Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 68:




Thẩm Chi Ngữ bị người nhà giam lỏng ép hôn, cứu hay không cứu, ý kiến của mọi người không đồng nhất.
“Chuyện nhà của người ta, chúng ta nhúng tay vào không được hay cho lắm.” Đạo sĩ Yên Tửu phát biểu ý kiến đầu tiên.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Không ít người gật đầu phụ họa.
“Nhưng mà anh Thẩm gấp đến mức tìm Tiểu Vệ tới báo tin cơ mà.” An Niên nói, Tiểu Vệ là thiếu niên quỷ Thẩm Chi Ngữ phái tới đưa tin, theo thiếu niên quỷ tự giới thiệu, cậu ấy họ là Tiêu tên Vệ, An Niên lập tức gọi cậu ấy là Tiểu Vệ.
“Cũng đúng, đến mức tìm một lệ quỷ gấp rút báo tin, xem ra là bị ép rất thảm.” Tam Mao sờ lên cằm suy đoán: “Chẳng lẽ vợ chưa cưới của ông Thẩm quá xấu?”
“Hừm.” Mọi người suy tư một lát, vậy mà nhất trí với suy đoán của Tam Mao.
“Xấu thì tức là không cưới được ư?” An Niên bất thình lình hỏi một câu.
“Khụ…” Mọi người ho một trận, lập tức cực kỳ thống nhất truyền thụ cho em mèo kiến thức để tam quan theo hướng tích cực: “Không, không, vẻ ngoài là phù du, tâm hồn mới là đẹp nhất.”
Trần Dương bụm lấy trán, không còn mặt mũi nào nhìn. Nhưng thấy mọi người không nói dối em mèo, anh cũng sẽ không nói gì.
“Nhân loại đúng là dối trá.” Thiếu niên quỷ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Hử?” Mọi người trừng, một con ma còn dám lắm miệng.
Thiếu niên quỷ bị hù vội vàng che miệng, không dám tùy tiện phát biểu ý kiến nữa.
“Khụ… Trở lại chuyện chính, rốt cuộc là có muốn phái người tới cứu hay không?” Có người kiên cường kéo chủ đề trở lại.
Mọi người nhao nhao tỏ thái độ, có người nói cứu, có người nói không, trong lúc nhất thời vẫn không cách nào đạt được thống nhất.
“Nếu không thì hay là như vầy, muốn cứu thì đi cứu, không muốn cứu thì hóng.” Cuối cùng đạo sĩ Yên Tửu đề nghị.
Mọi người cảm thấy đề nghị này không tệ, vì vậy bày tỏ thái độ lần cuối. Sau đó toàn bộ ở đây, trừ An Niên muốn đi cứu, Trần Dương bỏ phiếu trắng, những người khác thì đều không có ý định tham dự.
“Anh Trần Dương?” An Niên thấy Trần Dương không giơ tay, lập tức hơi không vui.
“Em đi thì anh đi.” Trần Dương vội vàng nói.
An Niên cao hứng trở lại, vui vẻ bật cười.
“Ôi, đúng rồi, Triệu Phương đâu?” Có người phát hiện không đúng, với tư cách là cộng sự có quan hệ tốt nhất với Thẩm Chi Ngữ, vậy mà Triệu Phương lại không có ở đây.
“Ông Thẩm vốn chỉ xin nghỉ một tuần, kết quả là biệt tích mất nửa tháng, gần đây Triệu Phương bận gần chết, cũng không có thời gian quay về Cửu Bộ. Giờ chắc đang làm việc ở chỗ nào đó.” Tam Mao trả lời.
“Hỏi cậu ấy thử xem?” Đạo sĩ Yên Tửu gọi một cuộc điện thoại, đơn giản thuật lại sự việc một lần.
“Cái gì? Ông đây làm việc bán sống bán chết, tên kia còn chạy đi kết hôn?” Triệu Phương bùng nổ.
“Xem ra hai người có thêm một đồng đội rồi.” Đạo sĩ Yên Tửu cúp điện thoại nói với Trần Dương và An Niên.
Tên đểu cáng, không thèm đề cập tới chuyện ép hôn chỉ nhắc tới chuyện anh ấy phải kết hôn.
Nếu đã quyết định đi thì càng nhanh càng tốt, mở trang web để chuẩn bị mua vé máy bay, Trần Dương hỏi Triệu Phương: “Quê của Thẩm Chi Ngữ ở đâu?”
“Ầy…” Triệu Phương sửng sốt một chút: “Tôi không hỏi.”
Làm cộng sự nhiều năm như vậy, ngay cả quê quán của Thẩm Chi Ngữ ở đâu cũng không biết? Trần Dương câm nín, đành phải quay qua hỏi An Niên: “An Niên, em có biết không?”
“Em cũng không biết.” An Niên lắc đầu.
Trần Dương trầm mặc một lát, được rồi, em mèo nhà mình không hiểu nhân tình thế sự, không biết cũng bình thường. Vì vậy anh lại quay đầu, nhìn về phía thiếu niên quỷ đến từ quê Thẩm Chi Ngữ.
“Thành phố Dung.” Thiếu niên quỷ trả lời.
Cuối cùng cũng đã có địa chỉ, Trần Dương lập tức mua ba vé máy bay chuyến ba giờ sáng ngày mai đến thành phố Dung.
Ngày hôm sau, qua hai giờ bay, ba người thuận lợi đến thành phố Dung. Thấy thời gian còn sớm, Triệu Phương bác bỏ đề nghị đi ăn cơm trưa của Trần Dương, quyết định đến nhà Thẩm Chi Ngữ ăn nhờ một bữa cơm.
Bọn họ thuê một chiếc xe, đến nhà Thẩm Chi Ngữ dưới sự chỉ dẫn của thiếu niên quỷ, mãi cho đến khi xe càng đi càng vắng, hoàn toàn ra khỏi phạm vi thành thị, mọi người mới ý thức một vấn đề.
Nhà Thẩm Chi Ngữ một là rất nghèo, hai là rất giàu.
Xe tiếp tục đi lên, khi thiếu niên quỷ nói đã đến địa điểm, mọi người nhìn kiến trúc cổ xưa xây dựa lưng vào núi, xác định đáp án cuối cùng.
“Con bà nó, nhà tên họ Thẩm kia có tiền như thế sao bình thường còn đòi tôi mời cơ chứ?” Triệu Phương có cảm giác bị lừa gạt.
“Tôi đi gõ cửa.” Trần Dương không đáp, thật ra từ khí chất trên người Thẩm Chi Ngữ là có thể thấy đây không phải con một nhà bình thường nuôi lớn được.
“Xin hỏi, mấy người là ai?” Theo tiếng chuông cửa Trần Dương vừa bấm, trong bộ đàm nhanh chóng vang lên một giọng nam xa lạ.
“Xin chào, chúng tôi là đồng nghiệp của Thẩm Chi Ngữ, chúng tôi tới tìm anh ấy.” Trần Dương trả lời.
“Đồng nghiệp của cậu cả? Chờ một lát.” Giọng nói kia dừng một lát rồi dập bộ đàm.
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi một lát, rất nhanh đầu bên kia vang lên một giọng nói, cũng chính là giọng người đàn ông kia, nhưng câu nói của người này khiến người ta không lấy làm thoải mái.
“Cậu cả nhà chúng tôi quyết định từ chức, mấy ngày sau sẽ gửi đơn từ chức qua, mấy người về đi.”
Cái gì? Trần Dương nhíu mày lại, đang định đáp thì Triệu Phương bước lên một bước, nói: “Công ty của chúng tôi không phải là nơi muốn từ chức là từ chức được.”
“Quý công ty cần bồi thường bất cứ cái gì chúng tôi đều có thể chi trả, còn nữa để tôi nhắc nhở quý công ty, hạn chế tự do của công nhân là trái với luật lao động đấy, chúng tôi có quyền khởi tố mấy người.” Giọng nói kia lên tiếng.
“Ha ha, thế thì sao, mấy người giỏi thì khởi tố đi, tố tụng thắng thì coi như tôi thua.” Vì đến ăn chực nhà Thẩm Chi Ngữ, cơm trưa Triệu Phương còn chưa ăn, lúc này đang đói muốn chết đây. Kết quả đến nhà Thẩm Chi Ngữ, đối phương chẳng những không mở cửa cho vào còn kênh kiệu với anh ấy, làm Triệu Phương khó chịu ra mặt.
“Bọn họ giam giữ Tiểu Ngữ, chắc chắn sẽ không cho cậu ấy ra ngoài.” Thiếu niên quỷ ở phía sau nhắc nhở.
“Lão Thẩm thảm vậy? Rốt cuộc có phải ruột thịt không?” Triệu Phương nhịn không được nhíu mày.
“Anh Trần Dương, không vào được thì phải làm gì bây giờ? Anh Thẩm thật sự phải từ chức ư?” An Niên lo lắng hỏi Trần Dương, cô không muốn anh Thẩm từ chức đâu.
“Từ chức, vậy cũng phải để bộ đồng ý mới được.” Triệu Phương hoàn toàn không lo lắng nói, nếu Cửu Bộ mà dễ từ chức như thế, bọn họ đã chạy từ lâu.
Trần Dương suy nghĩ một chút, ấn nút gọi nói: “Chúng tôi hy vọng được đối thoại trực tiếp với Thẩm Chi Ngữ.”
“Cậu cả không rảnh.”
“Thẩm Chi Ngữ chỉ xin công ty nghỉ một tuần, giờ đã quá hạn một tuần chưa về, lúc đi anh ấy mang theo tệp văn kiện đặc biệt cơ mật của công ty, nếu mấy người không cho Thẩm Chi Ngữ ra mặt giải thích hợp lý thì tôi sẽ giao cho cảnh sát xử lý.” Trần Dương nói.
“Chờ một lát…” Giọng nói bên kia bộ đàm lại biến mất lần nữa.
“Két.” Chỉ chốc lát sau, cửa sắt được mở ra.
“Quá giỏi.” Triệu Phương nhịn không được giơ ngón tay cái với Trần Dương.
“Mời đi thẳng đến cổng nhà chính.” Âm thanh kia lại vang lên.
Bọn họ lên xe, tiếp tục đi dọc theo con đường sau cánh cửa, nhìn trang viên vô cùng rộng lớn, mọi người lần nữa ý thức được nhà Thẩm Chi Ngữ rất giàu.
Chạy chừng năm phút đồng hồ, xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, trên bậc thang đã có một ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn đứng đó.
“Này, mọi người đã đến rồi thì tôi về nhà trước đây.” Nói xong, thiếu niên quỷ hóa thành một đám khói xanh biến mất không thấy gì nữa.
“Ma mà còn có nhà ấy hả?” Trần Dương sửng sốt.
“Phần mộ đó.” Triệu Phương đẩy cửa xe ra, suy sụp bước một bước ra: “Trang viên lớn như vậy, khéo có khi trước kia chỗ này từng là bãi tha ma.”
“…” Quản gia đi tới gần, nghe được đồng nghiệp cậu cả nhà mình nói trang viên nhà bọn họ là bãi tha ma, lập tức mất hứng: “Trang viên nhà họ Thẩm chúng tôi đời trước là một vườn cây bồ đào, bốn phía không có nghĩa địa.”
“Ô, hiểu mà, không sao, tôi chỉ lấy ví dụ mà thôi.” Triệu Phương trả lời đĩnh đạc, không hề có chút cảm giác ngại ngùng.
Ngược lại là An Niên nhìn dưới chân không nói gì.
Không sao cái gì mà không sao, là cậu xúc phạm chúng tôi đấy có được không. Quản gia nhà họ Thẩm biết kiềm chế rất tốt, hít sâu một hơi, quay người dẫn họ vào: “Các vị, đi theo tôi, ông chủ đang chờ các vị rồi.”
Mọi người đi theo vào bên trong.
Mấy người đi vào trong phòng khách, lập tức có mấy ánh mắt quét tới. Ba người cũng đã từng gặp mấy cảnh tượng hoành tráng, tỉnh bơ đứng ở cửa ra vào, đối phương không mở miệng, mình cũng không mở miệng. Vừa nãy người ta uy hiếp muốn báo cảnh sát, lúc này mà sợ thì không ổn.
“Ông chủ, mấy vị này chính là đồng nghiệp của cậu cả.” Quản gia giới thiệu.
“Ngồi, dâng trà.” Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chính bình tĩnh nói.
“Mời các vị ngồi.” Quản gia dẫn họ ngồi xuống, chỉ chốc lát sau có người giúp việc bưng trà xanh lên.
“Gì vậy trời, chúng tôi còn chưa ăn cơm trưa, có thể mang chút hoa quả khô lên không.” Triệu Phương nhận chén trà, đưa ra yêu cầu không chút khách khí.
Người giúp việc sững sờ, nhưng huấn luyện hàng ngày làm cô ấy đồng ý, quay về phòng bếp bưng một hộp điểm tâm đến.
Điểm tâm vừa được đưa lên, An Niên và Triệu Phương vội vàng cầm lên ăn, có lẽ họ đói lắm rồi.
“Xì…” Một tiếng cười nhạo bỗng nhiên vang lên trong phòng khách, một thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi hỏi họ: “Mấy người là đồng nghiệp của anh trai tôi, cụ thể là công ty mấy người làm cái gì, một tháng lợi nhuận bao nhiêu?”
“Chi Ngữ?” Bố Thẩm uy nghiêm quát tên đứa con thứ, sau đó mới nói với người duy nhất trong cả ba không ăn điểm tâm, nhìn qua rất trầm ổn là Trần Dương: “Chi Ngữ cầm tài liệu gì của các cậu.”
“Anh Trần Dương ăn đi, miếng điểm tâm hình trái tim này ăn ngon lắm.” Trần Dương vẫn chưa trả lời, An Niên chợt đưa qua một miếng điểm tâm.
Trần Dương vươn tay nhận, cười cưng chiều với An Niên, sau đó mới nói với bố Thẩm: “Ông Thẩm, không biết chúng tôi có thể gặp Thẩm Chi Ngữ không.”
“Nó không ở đây.” Vẻ mặt bố Thẩm không đổi sắc nói.
“Ông nói dối, rõ ràng anh Thẩm đang ở ngay trong căn phòng góc sâu nhất trên tầng hai.” An Niên vạch trần không lưu tình chút nào.
“Làm sao cô biết.” Thẩm Chi Ngôn thấy An Niên đoán đúng, lập tức kinh ngạc hỏi.
“Nói cái gì đấy?” Cha Thẩm tức giận trừng con mình, đây không phải là nói toạc cho người khác biết Thẩm Chi Ngữ có ở nhà hay không à?
Thẩm Chi Ngôn cũng biết mình nói hớ, lúng túng dựa vào ghế sô pha, thuận tay cầm vật trang trí trên bàn lên chơi.
“Ừm… cậu không nên chơi cái đó.” An Niên đột nhiên lại nói.
“Vì sao?” Thẩm Chi Ngôn nghi ngờ nói.
“Ừm… ừm…” An Niên do dự không biết nên tìm từ sao cho đúng.
“Trên thứ kia dính đầy khí xác chết, chơi lâu sẽ dễ sinh bệnh.” Triệu Phương cũng không có cố kỵ nhiều như An Niên, nói thẳng.
“Bệnh thấp*?”
*Bệnh thấp (湿气): Các triệu chứng lên nấm ở chân tay, mẩn ngứa.
(湿气 và 尸气 đều đọc là shīqì nên mới có đoạn này.)
“Thi trong thi thể.” Triệu Phương nhắc nhở lần nữa.
“Xoảng.” Tay Thẩm Chi Ngôn run lên, vật trang trí rơi xuống đất, vỡ chia năm xẻ bảy.
“Anh hai anh chết chắc rồi, đó là thứ chú hai bỏ mười triệu tệ mua về từ hội đấu giá đấy.” Một thằng bé mập mạp tầm mười một mười hai tuổi hả hê nói.
“Thằng béo chết bầm, câm miệng.” Thẩm Chi Ngôn đánh lên đầu em trai.
“Đúng là đồ cổ vẫn đáng giá, nếu không phải có niềm thương tiếc thì tôi thật sự muốn chạy vào trong rừng đào mộ.” Triệu Phương nghe thấy món đồ kia trị giá mười triệu tệ, lập tức ước ao ghen tị nói.
“…” Trần Dương và An Niên khinh bỉ nhìn anh ấy.
“Tôi đùa chút thôi mà.” Triệu Phương cười ha ha: “Nhưng cũng lạ thật, phong thuỷ nhà lão Thẩm không tốt cho lắm. Lúc nhà ông xây dựng, lão Thẩm không xem phong thủy giúp à?” Câu cuối này Triệu Phương nói với bố Thẩm.
Bố Thẩm nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại: “Mấy người là thiên sư?”
“Đúng vậy.” Triệu Phương trả lời thản nhiên.
“Hoang đường, tôi còn nghĩ mấy năm nay Thẩm Chi Ngữ đi ra ngoài làm việc gì, thì ra là vẫn dính dáng tới thứ đồ mê tín dị đoan này.” Cha Thẩm giận tím mặt nói.
Mê tín dị đoan? Mọi người sững sờ, quay sang nhìn nhau, trên mặt đều là nghi hoặc: Chẳng lẽ, bố Thẩm không biết con trai nhà mình là thiên sư?
“Đã vậy thì gọi anh con xuống đi.”
Thẩm Chi Ngôn đứng dậy, chạy rầm rầm rầm lên tầng, chỉ chốc lát sau hai tiếng bước chân xuất hiện ở đầu cầu thang. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng cũng thấy được Thẩm Chi Ngữ đã lâu không gặp.
Thẩm Chi Ngữ thấy ba người họ, đôi mắt sáng ngời, ba chân bốn cẳng phóng xuống tầng, chạy đến trước mặt bọn họ nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi, đi là đi chỗ nào?” Bố Thẩm vỗ mạnh vào bàn.
Thẩm Chi Ngữ nhíu mày, nhìn bố mình nói: “Con đã nói rồi, tài sản trong nhà con không cần, liên hôn cũng đừng tìm con.”
“Không tìm mày thì tìm ai, ngoại trừ liên hôn thì mày còn tác dụng nào nữa chắc?” Bố Thẩm chỉ vào Thẩm Chi Ngữ mắng.
“Em hai của mày, mười sáu tuổi đã tốt nghiệp đại học Harvard, giờ đang là quản lí công ty. Em ba của mày, mười tuổi đã cầm giải đặc biệt của cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế, còn mày, chỉ được vào cái đại học hạng hai.”
“Ba anh em nhà cậu là cùng cha khác mẹ hở?” Triệu Phương nghe xong, chênh lệch này lớn thật, nhịn không được nghi ngờ nói.
Thẩm Chi Ngữ không có kiên nhẫn trừng Triệu Phương.
“À, mày cũng có sở trường, mày bảo mày là thiên sư à.” Bố Thẩm châm chọc: “Lúc thi tốt nghiệp trung học, không phải mày nói mày có thể thành thủ khoa kỳ thi đại học hay sao. Tao còn tưởng mày thi tốt lắm, cuối cùng là trời mưa mày lại trèo lên tòa nhà năm mươi tầng, sau đó bị sét đánh nằm bệnh viện một tháng. Kết quả thì sao, là một người bình thường hạng hai.”
“Ha ha ha…” Triệu Phương không nhịn được bật cười, Trần Dương và An Niên cũng mang biểu cảm buồn cười, hiển nhiên là không ngờ một Thẩm Chi Ngữ trầm ổn lại có một thời dậy thì như vậy.
“Còn nữa khi mày còn nhỏ, tao mang mày về nhà tổ, mày bảo chỗ này là bãi tha ma, bên dưới có quan tài, ông nội mày bị mày dọa đào cả cái trang viên này lên, cuối cùng tìm được cái quan nào không?” Bố Thẩm tiếp tục quở trách
Thẩm Chi Ngữ há to miệng, lại không nói gì.
“Có mà, quan tài ngay bên dưới cái ghế sô pha ông ngồi đó.” An Niên không thể nhìn người mình quen bị oan uổng, vội vàng chứng minh.
“…” Khuôn mặt uy nghiêm của bố Thẩm hơi giật mình.
“Ông đào xuống sáu mươi mét là sẽ thấy quan tài.” An Niên cho rằng bố Thẩm không tin nên nói ra vị trí cụ thể.
“Thẩm Chi Ngữ, xem đám đồng nghiệp này của mày đi.” Bố Thẩm tức giận nói: “Một đám cá mè một lứa.”
“Con…”
An Niên tủi thân định nói mình không nói láo thì một bóng ma bay ra khỏi lòng đất: “Đừng mà, đừng để lộ vị trí nhà của tôi.”
“…” An Niên nhìn khuôn mặt tội nghiệp của thiếu niên quỷ, ngậm miệng.
“Lão Thẩm, đúng là không dễ dàng gì ha.” Triệu Phương đột nhiên có chút đồng tình vỗ vỗ bả vai Thẩm Chi Ngữ. Nhà cũ xây ngay phía trên nhà ma, nếu không nhờ Thẩm Chi Ngữ nghĩ biện pháp trấn trụ chỗ này, lại tạo mối quan hệ với chủ nhân nhà ma thì cả nhà họ Thẩm không biết sẽ ra sao.
“Người vợ tao tìm cho mày có gì mà không tốt, cô cả nhà họ Vạn, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn tài năng có tài năng, mày cảm thấy tủi thân oan ức?” Bố Thẩm mắng.
“Tao cho mày thân cận với người ta, mày há miệng nói người ta khắc chồng, bảo người ta tốt nhất đừng tìm đối tượng, mày… thằng khốn nạn.”
Ba người nghe xong, lập tức cũng có chút không đồng ý nhìn Thẩm Chi Ngữ, biểu cảm như đang nói: Không thích thì thôi sao còn công kích người ta.
Thẩm Chi Ngữ trừng lại: Mấy người thì biết cái gì, đã gặp người thật chưa.
“Nếu không nhờ cô gái đó mắt mù coi trọng cái túi da của mày, người ta còn lâu mới chịu cưới mày.” Bố Thẩm tiếp tục mắng.
“Nếu không thì để con tự đi hủy hôn.” Thẩm Chi Ngữ hừ lạnh.
“Mày…” Bố Thẩm tức giận đau ngực.
“Bố, nếu anh cả đã không muốn kết hôn thì thôi, hay là để con liên hôn cho.” Thẩm Chi Ngôn đột nhiên nói.
“Không được!” Bố Thẩm và Thẩm Chi Ngữ đồng thanh.
“Con thấy cô chủ nhà họ Vạn đẹp lắm.” Thẩm Chi Ngôn ấm ức: “Dù sao cũng đều là liên hôn.”
“Không được liên hôn.” Thẩm Chi Ngữ nói vô cùng nghiêm túc: “Nếu bố đã sợ đắc tội nhà họ Vạn thì tự con đi giải thích. Đi!” Nói xong, Thẩm Chi Ngữ kéo Triệu Phương đang xem kịch ra ngoài.
“Ngăn nó lại cho tôi!” Làm gì bố Thẩm chịu cho anh ấy đi, hét to ra ngoài cửa.
Bố Thẩm vừa dứt lời, mấy bảo vệ liền chạy tới, Triệu Phương thấy vậy, đi lên cho một cước đạp ngã xuống đất. “Lão Thẩm, nợ tôi đó nha.”
“Lên xe.” Lúc này, Thẩm Chi Ngữ đã thừa dịp rối ren chạy lên xe, tự mình lái ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.