Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 37:




Ngày 13 tháng 4.
Hôm nay là ngày thi chung của cuộc thi tự học của cả nước, An Niên ôn tập hơn một tháng cuối cùng phải tới trường thi rồi. Sau khi chở cô vào trường thi, Trần Dương tìm quán cà phê gần đó ngồi chờ An Niên thi xong.
Vừa uống cà phê, Trần Dương vừa suy tư một vấn đề. Anh phát hiện từ sau khi nhặt được An Niên, anh giống như chưa từng rời tay. Nào là bao ăn bao ở, bao đón bao đưa, ngay cả nội dung cuộc thi tự học vẫn là anh hỗ trợ ôn tập. Quan hệ của anh và An Niên còn hơn công việc cộng tác, càng giống như là anh nuôi một thú cưng. Chỉ cần hoàng thượng mèo ra đòn làm nũng, con sen này sẽ không màng nguyên tắc chiều chuộng.
“Ha…” nghĩ đến cử chỉ ngốc nghếch ngày thường khi ở trong nhà của An Niên, Trần Dương không nhịn được cười lên, dẫn tới trong quán cà phê vang lên tiếng cười cố gắng đè thấp.
Trần Dương lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ, phát hiện An Niên sắp tan rồi, vì vậy vươn tay gọi phục vụ tới tính tiền.
Trần Dương móc ví ra, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Phục vụ đáp: “Sáu mươi.”
“Đây.”
Trả tiền xong, Trần Dương đứng dậy mặc áo khoác, vừa quay người thì phát hiện bên cạnh bàn bỗng nhiên có một cậu bé mười mấy tuổi. Cậu bé đeo khăn quàng đỏ, mặc đồng phục, trong tay ôm một hộp quyên tiền.
Cậu bé ngọt ngào hô: “Anh, ủng hộ việc làm công ích đi ạ.”
Trần Dương cảm thấy thú vị, cười hỏi: “Việc làm công ích gì thế?”
Cậu bé phát âm rõ ràng, nói: “Trường học của bọn em sắp xếp cho chúng em một nhiệm vụ xã hội, để cho chúng em tiến hành bán hàng từ thiện, tiền có được đều mang đi quyên cho những người bạn nghèo khó ở vùng núi, để cho các bạn cũng có thể có cơ hội đến trường giống chúng em.”
Anh hỏi: “Bán hàng từ thiện, vậy thứ em bán là thứ gì?”
“Xổ số.” Cậu bé móc ở trong túi quần ra một xấp vé xổ số, thực tế nói: “Đây là vé xổ số phúc lợi, là em lấy tiền mừng tuổi năm nay mua, giá tiền vé xổ số vốn là hai tệ một tấm, nhưng mà em muốn bán mắc một chút, mười tệ một tấm.”
Trần Dương bật cười: “Hóa ra em còn rất biết buôn bán, nhiều vé xổ số thế này qua tay em bán gấp năm lần.”
Cậu bé ngẩng lên khuôn mặt đáng yêu tươi cười: “Em bán hàng từ thiện mà, hơn nữa cũng đâu đắt, chỉ mới mười tệ một tấm mà thôi. Hơn nữa anh mua vé xổ số này, tương đương với làm việc thiện hai lần rồi. Một lần là trợ giúp sự nghiệp quốc gia ta, hai là hỗ trợ trẻ em nghèo vùng núi, chính mình cũng có cơ hội trúng giải thưởng lớn.”
“Được, vậy lấy cho anh mười cái.” Trần Dương bị cậu bé chọc vui vẻ, lại lấy ví tiền ra rút một tấm một trăm nhét vào hộp quyên tiền.
“Cảm ơn anh, chúc anh trúng thưởng.” Sau khi cậu bé xé mười cái xổ số cho Trần Dương, cám ơn xong, lập tức chuyển về phía vị khách hàng kế tiếp.
Trần Dương lắc đầu cười, đi ra ngoài quán. Anh vì chuyện này trì hoãn một lúc đã muộn thêm vài phút đồng hồ đón An Niên.
Trong trường thi Mã Nguyên, cuộc thi kết thúc, tất cả mọi người đang thu dọn đồ dùng, chuẩn bị đi.
Cô gái ngồi ở phía sau An Niên, thu dọn xong đi đến bên người An Niên,  trả bút máy lại cho An Niên: “Đây, cám ơn bút máy của cậu nhé.”
Thì ra vừa rồi cô gái này đi thi quên mang bút, An Niên thấy thế bèn đưa bút máy của mình cho cô.
“Không cần khách sao.” An Niên cười nhận bút máy.
Cô gái liếc nhìn đồ dùng trên bàn An Niên nói: “Nhưng mà cậu cẩn thận thật đó, còn chuẩn bị tận hai bộ đồ dùng.”
“Không phải tôi chuẩn bị, là anh Trần Dương giúp tớ chuẩn bị. Anh ấy nói mang thêm một bộ để lỡ đâu lúc thi ngòi bút nghẽn, hoặc là ký tên bút không ra mực có thể lấy đồ dùng dự bị thứ hai, như vậy sẽ không làm chậm trễ thời gian.” An Niên nhét hộp đồ dùng của mình vào trong ba lô con mèo.
Cô gái nói: “Anh Trần Dương? Là bạn trai cậu à?”
An Niên vội vàng phủ nhận nói: “Không phải! Không phải! Anh Trần Dương không phải bạn trai của tôi đâu.”
Cô gái đó không tin, hỏi: “Vậy chẳng lẽ là anh ruột?”
Cô đáp: “Cũng không phải, tóm lại không phải anh trai ruột và cũng không phải bạn trai.”
Tổng hợp lại thông tin An Niên cho, cô gái biết tỏng nói: “À, tôi biết rồi. Yêu thầm, vẫn chưa thổ lộ.”
Cô hỏi: “Yêu thầm?!”
An Niên ngây ngẩn cả người, yêu thầm là cái gì?
Cô gái hỏi: “Có phải cậu rất thích ở cùng với anh ấy, thường xuyên nhớ tới anh ấy, cho dù chẳng làm gì cũng thích dính ở bên anh ấy. Anh ấy chỉ cần không để ý tới cậu thì cậu sẽ thấy không vui không?”
An Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy thật sự là có: “Hình như có một chút.”
“Còn không thừa nhận, cậu thế này là yêu thầm đó. Để mình nói cậu nghe.”
Cô gái nắm cánh tay An Niên đi ra ngoài, vừa đi vừa giảng giải cho An Niên con đường theo đuổi hạnh phúc gian khổ của nữ đương thời: “Thời buổi bây giờ yêu đương không dễ dàng, cậu đừng nhìn vào cậu trông đáng yêu, bây giờ nam sinh có chất lượng tốt thật sự là bán quá chạy. Chúng ta là con gái, gặp được người đẹp trai, nếu thích thì nhất định phải chủ động bắt lại. Nếu phát hiện người này nhân phẩm cũng không tệ thì càng phải giữ chắc nắm kỹ trong lòng bàn tay.”
Cô hỏi: “Nắm trong tay?”
Cô gái khoa trương nói: “Đúng vậy, cậu không biết thôi, người con trai tốt không biết sẽ bị bao nhiêu đồ đê tiện diêm dúa có khát khao dã tâm lăm le. Chúng ta chẳng những phải chủ động ra đòn mà còn phải trông chừng. Nếu không, nam sinh cậu ưa thích sẽ chạy theo người khác.”
An Niên hiếu kỳ nói: “Nếu chạy thì sao?”
Cô gái đó nói: “Chạy thì sao? Vậy thì không dính dáng gì tới cậu nữa, về sau người đó chỉ biết dẫn theo những cô gái khác dạo phố mua sắm ăn chơi, trong lòng không còn vị trí của cậu nữa, hơn nữa cũng sẽ không chuẩn bị thêm cho cậu hai bộ dụng học cụ tập nữa.”
“Không được.” An Niên nghe không nổi nữa, cô chỉ cần vừa nghĩ tới Trần Dương sau nay sẽ không mua đồ ăn ngon cho cô nữa, không bao giờ ôm cô nữa, cô sẽ tức giận. Ngày hôm qua cô còn cố ý hôn Trần Dương, dẫn vận phát tài đến cho anh nữa cơ mà, sao có thể lấy tiền cô cho đi mời những cô gái khác ăn được chứ.
Cô gái đó nói: “Vì vậy cậu phải sớm thổ lộ, sớm ngày trói lại.” Cô gái cuộn tay làm một động tác tay  “giữ chặt” gọn gàng và linh hoạt.
An Niên trừng mắt nhìn, mặt lộ vẻ mông lung.
“Tuệ ơi!”
Ra tới cửa trường, một người nam sinh cao lớn vẫy vẫy tay về phía An Niên.
“Bạn trai của tôi đến rồi, tôi đi trước đây.” Cô gái đó là Tuệ, cô ấy buông cánh tay An Niên ra, mỉm cười chạy tới chỗ nam sinh.
Nam sinh thấy cô gái đã chạy tới, cưng chiều hỏi: “Thi như thế nào em?”
“Câu tự luận em không giải được, em cũng không biết có thể đủ điểm hay không.”
“Vậy… anh cho em một cái ôm may mắn, nhất định có thể đạt tiêu chuẩn rồi.” Chàng trai giang hai cánh tay với cô gái, cô gái cười ngọt ngào, xà nhẹ vào lòng.
Cái ôm may mắn? Chẳng lẽ anh trai này cũng có năng lực đặc biệt giống cô? Hay là ôm bạn trai đều có thể mang đến may mắn? Không thể không nói, dựa theo mức độ nào đó, người giới siêu hình học càng mê tín hơn người bình thường.
“An Niên.” Bởi vì ủng hộ công cuộc công ích nên Trần Dương đến muộn chút, vẫy vẫy tay với An Niên từ rất xa.
“Anh Trần Dương.” Trông thấy Trần Dương, biểu cảm của An Niên lập tức biến thành dần vui vẻ, chủ động chạy tới chỗ Trần Dương.
Trần Dương cưng chiều hỏi: “Em thi như thế nào?”
Ồ? Sao câu hỏi của anh Trần Dương giống như đúc câu hỏi của bạn trai cô gái vừa rồi thế.
“Đề đọc hiểu không làm tốt, em cũng không biết có thể đủ điểm hay không.” An Niên lặp lại, nhưng mà điều này cũng không thể xem là hoàn toàn bắt chước, bởi vì đúng cô làm không tốt câu đề đọc hiểu.
Trần Dương vừa cười vừa nói: “Vậy à, không sao, cố gắng hết sức là được rồi. Chúng ta đi ăn cái gì đi.”
“Anh Trần Dương.” An Niên giữ chặt Trần Dương đang quay người định đi.
Trần Dương khó hiểu, hỏi: “Sao vậy?”
An Niên hỏi: “Anh… anh không cho em một cái ôm may mắn sao?”
Trần Dương sửng sốt một giây, lập tức lộ ra một nụ cười thật sự hết cách trị em, sau đó giang tay với An Niên. Mắt An Niên sáng lên, học dáng vẻ vừa rồi của Tuệ nhào nhẹ vào trong ngực Trần Dương, thuận tiện theo bản năng cọ cọ.
“Anh Trần Dương, anh còn chưa chúc em thi qua thuận lợi nữa đó.” An Niên là một mèo con tỉ mỉ rất nghiêm túc, yêu cầu độ khó của kịch bản phải y như cũ, tuyệt đối không phạm sai lầm.
“Được rồi. Vậy chúc An Niên của chúng ta, lần thi này thuận lợi đủ điểm.”
Nói xong, Trần Dương buông cái ôm ấp ra, lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Đi thôi, không phải em muốn ăn hải sản sao!? Hôm nay dẫn em đi ăn.”
“Anh Trần Dương, “thần tài” của anh đến rồi à?” An Niên mừng rơn nói, chẳng lẽ cái hôn của mình thành hiện thực rồi hả?
“Thần tài?” Trần Dương sững sờ, nghĩ đến vé xổ số vừa rồi cười nói: “Có lẽ vậy.”
An Niên truy hỏi: “Là thần tài cỡ nào, nhiều bao nhiêu?”
Trần Dương móc vé xổ số mới mua ở trong túi quần ra, giao cho An Niên: “Ban nãy anh mua mấy tấm vé xổ số, buổi tối trở về dò thử, nói không chừng sẽ trúng giải thưởng lớn đây.”
An Niên chắc như đinh đóng cột nói: “Nhất định sẽ trúng!”
Trần Dương hào phóng cam kết: “Vậy mượn lời may mắn của em. Vé xổ số cho em, chuyện đổi thưởng cũng giao cho em, nếu trúng thưởng thì tiền thưởng đều dùng cho em ăn cơm.”
“Ừ!” Vốn là quỹ ngân sách cho em ăn cơm mà. An Niên cất kỹ vé xổ số rồi gấp gáp đi theo sau lưng Trần Dương, hai người lấy xe, An Niên liên tục chiến đấu ở các chiến trường bữa tiệc hải sản lớn.
Nam Uyển.
Sau khi tiến vào phòng bao, Trần Dương theo thói quen bảo An Niên chọn món ăn. Bạn An Niên đã “lòng ôm vé xổ số”, chọn món đương nhiên không cố kỵ, vì vậy chọn rất nhiều, gần như đã chọn hết tất cả loại hải sản trong nhà hàng.
Trần Dương nhìn một bàn bữa tiệc hải sản lớn đầy, lại tăng thêm kiên định quyết tâm đầu tư cổ phiếu của bản thân.
“Thưa cô, xin hỏi cô muốn bây giờ giúp cô làm tôm hùm luôn hay thế nào ạ?” Thứ ông chủ Nam Uyển đặt là nguyên liệu nấu ăn mới lạ, vì vậy tất cả hải sản đỉnh cấp đều là đầu bếp tự mình trực tiếp làm.
“Làm làm làm.” An Niên nói xong lấy điện thoại ra, bắt đầu quay đoạn video ngắn, trước đó cô đã chụp hình hải sản các màu đầy cả bàn và đăng chín tấm ngay ngắn.
“Tinh!”
Trần Dương cầm điện thoại, phát hiện trong nhóm wechat có người tag anh, Trần Dương bực bội ấn mở, chỉ thấy Triệu Phương đang gầm rú trong nhóm.
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Trần Dương, mau cản em mèo lại đi?]
Trần Dương buồn bực, trả lời: [Tôi và An Niên đang dùng cơm, An Niên làm cái gì?]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Toàn bộ người Cửu Bộ đều biết hai người đang ăn cơm. Nam Uyển, tiệc hải sản thịnh soạn, còn là nhà hàng cao cấp bắt đầu từ ba ngàn trên đầu người.]
Tam Mao tổ Phù Chú: [Quả nhiên là con nhà quan thì đều có tiền.]
Nhị Mao tổ Phù Chú: [Từ khi Trần Dương đến Cửu Bộ, An Niên luôn luôn đăng hình mỹ thực trên tường, toàn bộ là nhà hàng dành cho dân giàu mà những dân nghèo đói khổ như chúng ta ăn không nổi.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Còn có rất nhiều quán cơm tư có tiền đều ăn không được.]
Trưởng khoa Lưu khoa nhân sự: [Tam Mao đừng nói linh tinh, thị trưởng Trần làm quan liêm chính, Trần Dương có tiền tuyệt đối không phải là bởi vì cậu ấy là con nhà quan. Tôi cảm thấy có lẽ giỏi về quản lý tài sản, ví dụ như cổ phiếu gì gì đó. @Trần Dương có cổ phiếu nào ngon để giới thiệu không.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Cầu giới thiệu +1.]
Tam Mao tổ Phù Chú: [Cầu giới thiệu +2.]
Đằng sau một dãy cầu giới thiệu là bảo vệ cổng cũng tham gia cuộc vui.
Trần Dương rất lúng túng mà hỏi: [Chúng ta thảo luận trong nhóm không tốt cho lắm!?]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Không sao, nếu không phải không thể dùng thuật pháp Huyền Môn làm đầu tư thì lão đạo tôi mỗi ngày ngồi xổm ở cửa ra vào nơi giao dịch xem vận may con người vậy.]
Trưởng khoa Lưu khoa nhân sự: [Còn cần cậu à, tôi đây trong nhà có thể tính ra phát triển của cổ phiếu kia.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Đừng nói nữa, nói ra đều là nước mắt.]
Tam Mao tổ Phù Chú: [Tôi nhớ cậu cũng là bởi vì dùng thuật pháp Huyền Môn quấy nhiễu thị trường tài chính nên bị bắt tới Cửu Bộ.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Đừng nói vớ vẩn, cái gì mà quấy nhiễu thị trường tài chính, chẳng qua là tôi tìm một người có vận may tốt, mua theo mười ngàn tệ, tăng lên gấp đôi là tôi rời đi thôi.]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Sau đó quyên toàn bộ cho quỹ ngân sách Hồng Mông rồi.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Chỉ một cái kỳ thi Đại học mà cậu còn ăn gian, giờ không biết xấu hổ nói tôi, tôi nhiều lắm cũng chỉ là bàng môn tà đạo gửi chút tiền phi nghĩa. Cậu thì hay rồi, kỳ thi Đại ọc quốc gia cũng dám quấy nhiễu, sao sao Văn Khúc không có đánh chết cậu chứ.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Khôi hài nhất chính là cuối cùng vẫn không thi đậu.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Ha ha ha ha ha…]
Tam Mao tổ Phù Chú: [Ha ha ha…]
Trần Dương nhìn tiếng cười ha ha trong nhóm đột nhiên cũng có chút hiểu rõ những người Cửu Bộ này là làm sao bị triệu tập đến đây rồi, có lẽ Cửu Bộ này là trại tập trung lao động cải tạo của giới siêu hình học.
Phát hiện này khiến Trần Dương rất là uể oải, nhưng mà trong nhóm còn đang không ngừng bới khuyết điểm lẫn nhau.
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Tôi nhớ là trong bộ chúng ta có phải còn có một tên xui xẻo đúng không, bị cưỡng ép liên lụy hay sao?]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Ai? Ai thế?]
Trưởng khoa Lưu khoa nhân sự: [Tổ trưởng tổ một trước, đại sư Trận Pháp Liêu Trường Kỳ.]
Tam Mao tổ Phù Chú: [Sao ông ấy bị liên lụy thế?]
Trưởng khoa Lưu khoa nhân sự: [Tên này thích bày trận, nhưng mà bây giờ mật độ dân số của Trung Quốc là bao nhiêu chứ, tấc đất tấc vàng nào có chỗ cho ông ấy bày trận. Vì không ảnh hưởng đến người bình thường, ông ấy cố ý chạy đến thâm sơn rừng hoang bày trận, kết quả bị nhóm du lịch tự túc xông vào, bị nhốt tròn bảy ngày.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Gây tai nạn chết người rồi hả?]
Trưởng khoa Lưu khoa nhân sự: [Chưa, việc này lên tin tức, sau khi ông ấy nhìn thấy vội vàng chạy lên núi thả người ta ra rồi. Nhưng mà vì tìm ba người này, cảnh sát địa phương điều động số lượng lớn nhân lực vật lực lên núi lục soát cứu thoát, ngay cả phi cơ trực thăng cũng điều vài cái, đã tạo nên lãng phí tài nguyên công cộng gần trăm nghìn tệ.]
Tam Mao tổ Phù Chú: [Tốn nhiều tiền tới vậy? Vậy ông ấy đã làm bao lâu mới chuộc thân thành công vậy.]
Trưởng khoa Lưu khoa nhân sự: [Cũng không phải mất mấy năm, ông ấy chạy đến chiến trường Cổ Đại bày trận, một lần duy nhất giam mấy trăm con ma, kiếm được nhiều tiền hơn mỗi một người bắt ma trong các cậu.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Bà mẹ nó, tôi cũng muốn đi nghiên cứu trận pháp.]
Trần Dương không nhìn nổi rồi, anh cảm thấy nhìn nữa ấn tượng ban đầu của anh dành cho Cửu Bộ sẽ sụp đổ triệt để, tuy rằng đã sụp đổ gần như hết. Để điện thoại xuống, Trần Dương chuẩn bị chuyên tâm ăn cơm cùng An Niên.
Một bàn hải sản lớn, Trần Dương đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ lãng phí rồi, nhưng mà An Niên cứng rắn ăn hết tất cả, cuối cùng gục xuống bàn không muốn động đậy. Nếu không phải Trần Dương kiên quyết ngăn cản, An Niên ước gì có thể biến thành mèo mun ngay tại chỗ để Trần Dương ôm về nhà.
“Ăn không được nữa thì đừng có ăn nhiều như vậy.” Về đến nhà, nhìn An Niên nằm ỳ trên ghế salon, Trần Dương không nhịn được muốn cười, nhưng vẫn quay người tìm gói tiêu hóa trong hòm thuốc.
An Niên ôm bụng nói: “En nuốt trôi, dù có hơi căng.”
“…” Câu trả lời này có gì khác với nói em không phải béo chỉ là thịt rất nhiều mà thôi?
Trần Dương lắc đầu, rót một chén nước, cầm lấy thuốc đi tới đã thấy An Niên một tay cầm xổ số, một tay cầm điều khiển từ xa, đang đổi đài không ngừng.
Trần Dương nói: “Uống thuốc đi.”
An Niên vừa nói, vừa hỏi Trần Dương: “Không cần, lệ quỷ mấy trăm năm em còn có thể nuốt, chỉ là một bữa hải sản thì tính là cái gì. Anh Trần Dương, đổi quà là kênh nào?”
“Để anh xem xem.” Trần Dương cầm vé xổ số qua nhìn, sau đó nói: “Kênh mười tám.”
An Niên lập tức điều chỉnh TV chuyển đến kênh thứ mười tám, nhưng mà cách mở thưởng vẫn nửa tiếng. Khi chuyển tới, kênh này đang chiếu phim thần tượng đang nổi nhất dạo gần đây.
Trần Dương nói: “Mở thưởng vẫn còn nửa tiếng mới tới, em có thể xem một tập phim hoạt hình.”
An Niên từ chối nói: “Không sao, cứ xem cái này đi, lỡ đâu bỏ lỡ mở thưởng thì phải làm sao đây.”
Anh nói: “Em chắc chắn sẽ trúng thưởng vậy à.”
Vẻ mặt An Niên chắc chắn nói: “Đó là đương nhiên rồi, em khẳng định sẽ trúng. Anh Trần Dương, anh cũng ngồi đây xem đi, chúng ta cùng nhau chờ mở thưởng.”
“Được, anh đi lấy ly nước của anh.”
Trần Dương bật cười, đến phòng bếp rót một ly nước cho mình, sau đó ngồi ở bên cạnh An Niên cùng nhau chờ mở thưởng. Trong chốc lát, trong phòng khách chỉ có tiếng đối thoại của nam nữ chính trong phim truyền hình.
Nữ chính hỏi: “Vì sao mua cho đồ ăn ngon cho tôi?”
Nam chính nói: “Bởi vì tôi thích em.”
Nữ chính thẹn thùng cúi đầu: “Anh… anh…”
Nam chính thâm tình nói: “Tôi hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để cho chúng ta về sau có thể quang minh chính đại cùng nhau ăn cơm, cùng nhau du lịch, cùng nhau nói chuyện trời đất. Làm bạn gái của anh nhé.”
Nữ chính đầy thẹn thùng khẽ gật đầu.
Đây là nội dung cốt truyện quái quỷ gì thế! Trần Dương chưa bao giờ xem phim Mary Sue không thích ứng được một cách nghiêm trọng, cũng không biết loại phim này làm thế nào mà vượt qua được xét duyệt của tổng cục Quảng Điện.
“Anh Trần Dương?” An Niên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương thuận miệng đáp: “Sao thế?”
An Niên hỏi: “Vì sao anh mua đồ ngon cho em ăn thế?”
“…” Sao cái lời thoại này có chút quen thuộc thế nhỉ?
An Niên tiếp tục hỏi: “Vì sao anh đối xử với em tốt như vậy?”
“…” Chẳng những quen thuộc, hình như là mới nghe qua.
An Niên vô cùng nghiêm túc hỏi: “Có phải anh cũng thích em hay không? Giống như anh trai đó thích chị gái đó trên tivi.”
“…” Ôi trời ơi, tôi đã nói loại phim này không nên qua phê duyệt, chưa gì đã dạy hư trẻ con.
Bốn cái vấn đề liên tiếp của An Niên, cái tiếp theo rúng động hơn cái trước: “Có phải anh cũng muốn làm bạn trai của em hay không?”
Trần Dương cảm thấy giọng của mình cũng đang run run: “An… An Niên… em còn nhỏ…”
An Niên đồng ý gật đầu: “Bố của em cũng nói em còn nhỏ, bảo em không nên gấp gáp tìm bạn trai.”
Trần Dương thở phào một hơi, nói: “Đúng, Bộ trưởng nói không sai.”
Vẻ mặt An Niên thành thật nói: “Thế chờ em lớn hơn một chút, khi muốn tìm bạn trai rồi thì anh làm bạn trai của em được không? Đã nói rồi, em sẽ đặt gạch anh trước, như vậy anh sẽ không thể bị mấy con đê tiện diêm dúa có khát khao khó nhịn lừa gạt đi mất, nếu không thì em sẽ chán ghét cô ta. Em chán ghét cô ta, cô ta sẽ xui xẻo, rất có khả năng sẽ bị té gãy chân.”
An Niên cảm thấy nếu có một người phụ nữ như vậy xuất hiện, rất có khả năng cô sẽ ghét người ta đến mức khiến người ta gãy chân.
“…” Khát khao khó nhịn? Đê tiện diêm dúa, chẳng lẽ lại là Triệu Phương dạy??
“Ô! Mở thưởng rồi, mở thưởng rồi.” Lúc này nhạc kết thúc phim đã chấm dứt, đã vào phần vé xổ số mở thưởng. Nhưng mà Trần Dương đã bị một phen tra hỏi đánh sâu vào tâm hồn vừa rồi của An Niên làm cho hoang mang lo sợ, đầu óc trống rỗng. Thế cho nên tin tức vé xổ số trúng thưởng cũng không thể khiến anh tỉnh táo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.