Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 158: Là Mộng Sao?




Mặt trời vừa lên cao, ánh nắng rực rỡ chói mắt bao phủ khắp mặt đất, những con chim nhỏ lông cánh diễm lệ bay tới bay lui trong rừng, thỉnh thoảng lại đậu xuống cành cây, tỉa tót những chiếc lông đuôi xinh đẹp của mình. Trên lá cây, một giọt sương mai bị nắng sớm chiếu vào nhìn giống như kim cương bảy màu, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung.
Thôn trang nhỏ cách đó không xa đã tràn đầy sức sống, khói bếp lượn lờ xung quanh, từng nhà bắt đầu chuẩn bị làm điểm tâm.
Đây là một buổi sáng sớm rất yên bình, bên ngoài khí trời mới mẻ ánh nắng chói chang, truyền đến mùi cháo thơm nồng, nhưng Tề Hoan vừa mới tỉnh dậy trên giường lại không nghĩ như vậy, nàng choáng váng rồi.
Đây là đâu? Nàng nhớ rõ mình đã chết, không đúng, là thân hóa lục đạo rồi, sau đó thì sao? Sau đó nàng vẫn còn sống? Hay là nàng lại xuyên không?
Vén chiếc chăn thật mỏng nhảy xuống giường, Tề Hoan cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, áo vải thô màu xanh đậm, quần cộc màu xám tro, loại quần này là dành cho đứa nhỏ bảy tám tuổi a?
Đánh giá căn phòng lợp bằng cỏ mình đang nằm một chút, lại ngẩng đầu nhìn xuyên qua nóc nhà thưa thớt cỏ khô vẫn thấy được bầu trời bao la xanh thẳm, vách tường bốn bề xung quanh đều do bùn đất chát thành, nếu như có gió mạnh, không biết chừng còn có thể bị sập.
Nếu như nàng không nằm mơ thì….. véo mặt mình một cái. Ahhhhh, đau quá! Xem ra mình thật sự còn sống. Mặc dù cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà. . . . . . . Vạch áo ra, nhìn thấy trên ngực có một dấu răng thật đậm, nàng không phải đang mơ!
“Tiểu Hoan, đã dậy chưa, Tần trưởng lão tới rồi, ngươi dậy nhanh chút a!” Tề Hoan còn chưa kịp phản ứng sau một đống sự việc xảy ra, thì đã nghe một tiếng quát tháo vang lên bên ngoài cửa.
Đẩy cửa phòng, Tề Hoan nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhìn thấy một bác gái đầu quấn khăn vải, khuôn mặt nâu đen đầy nếp nhăn đang đứng trong sân, tay chống hông đứng thẳng lưng hô to.
Trông thấy Tề Hoan đi ra, vị bác gái kia vội vàng đi tới tóm lấy cánh tay gầy yếu của nàng, “Ngươi xem nha đầu nhà ngươi cũng không biết hà cớ gì lại tốt số như vậy. Tần trưởng lão vì sao lại có thể coi trọng ngươi chứ?”
“Tần trưởng lão là ai?”
“Tần trưởng lão chính là Tần trưởng lão a.” Bác gái quái dị trừng mắt nhìn Tề Hoan, “Đừng nói nữa, còn thiếu mỗi mình ngươi thôi, đã ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn. . . . . . .”
“Ngươi nói xem sao năm đó trưởng thôn lại nhặt được một đứa bé lười biếng như ngươi chứ, cũng may sau này ngươi đi theo Tần trưởng lão, nếu không ai dám lấy ngươi.”
Chỉ vì nàng dậy muộn một chút thôi mà đời này không ai dám lấy nàng sao? Tề Hoan trộm nghĩ.
Về phần Tần trưởng lão kia là ai, rất nhanh sẽ biết thôi.
Không đến một lát sau, bác gái kia đã kéo Tề Hoan đến sân nhỏ giữa thôn, ở đó đã có mấy đứa trẻ choai choai đứng chờ, nam có nữ có, trung tâm còn có một lão đầu tướng mạo hèn mọn vô sỉ. Sẽ không phải là lừa bán người chứ. . . . . . . Tề Hoan nhìn bộ dạng xấu xí của lão nhân kia đã cảm thấy hắn không phải là thứ tốt đẹp gì rồi.
“Trưởng lão, Tề Hoan đã được mang đến, mau, đi nhanh đi.” Bác gái đẩy Tề Hoan một cái, Tề Hoan bị mất thăng bằng suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Dường như sau khi tỉnh lại, tu vi của nàng trong nháy mắt đã biến mất, bây giờ sức lực còn kém hơn cả người phàm, nàng lại thở dài một hơi.
Vị Tần trưởng lão kia sau khi nhìn thấy Tề Hoan thì khẽ ngẩng đầu đánh giá nàng từ trên xuống một phen, sau đó gật đầu, “Được rồi, chính là mấy đứa trẻ này, ta sẽ dẫn bọn chúng đi.”
“Cung tiễn Tần trưởng lão.” Đám nông dân sau khi nghe lão đầu nói xong, vẻ mặt vui sướng. Tề Hoan nhìn lướt qua, những người này hẳn là cha mẹ của những đứa trẻ kia, con cái bị mang đi mà còn cảm tạ, thật là. . . . . . .
Không đợi nàng nghĩ nhiều, lão nhân kia đã vung tay áo, Tề Hoan có cảm giác giống như mình đang bay lên.
Cúi đầu nhìn, quả nhiên đang bay lên trời. Thì ra lão đầu này là Tu Chân Giả, khó trách, khó trách. Tề Hoan gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó nhìn thôn trang đang càng ngày càng nhỏ kia, thê lương kêu lên, “Cứu mạng a~” nàng sợ độ cao a. . . .
Ba canh giờ sau, Tề Hoan nằm úp sấp bị lão đầu họ Tần xách từ thảm bay xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, hai chân suy yếu vô lực, so với mấy đứa trẻ vẻ mặt hưng phấn, nàng hiển nhiên đã già rồi.
Cũng may lão đầu kia mặc dù bộ dang chẳng ra gì, nhưng tâm địa cũng coi như không tệ. Nhìn thấy bộ dạng của Tề Hoan cũng chỉ lắc đầu, bảo bọn họ nghỉ ngơi dưới chân núi rồi sau đó mới đi đến sơn môn.
Nói thật, Tần Tùng cũng không hiểu, tại sao bên trên lại chỉ đích danh cô gái này, tư chất của nàng không phải là thượng thừa, hơn nữa tuổi đã khá lớn, nhìn thế nào cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, nghe người trong thôn nói nha đầu này còn vô cùng lười biếng, mỗi ngày chỉ biết ngủ, đến nay còn chưa chết đói hoàn toàn là dựa vào người trong thôn tiếp tế.
Tần Tùng nhìn Tề Hoan một cái, hắn chỉ là trưởng lão ngoại môn, những chuyện này còn chưa đến lượt hắn quan tâm.
Đợi Tề Hoan nghỉ ngơi đủ rồi, Tần Tùng mới đứng lên, gọi mấy đứa trẻ đang chơi đùa bên cạnh đến, dẫn bọn họ từng bước từng bước đi lên núi.
Tề Hoan đi theo phía sau Tần Tùng bước lên mấy bậc thang đá lẫn trong đám mây tựa như không có điểm cuối. Thang đá kê sát núi, nối liền đến đỉnh, cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu bậc, dù sao nghe Tần trưởng lão nói ít nhất phải đi hết hai canh giờ.
Lúc đầu Tề Hoan còn bước đi rất nhẹ nhàng, tất nhiên không thể so được với lão đầu khỏe mạnh kia, nhưng vẫn hơn được mấy đứa trẻ. Có điều, sau đó nàng đi càng ngày càng chậm, tiếng thở dốc như vọng lại từ trong ngực.
Đã bao lâu không bị mệt mỏi như vậy rồi, Tề Hoan vừa vịn tay vào khối thạch bích bên cạnh, không nhìn xuống phong cảnh bên dưới lan can.
Hộc! Hộc! Hộc! Không riêng gì Tề Hoan, bọn nhỏ do Tần trưởng lão dẫn dắt kia cũng bắt đầu kêu mệt, thậm chí có đứa còn khóc lóc đòi về nhà.
Tần trưởng lão vốn luôn hòa ái bây giờ đã nghiêm mặt, mở miệng khiển trách hai đứa khóc lớn nhất, còn bảo những đứa kia học tập Tề Hoan, lấy nàng làm gương.
Tề Hoan đi phía sau nghe vậy cảm thấy muốn lộn khỏi lan can ngã xuống, bảo nàng làm gương ột đám trẻ con năm sáu tuổi, nàng rất không vui được không!
Rốt cục đi được nửa canh giờ, nàng cuối cùng cũng đã thấy được một góc sơn môn kia rồi, bốn nam đệ tử mặc đạo bào màu xám đứng cạnh sơn môn, vừa nhìn thấy Tần trưởng lão dẫn một đám trẻ con trở về liền vội vàng tiến lên đón.
“Tần trưởng lão, ngài đã trở lại.”
“Ừ, các trưởng lão khác đâu?” Tần Tùng gật đầu, đứng thẳng sống lưng.
“Bọn họ đã sớm trở lại, đang chờ ngài rồi.”
“Được rồi, ta đi gặp chưởng môn trước, ngươi thu xếp cho đám trẻ này, sau đó ta sẽ quay lại tìm bọn chúng sau.” Tần Tùng thông báo xong, chân đạp kiếm quang thoắt cái đã biến mất.
Nam tử vừa nói chuyện với Tần Tùng đại khái hơn ba mươi tuổi, hắn dường như cũng không thích trẻ con, vẻ mặt vặn vẹo, khi nhìn thấy trong đám trẻ con còn có Tề Hoan mang dáng vẻ lớn như vậy thì không nhịn được sửng sốt một chút, “Ngươi làm gì ở đây?” Trong giọng nói không hề có thiện ý.
“Tần trưởng lão dẫn ta tới.”
“Ngươi là thân thích của Tần trưởng lão sao.” Vừa nghe là Tần trưởng lão mang đến, sắc mặt nam tử kia dãn ra một chút, có điều ánh mắt nhìn Tề Hoan vẫn còn chút hoài nghi.
“À. . . . . . . . Tần trưởng lão không cho ta nói. . . . .” Nói sao thì nàng cũng đã sống nhiều năm như vậy, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, Tề Hoan vẫn rất rõ.
“À.” Nam tử kia nhìn Tề Hoan mập mờ nháy mắt mấy cái, “Được rồi, các ngươi đều đi theo ta.”
Nam tử kia mang theo nhóm Tề Hoan đi không xa, liền nhìn thấy từng dãy nhà mái ngói, nam tử giải thích với Tề Hoan, “Đây là chỗ dành cho đệ tử ngoại viện ở, các ngươi tạm thời ở đây, chờ đến đại hội tuyển chọn, nếu may mắn được chọn thì có thể đi theo sư phụ của mình.”
Tề Hoan gật đầu, nhìn về phía xa xa, cũng không biết nơi này là môn phái nào, trên ngọn núi phía xa mây mù lượn lờ, nàng căn bản không nhìn rõ phong cảnh bên kia.
Có điều môn phái này coi như cũng hào phóng, không để ột đống người chen chúc cùng một phòng, trên thực tế Tề Hoan đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi nhưng không biết có phải do câu nói lập lờ nước đôi vừa nãy của mình có tác dụng hay không, mà nam tử kia sau khi thu xếp cho đám trẻ đi cùng Tề Hoan, liền tìm riêng một tiểu viện an tĩnh cho Tề Hoan ở.
Phòng nhỏ này mặc dù giống như đã rất lâu không có người dùng nhưng bên trong cũng có người quét dọn định kỳ nên không có nhiều bụi bẩn. Tề Hoan vốn không để ý chuyện này, vừa thấy có giường liền không nói hai lời đi ngủ.
Nàng dọc đường đi vẫn rất mơ mơ hồ hồ, căn bản không biết mình vì sao lại xuất hiện ở đây, vì sao lại bị Tần lão đầu kia coi trọng dẫn đến môn phái tu tiên này, có lẽ mình vẫn đang nằm mơ, chờ tỉnh mộng là tốt rồi?
Hôm nay trời vừa sáng đã bị người ta gọi dậy, lại phải leo rất nhiều bậc thang, Tề Hoan cũng mệt mỏi không còn sức nữa rồi, rất nhanh liền chìm vào trong mộng. Không đợi nàng ngủ được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, sau đó lại phát hiện tiếng gõ cửa càng lúc càng mất kiên nhẫn, nàng rốt cục bị đánh thức hoàn toàn, chân trần nhảy xuống giường mở cửa, nhìn thấy một cô bé mặc đạo bào màu xám, đầu búi tóc đang cầm một bộ quần áo dính đầy bụi đứng đó.
“Có chuyện gì?” Đang ngủ mà bị đánh thức, giọng Tề Hoan cũng không phải lớn bình thường, may mắn nàng không quen thuộc nơi này, cũng biết là không thể tùy tiện nổi giận.
“Đây là y phục của ngươi, Tần trưởng lão bảo rửa mặt xong thì mặc vào, một lát nữa tham gia đại hội tuyển chọn.”
“Nhanh như vậy. . . . . . .” Nàng còn chưa ngủ đủ đã phải tham gia cái đại hội tuyển chọn gì đó, cũng không biết ở cái đại hội kia thì phải làm gì. Nghĩ đến mình là một lão thái bà hơn ngàn tuổi. . . . . . . Được rồi, nàng còn rất trẻ, ít nhất là tâm lý vẫn còn rất trẻ, nhưng đứng giữa một đám trẻ con năm sáu tuổi, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Đi một bước thì tính một bước vậy, mặc dù đã từng chết một lần, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Tề Hoan có đủ dũng khí để chết lần thứ hai.
Hơn nữa nàng vô cùng muốn biết, nơi này có còn là Nhân Gian trước đây không? Những chuyện nàng làm lúc trước, thật sự đã từng xảy ra hay chỉ là một giấc mộng đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.