Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 165: Nói, Ta Là Ai!




Mười ba vạn năm trước thần tướng Thiên Phạt thành lập nên Lôi Cung, trông coi lôi phạt của thiên địa, nằm ở bên cạnh Lôi Thần tháp. Thường ngày, bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần Lôi Thần tháp, nhưng hôm nay bên cạnh Lôi Thần tháp lại có thêm hai người.
“Ngươi khẳng định ngươi không nhầm?” Một người mặc đạo bào màu đen, đầu trọc giả làm hòa thượng, trong tay cầm một chiếc la bàn màu bạc mười hai tầng, không biết định đo cái gì.
“Không thể nhầm được, Cửu U Tà Lôi kia mặc dù ta không thể khống chế, nhưng nguyên lực của nó ta biết rất rõ.” Thiên Phạt một thân chiến giáp thông thiên màu vàng đứng phía sau gã hòa thượng kia, đôi mắt màu vàng híp lại lóe ra tia sáng, cánh môi có độ dày vừa phải mím thật chặt, mày nhíu lại.
Từ khi Lôi Thần tháp nằm dưới sự khống chế của hắn, Cửu U Tà Lôi không bao giờ vô duyên vô cớ chạy đến Nhân Gian, chuyện này nếu để người khác biết được thì những ngày tiếp theo của hắn tuyệt đối không dễ sống.
Hơn nữa, nhớ đến mười ba vạn năm trước, khi hai mươi bốn gã Tiên, Ma, Yêu còn sống thoát ra khỏi lục đạo thiên bi, người nắm quyền Tiên giới – Định Minh nói đến vấn đề Lôi Thần tháp, thì tất cả số Tiên Tôn còn sót lại đều mang dáng vẻ kinh sợ, ai cũng không chịu đứng ra chưởng quản tháp Lôi Thần.
Thiên Phạt không phải không biết nơi này có bí mật, nhưng mấu chốt là miệng đám Tiên Tôn kia quá chặt, ai cũng không chịu nhiều lời. Thiên Phạt chỉ biết Lôi Thần tháp này là do một nữ tiên lưu lại, mà nàng kia sống chết không rõ.
Ai trông coi Lôi Thần tháp, kẻ ấy tuyệt đối sẽ có địa vị ở Tiên giới, nhưng đồ tốt như vậy lại không phải thuộc về mình, có lẽ một ngày nào đó chủ nhân của nó sẽ xuất hiện. Nghĩ tới đây, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Những năm này, không phải là hắn chưa từng cố gắng đi tìm vị chủ nhân tiền nhiệm của Lôi Thần tháp, nhưng đáng tiếc lục đạo bây giờ đã không còn là thiên hạ của Tiên nhân, bất kể là Ma giới hay Minh giới, hắn đều không có bản lĩnh xông vào.
“Ngươi có thể tìm được kẻ độ kiếp kia không?” Gã hòa thượng nhìn chiếc la bàn không ngừng chấn động trong tay, đành đưa tay phải ra nhẹ nhàng chạm vào, rốt cục nó cũng ngừng run rẩy.
“Nếu ta có thể tìm được thì còn tìm ngươi làm cái gì! Sau khi Cửu U Tà Lôi hạ giới, lực lôi điện ta nắm trong tay bắt đầu yếu đi, hôm nay ở Nhân Gian vừa vặn lại có một con hổ yêu độ kiếp. . . . . . . Không đúng, chính là thời điểm con hổ yêu kia độ kiếp, lực lôi điện trong tay ta mới yếu đi!” Tinh quang trong mắt Thiên Phạt chợt lóe, đôi mắt màu vàng trên trán đột nhiên hoàn toàn mở ra, một đạo kim quang như bắn về phía gã hòa thượng kia.
“Ngươi mưu sát ta à!” Gã hòa thượng vội vàng đem la bàn che ở trước ngực, kim quang gặp phải la bàn liền dần dần tản ra, dung nhập vào hư không.
“Ngại quá, có chút kích động.” Thiên Phạt xấu hổ cười, ánh mắt nhìn về phía la bàn có thêm mấy phần nóng bỏng. Hiện tại trong bốn Thần Tướng ở Tiên giới, chỉ có hắn là không có thần khí.
Thiên Đạo La, chính là chiếc la bàn trong tay gã hòa thượng này, nó có khả năng nhìn thấy quá khứ, đồng thời cũng là một thần phí phòng ngự nổi tiếng. . . . . . . . Nhớ tới Thông Thiên Đỉnh vốn phải thuộc về mình kia, Thiên Phạt liền không khống chế được sát khí trên người.
Minh Vương! Khi thần khí xuất thế, cường giả lục đạo tề tựu, có thể nói đệ nhất thần khí Thông Thiên Đỉnh rõ ràng đã rơi xuống tay hắn, nhưng lại bị Minh Vương đoạt đi.
Thực lực của Minh vương vốn kém hắn không ít, Hư Thế Nhãn của hắn vốn đặc biệt có thể đối kháng với những thứ thuộc U Minh, không ngờ sau khi mở Hư Thế Nhãn ra, liền nhìn thấy một con Quỷ Tiên tướng mạo mơ hồ không rõ ràng đứng phía sau Minh Vương.
Hắn không phải chưa từng nhìn thấy Quỷ Tiền, thời kỳ viễn cổ mặc dù Quỷ Tiên khá thưa thớt, nhưng cũng không phải là kẻ mạnh nhất.
Nhưng Quỷ Tiên này thì khác, bởi vì hắn có thân thể. Nhược điểm lớn nhất của Quỷ Tiên là hư vô, một khi mất đi oán khí, bọn chúng sẽ bị suy yếu rất nhanh. Nhưng Quỷ Tiên có thân thể thì trên căn bản giống như Tiên nhân, không có bất kỳ nhược điểm gì, lúc trước tứ đại thần tướng của Tiên giới đã tìm khắp chốn nhưng vẫn không nhìn ra được nhược điểm của Quỷ Tiên.
Cũng bởi vì sau lưng Minh Vương có Quỷ Tiên, nên hiện tại U Minh giới lại sánh vai cùng Tiên Ma giới, không ai có thể rung chuyển được địa vị của Minh Vương.
Lục đạo thiên bi phóng ra sáu U Minh hồn, kẻ nào cũng thèm thuồng vương vị Minh vương, kết quả thì sao, sáu người xông vào Minh phủ cuối cùng ngay cả cặn bã cũng không còn, đều biến mất trong thiên địa.
“Đi thôi, chúng ta đi xem con hổ yêu kia một chút, có lẽ sẽ tìm được một chút manh mối.” Gã hòa thượng phất tay thu hồi Thiên Đạo La vào tay áo rộng thùng thình, cười nói.
“Cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Trong hư không, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm hai người, Hắc Chiến cùng Tề Hoan đang độ kiếp nhưng lại chênh lệch rất nhiều. Hắc Chiến hưng phấn đến mất đi sự cẩn trọng thường ngày. Còn Tề Hoan thì tương đối thảm, sau khi Cửu U Tà Lôi tôi luyện nguyên thần, liền bắt đầu cải tạo thân thể cho nàng.
Lôi điện màu xám tro ngưng tụ trong cơ thể Tề Hoan, không đợi nàng kịp phản ứng, một sức hút mãnh liệt trực tiếp kéo nguyên thần của nàng về cơ thể. Sau đó, Tề Hoan nghe thấy tiếng bùm bùm phát ra từ trong thân thể mình.
Thân thể phát ra tiếng vang, chuyện này thật sự quỷ dị, đã vượt qua phạm vi thừa nhận trong lòng Tề Hoan, nàng liều mạng muốn thoát khỏi thân thể quái đản này, nhưng nàng căn bản không thể khống chế được nguyên thần của mình.
Tề Hoan chỉ có thể cảm giác được mỗi lần loại âm thanh xương cốt đứt gãy này vang lên, thì thân thể và nguyên thần của nàng lại dung hợp thêm mấy phần, cuối cùng, một tiếng vang thật giòn, Tề Hoan thậm chí cảm nhận được ba hồn bảy vía của mình đã hoàn toàn dung hợp vào thân thể như trước.
Cho dù biết lôi điện này ngưng tụ lại không có bất kỳ chỗ hại nào với thân thể mình, nhưng Tề Hoan vẫn không cách nào tiếp nhận sự thay đổi này, khi đám mây kiếp màu xám biến mất, Tề Hoan còn đang nhảy loạn trên mặt đất, ý muốn là, đem nguyên thần của mình xuất ra. . . . . . . .
“Thành công sao?” Mây đen đầy trời đến nhanh mà đi cũng nhanh, tiếng sấm vang dội thiên địa đột nhiên biến mất, trong nháy mắt trở nên an tĩnh làm ọi người dần hiểu ra.
Trong bàn tay Mặc Dạ nắm chặt một chiếc đỉnh nhỏ màu bạc, trong lòng không kiềm chế được sự vội vàng. Hắn định xoay người trở về, ai ngờ chưa đi được hai bước đã lảo đảo ngã xuống, sự suy yếu đã lâu chưa từng cảm thấy này khiến cho Mặc Dạ cười khổ. Tay phải dưới áo mơ hồ có thể trông thấy xương ngón tay màu vàng, mặc dù sắc mặt coi như bình thường, nhưng Mặc Dạ biết, trên người chỉ sợ cũng không khá hơn là bao.
Thần khí quả nhiên không phải thứ dễ dùng như vậy. Hơn nữa còn là loại thần khí nghịch thiên có thể tùy ý thu được kiếp lôi, nếu như lần này vẫn không thành công, chỉ sợ hắn phải trở lại Địa Ngục ngủ mấy ngàn năm.
“Tộc trưởng, tộc trưởng, đã xảy ra chuyện, tiểu thư đánh nhau với Tề Hoan tiểu thư!” Khi Hắc Chiến đang dẫn người rời khỏi lễ đài, một cô bé từ đằng xa chạy đến.
Hắc Chiến sửng sốt, nhưng ngay sau đó nở nụ cười, “Tiểu cô nương đánh nhau thì có gì phải gấp, có phải Hắc Duẩn Nhi đến gây phiền toái cho Tề Hoan không?” Sau khi vượt qua thiên kiếp, thái độ của Hắc Chiến liền thay đổi, trước kia hắn không nhìn thấu được tu vi của Mặc Dạ, nhưng trước mắt, Mặc Dạ chỉ có thực lực đỉnh Độ Kiếp kỳ, so với hắn còn kém một bậc.
“Không phải, là Tề Hoan, Tề Hoan giống như muốn ăn thịt tiểu thư!” Tiểu nha đầu suýt nữa thì bật khóc.
Vừa rồi nàng đi tìm Hắc Duẩn Nhi, không ngờ tình hình ở đó lại khiến nàng hoảng sợ, tiểu thư đã qua Hóa Hình kỳ thế nhưng không biết bị Tề Hoan dùng biện pháp gì trói lại, Tề Hoan còn chặt gốc cây bên hồ nhóm lửa, nói muốn nướng Hắc Duẩn Nhi nhắm rượu.
Lúc Hắc Chiến chạy tới, nhìn thấy một nồi nước nóng, con gái mình đang bị treo ngược trên cành cây bên cạnh, miệng không ngừng chửi rủa, có mấy lời ngay cả Hắc Chiến nghe được cũng không chịu nổi choáng váng đầu óc.
“Tề Hoan, con ranh chết tiệt vô liêm sỉ kia, mau thả ta ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi không được chết tử tế!” Tiếng chửi bén nhọn vang vọng khắp không trung, Hắc Duẩn Nhi dù nằm mơ cũng không ngờ tới, Tề Hoan đột nhiên từ thỏ trắng nhỏ biến thành lão sói xám, hơn nữa còn là loại sói có thể ăn được hổ.
“Không phải ta đang chờ sao, có bản lĩnh thì ngươi tới đây cắn ta a.” Ném vào nồi một miếng gừng thái lát, Tề Hoan tựa trên một thân cây khô cười híp mắt nhìn Hắc Duẩn Nhi.
Chuyện vừa xảy ra nàng không hiểu rõ, nhưng có chuyện Tề Hoan lại hiểu rất rõ.
Năng lực khống chế lôi điện của nàng đã trở lại, hơn nữa còn mạnh hơn trước kia.
Trước kia nàng có thể nắm giữ lôi điện là vì tu trong Lôi Thần tháp, nàng nắm giữ lôi tâm trong Lôi Thần tháp nên mới có thể thoải mái khống chế lôi điện, nhưng bây giờ Tề Hoan phát hiện lực lôi điện trong đan điền của mình lại là lôi tâm, lôi tâm của Cửu U Tà Lôi.
Mặc dù chỉ có thể khống chế một loại lôi điện, nhưng uy lực của loại lôi điện này thì không gì có thể sánh kịp, có nó, Tề Hoan hoàn toàn có thể phách khai thiên mạc (nổ tung trời). Hiện tại, nàng coi như đã hoàn toàn biến thành bom hình người rồi.
Sau lôi kiếp kia, Tề Hoan ngồi dưới đất cảm thụ sự biến hóa trong cơ thể, không ngờ tới Hắc Duẩn Nhi xuất thủ đánh lén, vô số ngân châm mang theo khí lạnh thấu xương bắn về phía Tề Hoan, nếu không phải thân thể vừa biến hóa, thì có lẽ Tề Hoan bây giờ chính là cái bia ngắm rồi.
Đối với kẻ thù, trước giờ Tề Hoan luôn mang thái độ ‘nhận một trả trăm’. Nàng không có hứng thú với thịt của Hắc Duẩn Nhi, nhưng cho nàng ta một lần giáo huấn cả đời khó quên là cần thiết.
Trên thực tế, vừa rồi Tề Hoan đi vào phòng bếp của Hắc Hổ tộc thuận tiện lấy ra một con gà sạch, đang chuẩn bị nấu một nồi cháo gà để bồi bổ thân thể.
“Ta nói cho ngươi biết, cha ta vừa vượt qua thiên kiếp, hắn mà biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi giết ta, hắn nhất định sẽ tàn sát phái Thanh Vân các ngươi!” Hắc Duẩn Nhi thét lên càng lúc càng chói tai.
Nghe nàng nói khiến Tề Hoan bĩu môi, “Đại Thừa kỳ thì giỏi lắm sao!” Tề Hoan bây giờ chính là tiêu chuẩn nhà giàu mới nổi, mặc dù từng phong quang, nhưng thời gian quá ngắn ngủi, thật vất vả mới khôi phục được, tất nhiên phải cuồng vọng một chút.
Giọng Tề Hoan tuy nhỏ, nhưng cũng đủ truyền vào tai Hắc Chiến. Vừa rồi Hắc Chiến nhìn thấu Tề Hoan không định động đến Hắc Duẩn Nhi, cho nên cũng không để trong lòng, nhưng những lời này của Tề Hoan quả thật đã chọc giận y.
Trước kia Hắc Chiến có lẽ còn quan tâm đến thái độ của Mặc Dạ, nhưng kẻ mạnh làm vua, nếu Mặc Dạ đã không mạnh bằng y, vậy thì y cần gì phải để ý.
Cho nên, Hắc Chiến xuất thủ. Móng vuốt hổ màu đen đột nhiên xuất hiện trong hư không, đánh về phía Tề Hoan. Hắc Chiến đã khống chế độ mạnh yếu, nếu là người bình thường, mặc dù không bị chụp chết, nhưng cũng đủ để nàng nằm liệt giường một hai năm.
Trong mắt Mặc Dạ chợt lóe lên ánh sáng lạnh, phất tay định ngăn cản, nhưng hắn vừa tổn hao năng lực quá độ, không chỉ không đỡ được Hắc Chiến, mà ngược lại còn phun ra một ngụm máu.
Lúc hai người giao thủ, Tề Hoan cũng phát hiện, khi nàng nghiêng đầu sang vừa vặn nhìn thấy một cái móng vuốt đen lao về phía mình.
Mắt thấy móng vuốt kia sắp chạm đến mặt mình, Tề Hoan lại không tránh, ngay cả mắt cũng không chớp. Ngay lúc Hắc Duẩn Nhi đoán được kết cục của Tề Hoan, mặt đầy đắc ý, thì nụ cười trên mặt nàng ta đột nhiên ngưng lại, không riêng gì nàng ta, ngay cả Hắc Chiến cũng sửng sốt.
Một tia chớp rất nhỏ xuất hiện, móng vuốt màu đen kia bị đánh tan hoàn toàn, ngay cả chân tơ kẽ tóc của Tề Hoan cũng không bị hao tổn mảy may. Cho dù Hắc Chiến nương tay, nhưng vẫn là chiêu thức của tu sĩ Đại Thừa kỳ, làm sao có thể dễ dàng phá vỡ như vậy?
Một chiêu thất bại, cho dù Hắc Chiến không cần mặt mũi thì cũng không thể ra tay lần nữa, vừa rồi nhất thời vọng động, bây giờ bình tĩnh lại, y không nhịn được hoảng hốt một hồi.
Phái Thanh Vân cũng không phải chỉ bày cho đẹp mắt, trong sơn môn kia có ít nhất ba tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên, nếu y thật sự đả thương Tề Hoan, cho dù có thể qua cửa Mặc Dạ, thì cửa phái Thanh Vân y cũng không qua được, ai mà không biết phái Thanh Vân nổi tiếng bao che khuyết điểm.
Mặc dù y đã vượt qua thiên kiếp, nhưng trước mắt mới chỉ là Đại Thừa sơ kỳ, một người làm sao có thể chống lại một nhóm người phái Thanh Vân vây công quần ẩu. Huống chi mấy lão bất tử của phái Thanh Vân còn thích nhất việc kéo bè lũ ra ngoài ức hiếp người, nếu không hôm nay phái Thanh Vân đã không phải môn phái đứng đầu Tu Chân Giới rồi, dù sao cũng không ai có thể vô sỉ bằng bọn họ.
“Người đâu, đem tiểu thư xuống.” Mặc dù trong lòng rất kiêng kỵ phái Thanh Vân, nhưng ngoài mặt Hắc Chiến tuyệt đối không để lộ ra, dù thế nào y cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, không thể mất mặt trước tiểu bối.
“Hắc Chiến.” Giọng nói trầm thấp có thêm mấy phần lãnh đạm vang lên phía sau.
Giọng nói này chưa ai từng nghe qua, trừ Tề Hoan. Bởi vì, đây là giọng của Mặc Dạ, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tề Hoan cảm giác tâm trạng nặng nề của mình cũng dần buông lỏng xuống.
Đối với nguyên nhân tại sao Mặc Dạ phải thay đổi giọng nói, Tề Hoan vẫn luôn tò mò, không ngờ tới lúc này hắn lại đổi trở lại. Nhưng vẫn là giọng nói này dễ nghe hơn, ừ. . . . . . . Đặc biệt là lúc đêm khuya vắng người ~~ Tề Hoan động cơ không thuần khiết nghĩ.
Hắc Chiến nghe thấy quay lại nhìn, phát hiện Mặc Dạ mỉm cười nhìn y. Vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng chính vì vô cùng bình tĩnh, nên làm cho Hắc Chiên nảy sinh một chút khủng hoảng không nên có.
Cảm giác như khi lần đầu tiên trông thấy Mặc Dạ, Hắc Chiến đã từng cảm nhận được. Đã qua quá nhiều năm, cảm giác này lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa càng khắc sâu.
“Lần này, ta bỏ qua cho ngươi.” Mặc Dạ vừa dứt lời, Hắc Chiến cảm thấy ngực mình như bị đập mạnh một cái, một ngụm máu vàng từ trong miệng phun ra.
Ngụm máu vừa đó là tâm đầu huyết (máu trong tim)của y, tinh hoa hao tốn mất mấy ngàn năm mới tu ra được, cứ như vậy bị nhổ ra ngoài. Hắc Chiến ngã trên đất, vẻ mặt không thể tin nhìn Mặc Dạ.
Có thể bức ra tâm đầu huyết của mình, Mặc Dạ làm sao có khả năng này, vừa rồi ngay cả một chiêu của mình hắn cũng không đỡ được, làm sao có thể. . . . . . . .
“Hai người các ngươi nhìn nhau đủ chưa! Chúng ta phải giải quyết một chút chuyện trong nhà!” Tề Hoan đi tới, chắn trước mắt Hắc Duẩn Nhi và Hắc Chiến, hai tay chống nạnh vẻ mặt hung ác nhìn thẳng Mặc Dạ.
“Nói, ta là ai!” Bộ dạng Tề Hoan bây giờ, nói sao nhỉ, ừm đúng là hình dáng của một bình trà, điện quang trong mắt lấp lánh. Hôm nay nàng tràn đầy sức mạnh, nếu Mặc Dạ không cho nàng một đáp án xác thực, sau này nhất định sẽ không cho hắn một ngày nào yên ổn.
Thật ra, Tề Hoan cũng nhìn được Mặc Dạ hình như bị trọng thương, nếu không thì vừa nãy không thể ngay cả một chiêu của Hắc Chiến cũng không đỡ được, thêm nữa, đồ hắn đối phó với Hắc Chiến lại là pháp bảo, trong quá khứ hắn chưa bao giờ dùng loại đồ này.
Cái gì gọi là bỏ đá xuống giếng, cái gì gọi là thừa dịp hắn bệnh mà đòi mạng hắn, Tề Hoan đã hiểu được một cách triệt để, trước mắt Mặc Dạ không phải là đối thủ của mình, cho dù áp bức cũng phải ép hắn giải thích mọi chuyện rõ ràng, nàng đã chuẩn bị tốt gia bạo rồi (bạo lực gia đình), mà tất nhiên kẻ bị bạo hành kia nhất định không phải nàng.
Mặc Dạ nhìn Tề Hoan, chỉ cười không nói, nhưng ánh mắt của hắn đã nói cho Tề Hoan đáp án. Mười ba vạn năm chờ đợi gần như tuyệt vọng, cuối cùng đã để cho hắn chờ được đến ngày hôm nay.
Choáng nha, nam nhân này quá gian trá rồi, biết không phải là đối thủ của mình, cho nên dùng chính sách buồn bã, giả bộ đáng thương, không có cửa đâu!
“Ta nói cho ngươi biết, hành động của ngươi hôm nay đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng ta, hiện tại ta cực kỳ bất mãn!”
Nhìn Tề Hoan tinh thần sung mãn đứng trước mặt mình hô to gọi nhỏ, lần đầu tiên Mặc Dạ cảm thấy, nhân thế không ngờ lại tốt đẹp như vậy. Nhớ tới ba vạn năm chịu đủ đau khổ trong Lôi Thần tháp kia, hình như đã là chuyện của kiếp trước, vì thu thập số hồn phách bị tản mát của Tề Hoan, thân thể hắn liên tục bị lôi điện đánh tan, lại ngưng kết, lại đánh tan.
Cuối cùng, sau ba vạn năm, hắn đã có thể tìm lại đầy đủ hồn phách của nàng.
Khi đó, hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ thành công, hồn phách bị tan vỡ vốn không thể khôi phục lại được, bởi vì chưa từng có người nào thành công, Mặc Dạ chỉ muốn làm ình không đến nỗi tuyệt vọng, so với Tề Hoan tuyệt vọng lúc đầu, hắn còn có hy vọng.
Nhưng nàng đã sống lại rồi, bởi vì tức giận nên khuôn mặt ửng hồng, vẻ mặt lại phong phú như vậy, giống như trước kia, lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến tim hắn, đây mới đúng là Tề Hoan của hắn.
“Ta. . . . . . .” Mặc Dạ vừa mở miệng, thân thể đã trở nên mềm nhũn, hắn thật sự mệt muốn chết, nếu nàng đã trở lại, vậy thì mình có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Không biết lát nữa Tề Hoan làm sao đem hắn trở về được đây? Đây là niệm cuối cùng hiện lên trong đầu trước khi Mặc Dạ té xỉu.
Được rồi, còn chưa đợi nàng chất vấn xong, người ta đã trực tiếp ngất xỉu! Mặc dù cơn phẫn nộ chưa được xả ra ngoài, hỏi còn chưa được trả lời. Nhưng nói sao cũng là nam nhân của mình, không thể để hắn nằm ngay đơ ở chỗ này được! Hơn nữa, nhìn thái độ của đám người trong Hắc Hổ tộc kia, nếu như thật sự để Mặc Dạ ở lại, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Yêu tu vừa mới thăng cấp Đại Thừa kỳ, thoáng cái bị hắn đánh về Hóa Thần kỳ, loại đả kích này không phải ai cũng có thể chấp nhận được.
Tề Hoan kéo Mặc Dạ từng bước từng bước đi ra khỏi Hắc Hổ tộc, không phải không có ai đến cản nàng, nhưng những người đó căn bản không thể nhích tới gần nàng, cũng vì thế mà khiến ùi thịt nướng bay đầy trời. (TNN: mụ Hoan uy vũ a *mắt lấp lánh*)
Quay đầu nhìn phía sau, xiêm y Mặc Dạ bị bùn đất bám đầy nên bẩn vô cùng, Tề Hoan bĩu môi, không tình nguyện biến ra một đám mây kiếp, kéo hắn lên, đám mây màu xám tro cách mặt đất không đầy năm thước từ từ bay khỏi Hắc Hổ tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.