngày Tống Hồng Bào xuất quan thì Tuyên Bảo Quýnh triệu tập ‘ tiên họa ’, sau đó hai người dắt tay nhau xuất sơn, sẽ đem tu chân giới này đập nát.
Mà điều đáng nhắc tới chính là sau khi Thập Nhất bị đoạt đi hơn phân nửa công lực, tuy hắn không hiểu thế sự nhưng ý nghĩ so với trước kia thanh tỉnh nhiều hơn rất nhiều. Nghe được, hiểu được, nói được, có thể tự hành động, có lúc cười khúc khích.
Có lẽ bởi vì Thập Nhất và Tống Hồng Bào chia sẻ chân nguyên nên Tống Hồng Bào đối với Thập Nhất vô cùng quan tâm. Hắn không đành lòng nhìn Thập Nhất giống như cái xác không hồn nên để Tuyên Bảo Quýnh mang Thập Nhất ra ngoài chốn phồn hoa đô thị vui chơi.
Tới ngày hôm nay, Tống Hồng Bào đại công cáo thành, chui từ dưới đất lên xuất quan. Nhưng hắn bất luận như thế nào cũng không có nghĩ tới, phương pháp bá đạo của bản thân cư nhiên lại có chỗ thiếu hụt. Mặc dù không có phản phệ nhưng chỉ bạo phát một lát nhưng cũng khiến cho công lực của hắn bị tản mát đi rất nhiều. Điều này khiến cho toàn bộ kế hoạch thất bại trong gang tấc, càng làm cho Tuyên Bảo Quýnh và Thập Nhất trong lúc không còn mấy sức lực vì cứu hắn mà bị trọng thương.......
Sự tình đã nói xong, tuy rằng đã trải qua ba trăn năm, nhưng quá trình cũng không có phức tạp. Bất quá, Lương Tâm nghe xong cũng cảm thất cảm xúc phập phồng. Tuyên Bảo Quýnh là ám kỳ, Tống Hồng Bào là ám kỳ, Thiên Viên Thanh Y là ám kỳ, thậm chí Hồ Lô sư phụ và hầu cốc cũng coi như là ám kỳ. Đến tột cùng là tổ tiên đã bày ra bao nhiêu ám kỳ?
Cũng đã có một vài ám kỳ tiêu tan thành mây khói, còn một số vẫn đang có sự ảnh hưởng nhất định tới hiện tại. Mà tất cả những chuyện này từ đầu đến cuối, nếu xếp chống lên nhau thì đều vì hai chữ: 'Bàn Sơn'.
"Tiên" bỏ đi "Sơn", đó là người. Bàn Sơn, Bàn Sơn, muốn "Bàn" không phải là "Sơn" mà là "Tiên"! Sự tình mà tổ tiên muốn làm đó là đuổi tiên nhân ra khỏi nhân gian để cho chúng phàm nhân được thanh tĩnh được tự tại, có thể tìm thấy được đạo của riêng mình.
Chương 53: Duy mệnh thị tòng. (2)
Tuyên Bảo Quýnh thấy Lương Tân cúi đầu thất thần, cười tỉnh lại hắn:
- Đang suy nghĩ gì?
Thần tình Lương Tân có chút cổ quái, tựa hồ có chút hùng hồn, còn kèm theo một chút bất đắc dĩ mà phần nhiều lại là do dự. Tống Hồng Bào không chịu nổi, cả giận quát mắng:
- Nói mau! Đừng có như đàn bà!
Thanh Mặc cũng nhìn chằm chằm vào hắn....
- Ta cảm thấy chính là......
Lương Tân rốt cuộc cũng cắn răng mở miệng:
- Bàn Sơn, không sai, chỉ là, chỉ là.....
Thanh âm Lương Tân trầm thấp đi rất nhiều:
- Chỉ là vì sao Bàn Sơn, ta muốn làm rõ ràng điều này.
Tống Hồng Bào cười quái dị nói:
- Ngươi rốt cục muốn nói cái gì? Nói nửa ngày rồi mà ta chả hiểu được cái gì!
Tuyên Bảo Quýnh lại đột nhiên cười ha hả, vỗ vào vai Tống Hồng Bào nói:
- Ải Tử, ý tứ của hài tử này ta minh bạch! Chúng ta với Lương lão đại giảng nghĩa khí, vì thế mà đem chuyện của người khác trở thành việc của mình. Nhưng ta và ngươi lại thấy Lương Nhất Nhị giống như Hồng Thái tổ tâm tư đều yêu thương bách tính như con.
Đôi mắt tam giác của Tống Hồng Bào nhìn thẳng vào mắt lão tiên sinh:
- Đều là Bàn Sơn, có gì khác nhau?
Tuyên Bảo Quýnh gật đầu:
- Có khác nhau! Hơn nữa khác nhau rất lớn! Ta và người đều vì Lương lão đại mà Bàn Sơn. Hắn đã chết được mấy trăm năm rồi. Mà chúng ta cũng không có dự định sống nhiều hơn nữa vì thế mà hành sự không chút cố kỵ, có sáu thành phần thắng là sẽ đi làm!
Nói xong, lão tiên sinh ho một tiếng, thanh âm lớn hơn một chút:
- Nhưng Lương lão đại lại vì bách tính nên mới đi Bàn Sơn. Nếu như chuyện này để hắn làm, nếu như không có mười phần nắm chắc thì hắn tuyệt đối sẽ không làm... Tự nhiên Đồng Xuyên phủ cũng không có bị huỷ đi trong chốc lát. Trong chuyện này cái khác biệt chính là ta và ngươi tính toán thời gian. Tính mệnh bản thân chúng ta còn không có để ý tới thì lấy đâu ra tâm tư mà để ý đến sự sống chết của người khác. Nhưng Lương lão đại lại đặt tính mệnh của bách tính lên hàng đầu!
Theo như kế hoạch của Lương Nhất Nhị năm đó thì bản thân hắn tự lực chống lại bốn toà sát trận. Theo tính toán của hắn thì có mười phần nắm chắc. Mà theo như kế hoạch của Đông Ly tiên sinh ở Đồng Xuyên thì trừ một chút lòng tin vào bản thân cộng thêm Thập Nhất và đệ tử Thiên Sách Môn đối kháng trận pháp, bất quá cũng chỉ có bảy thành mà thôi... Nếu là Lương Nhất Nhị thì hắn sẽ thủ tiêu kế hoạch này.
Đây cũng chính là sự khác biệt.
Thần tình Tuyên Bảo Quýnh cũng không có quá ảo não, nhìn Lương Tân gật đầu cười nói:
- Điều này ta không nghĩ ra được. Nhưng ngươi có thể nghĩ được, tốt lắm.
Lương Tân đầu đầy mồ hôi, nếu như không phải Đồng Xuyên gặp tai hoạ mà bị huỷ diệt thì hắn tuyệt không thể nghĩ được điều đó. Hắn xuất thân là tội hộ, từ nhỏ cho đến lớn hắn đều minh bạch kiếp này không có hi vọng. Nhưng dù vậy hắn vẫn thường nằm mơ, có một người cha yêu thương hắn....
Cũng chính bởi vì vậy mà khi Lương Tân lấy được tự do và hi vọng thì hắn đối với tính mệnh càng cảm thấy quý trọng hơn so với những người khác. Tính mệnh bản thân hay là của người khác thì đối với hắn đều là bảo bối.
Tuyên Bảo Quýnh vung tay lên nói:
-Thế sự tự nhiên là như thế. Ta rất quý mến người nên sẽ không làm ra những chuyện khiến cho ngươi cảm thấy thương tâm. Những tính toán của ta và ngươi bất đồng, ta cũng biết ngươi cũng có đạo lý, tư tưởng của chính mình. Vô luận đúng hay sai thì cũng không thể xem như là chuyện xấu.
Nói xong, hắn ngồi xuống, chuyển hướng đề tài:
- Nguyên cơ của ta bị tán loạn, Ải Tử thì bị tán công, chân nguyên không còn lại bao nhiêu. Hiện giờ chúng ta muốn tìm một địa phương yên tĩnh để chữa thương. Về sau nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại. Còn Thập Nhất sợ rằng chân nguyên trong người hắn cũng chỉ còn chưa đến nửa thành, ngươi thay ta chiếu cố hắn.
Mặc dù chưa đến nửa thành nhưng chừng ấy thui cũng đủ để khiến cho tu sĩ phổ thông chạy trối chết. Dụng ý của Tuyên Bảo Quýnh quá rõ ràng, bất quá Lương Tân lại tự tát vào mặt mình, hắn không đồng ý nhưng cũng không có lắc đầu. Câu chuyện kết thúc tại đây.
Tuyên Bảo Quýnh đi tới trước mặt Thập Nhất, thấp giọng nói nhỏ nhẹ nhắc nhở cái gì đó, lại duỗi ngón tay chỉ Lương Tân. Thập Nhất si ngốc nhìn về phía Lương Tân, trong giây lát liền nhếch môi cười khúc khích gật đầu.
Tống Hồng Bào cũng đứng trước mặt Lương Tân nói:
- Trịnh Tiểu Đạo, xem như là nửa đồ đệ của ta. Tay của ta lần trước bị thương, lần này thì lại bị thoát lực, phải hảo hảo điều dưỡng một trận thì mới có thể khôi phục được. Hiện tại ta không cần biết hắn có đồng ý hay không, liền giao hắn cho ngươi.
Tống Hồng Bào cố sức đưa tay chỉ về phía mệnh bài trong tay Lương Tân:
-Ngươi ở trên giang hồ hành tẩu, có mệnh bài này thì sẽ giảm bớt chút khó khăn. Trước mắt cứ cho ngươi mượn dùng tạm.
Hai đầu ‘quái vật’ nhắc nhở một phen, rồi cả hai dìu dắt nhau tiến về thảo nguyên sâu thẳm. Đến khi bóng dáng của hai người khuất tầm mắt thuỷ chung không có lấy một lần quay đầu lại nhìn.
Thanh Mặc lúc này mới khẽ thở dài, giật nhẹ tay áo Lương Tân nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ? Có hay không.... đến Khổ Nhạn Quan tìm Liễu Diệc báo bình an?
Nhắc tới Liễu Diệc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Mặc lại xuất hiện vẻ hậm hực:
- Đồng Xuyên phủ không còn, ta sợ ca ca lo lắng. Nhưng mà hiện giờ hắn ở Châu phủ cách chúng ta quá xa.
Lương Tân cũng không có để ý tới thần tình của Thanh Mặc, cười trả lời:
-Báo bình an thì nhất định phải đi, bất quá bây giờ còn chưa thích hợp.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lang Gia.
Lang Gia đứng trước đốm lửa, đôi con ngươi nhìn Lương Tân, đạm bạc cười nhạt nói:
- Thỏ chín rồi! Mau tới đây đi!
Lương Tân đem hầu tử Dương Giác Thúy đang ngồi trên cổ xuống, nhét vào trong lòng Thanh Mặc, nói:
- Ở đây chờ tôi!
Xong rồi lập tức chạy nhanh về phía Lang Gia.
Thập Nhất ở đằng sau cũng nhảy dựng lên nhìn về phía Lương Tân.
Thịt thỏ thơm phức, Lương Tân miệng ăn nguồm ngoàm dính đầu dầu mỡ. Thập Nhất tu vi đã đại thành, cũng không có cần ăn những thực phẩm của thế gian. Thế nhưng nếu như có thể ăn một vài miếng cũng chả sao cả. Hắn xem Lương Tân ăn ngấu ngiến như vậy cũng chạy đến cướp lấy một cái chân thỏ.
Ôm Dương Giác Thuý trong lòng, Thanh Mặc đứng ở phía xa nhìn lại cảm thấy hoài nghi trong lòng. Lương Tân không có cho cô tiến đến bởi vì cũng chỉ có hai con thỏ mà thôi.
Bất quá, chỉ chốc lát sau, Lương Tân quay đầu lại giơ một cái chân thỏ về phía Thanh Mặc cười nói:
- Cái chân này phần ngươi!
Nói xong hắn cũng không quản quần áo bẩn hay sạch nhét ngay cái chân thỏ vào trong lòng. Lúc này hắn mới ngẩng đầu thuỷ chúng nhìn về phía Lang Gia hỏi:
- Ngươi là đồng môn của Trúc Ngũ?
Lang Gia thanh sắc bình thường, nhưng cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, bất quá vẫn gật đầu hỏi ngược lại:
- Làm sao ngươi biết?
Lương Tây lau lau hai tay dính đầy dầu mỡ lên quần áo, mở miệng nói:
- Trong tu chân giới cũng chỉ có hai tông môn có liên quan đến ta. Thứ nhất là Đông Hải Càn, thứ hai chính là tông môn của Trúc Ngũ. Trúc Ngũ là tà tu, ngươi cũng là tà tu, thực lực phía sau chắc hẳn vượt xa Đông Hải Càn. Bất quá ta cũng không rõ người làm sao có thể tìm được đến ta.
Lang Gia cũng không có giấu giếm, miệng thanh thuý trả lời:
- Trúc Ngũ trước khi chết đã để lại ở trên người ngươi một loại cây tên là ‘ Minh Tâm Thứ ’. Trong phạm vi mười dặm, chỉ cần có người của chúng ta là có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.