Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 161: Tộc Hắc Hổ




Mặc Dạ, ngươi không thể để đồ đệ ngươi động đao a.” Hắc Hổ nhìn Tề Hoan đang ngắm mình chằm chằm, dường như thật sự có ý muốn chặt hai chân nó xuống nếm thử, bèn trực tiếp biến thành người, hai chân đầy lông xù màu đen biến thành hai cái tay người.
Khác với cặp chân mập mập mềm mềm của nó, hai cái tay này hoàn toàn khiến cho người ta không có một chút thèm ăn nào.
Ngoại trừ sau lưng vẫn còn một cái đuôi màu đen to dài gần một thước kia, Hắc Hổ nhìn không khác gì con người. Thông thường, đủ ngộ tính và yêu khí mới có thể hóa thành hình người, nhưng cái kiểu ngộ tính này cũng quá mức ảo diệu, cho nên rất nhiều đại yêu thực lực đặc biệt cường hãn sau khi hóa hình xong, phần lớn đều mang theo điểm đặc thù của bản thân. Nếu thảm một chút thì ngay cả đầu cũng không hóa được, ngộ tính của con hổ này xem ra không tệ lắm, chỉ thừa lại một cái đuôi mà thôi.
Sau khi hóa hình xong sẽ không còn khả năng thay đổi hình thể nữa, trừ phi có thuật biến hóa, nhưng từ sau viễn cổ, thuật biến hóa đã không còn ai biết.
Tướng mạo của con hổ này không được xem là đẹp mắt, dùng từ lùn mập để hình dung quả là thích hợp, có điều, chữ Vương màu vàng nhạt trên trán cộng thêm ít râu hổ cứng như cương châm (kim thép)mọc trên cằm, đây chính là hình tượng của một tên thổ phỉ a.
Tề Hoan vốn không định chặt chân nó thật, chỉ là vừa rồi bị nó hù dọa như vậy, nàng muốn trả thù một chút thôi, hơn nữa nó đã biến thành người, cho dù tâm lý thừa nhận của Tề Hoan khá siêu cường, thì nàng cũng không có hứng thú chặt tay người xuống nấu ăn.
“Ta nói này Mặc Dạ, không phải ngươi nói ngươi không thu đồ đệ sao, sao đột nhiên lại thu một tiểu mỹ nhân a. Ngươi cũng quá nặng bên này nhẹ bên kia đó.” Lúc Tề Hoan thu dao phay lại, Mặc Dạ mới thả Hắc Hổ xuống.
“Nàng chỉ là đệ tử ký danh.”
Hắc Hổ bĩu môi, ai tin chứ, đệ tử ký danh có thể ở chỗ này của hắn sao, chuyện tốt như vậy tại sao hắn lại không gặp được a. Rừng trúc này có bao nhiêu người muốn vào ở, nhưng đáng tiếc không phải ai cũng có tư cách đó.
“Tìm ta có chuyện gì?” Mặc Dạ không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, Tề Hoan vì sao lại ở đây, tất nhiên tất cả mọi người đều muốn biết, chẳng qua không ai dám mở miệng hỏi thôi, hắn cũng không định giải thích.
“Hê hê, ngươi cũng biết mà, lão tổ tông nhà ta đây không phải là sắp độ kiếp sao, ta thấy cơ hội của hắn không lớn, cho nên. . . . . . . Ta muốn mời ngươi tới giúp đỡ.” Trên mặt Hắc Hổ nở nụ cười ân cần.
Tề Hoan ở một bên ngẩn người, con hổ này có thể vào phái Thanh Vân đã đủ kỳ quái rồi, bây giờ còn quang minh chính đại xin Mặc Dạ giúp đỡ, chả nhẽ bây giờ thế đạo thay đổi rồi sao, yêu tu cùng tu sĩ chính đạo có thể trở thành bằng hữu?
“Ta nợ nhân tình của ngươi, giúp ngươi là chuyện đương nhiên, có điều, ta không hy vọng sẽ phát sinh chuyện như lần trước.” Mặc Dạ dường như nhớ ra chuyện không vui nào đó, chân mày khẽ nhíu lại.
“Ừm. . . . . . Ta sẽ cố hết sức. . . . . . .”
“Vậy cùng ta đi qua kia trước.”
Mặc dù Tề Hoan đứng bên cạnh nghe, nhưng đáng tiếc từ đầu đến cuối nàng vẫn không hiểu gì, hơn nữa Mặc Dạ cũng không có ý định giải đáp nghi vấn cho nàng, ngược lại bây giờ còn đang định rời đi với con hổ kia.
Đùa sao, làm sao có thể để hắn tùy tiện biến mất khỏi mắt mình được.
Tề Hoan bất chấp tất cả ôm lấy cánh tay Mặc Dạ, “Ta cũng muốn đi.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Mặc Dạ khiêu khích.
“Đi theo ngươi.” Giọng Tề Hoan vô cùng kiên định.
“. . . . . . Chuyện này, sư phụ ngươi mang ta đi chữa thương, ngươi cũng không cần đi a. . . . . . .” Mặc dù Hắc Hổ này đã hơn bảy trăm tuổi, nhưng thật ra nó vẫn là một con hổ thuần khiết, chưa từng cởi y phục trước mặt phái nữ bao giờ. . . . . . . .
“Chữa thương thì có cái gì không thể nhìn?” Tề Hoan vốn không nghĩ sâu xa được như vậy, chỉ biết phải giữ chặt không cho Mặc Dạ len lén chạy khỏi đây.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắc Hổ nói, có lẽ nó đã bị Tề Hoan hù dọa rồi, nếu không cũng sẽ không nói ra một câu dọa người như vậy.
“Ta không có hứng thú với cọp.” Nàng cũng không phải muốn đi nhìn Hắc Hổ.
“Thật ra thì. . . . . . . . . . Ta cũng chỉ thích cọp mẹ thôi. . . . . .” Hắc Hổ tỏ vẻ cực kì vô tội.
Cuối cùng, Tề Hoan bỏ qua việc thương lượng với con hổ này, quay đầu nhìn Mặc Dạ, Mặc Dạ trực tiếp ném ra một tờ phù chú màu xanh bao phủ lấy nàng trên giường lớn, “Trước khi ta trở lại, ngươi hãy đàng hoàng nằm ở đây.” Sau đó, lão nhân gia mang theo Hắc Hổ rời đi.
Đạo phù chú màu xanh kia chỉ bày ra một cái kết giới nho nhỏ, nếu là trước kia. . . . . . Mấu chốt ở chỗ bây giờ cũng không phải là trước kia, cho nên, Tề Hoan đánh đến đau tay cũng không khiến kết giới dao động nửa phần, cuối cùng, nàng đành thỏa hiệp, nằm lên giường ngủ ngon lành.
Thật ra thì Mặc Dạ và Hắc Hổ không đi xa, hai người chỉ ẩn trong đầm nước mà thôi, Hắc Hổ để nửa người trần trên mặt nước, trên người có một cái lỗ lớn, quỷ dị chính là không có một chút máu nào chảy ra.
Nước trong đầm sâu theo tay Mặc Dạ cọ rửa thân thể Hắc Hổ, miệng vết thương trên người hắn từ từ khép lại, nước trong hồ này cũng không có chỗ nào thần kỳ, điều thần kỳ duy nhất chính là rừng kim trúc (trúc vàng) trong truyền thuyết phía trên.
Kim trúc là thực vật sinh trưởng ở địa ngục, không ai biết tại sao chỗ này lại có một rừng kim trúc, nhưng tất cả mọi người đều biết, da thịt con người chỉ cần chưa chết thì cho dù bị tổn hại như thế nào chỉ cần đặt trong rừng kim trúc rất nhanh sẽ khôi phục lại bình thường.
Tất nhiên, bọn họ cũng không biết, kim trúc không phải chỗ nào cũng có thể sinh trưởng, chỉ có nơi có oán khí nặng nề nhất mới có thể xuất hiện một khu rừng trúc mỹ lệ như vậy.
Bình thường, trong rừng trúc tuyệt đẹp thế này, sẽ có một sinh vật quỷ tộc vô cùng kinh khủng bảo vệ.
Khi thân thể Hắc Hổ khôi phục lại bình thường, Mặc Dạ mới rời khỏi đầm nước, không nghe thấy tiếng quát tháo của Tề Hoan phía trên, sợ là kêu mệt nên ngủ thiếp đi rồi.
Lúc đi vào phòng, Mặc Dạ cực kì cẩn thận thu lại đạo phù, đạo phù kia rất nhanh hóa thành một làn khói xanh biến mất, Tề Hoan co mình lại thành một con tôm nhỏ, đang ngủ ngon lành.
Vì sao Mặc Dạ biết Tề Hoan đang ngủ ngon lành? Bởi vì chiếc gối ướt nhẹp trong ngực nàng chính là minh chứng tốt nhất. . . . . . Có thể ngủ đến trình độ này, sợ rằng cũng chỉ có Tề Hoan mới có khả năng đó.
Đi đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng khi ngủ còn mang theo một chút bất mãn. Trên mặt Mặc Dạ hiện lên nụ cười thản nhiên, lần này sẽ không giận hắn chứ, hy vọng không phải.
“Mặc. . . ha ha, quấy rầy quấy rầy rồi.” Phát hiện một tay Mặc Dạ đặt bên gối Tề Hoan, môi hai người cũng gần sát nhau rồi, mình lại xông tới, Hắc Hổ dù chậm lụt cũng hiểu ra được mình đã phá hư chuyện tốt của hắn.
Hắc Hổ lúng túng lui ra ngoài, sau đó đứng ngoài cửa cười khúc khích, chẳng trách nói nữ nhân này không phải đồ đệ của hắn, nhưng vì sao Mặc Dạ lại coi trọng một phàm nhân? Thật là kỳ quái.
Mặc Dạ thở dài, có chút bất đắc dĩ ngồi thẳng người lên, sau đó nhẹ nhàng lay Tề Hoan.
“Ưm. . . . . .” Tề Hoan trở mình, không có phản ứng gì.
“Tề Hoan, dậy đi.”
“. . . . . . .” Giả chết.
“Tề Hoan.”
“. . . . . . .” Tề Hoan ném gối về phía Mặc Dạ, con bà nó, tại sao bên tai vẫn nghe thấy tiếng ruồi kêu nhỉ, vẫn còn sao, chẳng nhẽ một gối không đạp chết được nó?
“Tề Hoan, hôm nay ăn thịt bò kho.” Giọng nói hơi hơi kiềm chế, cho dù là ai bị ném một chiếc gối đầy nước miếng vào mặt thì cũng không thấy vui vẻ gì.
Thế là Tề Hoan tỉnh, hoặc có thể nói là bị thịt bò kho đánh thức.
“Thịt đâu?”
“Thu dọn đồ đạc.”
“Vì sao?” Nhìn sắc mặt Mặc Dạ không được tốt, Tề Hoan chớp chớp mắt, vừa xảy ra chuyện gì sao?
“Ngươi không phải muốn đi cùng ta sao.”
“A~~” Tề Hoan trơ mắt nhìn Mặc Dạ ném chiếc gối mềm mại của mình ra ngoài, sau đó ngoài trời rơi đầy lông vũ màu trắng bay lượn.
Không phải chỉ dính chút nước miếng thôi sao, tính mê sạch sẽ của nam nhân này càng ngày càng nghiêm trọng. Tề Hoan bĩu môi, nhảy từ trên giường xuống, nàng cũng không có gì cần thu dọn, ra khỏi cửa chỉ cần mang theo một cái đạo bào tắm rửa là được rồi, có cần phải mang theo nồi nấu cơm đi không nhỉ?
Tề Hoan cầm lấy một chiếc áo bào màu xanh sạch sẽ, đứng ở cửa nhìn cái nồi lớn màu đen thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định không mang nó theo để tránh mất mặt.
Trên người nàng không có linh khí, căn bản không thể sử dụng túi trữ vật hay nhẫn trữ vật, cho nên chỉ có thể để Mặc Dạ mang giúp. Tề Hoan không chút khách khí đem quần áo lót đưa cho Mặc Dạ, vậy mà Mặc Dạ vẫn bình tĩnh phân loại quần áo rồi bỏ vào trong nhẫn chứa đồ.
Dọc đường đi đến tộc Hắc Hổ, Tề Hoan cuối cùng cũng cảm thấy được có cái gì đó không đúng, trên đường đi những tu sĩ kia tuy có tu ti không quá cao nhưng khi nhìn thấy Hắc Hổ lại cung kính cúi đầu chào, bây giờ người và yêu có thể chung sống hòa bình rồi sao? Bọn họ đề ra nguyên tắc chung sống hòa bình từ bao giờ vậy, thật là khiến cho người ta kinh ngạc.
Tộc Hắc Hổ cách núi Thanh Vân không xa lắm, ngự kiếm phi hành một lát đã tới, Tề Hoan từng tò mò hỏi Hắc Hổ, tộc của bọn họ tại sao lại không ở trong núi Cửu Trọng Yêu, kết quả Hắc Hổ kinh ngạc hỏi nàng núi Cửu Trọng Yêu là chỗ nào.
Rốt cuộc nàng đã xuyên không hay thế giới này đã xuyên không đây, tại sao vừa tỉnh lại đã thấy núi Cửu Trọng Yêu không còn nữa. Đây chính là đại bản doanh của yêu tộc a!
Đáng tiếc, Mặc Dạ không có ý định giải đáp nghi ngờ cho Tề Hoan, dĩ nhiên, đối với Tề Hoan mà nói, Mặc Dạ tạm thời có thể coi như quải trượng (gậy chống) của nàng. Nếu không phải do phi thuyền của Hắc Hổ khá rộng rãi, có thể giảm bớt chứng sợ độ cao của Tề Hoan, thì e là sau khi hạ cánh nàng ngay cả bước đi cũng không nổi.
Tề Hoan trên thực tế là tựa cả người lên tay Mặc Dạ, Mặc Dạ cũng không đẩy Tề Hoan ra, cho nên nàng rất tự nhiên tiếp tục dựa vào.
Nói thật, cảm giác vẫn như trước không tệ lắm, len lén nhéo da thịt dưới áo bào trắng, vẫn rắn chắc như cũ, Tề Hoan được voi đòi tiên định nghịch tiếp, có điều lại bị Mặc Dạ nhận ra. Mặc Dạ ý vị không rõ liếc qua Tề Hoan một cái, Tề Hoan không chút khách khí làm mặt quỷ đáp về.
“Mặc Dạ Mặc Dạ!” Còn chưa tới đại bản doanh của tộc Hắc Hổ, Tề Hoan đã nhìn thấy một cô gái đột nhiên chạy ra, thấy Tề Hoan thân mật đứng gần Mặc Dạ, còn ôm cánh tay của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên xanh mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.