Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 3:




Ngủ ngon suốt đêm, nhưng bản năng của loài vật vẫn khiến con mèo mun mở mắt ngay lúc Trần Dương tỉnh dậy. Lúc này, trong phòng ngủ vẫn còn kéo rèm, con ngươi màu vàng kim của con mèo mun nổi bật trong bóng tối, giống như hai bóng đèn nhỏ được tiếp thêm năng lượng. Một lúc sau, anh mới nhận ra rằng thú cưng Lông Mi mà anh đã dụ về hôm qua đang nằm ở chiếc gối bên cạnh.
“Chào buổi sáng.” Bật đèn lên, Trần Dương vuốt lông mèo rồi mới ra khỏi chăn đi đánh răng rửa mặt. Sáng sớm như cũ, bởi vì có thêm một động tác vuốt mèo, tâm trạng của Trần Dương vô cớ tốt lên, điều đó cũng khiến anh chợt hiểu ra tại sao bây giờ người ta lại thích nuôi thú cưng ở nhà.
Đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó ra ngoài chạy bộ là thói quen từ lâu của Trần Dương. Mặc dù vì tai nạn của vài năm trước, nên những năm gần đây Trần Dương ngủ không ngon, nhưng thói quen dậy sớm và chạy của anh đã không bị anh bỏ quên. Chính xác mà nói, do ngủ không ngon giấc trong thời gian dài, nên dậy sớm và chạy bộ mỗi ngày có thể giúp anh vực dậy tinh thần.
Lúc này mới sáu giờ, trời mùa đông còn chưa sáng hẳn, Trần Dương thích thú đi dọc đường, chạy nửa tiếng rồi chạy trở về, sau đó đi mua bữa sáng ở lối vào tàu điện ngầm gần tiểu khu và mang về ăn.
Ngày thường Trần Dương mua đồ ăn sáng đều là một chiếc bánh kếp mặn và một bát cháo bát bảo, nhưng hôm nay anh lại mua thêm một phần, khiến chủ cửa hàng đồ ăn sáng không khỏi suy nghĩ lung tung.
“Cảnh sát Trần, cậu đang yêu à?” Trần Dương từng giúp chủ cửa hàng ăn sáng bắt kẻ trộm điện thoại, vì vậy chủ cửa hàng đồ ăn sáng có ấn tượng sâu sắc với Trần Dương.
“Dạ?” Trần Dương không kịp phản ứng.
“Bữa sáng, hai phần.” Ông chủ mập mờ nháy mắt với Trần Dương.
“Ồ, tôi mua nó cho con mèo.” Trần Dương giải thích.
“Mua cho con mèo, con mèo ăn cái này à?” Ông chủ đương nhiên không tin.
“Chắc là… ăn.” Thật ra trong lòng Trần Dương cũng không chắc lắm, mèo bình thường chắc chắn sẽ không ăn, nhưng con mèo trong nhà anh này không phải mèo bình thường. 
Hai tuần nay, ngày nào Trần Dương cũng đến công viên cho mèo mun ăn, anh cũng mang theo thức ăn cho mèo, nhưng mèo mun rất kén ăn, chỉ ăn cá khô nhỏ và xúc xích nhiều thịt, không thèm động vào thức ăn cho mèo. 
Có một lần nó còn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì trong tay anh rất lâu, nên Trần Dương đoán rằng có lẽ con mèo mun này thích đồ ăn của con người.
“Được rồi, mua cho mèo thì mua cho mèo. Đây, mau mang về đi, cẩn thận mèo nhà cậu giận. Khi nào rảnh thì dẫn mèo qua mua đồ ăn sáng nhé.” Ông chủ chớp mắt nhìn Trần Dương, sau đó bận rộn đi làm chuyện khác, biểu hiện rõ ràng là xác định con mèo trong miệng Trần Dương hoàn toàn không phải là mèo. Không thể không nói, ông chủ là người rất có mắt nhìn người.
Trần Dương biết rằng ông chủ đã hiểu lầm nhưng anh không giải thích, anh cười khẽ rồi mang đồ ăn sáng về, lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho em gái.
[Thi Thi, mèo mun có ăn được thức ăn của con người không? Khi nuôi nó anh nên chú ý điều gì?] Anh cũng sợ rằng mình cho linh vật ăn lung tung sẽ làm hư nó.
Em gái: [Linh vật có trí tuệ thì nó biết mình ăn được gì và không ăn được gì, anh cứ tùy ý cho nó ăn, nó không ăn được thì sẽ không ăn.]
Biết nên ăn gì và không nên ăn gì, Trần Dương lập tức cảm thấy yên tâm, cất điện thoại di động rồi đi vào tiểu khu.
Trong một tiếng mà Trần Dương rời đi, căn phòng vẫn rất yên tĩnh, con mèo mun không hề vì Trần Dương đã rời đi mà nó đi tìm kiếm khắp phòng, nó vẫn lặng lẽ nằm trên gối, dường như ngoại trừ tiếng rung bên tai khi cửa mở, cơ thể của nó không có chuyển động nào khác. Nhưng khi Trần Dương bước vào phòng ngủ, con mèo mun lập tức mở mắt nhìn sang.
“Lông Mi, ăn cơm thôi.” Sau đó, Trần Dương đi thẳng đến bên giường muốn đi ôm con mèo mun.
“Meo meo.” Khi Trần Dương tới gần, con mèo mun nhảy ra khỏi giường, sau đó vèo đến cửa, quay đầu lại nhìn chằm chằm người đàn ông đi tới bên giường. Chỉ trong một giây, vị trí của hai người lập tức bị đảo ngược, như thể con mèo mun đang thúc giục Trần Dương dậy đi ăn.
“Xem ra mày có thể hiểu được câu này.” Trần Dương mỉm cười, đi theo mèo mun trở lại phòng khách, đi tới trước bàn ăn mới nói: “Tao mua đồ ăn của con người cho mày, không biết mày có thể ăn hay không, nếu không thể ăn thì ăn những con cá khô thừa của ngày hôm qua nhé.”
Là bánh kếp mặn, khi Trần Dương vẫn còn ở cửa là cô đã ngửi thấy rồi.
“Là bánh kếp mặn và cháo bát bảo, tao giúp mày để vào đĩa…” Trần Dương dùng dao cắt bánh kếp mặn thành từng miếng nhỏ, sau đó bày lên đĩa, khi anh muốn đặt chiếc đĩa lên trên mặt đất. Một bóng đen chợt lóe qua, trong nháy mắt quét tới trên bàn, ngồi chồm hổm ở trước mặt chiếc đĩa, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm đĩa bánh kếp mặn của anh.
Trần Dương sửng sốt một chút, nhưng cũng không lập tức lăn lộn, đặt đĩa xuống, đẩy bát cháo bát bảo đến trước mặt con mèo mun, tiện tay lại vuốt ve bộ lông con mèo và nói: “Vậy mày ăn trước đi, tao đi tắm đã.”
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Trần Dương và mèo mun cùng nhau ăn sáng, sau đó anh ra ngoài làm việc. 
Sau khi Trần Dương rời đi, trong phòng không có sinh vật nào khác ngoại trừ con mèo mun, con mèo mun đi vào phòng tắm rửa sạch móng vuốt, đang định quay lại phòng ngủ tiếp tục ngủ, đột nhiên cảm thấy rung rung, con mèo mun ngay lập tức há miệng và khạc nhổ. Một chiếc điện thoại thông minh trắng tinh từ đâu xuất hiện trên tấm thảm phòng ngủ.
Màn hình điện thoại thông minh màu trắng lớn đến mức gần như che mất khuôn mặt của con mèo mun, trên đó hiển thị ai đó đang yêu cầu cuộc gọi điện video. Con mèo mun do dự một lúc rồi duỗi chân ra và nhấn nút nhận điện thoại.
“Em mèo à, em đang ở đâu thế?” Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia không hề ngạc nhiên khi có hình mặt mèo xuất hiện trong video.
“Trong nhà.” Con mèo mun mở miệng, tạo ra một giọng nói nhẹ nhàng như sáp của một cô gái.
“Đương nhiên là anh biết em đang ở trong nhà, anh đang hỏi em đang ở nhà nào.” Triệu Phương mệt mỏi hỏi, em mèo của họ về mặt nào cũng tốt, nhưng cô hơi ngốc nghếch.
“…” Con mèo mun nhìn chằm chằm màn hình không lên tiếng.
Triệu Phương: Xem ra em mèo không ngốc chút nào, không hề lắc lư.
Lúc này, khuôn mặt của một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong video, Thẩm Chi Ngữ chen vào bên cạnh Triệu Phương, nhìn con mèo mun ở đối diện trong video với vẻ đau khổ: “Em mèo à, hình như em gầy đi rồi, khoảng thời gian này ăn uống có tốt không?”
“Có.” Con mèo mun ngoan ngoãn gật đầu.
“Có cái gì mà có, mèo hoang có thể ăn đồ ăn ngon gì chứ. Anh nói em này, em đừng có mà vừa biến thành mèo là lại một mình chạy ra ngoài được không?” Triệu Phương chen qua nói: “Ở bên ngoài có biến thái ngược đãi mèo đấy em có biết không?”
Con mèo mun nghĩ tới Trần Dương, người luôn mang cá khô ngon đến cho cô ăn, lắc đầu nguầy nguậy: “Em chưa từng gặp qua.”
“…” Triệu Phương bị câu trả lời ngây thơ của con mèo mun chặn lại ngụm máu già ở trong lồng ngực.
“Vậy trong thời gian này em giải quyết vấn đề ăn uống như thế nào?” Thẩm Chi Ngữ hỏi.
“Đặt đồ ăn bên ngoài.” Con mèo mun đáp.
Đặt… Đồ ăn?! Một câu trả lời bình thường và đơn giản như vậy khiến hai người ở đầu video kia đồng thời sững sờ. Đặt đồ ăn có kỳ lạ không? Tất nhiên không có gì lạ, những năm gần đây ai mà không gọi đồ ăn ngoài chứ, nhưng một con mèo…
“Ồ, he he… Cũng phải…” Thẩm Chi Ngữ tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười: “Em mang theo điện thoại di động mà nhỉ, đặt đồ ăn cũng rất tiện.” Chỉ cần có điện thoại di động thì ai quan tâm mày là mèo hay là người đặt đồ ăn chứ, chỉ cần trả tiền là được hết.
“Khụ khụ… Vậy khi nào thì em mới trở về Cửu Bộ?” Để tránh cho người bên kia nhận ra sự ngốc nghếch của mình, Triệu Phương đổi chủ đề.
“Một tuần nữa, linh lực của em sẽ hồi phục.” Con mèo mun đáp.
“Một tuần, vậy thì tốt. À đúng rồi, bố em và Lưu béo đã tìm thêm được vài ứng cử viên làm người cộng tác cho em đó, họ đang đợi em quay lại để chọn.” Họ gọi điện cho mèo mun chủ yếu để nói về vấn đề này.
Lần đầu tiên đôi mắt to sáng ngời của con mèo mun lộ ra cảm xúc đau khổ, ấm ức nói: “Em không cần người cộng tác.”
Nhìn thấy phản ứng của con mèo mun, Thẩm Chi Ngữ cau mày, quyết định hỏi: “An Niên, anh Thẩm có thể hỏi em tại sao em luôn chán ghét người cộng tác của mình không?”
“Sẽ bị liên lụy.” Cảm xúc của con mèo mun tụt xuống, nó đáp.
“Bị liên lụy?” Hai người ở đầu video kia khó hiểu: “Thực lực của em mạnh như vậy, làm cộng tác của em chỉ có được thơm lây, làm sao có thể bị liên lụy chứ.”
“Ở cùng em sẽ gặp xui xẻo.” Con mèo mun lắc đầu nói.
“Xui xẻo? Không phải em nói là…” Thẩm Chi Ngữ bật cười và nói: “An Niên, chúng ta đều là thành viên của Huyền Môn, câu nói một con mèo mun sẽ mang lại xui xẻo là chuyện giả dối không có thật, bản thân em còn coi nó là thật đấy à.”
“Đúng vậy, bản thân em còn là một con mèo mun mà, chẳng lẽ em còn không biết thể chất của chính mình sao?” Triệu Phương phụ hoạ.
“Em khác với những con mèo mun khác, em mắc phải lời nguyền của tộc mèo mun.” Con mèo mun hạ quyết tâm nói ra.
“Lời nguyền? Lời nguyền gì?” Hai người bọn họ chỉ biết An Niên có năng lực của tộc mèo mun, nhưng là lần đầu tiên nghe nói đến lời nguyền.
Con mèo mun không yên lòng vẫy đuôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Triệu Phương rồi đột nhiên xin lỗi: “Anh Triệu, thực xin lỗi.”
Triệu Phương sửng sốt: “Em xin lỗi anh làm gì?”
“Nếu em ghét ai thì người đó sẽ gặp xui xẻo.” Con mèo mun buồn bã nằm xuống, ngăn không cho hai người ở đầu video kia nhìn thấy ánh mắt buồn bã của mình.
“Vậy… vừa rồi em xin lỗi là vì… em ghét anh?” Triệu Phương kinh ngạc hỏi. An Niên xin lỗi không rõ lý do, sau đó nhắc tới chuyện lời nguyền rủa, sau khi liên tưởng anh ấy nhanh chóng phản ứng lại, chuyện này là vì An Niên ghét anh ấy từ lúc nào không biết.
“Em xin lỗi.” Con mèo mun trực tiếp vùi đầu vào hai chân, muốn đào một cái hố chôn tại chỗ.
“Chuyện đó …” Triệu Phương đột nhiên trở nên vuông vắn như cái tên của mình, tại sao người bị ghét lại là mình, người ghét mình còn bày ra vẻ mặt trông rất đau khổ, điều tồi tệ hơn nữa là anh ấy còn cảm thấy đau lòng: “Em đừng trốn, bây giờ em còn ghét anh à?”
Nghe vậy, con mèo mun đột ngột đứng dậy, lắc đầu nguầy nguậy trước màn hình điện thoại.
“Vậy thì tốt rồi, hiện tại em không ghét bỏ anh nữa là được.” Triệu Phương mệt mỏi ôm ngực nói.
Thẩm Chi Ngữ ở bên cạnh nghe vậy thấy thú vị, tò mò hỏi: “An Niên, em ghét tên ngốc này từ khi nào thế, cậu ấy đã làm gì khiến em ghét bỏ cậu ấy?”
Triệu Phương tức giận trừng cộng sự của mình, nhưng anh ấy cũng có chút tò mò nên không cắt ngang câu hỏi của Thẩm Chi Ngữ.
“Tháng sáu năm ngoái, chúng ta đến núi Thất Hoàng bắt ma, anh Triệu…” Con mèo mun có chút khó mở miệng: “Anh ấy… tùy tiện phóng uế.”
“…” Triệu Phương.
“Phốc… ha ha ha ha…” Thẩm Chi Ngữ cười đến mức sắp đứng không nổi, biến mất khỏi màn hình điện thoại, nhưng tiếng cười cường điệu của anh ấy vẫn vang lên trong điện thoại: “Tùy tiện phóng… tùy tiện phóng uế… Ha ha ha… Tên ngốc này. “
Sắc mặt Triệu Phương trắng xanh một hồi, cũng không nhớ rõ mình có làm chuyện đó… hay không, nhưng là đàn ông, trong núi cằn cỗi cũng không có nhà vệ sinh, như vậy có gì kỳ quái.
“Sau đó… sau đó thì sao?” Thẩm Chi Ngữ ngoan cường đứng lên.
“Em… em lúc đó… chỉ có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, em cảm thấy rằng tùy tiện… là chuyện không tốt.” Con mèo mun nói một cách bất an: “Sau đó khi xuống núi, anh Triệu vô duyên vô cớ bị ngã.”
“Anh nhớ ra rồi, không biết lúc đó có chuyện gì đã xảy ra với chiếc điện thoại di động mới mua của anh, nhưng nó đã rơi xuống con suối cách đó ba mét và bị báo hỏng ngay tại chỗ. Thật sự là quá xui…”
“Em xin lỗi.” Con mèo mun lại xin lỗi, không nhìn ra được biểu cảm gì của con mèo, nhưng giọng điệu như sắp khóc.
“Mẹ kiếp, tiền thưởng cuối năm này là 100.000 tệ. Chẳng phải tất cả đều dựa vào An Niên sao, điện thoại di động bị hỏng của cậu trị giá bao nhiêu? Lại còn không biết xấu hổ mà trách An Niên.” Thẩm Chi Ngữ tức giận quở trách.
“…” Triệu Phương cứng họng, anh ấy nói mình trách cứ An Niên khi nào, đúng là oan uổng hơn cả Đậu Nga*.
*“Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.