Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 145: Lễ vật tân hôn - Trời không dung hắn




Tiếng đàn tựa như mộng ảo từng tiếng một tuôn ra từ tay Mặc Dạ, khuôn mặt những người đứng xung quanh khi ấy đều bộc lộ vẻ say mê, duy chỉ có Tề Hoan là ngơ ngác quay đầu nhìn Lưu Nhiễm và cả Kiều Xảo ở bên cạnh.
Lúc sau, tiếng đàn đột ngột hạ thấp, những âm thanh tán thưởng liên tiếp vang lên. Tên đệ tử vừa so tài cầm kỹ với Mặc Dạ cũng lệ rơi đầy mặt, hô to hai tiếng “Thần kỹ”.
Mặc Dạ đứng trong đám người mỉm cười bí hiểm, còn tranh thủ nháy mắt vài cái với Tề Hoan đang đứng ở xa xa. Tề Hoan không nhịn được bật cười, nam nhân này đúng thật là…
E là ở đây trừ nàng ra, không ai biết tiếng đàn thật sự của Mặc Dạ nghe như thế nào, âm thanh này, không đúng, phải gọi là tiếng kêu này…Nàng thề, đời này sẽ không bao giờ để Mặc Dạ đụng tới bất kì nhạc cụ nào nữa.
Trừ cầm kỹ ra, ba đề mục còn lại Mặc Dạ thật sự có tài, dù sao hắn sống lâu hơn những người này tới mấy vạn năm, nếu như thua thì thật đúng là mất mặt.
Thời điểm so tài họa, người Mặc Dạ vẽ là Tề Hoan, tuy chỉ vẽ có vài nét, mà dường như Tề Hoan ở trong tranh vô cùng hoạt bát, sinh động. Cuối cùng bức họa này được đưa tới tay Tề Hoan, nhìn người trên bức tranh, Tề Hoan cảm thấy đời này nàng buôn bán lãi to rồi.
Cuộc so tài tốn mất nửa ngày, ngắn ngủi chừng ấy thời gian mà toàn bộ đệ tử phái Thanh Vân đều nhìn Mặc Dạ với ánh mắt sùng bái. Đầu năm này tìm được một vị trượng phu tính tình tốt, bộ dáng lại đẹp trai, có thực lực, giỏi cả cầm kỳ thi họa như Mặc Dạ, quả là ước muốn trong lòng của tất cả các nữ tử.
“Bây giờ ta có thể đi đón người phải không?” Mặc Dạ mỉm cười nhìn Linh Vân Tử, sắc mặt Linh Vân Tử không rõ vui hay buồn, trong mắt hắn có chút mất mát. Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng do sư thúc thành thân nên hắn hụt hẫng. Không ngờ thực ra là vì cuối cùng hắn vẫn không có cơ hội chọc phá Tề Hoan nên mới vậy. Haiz, cả đời chỉ có mỗi một cơ hội này mà.
Tránh người sang bên cạnh, Mặc Dạ mở đường lên đỉnh Vong Ưu Phong, nhưng chưa lên đến đỉnh núi hắn đã thấy Tề Hoan một thân áo đỏ rực chạy vội xuống.
Mặc Dạ đứng bên sườn núi, mở rộng hai tay chờ Tề Hoan đến ‘tự chui đầu vào rọ’. Khăn đội đầu đã sớm bay mất từ lúc Tề Hoan chạy, nàng cũng không thèm đội cái mũ phượng nặng nề kia, mái tóc ngắn xinh đẹp của nàng càng đặc biệt gây chú ý.
Khi Tề Hoan lao vào ngực Mặc Dạ, nàng tiện thể nhướn đôi môi đỏ mọng lên hôn trộm hắn một cái.
Các đệ tử phái Thanh Vân có lẽ đã đoán trước được việc này, thấy tân nương tử chạy đến cũng chẳng hề kinh ngạc.
Mặc Dạ ôm Tề Hoan đi theo đám người Linh Vân Tử trở về Vong Ưu Phong, hôn lễ của hai người chính thức cử hành tại ngọn núi cao nhất ở Thanh Vân.
Mặc Dạ là quỷ tiên nên không bái thiên địa, hơn nữa hắn và Tề Hoan đều không có cha mẹ nên cũng không cần bái cao đường, cuối cùng phu thê trực tiếp giao bái. Sau đó dưới sự xúi dục của mọi người, Tề Hoan không giữ chút thể diện nào, ôm Mặc Dạ mãnh mẽ gặm đến khi son trên môi nàng nhuộm đỏ đôi môi mỏng của Mặc Dạ mới thở hổn hển ngừng lại.
Mặc Dạ hình như rất thích hành động này của Tề Hoan, nếu không phải có ngưởi ở đây, chắc chắn hắn sẽ không buông tha dễ dàng cho Tề Hoan như thế. Có chút lưu luyến nhìn Tề Hoan bị đưa vào phòng tân hôn, Mặc Dạ lại bị kéo ra ngoài, trên danh nghĩa là chúc mừng hắn, thực tế là bị toàn bộ đệ tử phái Thanh Vân thay phiên nhau chuốc rượu.
Rượu ngon được ủ trăm năm hết ly này tới ly khác bị Mặc Dạ rót vào bụng như nước lã, dù hắn là quỷ tiên cũng không đấu lại được đám người ỷ đông hiếp yếu này. Đệ tử phái Thanh Vân đúng là một đám người vô sỉ. Nếu không phải biết rõ Tề Hoan là sư thúc của Linh Phong Tử, Linh Vân Tử, chỉ sợ sẽ có người hiểu lầm bọn họ là kẻ thù của nàng.
Hắn là người vô tội mà, chỉ muốn cưới vợ về nhà thôi, không cần phải ép uống hết hai vò rượu to như thế.
Cũng may rượu được ủ từ hoa có tác dụng chậm hơn bình thường mười lần, những đệ tử của phái Thanh Vân bình thường tửu lượng không cao, đại đa số đều uống một ly rồi gục, còn nhóm khác thì uống được năm sáu chén. Chỉ có huynh đệ Linh Phong tử là uống hết ly này đến ly khác.
Mặc Dạ dù sao cũng không phải là người, mặc dù nhân dịp này sẽ đi kính chút rượu cho trưởng bối, nhưng rất nhanh sau đó sẽ rút lui, thật ra hắn cũng đã uống rất nhiều.
Nhìn thấy Linh Vân tử bình thường ít nói nay lại tự mình lôi kéo, rồi không ngừng vỗ vỗ bờ vai của hắn, bộ dạng vô cùng đau khổ, nói cho Mặc Dạ biết năm đó mình bị Tề Hoan ức hiếp như thế nào, lại còn nhắc nhở Mặc Dạ, nếu có ngày hắn không chịu nổi Tề Hoan thì ngàn vạn lần cũng đừng đem Tề Hoan trả về. Coi như là đang làm việc thiện đi.
Mặc Dạ nghe hắn nói, đầu đầy hắc tuyến, xem ra vị sư điệt này của Tề Hoan trước kia đã bị nàng đả kích rất lớn. Hai người khác có vẻ khá hơn nhưng về cơ bản lời nói cũng na ná như nhau. Cuối cùng rượu cũng đã uống sạch, đuổi tất cả mọi người về xong, Mặc Dạ chẫm rãi chắp tay sau lưng trở về.
Hắn cảm thấy bản thân đang gánh vác niềm hi vọng của toàn bộ phái Thanh Vân.
Mặc Dạ đứng trước cửa phòng, đột nhiên cảm thấy tim đập rộn lên, hắn chưa từng trải qua loại cảm giác này, đó là sự chờ đợi, sự chờ đợi ấy khiến người ta hạnh phúc đến run người. Nàng cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về hắn. Tề Hoan nói, đây là lời hứa sống chết có nhau, nàng đã gả cho hắn, đời này sống là người của Mặc Dạ, chết là quỷ của Mặc Dạ.
Lặng lẽ mở cửa phòng, Tề Hoan đợi đến hơn nửa đêm đã sớm vứt hết hình tượng, nằm lỳ trên giường ngủ quên cả trời đất rồi. Thế nhưng khăn choàng vai trên người nàng vẫn chưa được cởi ra. Mặc Dạ bước nhẹ đến bên giường, vươn tay cẩn thận thay quần áo cho Tề Hoan.
“Ư… Ưm…” Tay Mặc Dạ vừa chạm vào Tề Hoan, nàng liền có cảm giác, hết cách, đây là phản ứng bị động, nàng không hề cố ý.
Mở mắt ra, Tề Hoan nằm trên giường nhìn Mặc Dạ đang đứng bên cạnh giường, nàng cười tươi với hắn rồi duỗi hai tay kéo hắn về phía nàng.
Thân thể hai người vừa tiếp xúc, trên tay Tề Hoan liền hiện ra một tầng lôi điện, cảm giác đau đớn quen thuộc xuất hiện khiến Mặc Dạ cười khổ, cái này có phải chính là “chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu” không? Mình đúng là không sợ chết mà.
“Hôn cái nào.” Tề Hoan chu miệng nhỏ ra, không ngại ngùng hôn Mặc Dạ một cái.
Bây giờ không chỉ có nam nhân háo sắc, mà nữ nhân cũng biết háo sắc nha. Vì trước đó Tề Hoan luôn ở thế bị động khiến cuộc sống về đêm của hai người gần đây rất không hài hòa.
Tuy rằng đây chỉ là mấy chuyện da lông không đáng để ý đến, nhưng buổi tối mà không thể ôm Mặc Dạ đi ngủ thực sự là hơi quá đáng. Quen với lồng ngực ấm áp của hắn, quen với tiếng tim đập của hắn. Đột nhiên cái gì cũng bị mất, Tề Hoan cả đêm đều trợn tròn mắt đến bình minh.
“Chàng đã uống bao nhiêu rượu?” Mặc Dạ ngoan ngoãn hé môi để đầu lưỡi của Tề Hoan tiến vào miệng hắn “phiêu giang đảo hải”. Vơ vét vị rượu ngon trong miệng hắn. Tề Hoan híp mắt, vô cùng hưởng thụ.
“Không nhiều lắm, nhưng  mà rượu ủ hơn trăm năm của sư huynh nàng đã hết sạch rồi…” Chỉ e cũng chỉ có Mặc Dạ mơi dám nói không nhiều lắm thôi. Rượu ủ hơn trăm năm của sư huynh phải có đến vài vạc lớn. Một tay của Tề Hoan không thành thật đưa xuống dưới bụng Mặc Dạ dò xét, ách, làn da trơn nhẵn lại còn co dãn, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, đây chẳng phải là đang hấp dẫn nàng sao?
“Ừm..” Tề Hoan không có hứng nói chuyện phiếm. Đêm tân hôn của hai người họ, nên làm chút chuyện có ý nghĩa hơn. Xoay người đem Mặc Dạ áp lên giường tân hôn, áo ngủ màu đỏ bằng gấm thêu bức vẽ “ngược phượng trình tường” đầy tục khí, nhưng Tề Hoan lại không có tâm tư bắt bẻ chuyện này, nàng còn đang suy nghĩ xem tối nay nên ăn hắn thế nào.
Tề Hoan dường như rất thích vị trí chủ động. Ngược lại Mặc Dạ lại cảm thấy không sao cả, chỉ cần có thể ăn thì ai trên ai dưới đều chấp nhận được.
Nhìn thê tử đang ngồi trên eo mình, bàn tay nhỏ bé bận rộn cởi hỉ bào, tới đai lưng lại không thể tháo được thanh kiếm xuống. Vẻ mặt nàng biểu lộ sự thất bại khiến cho Mặc Dạ suýt chút nữa không nhịn được cười mà tự đưa tay tháo hết vướng bận xiêm y ra.
Cũng may, lúc này Tề Hoan vẫn ứng biến vô cùng linh hoạt, vài sợi bạc nhẹ nhàng xuyên qua đai lưng, Mặc Dạ liền cảm thấy bên hông buông lỏng, đai lưng đã bị cắt thành hai đoạn rồi. Mà đầu sỏ tất nhiên là sợi lôi ti kia.
Một tay kéo quần Mặc Dạ xuống, nhìn toàn thân hắn trần trụi, vóc người đẹp đến mức nàng xem không biết bao nhiêu lần vẫn chảy nước miếng như trước, Tề Hoan vui vẻ vô cùng.
Cúi người xuống, nhẹ nhàng liếm điểm màu đỏ trước ngực Mặc Dạ, nàng phát hiện thân thể hắn cứng đờ, Tề Hoan ác ý cắn nhẹ hắn một cái. Hành vi khiêu khích của nàng khiến cho dục hỏa trong mắt Mặc Dạ lại càng thêm mãnh liệt, thừa dịp nàng đang cúi đầu trước ngực mình, Mặc Dạ đưa tay tháo từng kiện, từng kiện xiêm y trên người Tề Hoan
Giá y của nữ tử khi mặc từng kiện vào vô cùng rườm rà, Tề Hoan đã phải bỏ ra hơn một canh giờ, vậy mà khi cởi ra lại rất nhanh chóng. Căn bản là Mặc Dạ thấy kiện nào không cởi ra được liền trực tiếp xé bỏ, chỉ một lát sau trên mặt đất toàn là mảnh vải đỏ.
“Đây là…” Khi thoát đến kiện cuối cùng, Mặc Dạ đột nhiên ngây ngẩn cả người, thứ Tề Hoan mặc trong cùng không phải yếm mà là một thứ nho nhỏ tinh xảo hơn rất nhiều, miễn cưỡng che khuất được bộ ngực của nàng, tơ lụa màu đen với làn da tuyết trắng tạo nên sự đối lập rõ rệt, kích thích thị giác của Mặc Dạ.
Tề Hoan cúi đầu nhìn áo ngực của mình, đây là lễ vật tân hôn mà nàng tự tay làm, nhìn vẻ mặt của Mặc Dạ có vẻ như khá hài lòng.
“Đẹp không?”
“Ta thích.” Mặc Dạ nheo mắt lại, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, hắn đang phân vân nên đem vật nhỏ này xé đi hay từ từ cởi ra.
Dường như đoán được ý nghĩ của Mặc Dạ, hắn vừa mới vươn tay, Tề Hoan đã ngăn lại. “Không được xé, đây là lễ vật.”
“Tặng cho ta?” Mặc Dạ nhướn mày, lễ vật này hắn rất thích.
Mặc Dạ đưa tay lên, tỉ mỉ từng li từng tí cởi bỏ lễ vật tân hôn của mình, lụa đen rơi xuốn, bộ ngực mềm mại rơi vào tay hắn. Dù cho bàn tay có vô tình bị lôi điện chạm vào hơi đau chút nhưng Mặc Dạ vẫn thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.
*******
Vốn dĩ hết thảy mọi chuyện đã phải “nước chảy thành sông”, nhưng vì trên trời đột nhiên có tiếng lôi điện phát ra rất to nên miễn cưỡng phải dừng lại. Đêm tân hôn của Tề Hoan, trong tiếng lôi điện chết tiệt này, đã phải điểm thêm một dấu phẩy.
Nếu chỉ đơn thuần là thời tiết biến hóa, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tiếng sấm khủng bố như vậy. Hơn nữa ở trong thế giới nhỏ này, nếu không phải người điều khiển cố ý thay đổi thời tiết, ngoại trừ nhật nguyệt luân chuyển sẽ không có chuyện xuất hiện mưa dông sấm sét. Nói cách khác chính là có người xâm nhập vào đây, lại là người có thể điều khiển lôi điện.
Tề Hoan nghe thấy tiếng sấm phản ứng đầu tiên là nhảy xuống giường, không để ý Mặc Dạ đã bị mình khiêu khích dục hỏa đốt người, tìm mặc quần áo vẫn còn vương đầy đất.
Mặc Dạ hối hận thở dài, đây là đêm tân hôn của hắn nha, tuy tiện khoác vài kiện quần áo trên người, Mạc Dạ mở cửa đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa mới bước một bước liền thấy một đạo Diệt Thế Thần lôi lớn cỡ thùng nước đánh xuống trước mặt. Có thể xuất ra Diệt Thế Thần lôi, hắn không cần nhìn cũng biết là ai tới.
Trong trời đất này chỉ có ba người có khả năng xuất ra Diệt Thế Thần lôi, khả năng củaTề Hoan không tính là rất giỏi, có thể tự xuất ra lôi điện bằng cánh tay đã là tốt lắm rồi. Người có năng lực lớn như vậy, e là trừ Lôi Thần thì không còn ai khác.
Nhanh như vậy đã tìm đến nơi, hơn nữa lại còn cố tình chọn ngày hôm nay, thật làm cho người khác khó chịu. Tròng mắt Mặc Dạ hiện lên sát khí nồng đậm.
“Diệt Thế Thần lôi.” Thấy đạo lôi kia đánh về phía Mặc Dạ, Tề Hoan nhăn mày đưa tay thu lấy đạo lôi điện kia.
Lôi điện trên không đánh xuống mặt đất, liền tục nhằm về phía Mặc Dạ. Tiếc là vì có Tề Hoan bên cạnh hắn nên tất cả lôi điện đánh xuống đều bị nàng hấp thụ vào người. Lôi Thần đứng giữa không trung nhìn một màn này cũng không giấu nổi ngạc nhiên.
Tề Hoan dám hấp thu lôi điện hắn đánh ra, nàng không muốn sống chăng? Phải biết rằng bản thân hắn cũng không dám tùy ý hấp thu lôi điện do người khác xuất ra, lôi điện chi lực do mỗi người luyện ra đều không giống nhau, nếu không có tháp Lôi Thần tổng hợp, rất dễ khiến hai loại lôi điện khác nhau bị trộn lẫn, dẫn tới thân thể của bản thân bị hủy diệt.
Lôi Thần không ngờ tới trong người Tề Hoan còn có một tòa tháp Lôi Thần, cho nên bất kì loại lôi điện chi lực nào, nàng vẫn có thể thu vào để bản thân tùy ý sử dụng.
“Nhanh như vậy đã tìm tới rồi.” Mặc Dạ biết rõ, chuyện hắn là Qủy Tiên sớm muộn gì cũng có người biết đến, những lời tiên đoán bịa đặt kia của Tiên Giới xem ra lại hoàn toàn chính xác, nhưng hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy. Chín đại Tiên Tôn, ngoại trừ Đoạn Tuế ra, mọi người đều đến đông đủ.
Chỉ sợ Đoạn Tuế tiên tôn vì bảo trụ phái Thanh Vân nên mới không thể đến, một người tuy có lợi hại nhưng cũng không thể đấu lại tám người.
“Tề Hoan, ta nể tình ngươi không biết thân phận của người này, sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, chỉ cần ngươi theo ta trở lại Lôi Thần điện, tất cả mọi chuyện ta sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Tiếng lôi điện lớn như vậy mà không một người nào trong phái Thanh Vân thức dậy, xem ra quả thực là muốn đến bắt Mặc Dạ rồi. Tề Hoan không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc là vì sao bọn họ tự nhiên biết được thân phận của Mặc Dạ mà chạy tới bắt người?
“Lôi thúc người không ngại thì nói cho ta hay, hắn có thân phận thế nào mà ta không biết?” Bất kể ra sao nàng cũng không thể mặc cho người khác định đoạt. Nếu địch nhân của bọn họ là tiên, thì nàng đành phải buông bỏ thân phận tiên nhân này vậy.
“Hừ, Qủy Tiên ra đời, Lục Đạo sụp đổ, ta nói đúng chứ Mặc Dạ Quỷ Tiên.” Tiếng nói của Lôi Thần vang lên cuồn cuộn như tiếng sấm. Hắn vốn muốn đi tìm Tề Hoan, mà Minh Hỏa cũng có ý định đó nên hai người họ cùng đi tới trước tấm Thiên bi tiên đoán của Tiên Giới, Thiên bi cũng biết chuyện năm trăm năm trước, nhưng muốn thôi thúc Thiên bi tiên đoán, nhất định phải trả giá rất đắt. Lôi Thần và Minh Hỏa xin mười hai Thiên Tôn hợp sức ra tay, khó khăn lắm mới thôi thúc được Thiên bi, nào ngờ lại chỉ nhìn thấy chuyện xảy ra 12 năm trước.
Vốn họ muốn tìm ra Tề Hoan, nhưng lời tiên đoán của Thiên bi lại đề cập đến việc Tề Hoan và Quỷ Tiên đang ở cùng với nhau. Quỷ Tiên là mục tiêu diệt trừ hàng đầu của Lục Đạo, khiến việc tìm Tề Hoan rớt xuống hàng thứ hai, diệt trừ Quỷ Tiên mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Lôi Thần nói xong, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tề Hoan hỏi Mặc Dạ giờ liều chết hay trốn chạy? Nàng biết rõ dù Mặc Dạ có lợi hai đến mấy cũng không thể đối phó được với tám đại Tiên Tôn của Thiên Giới, nếu như có người bắt nàng uy hiếp Mặc Dạ, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Cho dù thường ngày Lôi Thần đối xử với nàng không tệ nhưng lúc này Tề Hoan không thể tin bất cứ kẻ nào, vì mục đích của bọn họ đều là diệt trừ Mặc Dạ.
Mặc Dạ nhìn ra ánh mắt lo lắng của Tề Hoan, việc hắn muốn trốn đi là chuyện rất đơn giản, nhưng lại không thể dễ dàng mang theo Tề Hoan. Oán khí của hắn ngày càng bài xích Tề Hoan, hắn không thể mang nàng trở về địa ngục được.
Huống chi cho dù chạy được tới địa ngục thì sao? Quan hệ của hắn với Minh Vương cũng không quá thân thiết, cho dù thoát được nhất thời thì cũng không thể trốn chạy cả đời. Huống chi hắn không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Nếu như không có Tề Hoan, hắn nhất định sẽ liều chết đánh với mấy tên Tiên Tôn này, giết được vài người coi như đủ vốn. Nhưng hiện giờ hắn lại không nỡ, trong lòng không thể không lo lắng, không nhẫn tâm để Tề Hoan lại một mình.
Hai người chỉ im lặng đối mặt, Tề Hoan lại có thể nhìn ra suy nghĩ của Mặc Dạ, nàng nhẹ nhàng tiến tới ôm hắn. Trong lòng thề, hắn không thể nào biến mất được.
Hai người ôm nhau thoạt nhìn rất bình thường, nhưng đối với Minh Hỏa đang ở trên không lại như một cái gai không ngừng đâm vào trái tim hắn. Người này chính là người mà Tề Hoan yêu.
Cho dù biết rõ hai người không thể ở bên nhau, vậy mà nàng vẫn không chịu buông tay.
Đến cùng nàng vẫn còn chấp nhất chuyện gì? Trùng Thiên hỏa diễm trên người Minh Hỏa bùng lên, đêm tối đen như mực cũng bị ngọn lửa nhuộm đỏ rực. Mà trong mắt Tề Hoan từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất Mặc Dạ.
“Lôi thúc, người nói sai rồi, ngay từ đầu ta đã biết thân phận của hắn.” Tay Tề Hoan được Mặc Dạ nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
“Tề Hoan, ngươi…” Lôi Thần đương nhiên biết ngay từ đầu nàng đã nhận ra thân phận hắn, nhưng nói như thế là để làm bậc thang tiếp bước cho Tề Hoan. Cho dù quan hệ giữa nàng và Quỷ Tiên có sâu sắc đến mấy, chỉ cần hắn muốn giữ lại Tề Hoan, ai còn dám phản đối. Chẳng qua Lôi Thần không ngờ đến tình cảnh này rồi mà Tề Hoan vẫn còn không biết tốt xấu như vậy.
“Muốn mạng của hắn, đương nhiên có thể. Chỉ cần bước qua xác ta là được.” Không phải chỉ là chết thôi sao? Ai sợ ai? Chuyện sinh tử nàng đã trải qua vô số lần, có thêm lần nữa cũng không sợ, huống chi lần này lại có hắn đi cùng.
Chỉ khi anh hùng cứu mĩ nhân mới có thể nói mấy câu như vậy, không ngờ có ngày mình cũng có thể làm một đấng anh hùng. Tuy nhiên mĩ nhân nghe nàng nói vậy, sắc mặt lại có chút lúng túng. Aiz…đó là một nam nhân nha.
Đại khái là ngày thường uể oải quen rồi, nói xong nàng vẫn còn có thời gian nhìn sắc mặt của Mặc Dạ. Hết cách, nhìn ngắm nhiều năm như vậy mà vẫn thấy chưa đủ, sau này nếu không thể ngắm nữa nàng sẽ rất đau lòng đó. Nên lại phải nhìn thêm vài lần nữa.
“Hừ, ngày đó trong người ngươi tỏa ra ma khí, chúng ta đã không truy cứu, vậy mà không ngờ người lại còn dây dưa với Quỷ Tiên. Nay bất kể là ai cầu xin đều khó có thể dung tha cho ngươi.” Không đợi Lôi Thần lên tiếng, bên Thiên Võ Tiên Tôn liền nói trước.
Hôm nay Võ Tiên Tôn quả nhiên là ngoan cường như gián, đến nay vẫn còn sống sót. Tuy rằng tu vi đã bị giảm xuống không ít nhưng dù sao thực lực vẫn còn, hắn muốn xông vào đầu tiên để tranh công giết Quỷ Tiên.
Nếu là trước kia, Thiên Võ Tiên Tôn nhất định sẽ không dám phản bác lại lời nói của Lôi Thần, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đã xảy ra sau khi gặp Tề Hoan, Thiên Võ Tiên Tôn liền không nhịn được đổ hết tất cả sự phẫn nộ lên đầu Tề Hoan. Đều tại nàng ta, nếu không có nàng, mình sẽ không bị Cửu Vĩ Hồ đuổi giết. Nếu không phải vậy, Thiên Võ điện của mình sao có thể bị hủy sạch như thế? Nếu không có nàng ta, sao bộ dạng của hắn bây giờ có thể thê thảm như vậy?
Chuyện này Lôi Thần không muốn tranh luận, dù sao Tề Hoan đã tự thừa nhận sự thật chuyện nàng biết thân phận của Mặc Dạ, theo quy định của Thiên Giới kết cục của nàng cũng sẽ là hồn phi phách tán.
“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Không thể nào nói chuyện êm xuôi thì đành phải liều chết một phen vậy. Tề Hoan không đợi Thiên Võ nói tiếp, hai đạo lôi điện liền bổ về phía hắn.
Vì không ai nghĩ nàng có thể động thủ với tám vị Tiên Tôn nên khi hai đạo Lôi nổ tung, nhất thời không ai né tránh kịp.
“Cửu U Tà lôi! Tề Hoan, Lôi Thần tháp…” Thấy thứ Tề Hoan đang dùng là Cửu U Tà lôi, Lôi Thần và Thiên Lôi đồng thời kêu lên, trong thâm tâm liền dấy lên nghi hoặc, không lẽ chín tầng tháp của tháp Lôi Thần sập xuống có liên quan tới Tề Hoan?
Tề Hoan căn bản không để bọn hắn có cơ hội nói chuyện, từng đạo lôi điện liên tiếp bổ đến, đáng tiếc tu vi của nàng không nên đợi đến lúc tám vị Tiên Tôn kia ra tay, công kích của nàng liền mất đi tác dụng , chỉ có thể hạn chế hành động của bọn họ mà thôi.
Cũng may trong đó có không ít Tiên Tôn biết Lôi Thần và Minh Hỏa cố ý giữ lại Tề Hoan, bọn họ chỉ cố gắng cầm giữ nàng, không cho nàng qua giúp đỡ Mặc Dạ thôi, còn lại là nhìn Minh Hỏa và Lôi Thần liều mạng dốc sức đánh Mặc Dạ.
Hai đấu một, bọn họ đúng là đề cao Mặc dạ. Dù vậy nhưng Mặc Dạ nhìn qua vẫn không bị rới vào thế hạ phong, ba người vậy mà lại đánh ngang bằng nhau. Thực lực của Quỷ Tiên quả thực là khiến các Tiên Tôn khác kinh hãi.
Đây chính là Lôi Thần và Minh Hỏa đó, Lôi Thần lôi điện chi lực, Tiên Tôn linh hỏa của Minh Hỏa là thứ có thể hủy diệt vạn vật, vậy mà không phá nổi oán khí trên người Mặc Dạ.
Tề Hoan biết rõ, oán khí của Mặc Dạ không còn chống đỡ được bao lâu, phái Thanh Vân lúc này đang bị phong tỏa, bên trong không có oán khí để Mặc Dạ chắt lọc năng lượng, trừ khi hắn rời khỏi nơi này…
Ngay tại lúc Tề Hoan còn thất thần, Thiên Võ Tiên Tôn chẳng biết đã chạy tới sau lưng nàng lúc nào, đánh vào sống lưng nàng một chưởng. Đợi đến lúc Tề Hoan phát hiện ra, lòng bàn tay của Thiên Võ đã chạm vào lưng nàng.
“Tề Hoan!” Tiếng thét của Mặc Dạ cách đó không xa vang lên, Tề Hoan chỉ cảm thấy lồng ngực nóng rực, thân thể như không thuộc về mình, vô cùng đau đớn.
Mặc Dạ sốt ruột, càng đánh càng bức bối, Minh Hỏa và Lôi Thần cũng lo lắng cho Tề Hoan. May mà Thiên Lôi nhanh tay, Thiên Võ vừa đánh một chưởng vào Tề Hoan liền bị hắn bổ một đạo lôi vào đầu.
Nhìn vẻ mặt muốn giết người cho hả giận của Thiên Lôi, các Tiên Tôn dù bất mãn với hành vi của hắn thì cũng không dám mở miệng. Thiên Lôi không giống Lôi Thần, hắn dù sao cũng không phải  cai quản Lôi Thần điện, nên tình cảm hắn dành cho Tề Hoan là xuất phát từ tâm, không như Lôi Thần, trong thâm tâm hắn còn có mục đích riêng.
Tuy không thể chấp nhận việc Tề Hoan và Mặc Dạ ở bên nhau nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể làm Tề Hoan tổn thương.
Bên kia Tề Hoan sống chết không rõ, Mặc Dạ không thể nào tập trung được, hơn nữa oán khi trong người ngày càng cạn kiệt, thời gian dần trôi qua, hắn bắt đầu rơi vào thế bất lợi, ba người đánh đều vô cùng chật vật, chỉ là cố gắng không ngã xuống mà thôi.
Có điều Lôi Thần, Minh Hỏa ngã xuống còn có người tiến lên trợ giúp, mà Mặc Dạ ngã xuống chỉ e vĩnh viễn không thể đứng dậy.
“Ta rất xem trọng ngươi, nhưng dù thế nào ngươi vẫn phải chết.” Minh Hỏa nhìn Mặc Dạ, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy sát khí, lạnh như băng khiến người ta hít thở không thông.
Mặc Dạ nhếch miệng, “Cho dù ta có chết đi thì nàng cũng là của ta.” Hai nam nhân hiểu lời nói của nhau. Lúc này bọn hắn liều mạng không phải là vì Lục Đạo muôn dân trăm họ mà là vì một nữ nhân.
Những lời này như một mồi lửa, thiêu cháy triệt để lý trí của Minh Hỏa. Vì  sao hắn đợi hơn một nghìn năm, nhớ thương hơn một nghìn năm mà nàng lại đi yêu người khác? Vì sao nàng biết rõ hắn là ai nhưng lại không chịu cho hắn cơ hội? Chẳng lẽ trong mắt nàng hắn vĩnh viễn kém cỏi hơn Mặc Dạ?
Công kích của Minh Hỏa phát ra ngày càng sắc bén, Lôi Thần biết Mặc Dạ không thể trốn thoát nên chiều theo ý Minh Hỏa, lui ra để bọn hắn quyết đấu.
Tuy sức Mặc Dạ không đủ nhưng thực lực vẫn hơn Minh Hỏa, không có Lôi Thần, Minh Hỏa không chiếm được chút tiện nghi nào. Đột nhiên vẻ mặt Minh Hỏa kinh hoàng nhìn về phía Tề Hoan kêu lên một tiếng “Tề Hoan”.
Mặc Dạ thấy cảm xúc của hắn có vấn đề, liền quay đầu lại, nhưng lại phát hiện có một chiếc đinh lớn kì lạ, to bằng bàn tay đâm vào ngực. Chiếc đinh này có màu đen kịt, trên bề mặt có những hoa văn phiền phức. Vật này hắn không biết là gì, chỉ biết oán khí trong người chậm rãi biến mất mà không cách nào ngưng tụ lại.
Quả nhiên, nhược điểm của mình chính là Tề Hoan ư…
Mặc Dạ nặng nề ngã xuống, cảm nhận sức lực của mình dần dần tan biến. Minh Hỏa dẫm lên chiếc đinh trên ngực Mặc Dạ, nhìn hắn từ trên cao, vẻ mặt không biết là đang đồng tình, phẫn hận hay là vui sướng.
Mặc Dạ quay đầu nhìn Tề Hoan, nàng cũng đang nhìn hắn, miệng lại không ngừng hộc ra máu, trên vạt áo khắp nơi đều là vệt máu phiếm vàng, Thiên Lôi ôm nàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Bọn họ không hiểu vì sao nàng lại ho ra máu, nước mắt cũng rơi xuống không ngừng, nàng cứ nhìn hắn như vậy, không nói gì, chỉ khóc như muốn đem nước mắt đời này chưa từng chảy tuôn ra hết một lần.
Đây là kết cục mà hắn đã sớm đoán được, nhưng lại không phải là kết cục mà hai người họ muốn. Nếu có thể, hắn muốn mình có kiếp sau. Đây là lần đầu tiên Mặc Dạ cầu xin được lên trời, đáng tiếc, trời sẽ không cho hắn toại nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.