Chương 41: Tiên họa.
Thanh âm vừa dứt, trước mắt Lương Tân và Thanh Mặc chợt hoa lên, Đông Ly đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, lần này tên ngốc không đi theo.
Thanh Mặc kinh hãi, thân hình rung lên bay ra sau quầy, đưa tay lấy ra tà cung giấu ở sau quầy.
Nhưng Lương Tân lại như cũ ngồi ở bàn, quay đầu lại nhìn Thanh Mặc cười khổ:
- Nếu tiên sinh muốn giết chúng ta, cả hai ta đã chết rồi!
Đông Ly tiên sinh cười ha hả, kéo cái ghế ngồi xuống bàn, trước tiên là ăn vài miếng sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi Lương Tân:
- Sau khi ăn xong chỉ cần đập vỡ cái bàn là không phải trả tiền có phải hay không?
Lương Tân gật đầu, lại vội vàng lắc đầu:
- Lão gia ngài không cần đập, tôi mời khách. . .Ít ra còn bảo tồn được cái bàn.
Lão đầu rất khách khí, không chỉ tự ngồi vào ăn uống mà còn không quên mời Lương Tân và Thanh Mặc ngồi xuống ăn cùng.
Sau khi ăn uống được một lát, Đông Ly tiên sinh buông đũa xuống, không đợi Lương Tân mở miệng đã trực tiếp cười nói:
- Tu sĩ trong Đồng Xuyên phủ đều do ta giết. Khi mới đến khách sạn nhìn thấy hai tên các ngươi mang tu vi trên người, quả thực là muốn giết các ngươi. Chẳng qua lại nhìn thấy ngươi vì một chút tiền bạc mà vò đầu bứt tai, lại cho Mười Một kẹo đường cho nên mới bỏ ý nghĩ đó đi.
Nói xong, Đông Ly tiên sinh ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp:
- Sau đó, thấy ngươi vì chút lợi ích của quán này mà bận trước vội sau, mặt mày đau khổ, lúc này mới chân chính xác định ngươi, đứa trẻ này có tu vi nhưng lại không có đạo tâm, ha ha, không có đạo tâm vậy không được tính là tu sĩ, nhà ngươi lại chưa từng sính cường làm ác, ta hà cớ gì phải giết ngươi!
Lương Tân và Thanh Mặc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vài phần sợ hãi, một tháng trước hai người bọn họ đã vòng qua quỷ môn quan một lần nhưng lại hồn nhiên không biết gì cả.
Lương Tân vẫn còn điểm không phục, thấp giọng lẩm bẩm:
- Tôi là tu sĩ. . .
Đông Ly tiên sinh vui vẻ cười phá lên:
- Không có đạo tâm sẽ bị phàm tình cuốn thân, bị phàm tình cuống thân sẽ quyến luyến nhân gian, người như vậy lực lượng có lớn hơn nữa rốt cuộc vẫn xem bản thân là người. Ta không giết người, chỉ giết đám tu sĩ tự cho mình là thiên đạo, gây họa cho nhân gian.
Đông Ly tiên sinh lại uống một ngụm rượu, kéo đề tài trở lại:
- Mới vừa rồi ta ở khách sạn phát hiện nơi này có tang vật xuất hiện, do tò mò mới chạy tới nơi này xem xét, vừa khéo nghe được đoạn xử án của các ngươi. . . Nhóc con, tuổi còn nhỏ nhưng tâm nhãn rất linh hoạt!
Lương Tân cười khổ lắc lắc đầu:
- Kỳ thật cũng không khó đoán. Tôi có thể nghĩ ra vậy đám tu sĩ cao nhân kia tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, ngài cũng phải cẩn thận mới được.
Đông Ly tiên sinh ha ha cười lớn, không thèm quan tâm trả lời:
- Không sai, hiện tại tu sĩ ở Đồng Xuyên phủ này đều hoài nghi ta là hung thủ, bọn chúng muốn báo thù nhưng lại càng tò mò muốn biết rốt cuộc vì sao ta muốn dẫn bọn chúng tới nơi này, tất cả đang kiên nhẫn đợi bài giảng của ta.
Lương Tân như kinh ngạc a lên một tiếng, đã đoán ra ai là cừu nhân còn phải đợi cừu nhân giảng bài xong mới ra tay, tinh thần học tập của tu chân đạo hình như cũng quá mạnh mẽ đi.
Đông Ly tiên sinh hiểu được nghi hoặc của Lương Tân, trên mặt vẫn bộ dạng tươi cười nhưng giọng nói lại trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều:
- Nóng vội tìm ta báo thù đều đã chết cả rồi. Mấy kẻ còn lại đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, thiết nghĩ giữa bọn chúng đã thương lượng với nhau, dù sao cũng phải đợi cao thủ trong tông môn tới hỗ trợ, dứt khoát đợi đến hôm ta giảng bài, nhìn xem rốt cuộc ta muốn náo loạn chuyện gì.
Đông Ly tiên sinh cầm bình rượu trên bàn lên, cười lớn nghênh ngang rời đi, đi đến cửa còn bỏ lại một câu:
- Ngày đó không giết ngươi còn một nguyên nhân khác nữa: Mặt mũi khí chất của ngươi có chút giống một vị người quen của ta.
Vừa dứt lời bóng người đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại hai thiếu niên đưa mắt nhìn nhau. . .
Đến sáng ngày hôm sau, Lương Tân chuẩn bị mở cửa quán buôn bán, không ngờ mới từ nhà sau đi lên nhà trước đã bị dọa cho một trận. Một cô gái tuổi tác tương đương với mình đang ngồi trong quán, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn đỡ lấy cái cằm nhọn nhọn, đang hứng thú đánh giá mình.
Nhật Sàm còn chưa mở hàng, lúc này hai cánh cửa đóng chặt. Lương Tân thở dài, mấy ngày nay Đồng Xuyên phủ cao nhân khắp nơi, muốn lẻn vào quán cũng không phải là việc gì khó khăn, ít ra, đi vào là một cô nương xinh đẹp tính ra vẫn tốt hơn việc mới sáng sớm đã nhìn thấy kẻ cường đạo mặt mũi dữ tợn.
Vừa cười vừa lắc đầu, Lương Tân nhìn về phía cô gái, sau khi nhìn hai lần, nhịn không được lại nhìn lần thứ ba. . .
Mục dân buôn bán đến từ thảo nguyên mỗi lần uống rượu mạnh sẽ cao giọng ca hát, trong đó có một số ca khúc hát về cô nương xinh đẹp, Lương Tân mặc dù nghe không hiểu ca từ nhưng cũng có thể cảm nhận được làn điệu vui tươi du dương của nó.
Sau khi nhìn thấy cô nương này, Lương Tân thật sự cảm thấy, khúc ca kia hát chính là cô ta. . .
Trường bào của mục dân, đôi chân trần trắng nõn, chống cằm trên tay, trên khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt, mái tóc dài đen tuyền làm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết. . . Cả hàng mi thật dài, mỗi lần chớp mắt đều có thể nhẹ nhàng cắt đứt ánh mắt của nó.
Thật dễ nhìn, khiến Lương Tân cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Cô gái ngồi thẳng người, hai cánh tay nhỏ tựa như bạch ngọc vẫy vẫy, nói:
- Tôi không hề trộm vật nào, vậy mà từ khi tôi vào quán đến giờ nó cứ một mực nhìn chằm chằm vào tôi đấy.
Nói xong, đôi mắt đen huyền đảo một vòng, nhìn về phía quầy tính tiền.
Lương Tân nhìn theo ánh mắt của cô gái, chỉ thấy Dương Giác Thúy giống như ông thần tài ngồi trên quầy, trung thành và tận tụy nhìn chằm chằm vào cô gái, ngay cả chớp mắt cũng không chớp.
Lương Tân đưa tay ôm Dương Giác Thúy vào lòng, kê lại bàn ghế chuẩn bị mở cửa, trên miệng hỏi:
- Ăn cơm hay là có việc?
Cô gái cũng đứng dậy, không một chút khách khí, bận rộn giúp đỡ Lương Tân. Mặc dù là gặp mặt lần đầu nhưng giọng điệu lại giống như những người quen biết đã lâu:
- Ngươi là tu sĩ tam bộ, sao lại đến đây mở quán cơm?
Cô gái liếc mắt một cái đã nhìn thấy bản lãnh của Lương Tân, tu vi tự nhiên là cao hơn hắn không ít, Lương Tân biết dấu giếm cũng không được, dứt khoát gật đầu thừa nhận, cười đáp:
- Mở quán ăn cũng không tệ, rất náo nhiệt.
Cô gái tay chân lanh lẹ, một lát đã giúp Lương Tân làm xong tất cả, lúc này mới nói ra ý đồ đến đây:
- Giữa trưa ta muốn mời khách, người chuẩn bị nhiều đồ vào, đừng đắc tội với khách quý của ta. . .
Nói xong một nửa, đột nhiên con mắt sáng ngời, vội vàng hô lên không ngừng:
- Đừng động, đừng động, trên người ngươi có con sâu!
Vừa nói cô gái vừa đưa tay vuốt nhẹ gáy cổ Lương Tân. Lương Tân chỉ cảm thấy giống như có cây gai đột nhiên được rút ra, mang theo chút ít đau đớn. Tiếp đó cô gái đẩy cửa quán nhẹ nhàng rời đi. Ánh mặt trời chiếu vào khiến bóng người trở nên trong suốt.
Trên đường cái người qua kẻ lại đã đông đúc hơn, còn có vài tên thư sinh đang chỉ huy công nhân xây dựng bục gỗ chuẩn bị cho khóa giảng của Đông Ly tiên sinh sáu ngày sau.
Con mắt của Lương Tân thủy chung nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của cô gái, mãi đến khi cô ta biến mất.
Lúc này Thanh Mặc mới lắc lư thân hình từ nhà sau đi ra, thần sắc nghiêm túc nói:
- Nữ nhân này có cổ quái!
Dương Giác Thúy trịnh trọng gật đầu, Lương Tân lại bật cười nói:
- Còn cần muội nói sao!
Dương Giác Thúy lại một lần nữa trịnh trọng gật đầu. . .