Chương 29: Rời núi.
Âm nhã là nơi ngưng kết lệ khí trong Khổ Nãi Sơn, đối với tiểu quỷ âm tang thân có lợi ích thật lớn, chẳng qua địa phương này hiểm ác vô cùng, nếu như không có Hồ Lô giúp đỡ bằng vào bản thân Phong Tập Tập căn bản là không thể đi đến.
Khúc Thanh Mặc từ tiểu nha đầu biến thành thiếu nữ xinh đẹp, hình dáng lại không thay đổi nhiều, vẫn là mặt tròn mắt tròn, khuôn mặt trắng trẻo béo múp như trẻ con; Lương Tân thì biến thành một thiếu niên cường tráng, phơi nắng đen như cục than, bởi vì tu luyện công pháp cho nên con ngươi trong suốt sáng ngời, ngũ quan khác của nó lại rất bình thường.
Chân nguyên hành thổ do ngọc bích lưu lại trong thân thể nó đã bị nó luyện hóa một nửa. Tu vi hiện tại của Lương Tân, án theo tính toán của yêu vương Hồ Lô, nằm trong khoảng giữa tu sĩ nhị bộ và tam bộ.
Yêu vương Hồ Lô đối với tiến cảnh của Lương Tân thì rất hài lòng, cảm thấy rất đắc ý vì mình dạy dỗ có phương pháp.
Chẳng qua, luyện hóa chân nguyên vì bản thân sử dụng mặc dù thuận lợi nhưng tu luyện của Lương Tân vẫn gặp phải phiền toái.
Bản lĩnh của tu sĩ cũng không đơn thuần chỉ là luyện hóa chân nguyên, cường hóa thân thể. Nguyên thần có phải phối hợp với cách dùng, đưa chân nguyên hóa thành các loại đạo pháp, thần thông. Hiện tại Lương Tân có chân nguyên nhưng lại không có thần thông, vừa không thể cách không nhiếp vật, cũng không thể kiếm khí đả thương người.
Hành thổ tâm pháp là đẩy đủ, nhưng chỉ có thuật luyện khí mà không hề có đạo pháp thần thông. Lương Tân không học được pháp thuật nào từ trong đó, chạy đi hỏi Hồ Lô, Hồ Lô rất tức giận, không thèm để ý tới nó. . .
Thanh Mặc cũng nhìn không ra huyền cơ bên trong, lông mày nhíu thành đoàn:
- Theo ta thấy, người viết ra bộ công pháp này căn bản là không muốn tu luyện đạo pháp.
Cô nương tâm tư tinh tế, suy nghĩ một hồi liền đoán ra điểm quan trọng này. Nên biết rằng chủ nhân của bản công pháp này là một ẩn tu tiêu chuẩn nhất, một lòng chỉ muốn ngộ đạo thành tiên, từ trước đến nay chưa bao giờ tiếp xúc với người bên ngoài, đã không có địch nhân càng không muốn cùng người khác động thủ, cho nên công pháp của người này chỉ có phương pháp tu thân mà không có thuật pháp ngăn địch.
Hiện tại Lương Tân thân thể cường tráng, tinh thần no đủ, chạy nhảy như gió, phát lực đất đá nát tung, duy chỉ không có pháp thuật để dùng. Trái lại, Khúc Thanh Mặc, mới đầu kém xa Lương Tân nhưng pháp thuật trong Tú Thủy bị nàng học được không ít.
Tú Thủy cũng được xem như là một môn kỳ học, pháp thuật trong đó tự mở ra một con đường riêng không lấy việc đả thương địch nhân là chủ, mà đưa đặc tính hành thủy phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, trong đó dịch dung, biến hình, độn ảnh thuật. . . Càng vô cùng độc đáo!
Tối hôm nay, Lương Tân luyện xong tâm pháp cảm thấy đói bụng, đang chuẩn bị đi đào trứng chim hoặc ăn vài quả đào thì trước mắt đột nhiên lóe lên một đọa hàn quang, nương theo ánh sáng của sao trời, chỉ thấy một người bịt mặt tay cầm lưỡi dao sắc bén lao về phía nó.
Lương Tân đầu tiên là giật mình sợ hãi, nghiêng người né tránh một kích tàn độc của đối phương, tiếp đó liền lộ ra vẻ mặt thoải mái, hắc hắc cười nói:
- Đại ca, đừng loạn! Hầu Nhi Cốc có sư phụ tọa trấn, người ngoài căn bản là không thể tiến vào.
Thích khách ngừng lại, đảo mắt ném đao xuống, tiếp đó kéo khăn che mặt lộ ra khuôn mặt thực, đúng là Liễu Diệc.
Liễu Diệc vẫn không cam lòng, hỏi Lương Tân:
- Cho dù biết là người một nhà, tại sao đệ kết luận lại không phải lão nhị?
Lương Tân cười ha hả:
- Với bản tính của nhị ca, loại việc nhàm chán này nhất định là giao cho huynh làm!
Vừa mới dứt lời, lại một trận cười quen thuộc từ phía xa truyền tới, Khúc Thanh Thạch từ trên cây đại thụ nhảy xuống, nhìn Lương Tân gật đầu nói:
- Thông minh!
Lương Tân vô cùng mừng rỡ, năm năm nay đây là lần đầu tiên hai vị huynh trưởng kết nghĩa cùng nhau đến thăm nó, một tay kéo Liễu Diệc, một tay kéo Khúc Thanh Thạch, vui sướng tận trong đáy lòng, nói:
- Các huynh sao lại cùng đến . . . Đã ăn gì chưa?
Lúc này Khúc Thanh Mặc cũng nghe tiếng động mà chạy tới, ôm lấy ca ca líu lo không ngừng, bốn huynh muội vừa nói vừa cười, cùng đi vào căn phòng nhỏ của Lương Tân.
Sau khi vào trong phòng, không đợi Lương Tân mở miệng, Khúc Thanh Thạch lấy ra một cái bao ném lên bàn, cười nói:
- Mở ra nhìn xem!
Trong bao, vài nén vàng nhỏ lấp lánh, Lương Tân cầm trong tay nặng trịch, một lúc sau ánh mắt theo ánh vàng lấp lánh cũng sáng lên, ngẩng đầu vui mừng nói:
- Huynh. . . Đệ, đệ được rời núi!?
..........
Dưới sự cai quản của Đại Hồng triều có chín châu ba mươi mốt phủ.
Ngân châu nằm ở phía tây bắc, vùng này đồi núi nhiều mưa ít, tại trung thổ cửu châu vùng này được xem là vùng đất cằn cỗi nhất.
Phía tây Ngân châu là Khổ Nãi Sơn tiếng tăm lừng lẫy, phía bắc là thảo nguyên, bên trong có bốn tòa thành lớn Trấn Trữ, Cửu An, Đồng Xuyên và Khổ Nhạn. Trong đó Trấn Trữ là thủ phủ của châu, Khổ Nhạn và Đồng Xuyên vốn là yếu tắc biên biên giới, chẳng qua Đại Hồng thiên uy hạo đãng, man di thảo nguyên đều thần phục, không có họa đao binh chỉ còn giao dịch buôn bán nơi biên giới. Hai tòa thành này cũng dần dần trở nên phồn vinh lên rất nhiều.
Mấy năm nay, con đường làm quan của Liễu Diệc và Khúc Thanh Thạch đều rất thuận lợi, Khúc Thanh Thạch được thăng lên một cấp, hiện tại chỉ huy thiêm sự của Nhân viện Cửu Long ty ở Ngân châu, thống lĩnh thanh y nhân viện của một châu, giữ chức quan tứ phẩm, tính ra cũng là một chức quan lớn.
Liễu Diệc từ thống lĩnh thăng lên làm thiên hộ, đóng ở trọng địa Khổ Nhạn quan bảo vệ biên cương.
Hai huynh đệ một người là Thanh y châu thống, một người là thiên hộ địa phủ, trước mắt biên quan bình yên, mặc dù khu vực quản lý cằn cỗi nghèo khó, nhưng công việc cũng coi như là thoải mái.
Khúc Thanh Thạch bị muội muội quấn lấy không có thời gian nói chuyện, Liễu Diệc cười a a nói:
- Ta và lão nhị đã thương lượng với nhau, tính toán để đệ rời núi! - Còn không đợi Lương Tân hoan hô, lại đột nhiên cau mày, thấp giọng nói:
- Trước tiên đừng cao hứng, để đệ đi ra ngoài là có việc muốn đệ đi làm!
Bàn Sơn viện, ngọc bích tinh quái, lưu ngôn của Cận Nam Phi, Lung Linh ngọc hạp và đầu lâu không rõ lai lịch, Tống Hồng Bào. . . Năm năm trước, ba huynh đệ ở Khổ Nãi Sơn tìm được rất nhiều đầu mỗi liên quan đến Lương Nhất Nhị, nhưng những manh mỗi này đều rối loạn, không được rõ ràng.
Dưới sự điều tra của hai người Khúc Liễu, cuối cùng chỉ có một manh mối có thể đi theo.
Nói đến đây, Lương Tân cố ý hạ thấp giọng xuống:
- Lão tam, còn nhớ Thiên Sách môn hay không?
Lương Tân lập tức gật đầu, năm đó khi Lương Nhất Nhị bị Tống Hồng Bào ám sát từng nói một câu: Là Thiên Sách môn không được chứ không phải Tống Hồng Bào ngươi không được! Đáng tiếc rồi!
Liễu Diệc hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:
- Những manh mối khác đều bị chặt đứt, chỉ có Thiên Sách môn này là có thể truy tra tiếp.
Khúc Thanh Thạch tiếp lời nói:
- Thiên Sách môn chỉ là một bang phái bình thường trong nhân gian có đăng ký ở quan phủ. Thế lực rất bình thường, hơn nữa không giống với những bang phái giang hồ khác. Bang phái này không khống chế bất kỳ sản nghiệp, buôn bán gì, kinh phí hoàn toàn dựa vào hội phí mà đệ tử môn hạ nộp vào, thậm chí có thể nói bọn họ rõ ràng chỉ là một gian võ quán.
Có lẽ cũng chính bởi phương thức này cho nên mới không có xung đột về lợi ích với bên ngoài, vì vậy lịch sử của Thiên Sách môn không hề ngắn, từ khi lập phái đến nay đã tám trăm năm.