Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 252: Cuối cùng vẫn không thể nào có được




Tiểu Ngân sững sờ để cho Tiểu Nghiệt Long tùy ý kéo đi, đi về phía vách đá dựng đứng bên cạnh, vách đá dựng đứng bóng loáng như gương, chỉ là do hàng năm bị đám yếm khí ăn mòn, nên đã bị biến thành màu đen như mực.
Có điều, trận pháp được vẽ trên thạch bích vẫn chuyển động như bình thường. Những đường nét trên trận pháp này vô cùng đơn giản, lúc mới đầu khi Tiểu Ngân vừa tới nơi này, hắn cũng đã từng thử vẽ lại trận đồ này, nhưng mà hắn chưa vẽ nổi một phần mười thì cũng không thể vẽ tiếp được nữa. Bởi vậy có thể thấy được, trận pháp này tuyệt đối không phải thứ đơn giản.
Chính vì có sự giam cầm của trận pháp này, cộng thêm sự tồn tại của yếm khí, cho nên mới có thể trấn trụ được Yếm Long Hạp.
Tiểu Nghiệt Long cũng nhìn thấy trận pháp này, nhưng khác với Tiểu Ngân, trên mặt nó hoàn toàn là sự vui mừng.
Tiểu Ngân không nhận ra trận pháp này, nhưng mà nó biết. Là con Nghiệt Long duy nhất trên đời, lại có truyền thừa của chủng tộc, loại trận pháp chính là để dành cho Nghiệt Long tu luyện mà.
Nhớ lại ký ức truyền thừa, Tiểu Nghiệt Long đột nhiên tỉnh ngộ, thảo nào mà sao nó lại cảm thấy đám yếm khí kia rất là quen thuộc, thì ra là chúng có hơi thở giống hệt như trong cơ thể mình.
“Sao vậy?” Cảm thấy Tiểu Nghiệt Long nhìn thạch bích đến ngẩn người, Tiểu Ngân hỏi một câu.
“Ngươi chờ một chút, ừm, ta phải tu luyện một lúc.” Mặc dù vừa sinh ra nó đã có tu vi cao đến dọa người, nhưng trong một năm gần đây, Tiểu Nghiệt Long cảm thấy tu vi của mình tiến triển vô cùng chậm chạp. Dĩ nhiên, đây là khi so sánh, nó so sánh với tiểu bằng hữu Mặc Tích, thì dĩ nhiên là phải chịu thiệt thòi rồi.
Đồng thời Tiểu Nghiệt Long cũng phát hiện ra, những thứ tiên linh khí kia mặc dù nó có thể hấp thu, nhưng muốn chuyển thành linh khí của mình thì lãng phí rất nhiều thời gian, đâu giống như ở đây, lão tổ tông lại để lại cho nó nhiều yếm khí để tu luyện như vậy.
Tiểu Ngân đã phải ở lại đây bao nhiêu năm, cũng không vội vã nhất thời, huống chi hiện giờ còn có Tiểu Nghiệt Long ở bên cạnh, hắn không cần phải lo lắng đến đám yếm khí, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ hắn có thể xử lý một chút cấm chế trên người trước khi rời đi.
Cấm chế trong cơ thể Tiểu Ngân mặc dù lợi hại, nhưng chỉ cần hắn không bị giam hãm, thì cũng rất dễ dàng trừ bỏ. Nhanh chóng xử lý xong vấn đề của bản thân, Tiểu Ngân phát hiện ra tu vi của mình lại tăng lên không ít, xem thời gian này tuy bị đám yếm khí ăn mòn, nhưng vẫn tiến triển hơn không ít.
Nghĩ đến đám yếm khí, Tiểu Ngân không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nghiệt Long cách đó hơn trăm mét, nó vẫn chưa thể hóa hình, nó đang đứng trên đống xương rồng trắng cao hơn ba thước, vô số yếm khí từ bốn phương tám hướng bay về bên đó, tạo thành một cột nước xoáy khổng lồ trên đỉnh đầu Tiểu Nghiệt Long.
Yếm Long Hạp này rộng lớn đến cỡ nào thì Tiểu Ngân cũng không thể nào biết được, bởi vì thần thức không thể nào dùng được ở chỗ này, hắn chỉ biết chỗ này tuyệt đối không nhỏ chút nào, mà đám yếm khí được chất chứa không biết bao nhiêu năm kia tuyệt đối sẽ không ít.
Cứ hấp thu như vậy, sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma chứ? Tiểu Ngân nhìn chằm chằm vào thân thể Tiểu Nghiệt Long đang từ từ trở nên to lớn hơn, trên trán toát ra một tia mồ hôi lạnh.
Hắn vẫn cảm thấy mình cũng được coi là thiên phú trác tuyệt rồi, hiện giờ lại thấy một kẻ còn yêu nghiệt hơn, nếu như ai cũng tu luyện dễ dàng như nó, thì ai còn muốn tốn ngàn năm vạn năm liều chết tu luyện a.
Hai người mới ở lại dưới vách núi này chừng hơn mười ngày, tu vi của Tiểu Nghiệt Long đã đột phá đến cảnh giới Tiên Tôn, gần như có thể tiến cấp Thiên Tướng.
Mà đám yếm khí đen đặc dưới vách núi cũng dần nhạt đi, hiện giờ Tiểu Ngân ngẩng đầu lên, đã có thể nhìn rõ trận pháp chụp xuống cách đỉnh đầu cả ngàn thước.
May là, Tiểu Nghiệt Long cuối cùng cũng không có đột phá Thiên Tướng, Tiên Tôn dù chỉ kém Thiên Tướng một cảnh giới, nhưng trong chuyện này không chỉ bao gồm linh khí tích lũy được, còn cần trải nghiệm, dù sao Tiểu Nghiệt Long vẫn còn rất nhỏ tuổi, trải nghiệm của nó còn thiếu rất nhiều, cho nên dù hấp thụ sạch sẽ tất cả đám yếm khí dưới vách núi, nó cũng không thể đột phá được.
Tiểu Nghiệt Long cũng nhận ra vấn đề của mình, giũ thân thể đã dài đến trăm thước, từ trong đám mây đen biến thành một đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối của Tiểu Ngân, trong mái tóc màu đen sẫm còn mọc lên một cặp sừng dài gần một tấc.
Tiểu Nghiệt Long nhìn cánh tay bắp chân mập mạp non nớt của mình, bất mãn bĩu môi, “Không trắng như Mặc Mặc.”
“Mặc Mặc ngươi nói đến là ai vậy?” Tiểu Ngân đã nhiều lần nghe thấy nó nhắc đến Mặc Mặc, không nhịn được có chút ngạc nhiên hỏi.
“Mặc Mặc chính là Mặc Mặc a.” Trên mặt Tiểu Nghiệt Long tỏ vẻ ngươi thật là ngu ngốc, khiến cho khóe miệng Tiểu Ngân hơi co quắp một chút.
“Mặc Mặc tên là gì?” Biết Tiểu Nghiệt Long này mới có một tuổi, Tiểu Ngân cũng không có tính bắt nạt trẻ con, chỉ có thể nhẫn nại hỏi.
“Ừm. . . . . . tên là gì?” Đôi mắt tròn xoe đen láy của Tiểu Nghiệt Long nhấp nháy một hồi, sau đó tỏ vẻ ủy khuất, “Ta. . . . . . . . .”
Tiểu Ngân hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, chờ một đạo lôi đánh cho mình bất tỉnh.
“Lát nữa hỏi cha Mặc Mặc là biết thôi, chúng ta đi lên trước đã.” Đã nhận ra được vẻ mặt đả kích của Tiểu Ngân, Tiểu Nghiệt Long nhấc chân lên, vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp ra túm lấy áo hắn.
“Được, ngươi có cách phá vỡ trận pháp kia sao?” Đi lên cũng không có vấn đề gì, chỉ là, đến giờ Tiểu Ngân vẫn chưa nghiên cứu ra bất kỳ đầu mối nào về trận pháp kia, mạnh mẽ xông lên thật sự không phải là hành động không ngoan.
“Sao lại phải phá vỡ.” Tiểu Nghiệt Long lại khinh bỉ Tiểu Ngân thêm một lần nữa, cánh tay nhỏ bé vung lên, trận pháp kia bị nó bắt hạ xuống, hóa thành một chiếc đĩa bạc nhỏ đặt vào trong lòng bàn tay của nó, mà những đường nét trên vách núi kia giống như bị tẩy sạch, nhanh chóng biến mất không còn chút dấu vết. “Mau dẫn ta lên, mệt chết ta.” Ngáp một cái, Tiểu Nghiệt Long rất tự nhiên nhảy lên trên vai Tiểu Ngân, cưỡi trên cổ hắn.
Được rồi, nể mặt nó là ân nhân cứu mạng của mình, hôm nay tha cho nó một mạng. Trên trán Tiểu Ngân nổi lên gân xanh, hắn chỉ sợ mình không nhịn được mà làm ra chuyện lấy oán trả ơn.
Tiểu Ngân nhìn thấy Mặc Dạ ở trên vách núi thì cũng không quá ngạc nhiên, suy nghĩ một chút thì đây cũng là chuyện hợp lý, dù sao thì người có năng lực chạy đến Hắc Long tộc cứu hắn, trừ Mặc Dạ ra cũng không còn ai khác.
“Cha Mặc Mặc, ta lợi hại không?”
“Con rồng sợ độ cao?” Mặc Dạ không vì đối tượng là một tiểu động vật mới được một tuổi mà tỏ vẻ hòa nhã, hắn không hề có chút phong phạm trưởng bối nào, vừa mở miệng đã trực tiếp chọc vào chỗ đau của Tiểu Nghiệt Long. (TNN: ừ a chỉ dám mỉa bé Long sợ độ cao thôi =)) thử mỉa bà Hoan xem có bị dính vài cột sét k =))))))
“Ngươi bắt nạt ta. . . . . . . Ta, ta không chơi với ngươi nữa!”
Mặc Dạ nhún nhún vai, nhìn về phía Tiểu Ngân. “Đi thôi”. Mặc Dạ xoay người rời đi, Tiểu Ngân vội vàng đuổi theo. Vốn hai vị mỹ nam áo trắng đi cùng một chỗ thoạt nhìn rất bổ mắt, chỉ là trên đầu một người còn vác thêm một đứa trẻ con, nhìn qua có chút kỳ lạ.
Chúng long của Hắc Long tộc từ xa xa đã nhìn thấy Mặc Dạ lại bắt đầu phát run cả người, càng đừng nói phía sau còn có Tiểu Ngân đã đạt tới cảnh giới Thần Tướng.
Chỉ có Long Ẩn đứng chỗ phân cách giữa hai tộc, nhìn thấy Tiểu Nghiệt Long xuất hiện phía sau Mặc Dạ và Tiểu Ngân xong, Long Ẩn cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, phán đoán của hắn không sai. Hắc Long tộc dù sao cũng là phản bội Long tộc mà ra, rất nhiều bí mật chỉ có lãnh đạo Long tộc chính thống mới biết rõ.
Long tộc vốn có “Nghiệt Long Thư”, trên đó viết, Yếm Long Hạp kia vốn được tạo thành cho một con Nghiệt Long vị thành niên. Long Ẩn đánh cuộc một lần, thu hoạch toàn thắng lớn.
Tuy nói người đi xuống lần này không phải là hắn, nhưng ba vị trước mắt này đều nhận ân tình của hắn.
Nhìn Tiểu Nghiệt Long xem, lúc đi xuống mới có tu vi bát trọng thiên, khi đi lên đã có tu vi Tiên Tôn, nếu như nói nó không nhận được chỗ tốt nào ở dưới đó, ai sẽ tin được đây. Dĩ nhiên, nhân tình này thì Tiểu Ngân và Mặc Dạ đều nhận, về phần Tiểu Nghiệt Long, nói chuyện nhân tình với một con rồng mới một tuổi, đây đúng là một chủ đề thâm ảo.
“Quỷ Tiên đại nhân, ta nghe nói đệ nhất Thần Tướng gần đây thường lui tới vùng lân cận biển Vô Nhai, hình như hắn ở cùng một chỗ với quý công tử nhà ngài.” Nếu như lựa chọn Nghiệt Long, như vậy Long Ẩn tất nhiên sẽ chọn đứng về phía Mặc Dạ rồi. Chuyện liên quan đến đại chiến của lục đạo, một vài phương thế lực đều không thể bảo toàn bản thân mình, hắn là người thông minh, từ trước đến giờ vẫn luôn biết nên làm như thế nào là tốt nhất đối với mình. Nếu đã lựa chọn Mặc Dạ, hắn tất nhiên sẽ dốc hết sức làm việc cho Mặc Dạ.
“Minh Hỏa đâu?” Mặc Dạ hiện giờ cũng không lo lắng cho tên tiểu tử nhà mình, sau khi tiểu tử kia vừa mới ra đời, Mặc Dạ đã dò xét bốn Phật tự trong cơ thể nó, hắn phát hiện, nếu như Mặc Tích không chủ động sử dụng Phật tự thì bất luận kẻ nào cũng không thể làm gì được nó. Đệ nhất Thần Tướng muốn đối phó với con của hắn, sợ rằng đã phải chịu tổn thất không nhỏ.
Trên thực tế, hiện giờ đệ nhất Thần Tướng đã hơi được lãnh giáo uy lực của tiểu ma vương Mặc gia.
“Minh Hỏa cũng không trở lại cung điện của hắn, có điều cũng có chút tin tức nho nhỏ nói rằng, có người nhìn thấy hắn đi vào trong núi Vạn Tang. Ta nghi ngờ, lệnh phu nhân hẳn là đã bị dẫn đến đó.” Long Ẩn vừa nói, vừa lén nhìn vẻ mặt Mặc Dạ.
Hắn phát hiện mỗi lần hắn nhắc tới cái tên Minh Hỏa, trong mắt Mặc Dạ đều lóe lên sát cơ nồng đậm, hơn nữa Minh Hỏa đoạt lão bà của Mặc Dạ, không cần đoán cũng biết, hai người này nhất định là tình địch.
Lúc này, Long Ẩn không khỏi sinh ra chút hứng thú với Tề Hoan, dù thế nào hắn cũng không nhìn ra được, Tề Hoan rốt cuộc lấy mị lực lớn như vậy từ đâu ra, có thể làm cho hai lão đại của hai giới ra tay tranh giành.
Vấn đề này thật ra Tề Hoan cũng đã nghĩ đến, chính nàng cũng không rõ nữa, khi đó không biết rốt cuộc là con mắt nào của Mặc Dạ bị mờ, sao lại có thể coi trọng nàng được đây.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hai bọn họ chính xác là con cóc ăn thịt thiên nga, không cần nghi ngờ, nàng chính là con cóc đó đây.
“Tiểu Hoan, không thích nơi này sao? Hay là chê nơi này quá nóng?” Trong rừng trúc Xích Hỏa, Tề Hoan bĩu môi gục trên khối Hàn Ngọc Tủy được làm thành giường, cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.
Tề Hoan nhấc mí mắt lên, cũng không thèm nhìn Minh Hỏa lấy một cái. Minh Hỏa rất giữ quy củ, biết mình không thích bị hắn chạm vào, hắn sẽ không chạm vào mình. Trừ chuyện lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng mỗi ngày, hắn cái gì cũng không làm.
Rất lâu sau, Tề Hoan cũng không nhịn được cảm thấy, mình hình như rất hay bắt nạt hắn. Có điều, nhớ đến một vài chuyện hắn đã làm, nàng lại không nhịn được sinh lòng oán hận. Được rồi, nàng thừa nhận mình là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.
“Quá yên tĩnh.” Đợi một hồi lâu cũng không thấy Minh Hỏa rời đi, Tề Hoan bất đắc dĩ mở miệng.
Minh Hỏa nhìn Tề Hoan không chút hình tượng gục trên giường, ngồi xuống bên cạnh, “Ta không muốn có người tới quấy rầy. Khi đó nhìn thấy nàng hồn phi phách tán, những năm qua, ta luôn nghĩ, nếu như một ngày nào đó nàng có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, sống cùng với ta, cho dù ta chỉ có một ngày để sống, ta cũng nguyện ý.”
Lời Minh Hỏa nói làm cho Tề Hoan không có cách nào trả lời được, cho nên nàng cũng chỉ có thể trầm mặc. Minh Hỏa thật ra cũng không mong Tề Hoan trả lời, hắn chỉ lặng yên nhìn nàng một lát, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, sau đó đứng dậy rời đi.
Không phải là của mình, cuối cùng vẫn không thể nào có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.