Bàn Long

Chương 695: Kết quả




Thi thể Mông Đặc La yên lặng nằm trên mặt đất, khu vực hoang dã vừa xảy ra chiến đấu đã khôi phục lại yên tĩnh vốn có, chỉ còn gió lạnh không ngừng gào thét xung quanh.
Lâm Lôi nhặt lấy huy chương trên mặt đất, mặt tràn đầy vui vẻ: "Đánh trận này chúng ta đã có được huy chương thứ hai rồi!"
Trong mắt Lâm Lôi chỉ có duy nhất chiếc huy chương này có giá trị, còn như phòng ngự chủ thần khí của Mông đặc La, hắn cũng chỉ đảo mắt qua, dù sao cuối cùng nó cũng bị chủ thần thu hồi.
Bối Bối đi tới, hưng phấn nói: "Lão Đại, là cái thứ hai! Chiếc của đứa con gái tóc xanh lúc trước đã đưa cho Lôi Tư Tinh, vậy cái này thuộc về chúng ta. Như thế chúng ta đã có bốn chiếc thống lĩnh huy chương rồi!"
"Đúng! Bốn chiếc! Phụ thân ta, Da Lỗ lão Đại, Kiều Trì, còn có ca ca của Đich Lỵ Á, vậy là đủ rồi". Lâm Lôi thở phào một hơi.
Bối Bối cũng vui vẻ cười theo.
"Lão Đại, ngươi nói Đức Lâm gia gia có thể sống lại không?" Bối Bối đột nhiên hỏi.
Lâm Lôi ngẩn người.
"Đức Lâm gia gia?" Trong nháy mắt trong đầu Lâm Lôi hiện ra những kỷ niệm từ hơn hai ngàn năm trước, khi đó hắn từ một đứa trẻ bình thường dưới sự chỉ dạy của Đức Lâm gia gia không ngừng phát triển đến như ngày nay.
Trong cuộc đời của Lâm Lôi, Đức Lâm Kha Ốc Đặc cùng Bối Bối đều chiếm vị trí hết sức quan trọng. Đừng nói là qua ngàn năm vạn năm, mà cho dù thời gian có trôi bao lâu đi nữa thì Lâm Lôi vẫn không thể nào quên được Đức Lâm gia gia. Cái chết của ông là một vết thương vĩnh viễn ở sâu trong lòng hắn.
"Đức Lâm gia gia đã bị hồn phi phách tán rồi". Lâm Lôi thở dài.
"Hồn phi phách tán thì không thể sống lại?" Trong giọng nói của Bối Bối có chút không cam lòng.
"Linh hồn không tan nát mới thành vong linh được". Lâm Lôi lắc đầu nói, "Bối Bối, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi tìm bọn Lôi Tư Tinh thôi".
Đức Lâm gia gia đã chết, cứ mỗi lần vết thương này trong lòng Lâm Lôi bị khơi ra, hắn đều cảm thấy cực kì thống khổ.
"Được!" Bối Bối không nói gì thêm, lập tức cùng Lâm Lôi nhằm hướng đang phát ra ba động mãnh liệt của chủ thần lực bay tới.
Trên một triền núi hoang, Lôi Hồng cùng Hạ Tư Uy vẫn đang chiến đấu kịch liệt. Lôi Hồng đã biến thân thành người khổng lồ cao chừng mười thước, toàn thân cứng như sắt thép, chính là vương giả trong Đại địa cự nhân nhất tộc!
Đôi mắt cương nghị sắc bén của Lôi Hồng dán chặt vào thân ảnh nhỏ bé trước mắt, đôi chân mạnh mẽ liên tục xuất chiêu. Hoặc là đạp, hoặc là đá ... động tác cực kì đơn giản, nhưng mỗi lần xuất ra đều khiến không gian chấn động xuất hiện những vết nứt nhỏ. Mặt đất bên dưới cũng không ngừng cuộn lên hạ xuống phụ trợ cho hắn.
"Vút!" "Vút!" Hạ Tư Uy giống như đang nhảy múa, thân hình không ngừng chớp động.
"Gã to xác này công kích mạnh mẽ quá, đặc biệt sau khi biến thân thì tốc độ của hắn cũng vượt ta". Hạ Tư Uy đang rất lo lắng, quầng sáng bên ngoài thân không ngừng chuyển động giống như một cái thắt lưng, khiến phòng ngự của hắn cực kì kiên cố, "Nếu có một cơ hội, nhất định phải thành công!"
Đột nhiên ...
Sáu đạo ánh sáng giống như dải lụa nhằm vào ngực Lôi Hồng bắn tới, lập tức Lôi Hồng dùng bàn tay to lớn của mình đánh ra. Trong sáu dải lụa trắng đột ngột có năm dải quấn vào cánh tay phải của Lôi Hồng, dải còn lại vốn đang nhu hoà mềm mại chợt biến thành cứng rắn sắc bén như một mũi kiếm đâm vào ngực Lôi Hồng.
"Hống!"
Lôi Hồng đột ngột hét lên một tiếng, âm thanh kinh khủng làm không gian xung quanh chấn động tới mức dùng mắt thường cũng thấy được sóng gợn. Chỉ thấy trên thân thể và quyền đầu của hắn bỗng bao phủ một lớp ma văn màu vàng phát ra ánh sáng chói mắt, đồng thời song chưởng của Lôi Hồng cũng vặn vẹo mãnh liệt, làm những dải sáng quấn quanh cánh tay tan nát.
Sắc mặt Hạ Tư Uy đại biến: "Sao lại thế này?"
"Bùng!" Dải sáng màu trắng đánh vào ngực Lôi Hồng chỉ xâm nhập vào một chút rồi bị hãm lại, không thể tiến sâu thêm.
"A!" Lôi Hồng tức giận gầm lên, song chưởng thình lình hợp lại đánh về phía Hạ Tư Uy.
Hạ Tư Uy khiếp sợ lùi lại, tưởng rằng thoát được khỏi phạm vi công kích thì đột nhiên từ thủ chưởng của Lôi Hồng bỗng bắn ra hai cột sáng màu trắng, trên mặt mỗi cột sáng đều lưu chuyển quang mang màu vàng rực rỡ, tốc độ vượt xa Hạ Tư Uy.
"Không!" Từ thân thể Hạ Tư Uy điên cuồng phát ra từng dải sáng, hình thành một vòng phòng ngự kiên cố.
"Ầm!"
Hai cột sáng ẩn chứa năng lượng khủng khiếp trực tiếp đánh vào thân thể Hạ Tư Uy, vòng sáng bảo vệ hắn lúc này giống như tờ giấy mỏng, dễ dàng bị đánh nát. Trong ánh mắt hắn tràn đầy hoảng sợ, một tiếng động kinh khủng vang lên, thân thể Hạ Tư Uy đã tan thành từng mảnh nhỏ.
Thân thể Lôi Hồng lúc này cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.
"Hộc!" "Hộc!" Tiếng hô hấp từ trong lồng ngực Lôi Hồng phát ra cực kì nặng nề, sắc mặt y cũng trở lên trắng bệch yếu ớt. Tuyệt chiêu vừa rồi nếu không phải ở thời khắc khẩn cấp hắn sẽ không thi triển, một khi thi triển sẽ hao tổn năng lượng cực lớn, trong thời gian ngắn khó mà khôi phục được.
"Không ngờ Hạ Tư Uy lại khó xơi như vậy". Lôi Hồng một lúc sau mới hít thở bình thường trở lại, "May mà lấy được một thống lĩnh huy chương".
Hắn cúi xuống nhặt lấy chiếc huy chương rơi trên mặt đất, còn hai giới chỉ hắn không thèm để ý tới, hắn biết một chiếc là không gian giới chỉ, chiếc kia là linh hồn phòng ngự chủ thần khí.
"Vút!" "Vút!" Hai đạo khí tức cực nhanh đang phi tới gần.
"Hả?" Lôi Hồng quay đầu lại thấy người vừa đến là Lâm Lôi, Bối Bối liền thở phào một hơi.
"Lôi Hồng, đã giết được Hạ Tư Uy sao?" Lâm Lôi nhìn thấy quang cảnh hoang tàn trên mặt đất, không khỏi cười nói.
"Cũng phải mất một phen cố gắng mới làm được". Trên khuôn mặt Lôi Hồng khó khăn nở ra nụ cười, "Gã Hạ Tư Uy tu luyện Thuỷ hệ nên phòng ngự rất mạnh. Với công kích của ta mà phải dùng đến cấm chiêu mới hạ được hắn. Phải rồi, các ngươi có giết được Mông Đặc La không?" Trong ánh mắt Lôi Hồng có một chút mong chờ, lúc trước cái chết của hảo huynh đệ hắn chính là vì Mông Đặc La.
"Đã giết rồi!" Lâm Lôi xoè tay ra, "Đây là thống lĩnh huy chương của hắn".
"Tốt!" Lôi Hồng tràn ngập vui mừng.
Đúng lúc này một đạo khí tức khác đang rất nhanh bay đến, ba người Lâm Lôi quay đầu lại, người đến đúng là Lôi Tư Tinh. Lôi Tư Tinh chăm chú nhìn vào tay Lâm Lôi, ngoác miệng cười: "Ha ha, gã hỗn đản Mông Đặc La rốt cục cũng chết! Cho đáng đời tên gia hoả khốn kiếp này. Ta xem hắn từ nay về sau còn dám hung hăng càn quấy nữa không. Lôi Hồng, ngươi cũng vừa giết Hạ Tư Uy sao?"
"Ừm!" Lôi Hồng cũng đưa ra một chiếc thống lĩnh huy chương.
"Ha, Lôi Tư Tinh, còn ngươi?" Bối Bối cười cười, Lâm Lôi cũng mỉm cười nhìn Lôi Tư Tinh. Lúc này tâm tình của cả đám đều rất tốt.
"Ta?" Lôi Tư Tinh cười xấu hổ, "Phải hổ thẹn rồi, mặc dù tốc độ của ta cản được hắn, nhưng gã Ô Mạn này quả thực rất khó chơi, mọi công kích của ta hắn đều đỡ được. Sau đó chúng ta đại chiến một hồi trên mặt đất, tên khốn kia lợi dụng cơ hội liền trốn sâu vào trong lòng đất, nơi ấy lại xuất hiện cả khe nứt không gian, quả thực rất nguy hiểm. Cuối cùng ta đành buông tha cho hắn".
Chiến đấu sâu trong lòng đất quả thực rất nguy hiểm.
"Ô Mạn bị ngươi bức bách như vậy cũng rất thảm rồi". Lâm Lôi cũng biết, nếu không phải vì chẳng còn cách nào khác thì Ô Mạn hắn không đời nào chịu như vậy. Ô Mạn mặc dù thực lực không tệ, nhưng bị hãm vào trong Tử tinh không gian liền rơi xuống hạ phong. Đối với đòn công kích bằng chủ thần khí của Lôi Tư Tinh, hắn cũng chỉ miễn cưỡng chống được vài chiêu, nhưng nếu để kéo dài một khi sơ suất thì xong đời. Lựa chọn trốn vào lòng đất, hắn coi như vào chỗ chết để tìm đường sống.
"Ha ha, quan trọng nhất là chúng ta đã giết được Mông Đặc La, cho dù thế nào thì lần này chúng ta vẫn đại thắng". Lôi Tư Tinh cười lớn, "Trận này tổng cộng lấy được ba thống lĩnh huy chương, Lâm Lôi, lần trước đã phân cho ngươi một chiếc, vậy lần này ta hai ngươi một nhé, không có ý kiến gì chứ".
"Không có". Lâm Lôi cười.
Có thêm một chiếc đã đủ rồi.
"Có điều chiếc thống lĩnh huy chương lần sau tới phiên chúng ta đấy". Bối Bối cười.
"Đương nhiên rồi". Lôi Tư Tinh mặt mày hớn hở, "Tổ hợp bốn người chúng ta chính là Sở Hướng Vô Địch. À, đương nhiên không tính gặp phải Đại Viên mãn thượng vị thần". Bọn Lâm Lôi vừa nghĩ tới Bái Ách cũng đã phát run, đại viên mãn quả thực mạnh không tưởng tượng nổi.
Quang minh thần vị diện, trên Áo Uy đảo ở sâu trong Thần Ngục hải.
Áo Uy đảo chính là tổ ốc của đệ nhất gia tộc trong vô số vị diện, Áo Cổ Tư Tháp gia tộc. Gia tộc này cực kì cường thịnh bởi vì Quang Minh chúa tể vốn thuộc chủng tộc bình thường, cho nên năng lực sinh sản rất mạnh, mà các thế hệ sau cũng như thế. Vì vậy nhân số của Áo Cổ Tư Tháp gia tộc vượt rất xa Tứ thần thú gia tộc, chỉ tính tinh anh của gia tộc đã tới gần trăm vạn!
Nhân khẩu thực sự của gia tộc đạt đến con số hàng ức, trải rộng ra sinh sống tại 81 đảo xung quanh Áo Uy đảo. Tuy nhiên nhân khẩu đông đúc không có nghĩa là người tài cũng nhiều theo, có điều trong cả ức người như vậy tất nhiên sẽ xuất hiện một vài người kiệt xuất. Hầu hết các thành viên trong gia tộc đều mơ ước có một ngày được tiến vào Áo Uy đảo, nơi đại diện cho sự uy nghiêm và quyền lực.
Rì rào, rì rào.
Sóng biển mơn man trên bờ cát trắng phau.
Trên Áo Uy đảo, các thành viên tinh anh trong tộc đều trú ở đó, phần lớn đều có một cỗ ngạo khí trên người, thân là tinh anh của Đệ nhất gia tộc, tự nhiên cảm thấy kiêu hãnh. Có điều khi bọn họ nhìn về toà thần điện sừng sững cao hàng vạn thước xây bằng đá trắng ở trung tâm đảo, trong mắt đều loé lên sự hâm mộ.
Trong Áo Cổ Tư Tháp thần điện.
Một người đang bước nhanh trên hành lang, thị vệ đứng hai bên lập tức khom người.
"Điện hạ!"
"Điện hạ!"
"Điện hạ gặp chuyện gì mà sắc mặt khó nhìn vậy nhỉ?" Hai sứ giả đợi người này đi qua liền bắt đầu bàn tán.
Khi tới trước đại môn màu tím cổ kính cao chừng mười thước, gã được gọi là Điện hạ dừng lại, trầm thấp nói: "Các ngươi vào trong thông báo một tiếng, ta muốn gặp tộc trưởng".
"Vâng thưa điện hạ. Xin ngài đợi cho một lát". Trong hai gã thị vệ áo tím đứng trước của, một gã thoáng khom người chào rồi nhanh chóng tiến vào trong.
"Không ngờ gặp chuyện như vậy! Lôi Tư Tinh ..., gã tiểu tử Thanh Long nhất tộc, lại còn tiểu tử Phệ thần thử!". Người được gọi là điện hạ này chính là Mông Đặc La. Có điều lúc này hắn đã mất đi thần phân thân mạnh nhất, sau này không còn cơ hội trở thành người mạnh nhất trong Áo Cổ Tư Tháp gia tộc nữa, đương nhiên trong gia tộc tin tức này vẫn chưa ai biết.
Chỉ lát sau, gã thị vệ đã trở ra, cung kính nói:
"Điện hạ, mời vào. Tộc trưởng chờ người bên trong".
Mông Đặc La trực tiếp tiến vào trong.
Đây là nơi tộc trưởng sinh sống, có phòng ăn, phòng tiếp khách và mật thất tu luyện. Mông Đặc La vừa liếc mắt đã thấy một người mặc áo dài trắng đứng ở phía trên. Thấy người này, Mông Đặc La dù cực kì kiêu ngạo cũng cúi thấp đầu xuống: "Tộc trưởng, thần phân thân mạnh nhất của ta đã chết!"
"Hả?" Bóng người mặc áo bào trắng giật mình quay đầu lại, hắn có một đôi mắt sắc như lưỡi kiếm ẩn dưới hàng lông mày, ở mi tâm còn được gắn một viên tinh hồng.
Người này chính là tộc trưởng của Áo Cổ Tư Tháp gia tộc, cũng là người thành công nhất trong số 182 người con của Quang Minh chúa tể, thực lực rất mạnh. Mặc dù Quang Minh chúa tể không thể trực tiếp ban chủ thần khí cho hắn nhưng đã để cho các chủ thần sứ giả hợp lực giúp đỡ hắn, rốt cục vị tộc trưởng này cũng có được đủ ba kiện chủ thần khí! Hơn nữa thực lực của bản thân hắn cũng rất mạnh, cho dù là Đại viên mãn thượng vị thần cũng chỉ có cách ép hắn vào không gian loạn lưu chứ vô phương giết chết hắn. Cho dù như vậy thì Quang Minh chúa tể vẫn có năng lực cứu được hắn từ không gian loạn lưu.
"Sao lại như vậy?" Áo Cổ Tư Tháp tộc trưởng trầm giọng hỏi, viên tinh hồng trên trán hắn dường như lớn ra một chút.
Mông Đặc La cúi đầu, trong ngữ khí ẩn chứa sự bất cam: "Tộc trưởng, là Lôi Tư Tinh làm! Ta vốn không sợ hắn, nhưng ai ngờ bên cạnh hắn có một tên thiếu niên, tên này lại là Phệ thần thử".
"Phệ thần thử?" Áo Cổ Tư Tháp tộc trưởng lập tức hiểu ra. Rất khó để giết được đứa cháu họ này của hắn, chỉ có Phệ Thần thử là dễ dàng làm được.
"Tộc trưởng, hại chết ta là một gã thanh niên của Thanh Long nhất tộc với tên Phệ thần thử kia, bọn chúng đang ở cùng một chỗ với Lôi Tư Tinh". Mông Đặc la đau khổ nói.
"Lôi Tư Tinh?" Tộc trưởng lắc đầu, "Đó là đứa con duy nhất của Tử Kinh chủ thần, chuyện giết hắn ta tuyệt đối không đồng ý". Áo Cổ Tư Tháp tộc trưởng rất quả quyêt, hắn hiểu được cho dù cha mình là Quang Minh chúa tể cũng sẽ không dễ dàng đi đối phó với Tử Kinh chủ thần.
Đúng vậy, mặc dù Quang Minh chúa tể có đủ thực lực đối phó với Tử Kinh chủ thần, nhưng Tử kinh chủ thần là một trong bảy đại Huỷ diệt chủ thần. Mà người mạnh nhất trong bọn họ, Huỷ diệt chúa tể thực lực lại xếp trên Quang Minh chúa tể.
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, chính là Quang Minh chúa tể không thể chỉ vì một đứa cháu mà đi đối phó với một chủ thần. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tộc trưởng, sau này ta chắc là khó đạt được thực lực như trước. Ta biết người khó xử, nhưng ta hy vọng người xem xét đến công lao của ta bao năm qua vì gia tộc mà cống hiến, nhất định phải giúp ta báo thù". Mông Đặc La trong long tràn ngập bất cam, thấp giộng nói tiếp, "Ta cũng không nghĩ tới việc giết Lôi Tư Tinh, ta chỉ hy vọng tộc trưởng giết chết Tiểu tử Thanh Long nhất tộc cùng tên Phệ Thần thử thôi".
Mông Đặc La rất căm hận Lâm Lôi, nếu không có Lâm Lôi cầm chân hắn, hắn đã có thể bỏ chạy. Dù sao Bối Bối cũng không có năng lực kiềm chế hắn.
Áo Cổ Tư Tháp tộc trưởng trở lên trầm mặc.
Mông Đặc La thấy vậy liền nói: "Tộc trưởng, lần này gia tộc chúng ta tổn thất rất lớn, Lục Y, Hạ Tư Uy bọn họ đều bị chết. Thực ra nếu chỉ một mình ta chết cũng không cần oán hận làm gì, nhưng tổn thất bốn cao thủ như vậy chả lẽ Áo Cổ Tư Tháp gia tộc chúng ta một chút phản ứng cũng không có? Như vậy còn gì là thể diện của gia tộc? Nếu chúng ta không làm gì, phỏng chừng không ít người sẽ ở phía sau lén lút cười nhạo".
"Hừm!" Áo Cổ Tư Tháp tộc trưởng nhướng mày, hiển nhiên đã bị những lời này làm động tâm.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.