Đêm sáng trăng, ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi khắp cả một vùng dã ngoại hoang vu.
Tại đó, bốn gã quang dực Thiên sứ lạnh lùng phóng thẳng lên không trung xẹt qua một đạo hư ảnh, dễ dàng tiếp cận với Lâm Lôi.
"Tốc độ nhanh quá." Lâm Lôi trong lòng cả kinh.
Hắn hiện tại công kích tuy mạnh song phòng ngự thì lại yếu. Công kích mạnh có thể giết chết được Thánh vực sơ giai cường giả, song phòng ngự thì chỉ có thể chống cực được ở dưới cấp độ Thánh vực. Có điều Thánh vực sơ giai cường giả công kích thì chống không nổi nữa rồi.
"Hừ." Lâm Lôi đột nhiên giậm chân xuống đất, phụ trợ ma pháp 'Cực Tốc' phụ thân, toàn thân phiêu dật né sang bên cạnh, nếu chỉ xét riêng về mặt tốc độ thì Lâm Lôi so với 4 gã Thiên sứ này còn chậm hơn một chút.
"U -"
Một tiếng rít chói tai vang lên, một đạo hắc ảnh còn nhanh hơn cả 4 gã Thiên sứ đột ngột xuất hiện, rồi sau đó hắc ảnh nọ nhắm thẳng vào gã Thiên sứ ở gần Lâm Lôi nhất.
"Chết đi." Thiên sứ nọn một quyền nện thẳng về phía hắc ảnh.
"Ầm!" Nắm tay lấp lánh ánh sáng trắng bổ thẳng xuống thân thể của hắc ảnh nọ, hắc ảnh bị đánh bật xuống đật song lập tức lại bật ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn.
"Vèo!" Lưỡng đạo lợi trảo dĩ nhiên cũng vung lên, nhằm thẳng vào tên Thiên sứ này mà trảo 2 trảo.
Trảo đầu tiên va chạm với nắm đấm của gã Thiên sứ, trảo thứ 2 thì trực tiếp quét qua thân thể y. Thân thể Thiên sứ vốn đang trong thời khắc bị hủy hoại, trúng phải một vuốt mạnh như vậy bỗng toàn thân run lên, cơ thể bên ngoài bắt đầu nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng.
"Bùm!" Hắc ảnh nọ lại sử dụng thân thể giáng cho gã Thiên sứ kia một đòn kế tiếp.
Va chạm cực nhanh khiến cho thân thể gã Thiên sứ không thể chịu đựng nổi.
"Ầm!" một tiếng, thân thể y trực tiếp nổ banh ra, quang dực nguyên lai vốn toàn một màu trắng muốt cũng hóa thành hư vô, một gã song dực Thiên sứ đã chết trận.
Lan Đạm ở phía sau quan sát cuộc chiến cũng giật mình nhìn hắc ảnh này.
Ả phát hiện ra hắc ảnh đó chính là sủng vật của Lâm Lôi, cái con Ảnh thử đáng yêu nọ. Có điều lúc này Ảnh thử đã trở nên dài hơn một thước, nguyên lai cánh tay vốn cũng chỉ dài khoảng trên dưới 20 công phân (cm), hơn nữa tốc độ của hắc sắc Ảnh thử này thực là đáng sợ ... đương nhiên so với song dực Thiên sứ còn nhanh hơn.
Lâm Lôi cũng không quá ngạc nhiên.
"Hơn sáu năm trước, tại Ma Thú sơn mạch trong khi Bối Bối chiến đấu cùng Hắc Lỗ đã chẳng kém là bao nhiêu rồi. Mà sáu năm qua, Hắc Lỗ căn bản không có gì phát triển, nó đã tới cực hạn rồi. Có điều Bối Bối này 6 năm qua lại không ngừng phát triển ... hiện tại tốc độ của nó đã vượt xa Hắc Lỗ rồi. Về phần phòng ngự, e rằng kể cả Thánh vực Bất tử chiến sĩ như Ba Khắc cũng chẳng hơn được Bối Bối là bao nhiêu." Lâm Lôi hiểu vô cùng rõ sự đáng sợ của Bối Bối.
Hiện tại tốc độ của nó đã quá nhanh rồi.
Lâm Lôi ngày ngày khổ tu trong khi Bối Bối thì chỉ toàn ăn với ngủ, song tốc độ tăng trưởng thực lực thì lại vượt qua cả hắn.
Chỉ xét một cách đơn thuần thể tích biến thân hiện tại của Bối Bối thì biết, hiện đã có thể biến thành dài hơn 1 thước rồi.
"Chi chi ~" Bối Bối hưng phấn kêu lên, đồng thời truyền âm nói, "Lão đại, song dực Thiên sứ này cứ giao cho ta đi. Công kích của bọn chúng cũng không thể gây thương tổn được cho ta mà."
Lâm Lôi cũng chẳng biết nói gì.
Song dực Thiên sứ, Thánh vực sơ giai a, vậy mà cũng không thể gây thương tổn được cho Bối Bối.
Bối Bối rốt cuộc là loại ma thú biến thái gì a!
Ba gã song dực Thiên sứ còn lại trông thấy cảnh tượng hắc sắc Ảnh thử này nhanh như chớp, chỉ 2 trảo đã giết chết đồng bọn của mình thì không khỏi nổi giận đùng đùng.
Chẳng để cho bọn chúng kịp phản ứng, Bối Bối lại nhắm về phía một người trong số chúng.
"Đừng quan tâm đến nó, giết Lâm Lôi." Thanh âm lạnh lùng của Lan Đạm vang lên.
Ba gã Thiên sứ nọ cũng không hề để tâm đến hắc sắc Ảnh thử kinh khủng này nữa, trực tiếp lao về phía Lâm Lôi. Có điều bọn chúng không chú ý đến Bối Bối không có nghĩa là Bối Bối để yên cho chúng chạy.
Dù sao tốc độ của Bối Bối so với bọn chúng còn nhanh hơn nhiều.
"Vù." Hắc sắc ảo ảnh hiện ra, Bối Bối đã đến ngay bên cạnh một tên Thiên sứ trong số đó.
Lâm Lôi còn lại là né tránh ra xa xa, bị Thiên sứ vây công thì hắn cũng không dám tự tin ứng đối, song nếu là một chọi một thì hắn vẫn còn tự tin. Dù sao thì Lâm Lôi cũng không có phòng ngự mạnh như Bối Bối biến thái kia.
"U!"
Bối Bối há cái miệng to như chậu máu ra, đoạn cắn cho tên Thiên sứ nọ một phát.
"Ầm!" Nắm đấm của song dực Thiên sứ lập tức hung hăng bổ về phía Bối Bối, có điều cặp lợi trảo của Bối Bối dĩ nhiên cũng giữ chặt tả thủ của y, đoạn cắn cho một phát.
"Soạt!"
Tả thủ trực tiếp bị cắn đứt.
Song dực Thiên sứ đau đớn phẫn nộ, lập tức hữu thủ phách về phía hắc sắc Ảnh thử. Một đòn phẫn nộ này đánh ra cơ hồ đem theo toàn bộ năng lượng của Thiên sứ, hữu thủ rực sáng lên lóa mắt như mặt trời.
"Ầm!" Hữu thủ bổ xuống người hắc sắc Ảnh thử, có điều lợi trảo của hắc sắc Ảnh thử cũng cào trúng ngực của song dực Thiên sứ.
Cơ thể bị xé toạc ra, máu tươi tuôn xối xả.
Bối Bối bị nện trúng rơi xuống đất, có điều song dực Thiên sứ nọ thân thể run lên vài cái, kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn vỡ vụn, ngay cả nội tạng cũng không thể chịu nổi năng lượng kinh khủng mà nát bấy, máu tươi trào ra, song dực Thiên sứ trực tiếp ầm ầm đổ xuống.
Lại một Thiên sứ khác tử trận.
"Lão đại." Bối Bối cũng khẩn trương nhìn Lâm Lôi.
"Ầm!"
Thân thể Lâm Lôi bị một quyền đánh tung lên, có điều thân thể của tên Thiên sứ kia cũng rung lên một chút, rồi sau đó trực tiếp đổ ầm xuống. Bên cạnh vẫn còn một gã song dực Thiên sứ trực tiếp phóng theo Lâm Lôi.
"Lão đại." Tốc độ của Bối Bối đề thăng đến cực hạn, hơn nữa thân hình của Lâm Lôi cũng đình trụ lại, Bối Bối trước khi tên song dực Thiên sứ kia kịp lao tới chỗ Lâm Lôi thì rốt cuộc đã chặn đứng được đối phương rồi.
Nó căm tức ném ánh mắt nhìn song dực Thiên sứ.
"Lão đại, huynh không sao chớ?" Bối Bối dùng linh hồn truyền âm hỏi.
"Ổn cả, nếu lại phải chống hai nữa thì chắc trụ không nổi." Lâm Lôi lau vệt máu trên khóe miệng, hắc sắc lân phiến của hắn có một chỗ cũng đã vỡ vụn rồi, máu tươi cũng ứa ra.
Sau một phen kinh hãi.
Vừa rồi 2 gã Thiên sứ giáp công hắn, Lâm Lôi tốc độ so với đối phương còn chậm hơn một chút, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn dùng phương pháp lấy chiêu đối chiêu, đồng thời giết chết một người trong số đối phương.
"Tốc độ quả là vẫn chưa đủ, nếu tốc độ, phòng ngự mà có thể vượt qua Bối Bối thì sẽ không chật vật như vậy nữa." Lâm Lôi trong lòng thầm than.
Sáu năm trước, tốc độ của Bối Bối chỉ tương đương với mình, phòng ngự thì mạnh hơn so với mình một bậc.
Vậy mà 6 năm sau, tốc độ so với mình gần như là gấp đôi, còn phòng ngự thì chẳng biết là mạnh hơn bao nhiêu lần nữa. Mà quan trọng là Bối Bối dĩ nhiên mới chỉ dừng lại ở cửu cấp, chưa hề đạt tới Thánh vực.
Cũng khó trách nổi tại sao mà Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' lại cảm thấy ủy khuất.
Hắc Lỗ đường đường cũng là một cửu cấp ma thú có thiên phú cực cao, có điều nếu so với Bối Bối thì thực sự chẳng biết thiên phú của nó kém hơn so với Bối Bối bao nhiêu lần.
Bối Bối dựa vào phòng ngự và tốc độ giải quyết nốt gã Thiên sứ còn lại. Song dực Thiên sứ này chỉ trong nháy mắt cũng đi đời, trong khi kẻ cầm đầu là Lan Đạm thì vẫn bảo trì hình thái loài người đứng ở phía xa xa nhìn lại.
"Lão đại, song dực Thiên sứ này chính là Thánh vực sơ giai phải không? Sao ta lại có cảm giác chẳng có gì là mạnh cả vậy nhỉ?" Bối Bối đáp xuống đất, dùng linh hồn trao đổi với Lâm Lôi.
Lâm Lôi mỉm cười, liếc mắt nhìn Lan Đạm đang đứng ở phía xa xa một cái.
"Bối Bối, ngươi có để ý không, bọn chúng sau khi sử dụng lực lượng của Thiên sứ, bên ngoài thân thể đều phát ra máu tươi, hiển nhiên là thân thể không thể nào chịu đựng nổi. Bọn chúng cũng không phải là Thánh vực sơ giai cường giả chân chính, nên không chỉ là sức mạnh mà thân thể cũng yếu ớt như vậy." Lâm Lôi chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấu được bản chất.
Cái loại thân thể đã sắp hư hỏng này, chỉ cần vài lần công kích vào thân thể đối phương thì e rằng thân thể đối phương đã trực tiếp xong đời rồi.
"Một ma thú quá mạnh."
Lan Đạm kinh ngạc nhìn Bối Bối, "Lâm Lôi, ta chỉ nghe nói ngươi có một Ảnh thử, có điều hiện tại quan sát thì dường như nó không phải là Ảnh thử, ngược lại có phần giống với vương giả họ thử trong truyền thuyết ..."
"Cái gì?" Lâm Lôi nhìn về phía Lan Đạm.
Bối Bối rốt cuộc là loại ma thú gì, hắn vốn vẫn rất tò mò.
"Ma thú có phòng ngự cực mạnh, tốc độ nhanh nhất trong số các tộc quần ma thú chẳng lẽ lại chính là ma thú này?" Lan Đạm cũng đã từng trải qua nhiều năm trong kiếp tứ dực Thiên sứ tại Quang Minh thần giới, kiến thức của ả đương nhiên là rất cao.
Ma thú chỉ cần đến thời kỳ trưởng thành là trở thành Thánh vực ma thú thì có rất nhiều.
Có điều tinh túy nhất trong số đó thì có được mấy kẻ, hơn nữa số lượng lại cực kỳ thưa thớt. Cả cuộc đời Lan Đạm, đây cũng mới chỉ là lần đầu tiên được chứng kiến thử loại vương giả trong truyền thuyết.
"Lão đại, nữ nhân kia đang nói gì vậy?" Bối Bối nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
"Nói ngươi là vương giả họ chuột." Lâm Lôi cười cười.
Ngay cả Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng như Giáo hoàng của Quang Minh giáo đình cũng không biết Bối Bối là loại gì, có điều Lan Đạm này dường như có chút hiểu biết. Có điều nghe giọng Lan Đạm mà đoán thì cũng không phải 100% chắc chắn.
"Lâm Lôi, ngươi nên cảm thấy tự hào."
Lan Đạm vừa rồi chỉ vì biểu hiện của Bối Bối mà cảm thấy giật mình, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo lại, "Bởi vì để giết ngươi, một tứ dực Thiên sứ sẽ cùng ngươi đồng quy ư tận."
Chỉ thấy toàn thân Lan Đạm tỏa ra bạch quang chói mắt, rồi sau đó bốn chiếc cánh trắng muốt từ sau lưng ả nhô ra, cuối cùng giang rộng, Lan Đạm toàn thân lăng không phi thẳng lên không trung.
Tứ dực Thiên sứ!
"Không hay rồi." Lâm Lôi sắc mặt đại biến, Thiên sứ số cánh càng nhiều thì lại càng đáng sợ, hơn nữa, cùng với số cánh gia tăng, lực lượng cũng gia tăng với tốc độ cực nhanh.
"Lão đại, để ta lên."
Bối Bối hưng phấn rít lên, thân thể mang theo một đạo hư ảnh trực tiếp lao thẳng về phía tứ dực Thiên sứ.
Lan Đạm lạnh lùng cười, tứ dực khẽ đập một chút, thoáng chốc đã biến thành bạch sắc ảo ảnh, tốc độ kinh người kia dĩ nhiên cũng không thua gì Bối Bối.
"Ầm!"
Bàn tay thánh khiết như bạch ngọc của Lan Đạm bổ vào người Bối Bối, lúc này Bối Bối cũng bị đánh bật ra trực tiếp bay ngược trở lại, tựa một hòn đá bị nện trúng lao thẳng xuống đất, để lại trên nền đất một cái lỗ thủng sâu hoắm. Bối Bối bị đánh chui tọt vào bên trong.
"Bối Bối." Lâm Lôi thất kinh.
Vẫn biết tứ dực Thiên sứ rất mạnh, có điều Lâm Lôi không ngờ rằng tứ dực Thiên sứ lại cường đại một cách đáng sợ đến mức này.
"Lão, lão đại, ta không việc gì." Giọng nói yếu ớt của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi, Lâm Lôi có cảm giác nó hiện tại thụ thương rất nặng.
Thực lực của tứ dực Thiên sứ so với song dực Thiên sứ còn mạnh hơn nhiều.
"Lâm Lôi, tới lượt ngươi." Lan Đạm lúc này bên ngoài thân thể đã thẩm thấu máu tươi, có điều ả không hề bận tâm đến thân thể đang dần dần hư hao.
Lam Đạm biết, ả tối thiểu cũng vẫn còn có 10 giây thời gian nữa. Thời gian đó là đủ để giết chết Lâm Lôi rồi.
Bốn bạch sắc quang dực nhẹ nhàng vỗ đập một chút, Lan Đạm toàn thân hóa thành bạch sắc ảo ảnh, trong khi Lâm Lôi chỉ cảm thấy trước mắt mình toàn là hư ảo thì Lan Đạm đã đến trước mặt hắn rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Lôi chỉ trông thấy đôi mắt hóa thành màu bạc lạnh lùng của Lan Đạm.
Liều mạng!
"A ~"
Hắn lúc này 2 chân đạp mạnh xuống đất, vọng đồ lui về phía sau, đồng thời trong tay đã xuất hiện Tử Huyết nhuyễn kiếm, trực tiếp dẫn động sát khí kinh khủng bên trong thanh kiếm.
Sát khí kinh khủng này, ngay cả Thánh vực đỉnh phong như Thi Đặc Lặc lúc trước cũng còn bị ảnh hưởng chứ nói gì đến Lan Đạm.
Tử Huyết nhuyễn kiếm rung lên, một màu đỏ yêu dị chạy dọc trên thân kiếm.
Sát khí ngùn ngụt dung nhập thẳng vào trong óc Lan Đạm, nhắm vào linh hồn ả.
"Đây ..." Trong ánh mắt lạnh lùng của Lan Đạm ánh lên một tia hoảng sợ, ả chỉ cảm thấy bản thân như đang trở lại cảnh tượng thời điểm lúc đạo quân Thiên sứ đuổi giết tới một vị diện nọ, đụng phải một ác ma đến từ vực sâu. Ả còn nhớ rõ cảnh tượng ác ma kia dễ dàng đồ lục đám Thiên sứ, hơn 10 vạn Thiên sứ cơ hồ đều bỏ mạng, hầu như không còn.
Bởi vậy một quyền toàn lực do chịu sự ảnh hưởng này mà uy lực giảm đi một chút.
Trong lúc sử dụng Tử Huyết nhuyễn kiếm, đồng thời Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi cũng bổ về phía đối phương, chém thẳng vào Lan Đạm chẳng chút lưu tình.
Đại địa áo nghĩa Bách trọng lãng.
"Ầm!" Lâm Lôi cũng bị một quyền giảm đi tới gần nửa uy lực đánh trúng người, hắc sắc long lân trực tiếp vỡ vụn ra, trên ngực hắn cũng lõm vào một lỗ sâu hoắm, miệng Lâm Lôi trực tiếp phun ra từng búng từng búng máu tươi.
Toàn thân hắn tựa như một bao cát rách nát, đổ rầm xuống mặt đất, thổi bay vô số bụi bặm.
Lan Đạm đứng chết lặng trên mặt đất khó có thể tin nổi.
"Hắn sao lại có thể sở hữu sát khí kinh khủng đến như vậy?" Rồi sau đó Lan Đạm chỉ cảm thấy một lời kêu gọi đến từ thiên địa, linh hồn nàng cũng không hề phản kháng lại sự thôn phệ, biến mất khỏi Ngọc Lan đại lục vị diện này.
Về phần thân thể rách nát của Lan Đạm thì mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, máu tươi từ mũi, miệng trào ra.