Bàn Long

Chương 206: Cường giả chân chính




Một kiếm này của Thi Đặc Lặc đã vượt quá cấp độ 'Thế', nếu như Đại địa áo nghĩa của Hắc Ngọc trọng kiếm là một loại công kích đặc thù thì một kiếm của Thi Đặc Lặc chỉ là một chữ 'Khoái'.
"Chết?" Lâm Lôi thực sự không cam tâm, hắn không muốn chết, hắn còn chưa đạt được mục tiêu trong lòng.
Nhưng trên thế giới này, rất nhiều người khi đứng trước cái chết đều không muốn chết, chung quy thì trái đất không phải chỉ quay quanh một người, có rất nhiều chuyện không được như ý muốn.
"Lão đại."
Bối Bối rơi lệ.
Nhưng đột nhiên, nó chợt sững sờ.
Không phải chỉ Bối Bối, Hắc lỗ, Tái Tư Lặc, Hắc kị sĩ đội trưởng, Ba Khắc ngũ huynh đệ, thậm chí cả những người xem ở xa cũng ngây ngốc.
"Chuyện gì vây?" Toàn bộ mọi người đều ngu ngơ không hiểu.
Lâm Lôi lúc này vẫn đứng trên mặt đât, còn Thi Đặc Lặc thì lăng không hướng về hắn. Thanh trường kiếm thì rất rất gần mi tâm của Lâm Lôi.
Nhưng hai người cứ dừng lại như thế.
Cả tiên huyết chảy trên hổ khẩu ở tay phải Lâm Lôi cũng dừng lại trên không không động đậy.
Lúc này, không gian giữa hai người Lâm Lôi, Thi Đặc Lặc dường như thời gian đã bất động, vô luận là người hoặc là vật thể đều không hề động đậy.
Không chỉ bọn họ, ngay cả những người trong đình viện như Bối Bối, Hắc Lỗ, Tái Tư Lặc, Ba Khắc ngũ huynh đệ đều không động đậy.
Tĩnh mịch!
Sự tĩnh mịch đầy áp bức, khủng bố.
Trong mắt Thi Đặc Lặc hiện lên một nỗi sợ hãi chưa từng có.
"Lâm Lôi đại sư, lâu rồi không gặp."
Chỉ nghe thấy âm thanh cợt nhả vang lên, một nam tử hơn ba mươi tuổi, mái tóc đen dài rối tung, mặc trường bào rộng cứ thế bước tới, trông như vừa mới ngủ dậy.
"Thi Đặc Lặc, đúng rồi, chỉ là một tên tiểu gia hỏa mà đã đạt tới Thánh vực đỉnh phong, ta thì lại không tiến bộ, thực đúng là không còn mặt mũi nào để gặp người nữa." Nam nhân mặc trường bào rộng lười nhác phất tay, Thi Đặc Lặc giống như đụng phải một ngọn núi, toàn thân như một viên đá bắn đi.
"Ầm!" "Ầm!"
Thân thể Thi Đặc Lặc liên tục đập vỡ mười mấy bức tường rồi mới rơi xuống đất.
"Lâm Lôi, hơn ba năm rồi không gặp." Nam tử này cười tít mắt nhìn Lâm Lôi. Đồng thời Lâm Lôi cảm thấy bản thân đã có thể di động, Bối Bối, Hắc Lỗ, Tái Tư Lặc, Ba Khắc ngũ huynh đệ đều khôi phục lại năng lực di động.
Áp lực khủng bố đó đã mất đi.
"Hi Tắc đại nhân." Lâm Lôi cảm kích cúi người hành lễ, hắn vô cùng biết ơn Hi Tắc, vừa rồi hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Đối phương cứu tính mạng của hắn, Lâm Lôi hỏi sao lại không cảm kích đến rơi nước mắt.
Người vừa tới chính là Hi Tắc, vị Sát thủ chi vương đó.
Đám người Tái Tư Lặc thì chết lặng người, màn vừa rồi thực sự là quá quỷ dị, Thi Đặc Lặc trước mặt người này lại không hề có chút năng lực đề kháng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tiếng đá vụn chuyển động vang lên. Thi Đặc Lặc bò dậy, tuy bụi đất đầy đầu nhưng hắn vẫn bước tới, nhìn Hi Tắc một cách khó tin.
"Ngươi, ngươi, đây, đây là ..." Thi Đặc Lặc hoàn toàn bị chấn động.
"Đây là gì? Ha ha, ngươi nói xem đây là gì?" Hi Tắc cười tà dị nhìn Thi Đặc Lặc.
Thi Đặc Lặc hoàn toàn không còn khí thế của cường giả, mà đầy kinh ngạc nhìn Hi Tắc, lắp bắp: "Thần. Thần, Thần chi lĩnh vực?"
"Thần chi lĩnh vực?"
Bọn Lâm Lôi, Tái Tư Lặc cũng cực kỳ kinh ngạc.
Hỏi sao Thi Đặc Lặc lại chấn kinh như vậy, có thể dưới tình huống như vừa rồi hoàn toàn đem hành động của tất cả mọi người dừng lại, chỉ có thể là 'Thần Chi Lĩnh Vực' trong truyền thuyết, mà Thần chi lĩnh vực chỉ đạt tới Thần cấp cảnh giới mới có thể có được.
Ngày nay Ngọc Lan đại lục tứ đại đỉnh phong cường giả là Vũ Thần Áo Bố Lai Ân, Đại Tế Ti, lưỡng đại cường giả của Hắc ám chi sâm và Ma Thú sơn thạch.
Nhưng hiện tại. Sát thủ chi vương Hi Tắc này đã có Thần chi lĩnh vực.
"Ha ha ..." Hi Tắc cười.
"Hi Tắc đại nhân." Đám người Lâm Lôi đều ngạc nhiên nhìn Hi Tắc.
Hi Tắc cười híp mắt sờ sờ bộ râu cá trê: "Đừng kinh ngạc, Thi Đặc Lặc, đám gia hỏa các ngươi ai ai cũng hung hăng càn quấy như thế, lão tử ta hơn năm nghìn năm trước đã đạt tới Thánh vực đỉnh phong. Tốc độ tu luyện của ta so với các ngươi còn nhanh hơn nhiều. Ta mới là thiên tài."
Hi Tắc nhổ một bãi nước bọt, nói: "Nhưng lão tử lại khốn tại Thánh vực đỉnh phong hơn năm ngàn năm, mãi không đột phá, lão tử cũng không còn mặt mũi a. Cho nên, hai năm trước lão tử cuối cùng cũng đột phá cái tầng tiểu mô mô đó."
Đám người Thi Đặc Lặc, Lâm Lôi, Tái Tư Lặc đều giữ nguyên vẻ trầm mặc.
Trời ơi.
Một Thần cấp cường giả lại đản sinh như thế này sao.
Lâm Lôi cũng có thể lý giải, án theo cách nói của Đức Lâm gia gia, Hi Tắc có thể là một nhân vật cùng thời với Đức Lâm Kha Ốc Đặc, lúc đó còn là Thánh vực cường giả. Hơn năm ngàn năm rồi, đến hôm nay cuối cùng cũng đột phá, đạt tới Thần cấp, cũng không tính là đột ngột.
"Hi Tắc đại nhân."
Thi Đặc Lặc lập tức cung kính cúi người.
Bất kì một Thần cấp cường giả nào cũng đủ tư cách để kiến hắn cung kính. Chỉ cần đạt tới Thần cấp thì thực sự có thể không để đế quốc trong mắt, bọn họ là cao nhất, một Thần cấp cường giả dù trọng thương, tiêu diệt cả Quang Minh giáo đình cũng không phải là khó.
"Có chuyện gì?" Hi Tắc liếc nhìn Thi Đặc Lặc.
Thi Đặc Lặc cung kính nói: "Hi Tắc đại nhân, những năm gần đây, Hi Tắc đại nhân cùng Quang Minh giáo đình chúng ta quan hệ cũng không tệ. Không biết Hi Tắc đại nhân có nguyện ý tiến nhập Quang Minh giáo đình của ta hay không, chỉ cần Hi Tắc đại nhân nguyện ý, tin rằng giáo hoàng bệ hạ sẽ đồng ý bất kỳ nhượng bộ nào."
Thần cấp cường giả a.
Mời làm giáo hoàng, Hải Đình Tử đó chỉ sợ cũng phải đồng ý. Dẫu sao có Thần cấp cường giả tọa trấn, địa vị của Quang Minh giáo đình trên đại lục sẽ nổi bật hơn.
"Không có hứng thú." Hi Tắc hừ một tiếng, nói: "Lão tử đã nhiều tuổi như vậy rồi, cả 'Quân Đao' tổ chức của ta cũng lười chẳng muốn quản, các ngươi còn muốn bảo ta làm gì thay các ngươi nữa?"
Thi Đặc Lặc lúng túng cười khan hai tiếng.
Hi Tắc của ngày hôm nay, chỉ sợ có chỉ vào mũi giáo hoàng mà mắng, giáo hoàng cũng không dám hé răng. Đây là sự uy nghiêm của Thần cấp cường giả.
"Hi Tắc đại nhân không đồng ý, chúng ta cũng không dám miễn cưỡng. Có điều Lâm Lôi này ... giết không ít người của Quang Minh giáo đình, Hi Tắc đại nhân liệu có thể ..."
"Rắm thối."
Hi Tắc đá vào bụng Thi Đặc Lặc, bất quá một cước này của Hi Tắc rõ ràng không dùng đúng sức: "Lâm Lôi chính là thạch điêu đại sư, là nhận vật cùng cấp với Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư, cuộc đời này của ta vốn rất ít lạc thú, một là mĩ nữ, hai là thạch điêu. Muốn giết Lâm Lôi đại sư ư, nằm mơ đi."
Thi Đặc Lặc không dám nói thêm gì nữa.
Y trong lòng rất phiền não, bởi vì nhiệm vụ lần này của y là áp giải ngũ huynh đệ tới Quang Minh giáo đình. Thân thể của ngũ huynh đệ đều là bát cấp, một khi Thiên sứ hàng lâm, rất có thể sẽ là năm Thánh vực đỉnh phong cường giả.
"Hi Tắc đại nhân, hảo, giáo đính chúng ta sẽ nể mặt Hi Tắc đại nhân." Thi Đặc Lặc mỉm cười, "Chỉ là, năm người này là giáo đình chúng ta bắt buộc phải bắt. Cho dù phải trả bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải mang chúng quay về. Hy vọng Hi Tắc đại nhân đáp ứng."
"A, năm người. Mang đi đi. Dù sao ta cũng không biết chúng." Hi Tắc tùy tiện đáp.
Quang Minh giáo đình mấy năm nay địch thực là đối với hắn không tồi, Hi Tắc cũng phải nể mặt Quang Minh giáo đình.
Ba Khắc ngũ huynh đệ lúc này không khỏi kinh ngạc.
"Hi Tắc đại nhân." Lâm Lôi vội vàng lên tiếng.
"Lâm Lôi, năm người này có quan hệ trọng yếu với ngươi sao?" Hi Tắc nhếch mép nói, "Ta thấy hình như là không biết mà, đừng quản nữa, bản thân thoải mái là được, mặc kệ người khác sống hay chết."
Tính cách này của Hi Tắc là một mình tiêu diêu tự tại.
"Đa tạ Hi Tắc đại nhân." Thi Đặc Lặc đại hỉ.
Hi Tắc cười híp mắt gật gật đầu. Sau đó quay sang nhìn Ba Khắc huynh đệ: "Để ta xem xem, năm người mà Quang Minh giáo đình các ngươi xem trọng là ai?" Mục quang Hi Tắc hoàn toàn chiếu lên người Ba Khắc ngũ huynh đệ.
Ba Khắc ngũ huynh đệ thực sự rất dễ làm người khác chú ý, thân người cao tới hai mét, thân thể cường tráng đến phát sợ, đơn giản là giống với một con gấu.
"Năm người các ngươi tốt nhất là đừng phản kháng." Thi Đặc Lặc bước tới, còn Tái Tư Lặc, Lâm Lôi thì muốn ngăn cản. Nhưng mục quang của Thi Đặc Lặc trở nên lạnh lùng, Tái Tư Lặc, Lâm Lôi cũng chỉ đành cười khổ.
Bọn họ sao có thể ngăn cản một Thánh vực đỉnh phong cường giả.
Lâm Lôi vừa mới sử dụng sát khí của Tử Huyết nhuyễn kiếm, cùng với công kích mạnh nhất của Hắc Ngọc trọng liếm. Dưới tình huống đó cũng chỉ khiến cho người ta bị một chút ngoại thương ngoài da mà thôi.
"Lâm Lôi, lần này đừng quản nữa, năm huynh đệ chúng tôi cảm tạ ngài." Ba Khắc ngũ huynh đệ cao giọng nói.
"Năm người này dáng người cao to thực." Hi Tắc phát ra giọng nói cợt nhả.
Thi Đặc Lặc lập tức tiếp lời: "Cũng khá cường tráng."
Hi Tắc nhìn Ba Khắc ngũ nhân, biểu tình cợt nhã bỗng từ từ biến mất, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, thậm chí còn từng bước từng bước đến gần Ba Khắc ngũ huynh đệ.
"Ngươi tới làm gì?" Lão tam trong Ba Khắc ngũ huynh đệ Hắc Sa rống lên.
"Tam đệ, không được vô lễ." Ba Khắc trầm giọng nói.
"Lão đại." Một tráng hán khác bất mãn gắt lên.
Hi Tắc lại trầm mặc nhìn năm huynh đệ này, Thi Đặc Lặc đứng bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Hi Tắc đại nhân, người như vậy là?"
"Thi Đặc Lặc, ngươi có thể đi rồi." Hi Tắc đạm nhiên nói.
"Vậy, Hi Tắc đại nhân, xin cáo từ." Thi Đặc Lặc cung kính nói, quay người cao giọng nói với Ba Khắc ngũ huynh đệ, "Năm người các ngươi, bước về phía trước."
"Ta nói ngươi đi còn bọn họ thì ở lại." Hi Tắc lạnh giọng quát.
Thi Đặc Lặc ngây ngốc.
Lâm Lôi, Tái Tư Lặc ở bên cạnh cũng ngớ người, cả Ba Khắc ngũ huynh đệ cũng bị lời nói này làm kinh ngạc.
"Hi Tắc đại nhân, ngài?" Thi Đặc Lặc kinh ngạc nhìn Hi Tắc, vừa rồi Hi Tắc đã đáp ứng để y mang năm huynh đệ này đi, nhưng sao trong nháy mắt lại biến thành thế này.
Hi Tắc biểu tình sâm lãnh trước giờ chưa từng có, lạnh lùng nhìn Thi Đặc Lặc: "Thi Đặc Lặc, ngươi nghe rõ ràng cho ta, quay lại nói với Hải Đình Tư, nếu sau này người của giáo đình các ngươi lại có chủ ý với năm huynh đệ bọn họ, đừng trách Hi Tắc ta không nể mặt, trực tiếp giết tới Thánh đảo các ngươi."
Thi Đặc Lặc nghe xong câu này liền kinh hoàng.
"Ngươi bây giờ đi đi, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không ..." Ánh mắt Hi Tắc hàn quang lấp lánh, sát khí khủng bổ dày đặc phát ra.
Hi Tắc vốn là Sát thủ chi vương, thiện trường đạo ám sát, mà Hi Tắc hiện giờ chính là Thần cấp cường giả.
Một khi Hi Tắc quyết định đối phó với Quang Minh giáo đình, chỉ cần tiến hành ám sát, e rằng hòan toàn có thể không chịu chút thương tổn nào mà giết chết toàn bộ Thánh vực cường giả của giáo đình.
Giáo định bất luận là như thế nào cũng không dám đắc tội với Thần cấp cường giả, càng không dám đắc tội với một Thần cấp cường giả thiện nghệ ám sát.
"Hảo." Thi Đặc Lặc trong lòng đầy cay đắng.
Đáy lòng y rất phẫn nộ, phẫn nộ vì sự bá đạo của Hi Tắc, rất quá đáng. Nhưng Thi Đặc Lặc minh bạch, đối phương là Thần cấp cường giả, có tư cách để bá đạo. Y còn không dám tức giận phản kháng.
"Hi Tắc đại nhân, ta cáo từ trước." Thi Đặc Lặc hơi khom mình hành lễ, sau đó hóa thành một đạo huyễn ảnh rồi biến mất không thấy đâu.
Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Ba Khắc ngũ huynh đệ đều nghi hoặc nhìn Hi Tắc.
"Hi Tắc này quá khứ lúc nào cũng tùy tùy tiện tiện, luôn luôn mang dáng vẻ lờ đờ, nhưng sao khi nhìn thấy Ba Khắc ngũ huynh đệ lại biến thành nghiêm túc như vậy?" Lâm Lôi trong lòng nghi hoặc phi thường.
Hi Tắc nhìn đám người Lâm Lôi: "Mọi người theo ta rời khỏi đây, nơi này người xem không ít. Hơn nữa ... ta đoán rằng có thể có Thánh vực cường giả cảm ứng được chiến đấu ba động cường liệt ở đây."
Khoa Đức quận thành, xung quanh không có Thánh vực cường giả.
Cường giả ở gần nhất cách xa gần nghìn dặm, dù là Thánh vực cường giả, cự ly nghìn dặm phải phi hành cũng mất một lúc.
Đám người Lâm Lôi lập tức theo Hi Tắc, nhanh chóng li khai địa điểm chiến đấu, ngay đêm rời khỏi Khoa Đức quận thành, đi tới hoang sơn dã ngoại, Hi Tắc mới để mọi người nghỉ ngơi.
"Hôm nay qua đêm ở đây đi." Hi Tắc thờ dài nói.
Hắn lúc này không còn vẻ tiêu sái bất kì như lúc bình thường, ngược lại có chút thương cảm. Lâm Lôi ở bên cạnh luôn cảm thấy Hi Tắc phải có chút quan hệ với ngũ huynh đệ này.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.