Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 119: Địa ngục Vô Gian




Nếu nói vậy, ta cũng muốn nói hết cùng Ám Minh Tiên Tôn.” Thiên Lôi cười lạnh, muốn lôi chuyện cũ ai mà không có, hắn cam đoan chuyện cũ của hắn so với người khác còn lớn hơn rất nhiều.
“Thiên Lôi muốn nói điều gì?”
“Hừ, nói về đại công tử nhà ngài, Ám Lôi Dẫn. Ta biết rõ trong lòng ngài mất đi nhi tử không dễ chịu gì, nhưng mà chuyện này, cũng không phải do ngài không thoải mái, liền muốn làm gì thì làm, nếu không phải do con của ngài, ngài cho rằng hiện tại tháp Lôi Thần sẽ thành ra bộ dáng này sao? Ta nể mặt ngài đưa hắn đến tầng 91 lĩnh ngộ Lôi Tâm của Thiên Tiêu Tử Lôi, kết quả thì sao, vậy mà hắn lại dám chạy xuống tầng 90.” Giọng Thiên Lôi vốn không nhỏ, hắn chính là muốn rêu rao để nhóm Chư Thần Đế Chân Quân nghe thấy lời hắn nói.
Tuy nói tháp Lôi Thần là đồ của Lôi Thần Điện, nhưng tác dụng của nó không phải chuyện đùa, muốn luyện thành thiên kiếp, ắt hẳn không thể thiếu tháp Lôi Thần, vậy nên nó cũng xem như đồ dùng chung của Tiên giới rồi, hiện tại bởi vì nhi tử của Ám Minh mà tháp sụp đổ, cho dù những người kia không biết tháp Lôi Thần sụp đổ đại biểu cho cái gì, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện đùa đâu. Ít nhất, tháp Lôi Thần trong mắt mọi người có giá trị hơn nhiều so với nhi tử của Ám Minh Tiên Tôn.
“Ngài, ngài nói bậy, Tiểu Dẫn làm sao có thể…” Ám Minh Tiên Tôn cũng không phải loại người không biết nặng nhẹ, một câu kia của Thiên Lôi khiến trong lòng hắn kinh hãi, nhi tử chết rồi, lại bị người ta gắn ột cái tội danh, ai có thể chịu được?
“Có phải hay không đi nhìn sẽ biết, xương cốt của con ngài vẫn ở phía sau đây này.” Ám Lôi Dẫn sau khi đưa lôi tâm của Cửu U Tà Lôi vào cơ thể, không chịu nổi tà khí trong đó, khiến cho tinh thần bị ăn mòn, phản hệ cắn nuốt, ngưng tụ thành thông đạo U Minh mới có thể khiến ột loạt sự việc phía sau phát sinh.
Không thể không nói hai đứa con trai của Ám Minh đều rất có thiên phú, đặc biệt là đứa con đầu, lôi tâm của Cửu U Tà Lôi ngay cả Lôi Thần và Thiên Lôi cũng không cảm nhận được, chỉ có hắn cảm nhận đến, đáng tiếc thực lực không đủ, người cứ như vậy mà ra đi, còn hại cha hắn thay hắn cõng oan ức trên lưng.
Tề Hoan nằm trong bọc quần áo, nghe xong lời Thiên Lôi nói không nhịn được cười trộm, năng lực đánh trống lảng này quả nhiên không tầm thường, đột ngột oanh tạc như vậy, khiến cho Ám Minh Tiên Tôn căn bản không thể nhớ nói rõ mình đang nói cái gì, chỉ có thể nghĩ đến cục diện rối rắm kia của con hắn.
Thiên Lôi ôm Tề Hoan đi, để lại Lôi Thần một mình xử lý công việc phía sau.
“Hoan Tử, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ta sẽ trở lại thăm.” Thiên Lôi lo lắng có người ngoài tiến vào Lôi Thần điện, cho nên đưa Tề Hoan đặt ở tẩm cung của mình, trước khi đi còn tìm vợ tới chiếu cố Tề Hoan.
Tề Hoan nằm trên giường mềm mại, đầu óc mê mang, mơ hồ cảm thấy cảnh sắc trước mặt chuyển động, sau đó phát hiện mình đi tới một nơi khác.
Ở đây khắp nơi đều tản ra mùi vị khó chịu, thực ra hương vị này cũng không có gì khác thường, chỉ là khiến Tề Hoan cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nàng ngửa đầu nhìn trời, bầu trời tối tăm mù mịt, cảm giác có vài phần giống Minh giới.
Chẳng qua, ở đây so với Minh giới lạnh hơn rất nhiều, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy một cái. Cả vùng đất đỏ như máu, thấy vậy mắt Tề Hoan hơi choáng váng, cho dù không có mùi máu tươi truyền đến, nhưng nàng vẫn cảm thấy dạ dày quay cuồng, cố gắng đè ép cảm giác ghê tởm trong bụng xuống.
“Lại xuyên qua sao?” Sờ sờ cái đầu trơn bóng của mình, Tề Hoan bất đắc dĩ thở dài, xuyên qua cũng không sao, nhưng tại sao vẫn là bộ dạng này? Có điều chỗ xuyên tới lần này có vẻ hoang vu, không nghe thấy tiếng động gì.
“Gào!” Khi Tề Hoan đang hối hận vuốt cái đầu trơn bóng, thì đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng thú rống, nàng quay đầu lại nhìn, thiếu chút bị dọa đến tim nhảy ra ngoài, đây là vật gì?
Cái mặt thật dài, thân mình giống trâu, nhìn bốn chân kia, lại giống đùi ngựa?
Con quái vật trước mắt đang lấy móng ngựa đào xuống, giống như chuẩn bị chạy nước rút về phía Tề Hoan. Nàng đắc tội ai nữa sao, sống đã nhiều năm như vậy, ngay cả con kiến cũng chưa từng bóp chết, sao việc lạ nào cũng đều rơi lên người nàng vậy? Đương nhiên, con kiến lớn như vậy, nàng cũng không phải rảnh rỗi không có chuyện làm tới mức mỗi ngày giết kiến chơi.
Con quái vật kia miệng không ngừng gầm rú, huyết vân vằn trên người bắt đầu ngưng tụ thành sương mù màu đen, thứ này Tề Hoan biết, là oán khí, so với oán khí trên người Quỷ vương còn nhiều hơn mấy phần. Chỉ có trên người Mặc Dạ Tề Hoan mới cảm nhận được loại khí tức khủng bố này, nhưng Mặc Dạ không nhằm vào nàng, còn con thú trước mắt này, lại giống như chuẩn bị đem nàng nuốt sống.
Ngươi nói đi đều cùng mặt người giống nhau, làm gì nôn nóng gấp gáp ăn nhau như vậy!
Tề Hoan vốn xem như có chỗ dựa vững chắc đấy, tuy thực lực bản thân không đủ, nhưng tốc độ nhanh, lôi độn cũng không phải uổng công học đâu, ai biết, không đợi nàng kịp chạy trốn, quái vật này đã đến trước mặt nàng. Người ta có thể trong nháy mắt, cái này căn bản là auto (*) mà!
(*) một dạng hệ thống tự động, tự làm mọi việc
Tề Hoan theo bản năng giơ tay lên, một chuỗi lôi điện bùm bùm đoàng đoàng không ngừng xuất hiện, cũng mặc kệ là thuộc tính gì, đều bổ lên người quái vật kia. Tuy oán khí dày đặc trên người quái vật đã chặn phần lớn công kích của Tề Hoan, nhưng lôi điện màu xám vừa xuất hiện đã đem oán khí tách ra, khiến cho quái vật kia bị thương không nhẹ.
Dường như chưa từng bị ai khác đả thương, quái vật kia bị đả kích không nhỏ, đồng dạng, Tề Hoan cũng bị đả kích không nhỏ. Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện một sự thật khiến cho người ta vô cùng kinh hãi, nàng thế nhưng có thể sử dụng Cửu U Tà Lôi rồi. Toàn bộ lôi điện nàng vừa xuất ra vậy mà lại là lôi điện từ tầng 90 của Lôi thần tháp, nàng vốn căn bản không nhớ rõ mình khi nào thì tu luyện ra những loại Lôi Điện này, làm sao vừa đổi một địa phương đã khiến nàng thần thông hơn cả Lôi Thần rồi?
Tuy những lôi điện kia thoạt nhìn rất khủng bổ, nhưng trên thực tế, bộ dáng Tề Hoan như vậy, chỉ giống như một đứa bé tám tuổi cầm một khẩu súng lục, chỉ biết bóp cò, căn bản không thể nhắm trúng. Dù sao chém loạn quái vật kia, quái vật kia cũng liều mạng muốn ăn sạch nàng.
Trong đan điền, tháp Lôi Thần mini ở phía trên Thái Cực Đồ từ từ xoay tròn, trên Bát quái đồ giống như có một tia nguyên lực hỗn độn rơi xuống xông vào tháp Lôi Thần. Bốn tiểu linh thú vốn dĩ đứng ở bốn góc Thái Cực Đồ nay cũng chạy đến bên cạnh tháp Lôi Thần, chân nhỏ đặt lên mặt tháp, thở khò khè như ngủ, trong lúc hô hấp dường như có thể hít vào một ít nguyên lực hỗn độn.
Những biến hóa này, Tề Hoan đương nhiên không biết, nàng chỉ biết là, hiện tại nàng còn lợi hại hơn so với việc thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, khí lực xuất ra dùng không hết!
“NGAO NGAO NGAO NGAO!” Tề Hoan cùng quái vật kia triền đấu một hồi lâu, ai cũng không hạ được ai, cuối cùng vẫn là quái vật kia không chịu được trước, ngửa mặt lên trời rống to.
Tề Hoan còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, đã nghe thấy từ phía xa truyền đến hàng loạt tiếng gào, quá vô sỉ rồi, một mình không được còn gọi đội! Kêu đồng bọn thì còn gì là anh hùng hảo hán chứ, đáng thương Tề Hoan còn chưa đánh đã, lại không thể không rút lui. Nàng cũng thích quần ẩu, nhưng chỉ thích một đám người mình quần ẩu một mình đối phương mà thôi.
Nhân lúc quái vật kia kêu gào lộ sơ hở, nàng liền ra tay trước. Giữa không trung lôi điện đủ màu không ngừng lấp lánh, Tề Hoan cũng không ngừng thay đổi vị trí. Nhưng dường như ở đây không có bất kỳ chút biến hóa náo, cho dù nàng đã độn rất xa, song trong mắt chỉ có một loại cảnh sắc màu xám, mãi không thay đổi khiến cho Tề Hoan càng ngày càng nôn nóng.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào vậy?” Không rõ vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, ngay cả đường về cũng tìm khắp nơi không thấy, Tề Hoan nhất thời không khống chế tốt dòng suy nghĩ của mình, vậy mà sinh ra tâm ma.
Nàng căn bản không phát hiện, lực lôi điện trong thân thể đã không được khống chế dần dần tản ra tứ phía, trên đỉnh đầu mây kiếp cuồn cuộn, quanh người khắp nơi đều là tia chớp huyết sắc, mà lôi điện vốn đã ổn định trong cơ thể cũng bắt đầu không khống chế nổi, tán loạn bốn phía.
Cũng may, khi Tề Hoan té xỉu, bốn tiểu linh thú trong đan điền chợt tỉnh lại, hình như là phát hiện chỗ của mình xuất hiện vị khách không mời mà đến, khi tâm ma vừa mới ngưng tụ lại trong cơ thể Tề Hoan, đã bị bốn tiểu linh thú kia xé loạn trên dưới, chia làm bốn khối nhét vào trong miệng ăn…
Chỉ sợ, Tề Hoan chính là Tu Chân Giả hạnh phúc nhất sau khi sinh tâm ma rồi. Sau khi tâm ma bị diệt, lực lôi điện vẫn không an ổn, bốn tiểu linh thú nghiêm túc ngồi xổm bên cạnh tháp Lôi Thần, trên trán tản ra hào quang bốn màu, rót vào trong tháp. Tháp Lôi Thần kia nhanh chóng quay tròn, lôi điện vốn tản ra bên ngoài bắt đầu bị hút vào trong thân thể Tề Hoan.
Minh giới, địa ngục Vô Gian nằm ở tầng chót thứ mười tám, đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Người nọ một thân áo trắng, tóc đen tán loạn ở sau lưng, trên mặt nở một nụ cười như có như không, càng lộ ra vẻ tà mị không kiềm chế được.
Người này, chính là Mặc Dạ sau khi đến Minh giới liền mất đi tung tích.
“Huyết sát ma lôi?” Ngẩng đầu nhìn xa xa, lông mày Mặc Dạ hơi nhíu lại. Địa ngục Vô Gian là nơi không có giới hạn, cái gọi là vô gian, chính là dùng sự tĩnh lặng vĩnh hằng để tra tấn quỷ thần. Bất kể tồn tại dạng gì, tu vi cao bao nhiêu, chỉ cần ở nơi không có linh khí, không có oán khí này, cuối cùng sẽ đều không chịu nổi mà sinh tâm ma, rồi bị tâm ma nhập thể, tự sát mà chết.
Ở đây, đã rất lâu rồi không có sinh khí (ý chỉ sự sống). Thế nhưng trước mắt, nơi này dường như có người tồn tại, hơn nữa còn là người biết sử dụng lôi điện.
Đối với hắn mà nói, chuyện này vốn không đáng đếm xỉa, bất kể là ai chỉ cần tiến vào địa ngục Vô Gian, sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, chính là bị tra tấn đến hồn bay phách tán, có điều, Tề Hoan cũng biết sử dụng loại lôi điện này, không hiểu mang theo tâm tình gì, Mặc Dạ vô thức bước chân đi về phía đó.
Nói đi, không bằng nói là bay, hơn nữa tốc độ bay thật sự quá khoa trương, chỉ trong thời gian nháy mắt, Mặc Dạ đã đến nơi, tốc độ này hoàn toàn có thể tương xứng cùng một cái chớp mắt.
Khi Mặc Dạ càng lúc càng tới gần chỗ phát ra lôi điện kia, hắn càng cảm thấy được một luồng xúc động, cái loại cảm xúc khó có thể khống chế này khiến cho hắn hơi nhíu mày.
Lúc chỉ còn cách trung tâm lôi điện mấy trăm mét, hắn đột nhiên trông thấy mấy con quái vật mặt người thân bò chân ngựa từ đối diện lao tới, hiển nhiên đều là xông tới chỗ trung tâm lôi điện kia.
“Áp dữ (*)? Loại vật này không phải đã tuyệt chủng rồi sao? Thì ra là bị lưu vong đến địa ngục Vô Gian.” Mặc Dạ thì thào lẩm bẩm, sau đó lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn mấy con áp dữ kia chạy về phía Tề Hoan bị huyết sát ma lôi bao chặt thành cái kén ở bên trong.
(*) loại vật mãnh thú ăn thịt người trong truyền thuyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.