Tái Tư Lặc từ đằng sau bước tới, lão nghe thấy trung niên đó đột nhiên gọi tên ra thì bắt đầu cảnh giác, nhưng khi bước đến cạnh Lâm Lôi, lão lại phát hiện Lâm Lôi đang đọc phong thư đó, trên mặt có nét cười, hơn nữa còn cười rất rạng rỡ.
Theo Tái Tư Lặc thấy, Lâm Lôi tuy không phải âm lãnh, nhưng có thể khá là lạnh nhạt, luôn luôn một lòng tu luyện.
Lão chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Lôi cười vui vẻ, rạng rỡ như vậy.
"Tái Tư Lặc" Lâm Lôi cười nói, "Ngươi cứ ở đây, ta ra ngoài gặp bằng hữu."
"Được." Tái Tư Lặc gật gật đầu.
"Bối Bối." Lâm Lôi gọi Bối Bối đang uể oải nằm ngủ trên mặt đất, Bối Bối hé mở đôi mắt đang lim dim, mơ màng nhìn hắn.
"Đi, cùng ta ra ngoài một chuyến."
"Hắc Lỗ, ngươi thì ở lại đây."
Bối Bối đắc ý ngẩng cái đầu nhỏ lên với Hắc Lỗ, sau đó nhảy thẳng lên vai Lâm Lôi, linh hồn vui vẻ truyền âm hỏi: "Lão đại, ra ngoài làm gì?"
"Tới nơi rồi ngươi sẽ biết." Lâm Lôi cười đáp.
"Đi trước dẫn đường." Lâm Lôi nói với trung niên nhân ở bên cạnh.
oOo
Mười lăm phút sau, hắn cùng trung niên nhân đi vào trong một hào trạch, Lâm Lôi nhìn thẫy xa xa trong phòng khách có một bóng người cao to.
"Lão tam!" Thanh âm quen thuộc đó hưng phấn vang lên.
"Da Lỗ lão đại." Lâm Lôi cũng cười.
"Chi chi" Bối Bối đắc ý kêu lên. Lúc ở Ân Tư Đặc ma pháp học viện, Bối Bối cùng Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì bọn họ chơi rất vui vẻ, đương nhiên là quen thuộc với hắn.
Da Lỗ so với ba năm trước đã trưởng thành hơn rất nhiều. Lúc này hắn thân cao tương đương với Lâm Lôi, đều xấp xỉ hai mét, có điều Da Lỗ so với Lâm Lôi thì gầy hơn một chút, toàn thân lộ ra dáng người cao gầy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắc sắc thân sĩ lễ phục bó sát, lại có thâm hương khí thoang thoảng, khiến Da Lỗ có một mị lực hết sức hấp dẫn.
"Lão tam, hơn ba năm nay, ta đều lo lắng muốn chết đi được." Da Lỗ ôm Lâm Lôi.
Lâm Lôi ôm chặt hảo huynh đệ của mình, trong lòng cũng rất vui sướng.
Hơn ba năm rồi. Bản thân chưa hề gặp lại mấy vị hảo huynh đệ.
"Không ngờ rằng ngươi cũng cao xấp xỉ hai mét như ta a, ba năm không gặp, thay đổi thực là nhiều." Da Lỗ cảm thán nói, sao với ba năm trước đây, Da Lỗ biến đổi không quá nhiều còn Lâm Lôi thì lại thay đổi không ít.
Lâm Lôi ha hả cười đáp: "Ngươi vốn hơn ta một tuổi nên cao trước mà. Hiện tại ngươi không lớn được nữa rồi, ta đương nhiên là bắt kịp."
Bối Bối ở bên cạnh cứ kêu chi chi liên hồi.
Nó cũng rất cao hứng. Nó đã rất lâu rồi chưa thấy Lâm Lôi cùng với người ta cười đùa vui vẻ như vậy.
"Oa, Bối Bối." Da Lỗ ôm lấy Bối Bối, thân mật xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, "Biết ngươi sẽ tới, ta đã chuẩn bị không ít mĩ thực rồi."
Da Lỗ quay đầu nhìn về phía người hầu, tên người hầu đó liền hiểu ngay hàm ý của Da Lỗ, chỉ một chốc đã có liên tục mười mấy người hầu bày bàn ăn lên.
"Đây là các loại thịt nướng, Bối Bối, ngươi thử đi." Da Lỗ ha ha cười nói.
Bối Bối khịt khịt cái mũi nhỏ, nhãn tình lập tức sáng lên, sau đó trực tiếp hóa thành một đạo hắc ảnh lao về mười mấy cái bàn ăn đó. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Lôi cùng Da Lỗ đều cất tiếng cười.
"Da Lỗ lão đại, chúng ta vào trong nói chuyện." Lâm Lôi cười nói.
Hai huynh đệ bước vào phòng khách, trên bàn ăn trong phòng khách sớm đã bày biện các loại mĩ thực cùng mĩ tửu, hai huynh đệ vừa ăn vừa nói chuyện.
"Đúng rồi, Da Lỗ, Ân Tư Đặc ma pháp học viện thế nào rồi?" Lâm Lôi đột nhiên hỏi.
"Đi đứt rồi." Da Lỗ lắc đầu thở dài nói, "Ân Tư Đặc ma pháp học viện vừa khéo lại nằm gần Phân Lai thành, là trọng điểm công kích của ma thú. Ngươi thử nói xem, trong ma pháp học viện cho dù là ma pháp lão sư, mạnh lắm cũng chỉ là bát cấp mà thôi, còn đại đa số học viên đều rất yếu. Đối diện với ma thú đại quân ... làm sao mà chống lại nổi?"
Lâm Lôi gật gật đầu.
Sáu niên kỷ, niên kỷ cao nhất bất quá là lục cấp ma pháp sư. Mà ma thú phần lớn là ngũ cấp, lục cấp, thất cấp bát cấp cũng không ít. Số đông ma thú tới quần sát, đích xác là tai họa.
"Kể từ hôm đó đã không còn Ân Tư Đặc ma pháp học viện nữa rồi."
Da Lỗ cảm thán, "Ta cùng Lôi Nặc, Kiều, Kiều Trì ba năm trước đã ly khai Thần Thánh đồng minh. Ta ba năm nay chủ yếu lưu lạc giữa Áo Bố Lai Ân đế quốc và Ngọc Lan đế quốc. Còn Lôi Nặc đương nhiên là quay về gia độc của hắn, Kiều Trì cũng về Ngọc Lan đế quốc. Nghe nói Kiều Trì cũng rất khác, đã tiến nhập Ngọc Lan đế quốc quan trường."
"Tiến nhập quan trường?"
Lâm Lôi cũng không quá kinh ngạc, Kiều Trì vốn là loại người giỏi về tổ chức, hơn nữa sau lưng hắn là Hoa Sử gia tộc cường đại, thành công tịnh không phải là khó.
"Còn lão tứ?" Lâm Lôi cười hỏi.
"Lão tứ? Lão tứ sau khi quay về gia tộc của mình, bị phụ thân tống vào trong quân đội." Da Lỗ ha ha cười nói, "Lão tam, ngươi nói lão tứ tham quân, chuyện này có quái dị hay không?"
Lâm Lôi cũng muốn cười.
Lão tứ 'Lôi Nặc' là người có tính cách hoạt bát nhất trong bốn huynh đệ, cũng là người nổi loạn nhất. Nhưng hắn lại gia nhập quân đôi. Hoàn toàn có thể tưởng tượng Lôi Nặc sẽ phải chịu khổ ở trong quân đội.
"Bất quá năm ngoái ta nhìn thấy lão tứ, vừa nhìn một cái đã thấy hắn đã thay đổi. So với trước đây thì thành thục hơn không ít, cũng có dáng vể của một quân nhân. Nhưng cùng ta uống rượu, lại khôi phục nguyên hình." Da Lỗ cười mãi không thôi.
"Da Lỗ lão đại, còn ngươi? Ta cảm thấy, ngươi so với quá khứ lại càng có quý tộc khí chất hơn."
Quả thực, hôm nay Da Lỗ đứng ở đó, giống như thần bí nam tử từ trong hắc ám, loại khí chất cao quý đó có thể cảm thấy rất rõ ràng.
"Không biết." Da Lỗ cười khổ, "Ly khai Ân Tư Đặc ma pháp học viện, ta ngoại trừ việc tu luyện ma pháp ra thì còn chủ trì một vài sinh ý của gia tộc. Tự nhiên phải thường xuyên tham gia yến hội, thường như vậy, cũng học được một chút."
Lâm Lôi gật gật đầu.
Ba hảo huynh đệ của mình, đều đã bước trên con đường thuộc về chính bản thân họ.
Quan trường, quân đội, thương trường.
Con mình thì sao? Trong đầu Lâm Lôi hiện ra rất rõ ràng con đường của bản thân, "Tiến về phía trước trên con đường tu luyện, cuối cùng đạt tới cấp bậc của đám người Đại Tế Ti, Vũ Thần, Đế Lâm, đứng trên đỉnh cao của cả Ngọc Lan đế quốc!".
Cường giả mạnh nhất sẽ có quyền lực chi phối tất cả.
Một Thần cấp cường giả, vô luận là cái gì ở trước mặt họ cũng là hư vô, không có ai dám trêu vào Thần cấp cường giả, Thần cấp cường giả là người mạnh nhất.
Bất kì trở ngại nào trên con đường này, đều không thể ngăn cản được nhịp tiến của Lâm Lôi.
Không có cách nào có thể ngăn cản!
"Lão tam, ba năm trước lúc ta tới đế đô, đã gặp đệ đệ của ngươi." Da Lỗ đột nhiên nói.
"Ốc Đồn?" Lâm Lôi nhãn tình vụt sáng.
Da Lỗ gật đầu cười: Lúc ta gặp Ốc Đồn, Ốc Đồn đang lo lắng cho ngươi, hắn không biết ngươi đã ra sao. Ta nói với hắn rằng ngươi không có chuyện gì, chỉ là ra ngoài tu luyện một mình."
"Ốc Đồn nó thế nào rồi?" Lâm Lôi hỏi.
"Yên tâm, nó rất tốt." Da Lỗ kinh ngạc nói." Không tưởng được đệ đệ ngươi so với ngươi còn cường tráng hơn a, ba năm trước đã cao hơn ngươi rồi. Hiện tại có thể còn cao hơn. Cánh tay đó, cơ bắp đó, hé hé!
Lâm Lôi gật đầu cười.
Ốc Đồn có thể trưởng thành như vậy, hoàn toàn nằm trong ý liệu của mình. Bởi vì trong lịch sử gia tộc, mỗi một đại Long chiến sĩ đều cực kỳ cường tráng. Vũ khí sử dụng thí dụ như thứ nhất đại là chiến đao Đồ Lục, đệ nhị đại dùng một thanh trường thương cực nặng, đệ tam đại dùng là trọng chùy.
"Lâm Lôi, đệ đệ Ốc Đồn của ngươi vẫn còn có thể ẩn thân. Trước kia vẫn luôn luôn ẩn tàng thực lực. Bất quá sau khi biết chuyện của ngươi, đệ đệ ngươi lại không ẩn tàng nữa, từng bước hiển kì thực lực, trong khoảng thời gian so tài cấp thất niên, lại bỗng nhiên nổi tiếng, đánh bại một bát cấp cường giả." Da Lỗ kinh thán.
Lâm Lôi cười nhạt.
Bát cấp cường giả?
Ốc Đồn hiện tại là thất cấp, hắn có thể long hóa, một khi long hóa liền tiến vào cửu cấp.
"Sau khi nổi danh, tình hình của Ốc Dồn ra sao?" Lâm Lôi hỏi
"Ốc Đồn được phong làm đế quốc bá tước. Hiện tại ở Áo Bố Lai Ân đế quốc chính là một ngôi sao mới, đợi qua vài năm nữa, nói không chừng sẽ được triệu nhập vào trong Vũ Thân môn." Da Lỗ cảm thán. "Sau này hi vọng bước vào Thánh vực là rất lớn."
"Vũ Thần môn? Thanh vực?" Lâm Lôi tịnh không muốn đệ đệ của mình vào Vũ Thần môn.
Đường đường là Long huyết chiến sĩ, tiến nhập vào Thánh vực là chuyện đương nhiên.
oOo
Lâm Lôi cùng Da Lỗ nói chuyện hết cả một buổi sáng, đối với Ốc Đồn, hắn đã hoàn toàn yên tâm, mấy hảo huynh đệ của mình thời gian qua cũng có thể coi là tốt.
Ăn xong bữa trưa.
"Lão Tam. Đây là lệnh bài Đạo Sâm thương hội trưởng lão hội của ta, đại biểu thân phận trưởng lão của ngươi. Ngươi cầm lấy đi." Da Lỗ lấy ra một khối lệnh bài đen thui.
Lâm Lôi có chút ngạc nhiên: "Trưởng lão?"
Hắn lúc ở Phân Lai thành, biểu lộ ra thực lực của cửu cấp chiến sĩ. Lúc đó Lâm Lôi mới mười bảy tuổi. Lại thêm việc có ma pháp thiên phú, hơn nữa Lâm Lôi lại có thể biến thân thành Long huyết chiến sĩ.
Đạo Sâm thương hội nội bộ trưởng lão hội cho rằng, Lâm Lôi trở thành Thánh vực cường giả là truyện không sớm thì muộn.
Đã như vậy, để Lâm Lôi trở thành Trưởng lão của Đạo Sâm thương hội, đó tuyệt đối là một loại đầu tư có giá trị nhất.
"Ngươi cầm lấy đi, xem như là nể mặt huynh đệ." Da Lỗ cười.
Lâm Lôi nhìn Da Lỗ, hắn hiểu rằng nếu nhận lệnh bài này, sau này Đạo Sâm thương hội gặp chuyện khó thì mình phải giúp đỡ. Cái này đại biểu cho quyền lực và cũng đại biểu cho trách nhiệm.
"Được, ta nhận." Lâm Lôi cười rồi thu lấy, cho dù không có lệnh bài này, nếu như Đạo Sâm thương hội thực sự có chuyện khó xử, vì hảo huynh đệ Da Lỗ của mình, hắn cũng sẽ không thúc thủ bàng quang.
"Đa tạ."
Cảm tình giữa hai huynh đệ tốt như vậy, rất nhiều chuyện không cần phải nói cũng hiểu.
"Lão tam, ta cảm thấy so với ba năm trước khí thế của ngươi đã thu liễm hơn rất nhiều, hơn ba năm qua, thực lực hiện tại của ngươi đạt tới cỡ nào rồi?" Da Lỗ hạ giọng tò mò hỏi.
Lâm Lôi cũng không che giấu: "Dưới Thánh vực có lẽ không có địch thủ."
Da Lỗ có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lôi.
"Được rồi, ta về trước đây. Hai ngày nữa lại tới gặp ngươi." Lâm Lôi cười nói.
Bắc Hải hành tỉnh, tại một tòa thành nhỏ phổ thông.
Trong đình viện u tĩnh.
"Thi Đặc Lặc đại nhân." Một chiến sĩ cường tráng trầm giọng gọi bên ngoài cửa gian phòng, "Phải xuất phát rồi."
Phút chốc, cửa phòng phát ra một tiếng kẽo kẹt rồi hé mở, Thi Đặc Lặc mục quang lãnh lệ như đao lướt nhìn hắn: "Xuất phát thôi."
"Dạ." Nam tử này ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Khi Thi Đặc Lặc bước ra cửa lớn đình viện, tất cả mọi người trong đình viện mới dám thở ra một hơi. Thánh vực đỉnh phong cường giả cho dù là một đạo mục quan, cũng khiến người ta phải khiếp sợ.
"Nhanh." Nam tử đó lập tức thúc giục nói.
Những người khác áp tải năm tráng hán cao to lục tục kéo ra ngoài, năm tráng hán này đều cao hai mét, cơ nhục toàn tân cường hãi đến khiếp người. Chỉ là năm huynh đệ lại bị một lọai dây thừng màu vàng sẫm xiết chặt, cho dù bọn họ rất khỏe mạnh cũng không thể thoát ra được.
Miệng bọn họ cũng bị bịt kín.
"Ô ô, ô ô."
Năm huynh đệ đó phẫn nộ phát ra tiếng.
"Muốn chết a." Một hắc y nam tử áp giải quất mạnh một roi lên mình một người trong năm huynh đệ, lại chỉ thấy lưu lại một đạo bạch ấn, "Mẹ nó, thân thể này rắn như đá vậy."
oOo
Trong khi đám người Thi Lặc Đặc qua lại giữa một tòa thành trì của Bắc Hải hành tỉnh, Lâm Lôi đem Lệ Bối Tạp tỷ muội gửi nhờ một người của Đạo Sâm thương hội ở Ba Tư Nhĩ tỉnh thành, còn hắn, Tái Tư Lặc và Bối Bối, Hắc Lỗ tiến thẳng về Khoa Đức quận thành.
"Trong đội ngũ áp giải thứ nhất này chỉ có hai cửu cấp cường giả, độ khó không cao." Trong lộ trình, Tái Tư Lặc ngồi trên vai Hắc Lỗ cười nói, "Thực không biết người mà đội ngũ này áp giải là ai."
"Tái Tư Lặc, tin tức Bội Lí chết, có thể bị tổng phụ trách của Áo Bố Lai Ân đế quốc biết không?" Lâm Lôi đột nhiên cất giọng hỏi.
"Có thể đã biết rồi, "Tái Tư Lặc nói. "Bất quá, bọn chúng có lẽ nghĩ không ra là ta biết 'Linh Hồn Sưu Tác'."