Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 22: Bảo hộ bên người




“Linh Vân Tử, lời này không buồn cười chút nào.” Sắc mặt Thanh Tiêu trở nên khó coi, nếu quả thật như lời Linh Vân Tử nói, chuyện lúc trước hắn làm hết thảy một chút tác dụng cũng không có, nếu Tề Hoan kia trả đũa, sự tình tuyệt đối không dễ dàng giải quyết như vậy.
Hơn nữa theo hiểu biết của Thanh Tiêu về Tề Hoan, thì nữ nhân kia tuyệt đối là người bỏ đá xuống giếng, về điểm này không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Thanh Tiêu rất là chuẩn.
“Ta chưa bao giờ nói giỡn, sư thúc là đệ tử duy nhất của tổ sư bá Hư Không Tử, nếu không tin ngươi có thể tự mình đi tìm tổ sư bá chứng thực một chút.” Linh Vân Tử khẽ nói, hắn ngược lại ước gì Thanh Tiêu tự mình đi hỏi, để cho y lãnh hội thật tốt thủ đoạn của Hư Không Tử, đoán chừng khi đó Thanh Tiêu sẽ không còn cảm thấy những chuyện Tề Hoan đã làm là quá đáng.
Hai thầy trò này căn bản không có ai là đèn cạn dầu, năm đó cục diện rối rắm của tổ sư bá đều là do sư huynh đệ người giải quyết, tại sao cục diện rối rắm của Tề Hoan hôm nay lại muốn sư điệt hắn tới thu thập, sống nhiều tuổi như vậy rồi còn phải làm vú em cho sư thúc, có điều gì xui xẻo hơn nữa hay không!
Còn có vừa rồi, Thục Sơn phái người tới hỏi thăm xem có phát hiện nhân vật khả nghi qua lại hay không, Linh Vân Tử cẩn thận hỏi mới biết được, cư nhiên là cá chép Long Lân của Thục Sơn bị bắt, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể khẳng định là có quan hệ với Tề Hoan.
Nói cho cùng cũng đều do sư tổ mình sai, trước khi đi Thục Sơn Tề Hoan có hỏi sư tổ xem Thục Sơn có dị thú quý hiếm gì ăn ngon không, kết quả lão nhân gia lại nói cho Tề Hoan biết cá chép Long Lân chất thịt ngon dị thường, còn bảo Tề Hoan trở về thuận tiện mang hai con cho ông thử. Vật kia nuôi đến vạn năm thế nhưng có thể hóa rồng đó, trưởng lão Thục Sơn cung phụng mấy con cá kia như tổ tiên, kết quả hai người này ngược lại, đều đem chủ ý đánh hết trên người chúng nó luôn.
Thượng bất chính, hạ tất loạn, Linh Vân Tử cuối cùng tổng kết một câu, có điều hắn dường như đã quên mất, Hư Dương Tử chính là sư tổ của mình.
“Hi vọng ngươi nói là thật, ta sẽ tự mình hướng Hư Không Tử tiền bối thỉnh giáo.” Thanh Tiêu xanh mặt xoay người rời đi, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Linh Vân Tử nếu dám ở trước mặt nhiều người nói như vậy, chắc chắn sẽ không phải giả rồi, hắn nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là ình một bậc thang đi xuống mà thôi, chẳng lẽ còn thật muốn bảo hắn nhận lỗi.
“Không tiễn.”
“Như vậy là xong rồi à!” Tề Hoan thấy Thanh Tiêu dần dần đi xa, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nàng vẫn đang chờ xem cuộc vui đây này.
Thanh Tiêu đi rồi, Linh Vân Tử quay lại nhìn Tề Hoan, “Sư thúc, chúng ta phải hảo hảo nói chuyện.” Hắn cũng không muốn để thanh danh phái Thanh Vân hủy hết trong tay mình, vì để ngừa vạn nhất, phải cùng Tề Hoan ước pháp tam chương (quy ước một vài điều).
“Thứ nhất, không được tùy tiện trêu chọc người của môn phái khác!” Điểm này rất quan trọng.
“À
nếu người khác tới bắt nạt ta thì làm sao bây giờ?” Tề Hoan lộ ra thần sắc đáng thương, ngươi xem ta yếu như vậy, bình thường đều là người khác tới gây sự với ta a, ta tính tình thật là tốt, chưa bao giờ khi dễ người, chỉ là sau lưng ‘chơi’ người mà thôi. . . . . .
“Chịu đựng.” Hắn tuyệt đối không tin nếu Tề Hoan không chủ động đi khiêu khích, thì sẽ có người ngu xuẩn tự động dâng tới cửa, đặc biệt là sau khi thân phận của nàng bị phơi bày.
“Được rồi được rồi, cái này coi như cho qua.”
“Thứ hai, trước khi đại hội thí luyện chấm dứt, ngài phải thời thời khắc khắc đứng ở bên cạnh ta!” Linh Vân Tử thật sự lo lắng, mấy ngày nữa đám linh thú chưởng môn Thục Sơn nuôi sẽ có kết cục giống với linh thú của sư huynh hắn, không gãy chân thì là thiếu đuôi mất.
Tề Hoan chớp mắt mấy cái, “Nam nữ thụ thụ bất thân đấy.”
“Ngủ không cần cùng chung một chỗ!!!” Linh Vân Tử cuối cùng từ ‘Đầu Gỗ phiền phức khó chịu’ biến thành ‘Rồng phun lửa’ luôn rồi, tu dưỡng trăm năm của hắn a, bị Tề Hoan hủy diệt trong nháy mắt rồi.
“Ah ~ thật đáng tiếc ~” Tề Hoan thở dài, không phải tùy thời đều có cơ hội cùng giường chung gối với trai đẹp đâu.
Linh Vân Tử âm thầm gào thét một hồi, mấy người vốn là còn đứng chung quanh muốn xem náo nhiệt lập tức biến mất không còn một mống, sợ bị giận chó đánh mèo.
“Đừng nóng giận nha, ngươi xem ta còn đem theo cá nướng về cho ngươi đây này.” Tề Hoan xách ra một con cá chép Long Lân vẫn còn nóng, lắc lư lắc lư trước mặt Linh Vân Tử.
“Ta không ăn!” Ý chí rất kiên định.
“Thật sự?” Hai mắt sáng ngời.
“Cái này. . . . . . Vẫn là không ăn đi. . . . . .” Do dự, thực rối rắm a
~
“Vậy ta ăn nha?”
“Thôi bỏ đi, đệ tử hảo tâm ăn dùm người vậy.” Rốt cục quyết định, cá chép trong tay Tề Hoan biến mất.
Kỳ thật theo Tề Hoan phân tích, toàn bộ các đệ tử phái Thanh Vân tính cách đều là trong ngoài không đồng nhất, như Hư Không Tử sư phụ nàng một bụng phúc hắc, như Linh Vân Tử khó chịu nhưng cợt nhả.
“Thanh Tiêu kia có thể dễ dàng bị dọa sợ mà đi như vậy sao?” Hai người vừa đi về phía phòng khách bên kia, vừa nói chuyện phiếm.
“Đương nhiên sẽ không, Thanh Tiêu thủ đoạn độc ác, không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho người như vậy, bất quá hắn tuyệt đối không dám quang minh chính đại đối phó với người đâu.” Linh Vân Tử và Linh Phong Tử giao thủ cùng Thanh Tiêu nhiều năm như vậy, đối với tính cách của hắn cũng nắm rõ mồn một.
Năm đó Thanh Tiêu trong phái Côn Luân tuyệt đối không phải đệ tử xuất sắc nhất, nhưng hắn vẫn có thể thay thế sư huynh mình làm chưởng môn Côn Luân, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng sư huynh thiên tài của hắn chết trong tay Ma Môn, chỉ có Linh Vân Tử chính mắt thấy hết thảy mới biết được, là Thanh Tiêu lừa sư huynh hắn đến nơi Ma Môn đóng quân.
Thanh Tiêu đáng sợ không phải ở tu vi của hắn, mà là lòng của hắn đủ ngoan độc, vì chức chưởng môn Côn Luân, hắn có thể hại chết sư huynh, người từ nhỏ cùng mình lớn lên, xem hắn như đệ đệ ruột, người như vậy tốt nhất không nên đắc tội, nếu như đắc tội, liền tuyệt đối không thể buông tha.
“Vậy ta đây không phải càng nguy hiểm rồi sao? Nếu hắn vụng trộm đem ta làm thịt, ngay cả sư phụ lão nhân gia ông ấy cũng không biết a!” Nàng còn chưa có gả cho người ta đâu, làm sao cũng không thể cứ như vậy đi gặp Phật tổ lão nhân gia được.
“Thật ra cũng không khoa trương như vậy, ít nhất sắp tới hắn sẽ không dám động thủ, nếu như người xảy ra chuyện, người đầu tiền khả nghi nhất chính là hắn. Tính tình tổ sư bá người cũng không phải không biết, lão nhân gia ông ấy thế nhưng chưa bao giờ cần chứng cớ đâu đấy.” Linh Vân Tử ngược lại không hề khẩn trương như Tề Hoan, Thanh Tiêu tuyệt đối so với Tề Hoan còn sợ chết hơn.
“Đúng rồi, nghe nói người gần đây cùng Đông Nguyên qua lại rất thân thiết?” Vừa đi vài bước, Linh Vân Tử đột nhiên mở miệng hỏi.
“À, làm sao vậy?” Thấy Linh Vân Tử thần sắc do dự, Tề Hoan không khỏi tò mò hỏi.
“Vẫn nên cách hắn xa một chút mới tốt.” Nguyên nhân Linh Vân Tử cũng không nói, bất quá rất hiển nhiên, hắn không muốn Tề Hoan cùng Đông Nguyên tiếp xúc quá mức thân mật. Có lẽ Tề Hoan không phát hiện, nhưng Linh Vân Tử ngược lại nhìn ra một vài điểm, ánh mắt Tề Hoan nhìn Đông Nguyên cùng đối với người ngoài bất đồng, nếu như đối tượng là người khác, Linh Vân Tử có lẽ cũng mở một mắt nhắm một mắt rồi, thế nhưng là Đông Nguyên, thì tuyệt đối không được.
Thân phận Đông Nguyên không đơn giản như người ta tưởng tượng, hắn không hy vọng sư thúc không tim không phổi này đến lúc đó bị tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.