Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 16:




Khi oan nghiệt chuẩn bị đáp xuống nóc xe của Trần Dương, con mèo mun đã tóm lấy nó và lôi nó ra, ngay lập tức, một bóng ma có chân của một con mèo khổng lồ kéo dài không ngừng trên không trung, cho đến khi oan nghiệt bị móng vuốt của con mèo chặn lại và kéo lê về phía con hẻm tối bên cạnh.
Con mèo mun đuổi vào ngõ đen, nhìn oan nghiệt vẫn bị móng vuốt mèo giữ chặt, nó nhẹ nhàng uyển chuyển bước qua. Ánh sáng trong ngõ rất tối, con ngươi vàng của mèo mun rất bắt mắt, con ngươi vàng bắt đầu từ từ co lại. Khi con ngươi co lại đến cực điểm, sau lưng mèo mun đột nhiên xuất hiện một bóng mèo khổng lồ, bóng đen lao tới và há miệng ra, cắn nuốt oan nghiệt vào trong bụng.
“Meo meo, ực.” Con mèo mun nấc lên đầy thỏa mãn. Chỉ là chưa kịp tận hưởng cảm giác vui sướng của bữa ăn no nê thì nó đã nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài ngõ.
Con mèo mun đột nhiên giật mình, tâm trạng thả lỏng, con ngươi bắt đầu giãn ra, bóng ma lập tức biến mất. Là Trần Dương, sao Trần Dương lại tới đây?? Phải làm sao đây, phải làm sao đây, sắp bị anh nhìn thấy rồi.
An Niên sốt ruột đến mức giậm chân, bốn móng vuốt không ngừng đào đất trên mặt đất. Cô không biết mình bị làm sao, chỉ là cô không muốn Trần Dương nhìn thấy mình, cô nhìn theo tiếng bước chân đang đến gần, đúng lúc cô không biết phải làm sao, An Niên đột nhiên nảy ra một ý tưởng và biến đổi tại chỗ.
Con mèo mun không còn nữa, thay vào đó là một cô gái tóc ngắn mặc váy ngắn màu đen, khi thấy có người đến gần, cô hoảng hốt trốn vào góc, khuỵu gối ngồi xuống, chôn đầu vào cánh tay.
Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình…
“Lông Mi, mày có ở bên trong không? Lông Mi…” Trần Dương từ đường lớn chạy vào, cho đến khi một bức tường đầy hình vẽ bậy cản đường anh, anh vẫn không nhìn thấy Lông Mi.
Là mình chạy đến nhầm chỗ sao? Nhưng gần đây chỉ có con hẻm này, có lẽ Lông Mi phải ở đây mới đúng. Trần Dương cố chấp bật đèn pin điện thoại di động, soi rõ con hẻm mờ mịt.
Đừng đến đây, đừng đến đây! Khi ánh sáng chiếu vào cô, trong lòng An Niên điên cuồng cầu nguyện, nhưng tiếng bước chân vẫn đang không ngừng tiến đến vị trí của cô.
“Cô…” Trần Dương không tìm thấy Lông Mi, nhưng lại vô tình tìm được một cô gái trong góc. Trần Dương khó hiểu, bước tới định nói chuyện nhưng giọng nói vừa cất lên, cô gái sợ hãi cả người co rút lại, ngón chân trắng nõn căng ra vì sợ hãi, cả người trông vô cùng bất lực.
“Cô đừng sợ, tôi là cảnh sát.” Trần Dương cố hết sức để giọng nói của mình nghe ra vẻ vô hại.
Tôi biết anh là cảnh sát, anh đừng đến đây!!! An Niên hoảng quá, phải làm sao đây, sắp bị phát hiện rồi.
“Cô tên gì, buổi tối tại sao lại một mình ở một chỗ như vậy?” Cô gái mặc quần áo sạch sẽ, về mặt họa tiết chắc cũng không rẻ, nghĩa là cô gái này có hoàn cảnh tốt. Da trắng, không sơn móng tay, có lẽ không quá lớn. Cùng với việc đi chân trần trong chiếc váy mỏng tang vào ban đêm, rất có thể cô ấy đã cãi nhau với gia đình và bỏ nhà đi. Đây là hồ sơ mà Trần Dương đã lập cho cô gái này trong một khoảng thời gian rất ngắn.
“Anh… anh đừng tới đây.” Nhìn thấy Trần Dương vẫn đang tiến đến, An Niên sắp khóc đến nơi, cuối cùng không nhịn được nữa.
Khóc rồi, mình dọa sợ cô ấy sao?
“Được rồi, tôi sẽ không tới.” Giọng của An Niên đã khẳng định suy đoán của Trần Dương, cô gái không lớn lắm.
“Em gái à, em có từng nhìn thấy một con mèo ở đây không?” Trần Dương nói ra ý định của mình, hy vọng có thể xoa dịu tâm trạng của cô gái.
Quả nhiên là tới tìm mình. An Niên lắc đầu theo bản năng, nhưng lắc một hồi, dường như cô không thể lắc được nữa, rồi nhận ra mình đang vùi đầu vào vòng tay, vì vậy cô nhanh chóng đưa một bàn tay ra lắc với Trần Dương, biểu thị mình không nhìn thấy nó.
Không nhìn thấy, vẻ mặt Trần Dương có chút mất mác.
Vẫn chưa rời đi hả? Ngón chân của An Niên, người đang ngồi xổm trên mặt đất đã đóng băng đến đỏ bừng. Nếu không trở thành một con mèo thì sẽ không có lông để giữ ấm, vì vậy nó sẽ hơi lạnh.
Đột nhiên, An Niên lại nhận ra Trần Dương tới gần. Tại sao anh lại quay lại? Khi An Niên đang sốt ruột định chạy đi, một luồng ấm áp đột ngột ập xuống.
Trần Dương khoác áo của mình cho cô gái rồi nhẹ nhàng dặn dò: “Trời lạnh, đừng ngồi đây nữa sẽ bị cảm đó. Nếu không muốn về nhà thì cứ ra quán cà phê bên cạnh ngồi một lát, mua một tách cà phê, tôi để một trăm tệ trong túi áo khoác. Nhưng uống cà phê xong thì phải về nhà, nghe chưa?”
“Ừm!” An Niên ngoan ngoãn đáp lại. Cách tiếp cận của Trần Dương khiến cô đơ cả người, nhưng nó đã xua đi cái lạnh vừa rồi.
“Ngoan!” Có lẽ cô gái biểu hiện quá ngoan ngoãn, hoặc cũng có thể là anh đã quen nựng mèo rồi. Trần Dương cười nhẹ và xoa nhẹ mái tóc mềm của cô gái, sau đó mới quay người rời khỏi con hẻm.
Trần Dương trở lại xe, đồng thời điện thoại nhận được tin nhắn của phán quan: [Oán hận bị nuốt hết rồi, anh đã an toàn.]
[Cảm ơn.] Trần Dương không nhịn được mà cảm thấy vui mừng, vì oán hận đã bị nuốt, như vậy có nghĩa là Lông Mi đã chiến thắng.
Đặt điện thoại xuống, anh nhìn trong gương chiếu hậu phát hiện có một chiếc mô tô tuần tra đang đi về phía mình, Trần Dương suy nghĩ một chút, xuống xe ngăn xe tuần tra lại.
“Đội trưởng Trần, có chuyện gì vậy?” Trần Dương cũng là người nổi tiếng trong sở cảnh sát nên hầu hết mọi người đều biết anh.
“Tôi muốn nhờ cậu một việc.” Trần Dương nói.
“Anh nói đi ạ!” Cảnh sát tuần tra sảng khoái đồng ý.
“Có một người trong con hẻm đằng kia.” Trần Dương chỉ vào con hẻm nơi An Niên đang ở, anh nói tiếp: “Là một cô gái. Mười phút nữa cậu qua đó xem, nếu cô gái vẫn còn ở đó thì phiền cậu đưa cô ấy về nhà.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Cảm ơn nhé, hôm khác tôi sẽ đãi trà.” Trần Dương vỗ vỗ vai người kia, sau đó khởi động lại xe rời đi.
An Niên ở trong hẻm không dám ngẩng đầu, cho đến khi tiếng Trần Dương khởi động xe truyền đến mới ngẩng đầu lên. Cô gái có một đôi mắt đen như quả nho, nhưng bởi vì trong đêm tối, lại hiện ra ánh sáng vàng mờ ảo, khiến cô trông có chút kỳ quái. Đây là khả năng nhìn ban đêm của loài mèo, dù có trở thành người thì khả năng này vẫn được bảo toàn, nhưng khi sử dụng, đôi mắt sẽ vô thức mang một màu vàng nhạt.
Áo khoác của Trần Dương rất dài, khi An Niên đứng lên, vạt áo rơi thẳng xuống mắt cá chân của cô. Trong chiếc áo khoác, cô đi chân trần bước từng bước nhỏ, An Niên lẻn ra khỏi ngõ. Đúng vậy, là lẻn, dường như sợ Trần Dương trốn vào một góc chờ bắt được cô vậy.
Dẫu sao bây giờ cô bị mùi quần áo của Trần Dương quấn chặt, cô không thể ngửi được Trần Dương có còn ở gần đây hay không. An Niên thò đầu ra khỏi con hẻm, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận rằng Trần Dương không có ở đó mới bước hẳn ra ngoài.
“Cái áo này to quá, cất không được.” An Niên nhìn quần áo trên người mình mà buồn rầu, khi biến thành mèo, bên trong cơ thể cô có một khoảng trống nhỏ để có thể để điện thoại, ví tiền và một số đồ ăn nhẹ. Nhưng quần áo của Trần Dương quá lớn khiến cô không thể giấu vào trong, điều này khiến cô rất phiền não. Bảo cô vứt thì cô lại không nỡ.
Ở quán cà phê bên cạnh, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một mùi cà phê nồng nặc thoang thoảng từ trong cửa hàng bay ra. An Niên quay đầu nhìn, sau đó đưa tay sờ túi áo khoác, sờ bên trái không có thì sờ bên phải, đúng là tìm được một trăm tệ.
“Hay là đi uống thử cà phê, tiền thừa thì bắt taxi về nhà?” An Niên nhìn chằm chằm vào quán cà phê với vẻ thích thú. Cô nhìn thấy cà phê mỗi ngày, nhiều người ở Cửu Bộ thích uống cà phê, nhưng bố cô không cho cô uống nó, nói rằng trẻ em uống cà phê không tốt.
Nhưng vừa rồi Trần Dương bảo mình đi uống cà phê, nghĩa là bây giờ mình có thể uống được đúng không? An Niên kiếm cớ cho mình, lon ton chạy tới, đẩy cửa bước vào quán cà phê, vui vẻ chạy đến quầy bar gọi một tách cà phê.
“Xin chào, cô muốn uống gì?” Người phục vụ hỏi.
“Cà phê.” An Niên đáp.
“Tôi biết, tôi đang hỏi cô muốn gọi loại cà phê nào ạ?” Người phục vụ kiên nhẫn nói.
“Đây là lần đầu tiên tôi uống, loại nào ngon vậy?” An Niên hỏi.
“Vậy cô muốn uống tinh khiết hơn một chút hay ngọt ngào hơn ạ?”
“Ngọt đi.” An Niên đáp mà không cần suy nghĩ, cô thích những thứ ngọt ngào.
“Được, tôi hiểu rồi.” Người phục vụ lập tức gọi một ly cappuccino cho An Niên: “Tổng cộng là năm tám tệ, cô qua bên cạnh chờ một chút.”
An Niên nhận lấy tiền lẻ và ngoan ngoãn chờ đợi, cho đến khi cà phê ấm được giao cho cô, đôi mắt hạnh phúc của cô híp lại, có mùi thơm! An Niên bước ra khỏi quán cà phê, vừa đi vừa thổi cà phê, cho đến khi cà phê đủ nguội mà cô có thể uống, cô hớp một ngụm đầy, sau đó…
“A, phụt!”
An Niên phun một ngụm cà phê xuống sàn bê tông, cả khuôn mặt nhăn lại khổ sở, than thở: “Cái gì đây? Không ngon chút nào cả.”
An Niên thực sự không muốn uống một thứ khó uống như vậy nữa, nhưng lãng phí nó là không đúng, chưa kể một ly cà phê này có giá năm mươi tám tệ, thực sự rất đắt và khó uống. Khi An Niên đang khó quyết định phải làm thế nào, cô nhìn thấy một người ăn xin đang ngồi ở góc phố.
An Niên bước từng bước nhỏ quá đó, trong ánh mắt nghi hoặc của người ăn xin, cô nhỏ giọng hỏi: “Cháu có một ly cà phê, nhưng cháu uống một ngụm rồi. Chú có chê không? Nếu chú không chê thì cháu cho chú.” An Niên cẩn thận đưa ly cà phê trên tay qua.
Đôi mắt mờ đục của người ăn xin chợt nở nụ cười, ông ấy vươn bàn tay lạnh cóng và bụi bẩn ra nhận lấy cà phê: “Cảm ơn cô bé, đã lâu rồi tôi không uống cà phê.” Người ăn xin nhấp một ngụm, hài lòng kèm theo một tiếng thở dài, ông ta nói: “Là cappuccino.”
“Ừm, đó là tên của nó.” An Niên cười ngọt ngào.
“Cô bé, đã muộn rồi, sao cháu lại ở bên ngoài một mình?” Nhìn thấy An Niên còn nhỏ, người ăn xin không khỏi lo lắng.
“Cháu về ngay đây ạ.” An Niên đứng lên, cô nhìn xuống người ăn xin và nghiêm túc nói: “Chú à, bố cháu bảo làm người đừng quá lười biếng, không nên ăn xin ở đây mãi. Chờ đến khi thời tiết ấm lên thì chú hãy đi tìm một công việc đi ạ, sau đó mua cà phê cho mình uống.”
“Được.” Người ăn xin mỉm cười, đây là lần đầu tiên ông ấy ngồi ở góc phố này có người nói chuyện với ông ấy. Mặc dù đôi khi người ta ném cho một ít tiền lẻ và thức ăn, nhưng An Niên là người duy nhất nói chuyện với ông ấy. Khiến ông ấy rất hạnh phúc, hơn cả tiền bạc và thức ăn.
“Vậy cháu đi đây, tạm biệt chú.” An Niên chạy đến dưới đèn đường, ngay sau đó gọi một chiếc taxi. Đôi khi cô nghĩ con người thật kỳ lạ, nhiều người nuôi mèo hoang trong công viên, nhưng họ hiếm khi cho người đi lang thang ăn. Nhưng không quan trọng, cô là một con mèo chỉ có tiền, cô có thể nuôi sống con người.
Mười phút sau, Trần Dương nhận được cuộc gọi của cảnh sát đang tuần tra vừa rồi.
“Đội trưởng Trần, tôi đã đến con hẻm đó xem, cô gái kia không còn ở đó nữa.”
“Tôi biết rồi, làm phiền cậu rồi.” Trần Dương cúp điện thoại, tiếp tục lái xe.
Trời tối đen như mực, nhưng anh biết chắc chắn Lông Mi đang an toàn ở đâu đó trong thành phố.
Cửu Bộ, văn phòng Bộ trưởng.
Bộ trưởng An Trường Viễn đang rất cáu kỉnh, bởi vì cô con gái yêu quý của ông ấy bị biến chất thành mèo vì tiêu hao linh lực quá nhiều, khó khăn lắm mới tu dưỡng và khôi phục lại. Không biết tối hôm qua ăn phải thứ gì, lại ngủ say ở trong ký túc xá.
Lại như thế! Mỗi lần đều như vậy! An Niên luôn xảy ra chuyện ở những nơi mà ông ấy không thể nhìn thấy, mà ông ấy là một người bố luôn là người biết cuối cùng.
“Không được, không thể đợi thêm được nữa. Phải tìm cho An Niên một cộng sự, ít nhất phải để cho tôi biết mỗi ngày An Niên sẽ gặp phải những chuyện gì.” Bộ trưởng An đập tàn thuốc đã hút dở vào gạt tàn rồi nhấc điện thoại gọi cho bộ phận nhân sự.
“Trưởng khoa Lưu, tôi sẽ cho ông thêm mười ngày nữa, không, ba ngày. Ông nhất định phải tìm cho tôi một cộng sự thích hợp với An Niên.” Bộ trưởng An tức giận gầm lên, hoàn toàn quên mất rằng mỗi lần trưởng khoa Lưu tìm các cộng sự đến đều bị chính con gái mình từ chối.
“Bộ trưởng, việc chọn người này ấy à, tôi luôn có ứng cử viên, nhưng ông có thể đảm bảo An Niên đồng ý sao?” Trưởng khoa Lưu nhắc nhở.
“Lần này nó nhất định phải đồng ý, không được phép tùy hứng như vậy nữa.” Bộ trưởng An nói dứt khoát.
Phải đồng ý? Đầu bên kia điện thoại, trưởng khoa Lưu lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường: Ông luôn nói lời cứng rắn, nhưng mỗi khi An Niên chu miệng, chẳng phải ông sẽ lập tức né tránh. Bây giờ rống có vẻ dễ nghe, mỗi lần chỉ biết trút giận lên những cấp dưới bọn tôi.
“Bộ trưởng, đừng vội, tôi vẫn còn hai ứng cử viên, hay là tôi đưa tới cho ông xem.” Trong lòng trưởng khoa Lưu mắng chửi, trên mặt lại cười toe toét.
“Mau đưa qua đây.” Bộ trưởng An cúp điện thoại, ngồi đợi trưởng khoa Lưu đến.
Một lúc sau, trưởng khoa Lưu cầm một số hồ sơ nhân sự chạy nhanh đến văn phòng Bộ trưởng. Sau đó ông ấy siêng năng giới thiệu hoàn cảnh cá nhân của một số người mà mình đưa đến cho Bộ trưởng.
“Người này tên là Vương Cường.” Trưởng khoa Lưu đưa hồ sơ của ứng cử viên đầu tiên: “Gia đình họ bao đời nay đều là thợ săn ma quỷ.”
“Thợ săn ma quỷ từ thế hệ này sang thế hệ khác? Sao tôi chưa nghe nói đến một gia tộc họ Vương nhỉ?” Ông ấy có chút ấn tượng về dòng họ siêu hình tương đối nổi tiếng ở Trung Quốc này, nhưng ông ấy chưa bao giờ nghe nói về một gia tộc họ Vương.
“Nhà bọn họ trải qua mấy chục đời, còn có đại thiên sư, chỉ là mấy năm nay suy tàn mà thôi. Nhưng Vương Cường này cũng được lắm, lúc 3 tuổi đã mở mắt âm dương, thực lực của cậu ấy không tệ.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Đã suy tàn mười đời rồi, có thể mạnh tới mức nào? 3 tuổi mở mắt âm dương, hiện tại đã 28 tuổi. Đã bắt được yêu ma mạnh nhất, nhưng đó chỉ là một con ma treo cổ tu hành một trăm năm. Cái này cũng gọi là không tệ?” Bộ trưởng An hừ lạnh:
“Trưởng khoa Lưu, không phải ai cũng có thể vào Cửu Bộ của chúng ta.”
“Chẳng phải là đang chọn cộng sự cho An Niên sao, nên cân nhắc chủ yếu của tôi là về mặt tích đức và làm việc thiện.” Trưởng khoa Lưu vội nói: “Người này có bát tự tốt, Phúc Nguyên dày đặc. Cậu ta không thể bắt ma là bởi vì tích đức và làm việc thiện quá tốt, đi đường không chạm vào một con ma nào cả.”
“Không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu thực tế nào, làm sao sau này có thể cùng An Niên đi làm nhiệm vụ, sẽ là một trở ngại.” Bộ trưởng An ném hồ sơ đi: “Người tiếp theo.”
“Người này, người này có căn cơ, là đệ tử sau cùng của quan chủ Linh Thanh Quan, tên là Lâm Khải Sinh.” Trưởng khoa Lưu vội vàng giao hồ sơ thứ hai.
“Đệ tử sau cùng của quan chủ Linh Thanh Quan? Sao cậu ta lại nghĩ tới Cửu Bộ của chúng ta?” Bộ trưởng An bình tĩnh lại, nhanh chóng mở ra thông tin về Lâm Khải Sinh, vừa nhìn qua, sắc mặt đột nhiên trở nên vui vẻ.
“Cậu ấy không chỉ sẵn lòng đến mà còn chỉ định rằng mình muốn trở thành cộng sự của An Niên.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Chỉ định làm cộng sự của An Niên?” Bộ trưởng An nghe thấy có trò mèo: “Có ý gì?”
“Là như vậy, đạo trưởng Tiểu Lâm này có kiến ​​thức sâu rộng về đạo pháp, hơn nữa lại thích đọc những truyện thu phục yêu ma và thu phục yêu quái. Nửa năm trước, tình cờ nghe sư phụ đạo trưởng Thanh Vân nói về An Niên. Biết được trên người An Niên có sức mạnh của mèo yêu tộc, cho nên rất có hứng thú…”
“Bộp!” Bộ trưởng An suýt chút nữa đập nát tập tài liệu trên khuôn mặt già nua mũm mĩm của trưởng khoa Lưu, quát lớn: “Ý gì đây, lấy con gái tôi làm vật thí nghiệm hả. Diệt quỷ, khuất phục yêu ma, như thế nào mà còn muốn giết An Niên. Ông có tin hay không tôi sẽ diệt Linh Thanh Quan của ông ta trước.”
“…” Trưởng khoa Lưu lập tức cảm thấy ấm ức: “Bộ trưởng, không phải ông không biết tình hình của Cửu Bộ chúng ta, cơ quan nhà nước, lương cũng không cao. Vốn dĩ có một số trợ cấp, tiền thưởng,… Nhưng kể từ khi người nào đó dẫn đầu chiến dịch chống tham nhũng, chúng ta cũng không còn những thứ đó nữa.”
“Hơn nữa, thiên sư nhà người ta có thực lực mạnh, chấp nhận một nhiệm vụ cấp S trên trang web siêu hình học, hoa hồng mà cậu ấy nhận được có thể bắt kịp lương của chúng ta hơn mười năm ở đây. Ông nghĩ xem, với tình huống này mà còn có thể tình nguyện đến Cửu Bộ của chúng ta, ai mà chẳng có chút ý đồ chứ.”
“Ý đồ nào cũng được, nhưng đừng có mà có ý đồ với An Niên.” Đây là điểm mấu chốt của Bộ trưởng An.
“Vậy thì chúng ta chỉ có thể tìm những người có thực lực yếu hơn thôi.” Trưởng khoa Lưu khuyên nhủ: “Ông xem, sức mạnh của An Niên đứng đầu Cửu Bộ của chúng ta. Chuyện này nói từ nhỏ đến lớn, trên trang web siêu hình học cũng chưa chắc đã có một vài thiên sư mạnh mẽ hơn An Niên của chúng ta.”
“Tôi đang tìm người chăm sóc An Niên, không phải người để An Niên chăm sóc. Ông nhìn Vương Cường này đi, thực lực yếu thì không nói làm gì, nhìn những gì viết trên đó đi…” Bộ trưởng An lại cầm lấy thông tin của Vương Cường và nói:
“Lý do xin vào Cửu Bộ lại là để luyện dũng khí, rèn luyện dũng khí? Tôi còn đang tu tiên đây này, tìm cậu ta thì thà tìm một người bình thường dũng cảm còn hơn. Tôi nói này trưởng khoa Lưu, tại sao những người mà ông tìm càng ngày càng kém đi thế.”
Mấy ngày trước tôi đưa cho ông, ông cầm mang đến trước mặt con gái của mình, ba phút sau đã oán hận trở về, có thể trách tôi sao? Trưởng khoa Lưu oán thầm.
“Đang hỏi ông đấy.” Thấy trưởng khoa Lưu không lên tiếng, Bộ trưởng An tức giận đập bàn: “Còn có ai nữa không?”
“Thực ra… tôi còn có một ứng cử viên khác nữa. Người này trung thực, dũng cảm, xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng…” Trưởng khoa Lưu thấy mình làm nền cũng tàm tạm rồi, bắt đầu đi vào vấn đề.
“Nhưng cái gì?”
“Cái này… ông tự mình xem đi.” Trưởng khoa Lưu đưa hồ sơ của Trần Dương cho ông ấy.
Bộ trưởng An nghi ngờ mở ra: “Trần Dương, cảnh sát… người bình thường? Ông lấy thông tin của người thường làm gì?” Cửu Bộ của bọn họ không tuyển người bình thường.
“Bởi vì người này có thể không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của con mèo mun trên cơ thể An Niên.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Người này có thể không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của con mèo mun sao?” Bộ trưởng An có chút không dám tin.
“Đúng vậy, Trần Dương này không chỉ có tính đức và làm việc thiện, mà còn có một tấm bùa hộ mệnh mạnh mẽ bảo vệ, cho nên có khả năng không bị lời nguyền của con mèo mun ảnh hưởng.” Trưởng khoa Lưu nhân cơ hội thuyết phục:
“Bộ trưởng, toàn bộ giới siêu hình học có thể chống lại con mèo mun chỉ có mấy người. Tuy rằng lời nguyền mèo mun không phải là vấn đề lớn, nhưng đó không phải là điều mà An Niên quan tâm nhất sao? Chỉ cần vấn đề này được giải quyết, chắc chắn An Niên sẽ không kháng cự việc ông tìm cộng sự cho con bé.”
Bộ trưởng An đột nhiên hơi động lòng, chẳng phải ông ấy sợ nhất là An Niên sẽ không đồng ý sao? Bộ trưởng An lại do dự nhìn thông tin của Trần Dương, sắc mặt lại thay đổi: “Trời ạ, thằng nhóc này là con trai của thị trưởng??”
“À, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, xuất thân danh giá.” Trưởng khoa Lưu nhắc nhở.
“Ông muốn chết à, nếu người này là người bình thường thì tôi dùng quan hệ điều tới đây là được. Ông còn dám có ý đồ với con trai của thị trưởng.” Bộ trưởng An mắng.
“Bộ trưởng, Trần Dương này không phải cậu ấm bình thường, ông nhìn lý lịch của cậu ấy đi.” Trưởng khoa Lưu tiếp tục thuyết phục:
“Khi thi đại học, cậu ấy là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh Đại học Khoa học thủ đô, thủ khoa đó. Ông nghĩ xem nếu cậu ấy là cộng sự của An Niên, chẳng phải An Niên tự ôn thi sẽ có giáo viên miễn phí sao? Biết đâu An Niên lại thi đỗ đó.”
Cũng đúng, An Niên đã tự ôn thi ba năm, vẫn chưa thi qua môn “Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác”.
“Hơn nữa, ông nhìn điểm cao của cậu ấy đi, nhưng cậu ấy lại thi vào học viện cảnh sát làm cảnh sát hình sự. Xem cả thành tích công việc của cậu ấy đi, chỉ trong năm năm, cậu ấy đã giải quyết 12 vụ án lớn, lập 6 công lao, trung bình mỗi năm một lần, còn có một hồ sơ ghi lại cậu ấy từng bị thương nghiêm trọng.”
“Điều này cho thấy điều gì? Nó cho thấy đồng chí Trần Dương này, mặc dù là con trai của thị trưởng và xuất thân trong một gia đình danh tiếng nhưng lại có tinh thần cống hiến cho đất nước. Đây chẳng phải là điều mà Cửu Bộ của chúng ta cần sao?”
“Nhưng… nhưng cậu ấy vẫn là một người bình thường.” Bộ trưởng An vẫn còn xoắn xuýt.
“Cũng không phải là hoàn toàn.” Trưởng khoa Lưu đã nghĩ xong lời hùng biện của mình: “Nghe nói em gái của Trần Dương cũng là một thợ săn ma quỷ, con bé có vẻ khá giỏi, cho nên cậu ấy cũng có thể coi là một nửa của giới siêu hình học.”
“Mà Trần Dương là cảnh sát, đã giải quyết vô số vụ án, có kinh nghiệm thực tế phong phú, là một người điềm tĩnh. Điều quan trọng nhất là An Niên sẵn sàng hoà hợp với cậu ấy. Ít nhất, có cậu ấy ở đây, nếu sau này An Niên trở thành mèo, ông không cần phải đi khắp phố để tìm nó.”
“Tôi nói này Bộ trưởng, ông không thể mang mèo về đây nữa, mèo ở chỗ chúng ta sắp không đếm nổi rồi kìa.”
“…” Bộ trưởng An cảm thấy chột dạ. Được rồi, mỗi khi An Niên mất tích ông ấy đều ra ngoài nhặt mèo về, thói quen này đúng là không tốt: “Nhưng mà, Cửu Bộ có quy định, không thể tuyển nhận người bình thường không có linh lực. Hơn nữa, cậu ấy còn là một cảnh sát. ”
“Là cảnh sát mới tốt đó, cũng là cơ quan nhà nước. Không phải chúng ta có lệnh thuyên chuyển đặc biệt sao, điều động nội bộ là được rồi.” Trưởng khoa Lưu thúc giục:
“Trong hoàn cảnh đặc biệt, có thể sử dụng nhân tài đặc biệt. An Niên là chiến lực hàng đầu của Cửu Bộ chúng ta, là tồn tại hàng đầu. Vì con bé mà tuyển nhận một người bình thường thì sao chứ, đó là điều nên làm.”
“Bộ trưởng nghĩ thử xem, mỗi lần An Niên đổ máu và nước mắt cho Cửu Bộ chúng ta, cuối cùng con bé sẽ biến thành một con mèo mun lưu lạc đầu đường xó chợ, thật đáng thương… ”
“…” Bộ trưởng An đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Để tôi nghĩ đã.”
“Bộ trưởng, ông hãy suy nghĩ lại đi. Nhưng tôi nhắc lại lần cuối, tôi đã tìm người trong ba năm, nhưng đây là người duy nhất có thể chống lại lời nguyền của con mèo mun.” Trưởng khoa Lưu thấy lửa cháy cũng được rồi, làm việc có chừng mực, mang theo hai tập tài liệu không cần thiết rời khỏi văn phòng Bộ trưởng.
Sau khi trưởng khoa Lưu rời đi, Bộ trưởng An xem đi xem lại hồ sơ của Trần Dương, trong đầu ông ấy chỉ toàn cảnh An Niên biến thành một con mèo mun và lưu lạc đầu đường xó chợ, yếu ớt và bất lực. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, cuối cùng đau lòng chạy đến ký túc xá ở phía sau gặp con gái.
Lúc này An Niên đang nằm ở chính giữa chiếc giường, biến thành một con mèo mun nhỏ bé ngủ say sưa, tứ chi khoanh lại, tai cụp xuống, đuôi cụp nhẹ dưới bàn chân, bụng mềm mại lên xuống theo nhịp thở của cô. Thật dễ thương, khiến người ta vừa nhìn thấy là có cảm giác được lành lại.
“Meo meo.” Con mèo mun đột nhiên mở miệng, bốn móng vuốt vô thức xẹt qua trên không, sau đó lười biếng lăn qua lăn lại, lộ ra cái bụng mềm mại.
“Đi ngủ cũng không biết đắp chăn.” Bộ trưởng An không biết con mèo có cần ngủ với chăn hay không, nhưng con gái ông ấy nhất định phải có.
Con mèo mun quá nhỏ, Bộ trưởng An sợ chăn quá nặng sẽ đè lên An Niên, nên đi một vòng quanh trong phòng, cuối cùng nhìn thấy trên ghế sô pha có một chiếc khăn tắm nhỏ. Bộ trưởng An lấy khăn tắm trên ghế sô pha, đột nhiên có thứ gì đó từ trên khăn rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
“Lạch cạch.”
Có gì đó rơi ra? Bộ trưởng An cúi đầu, phát hiện đó là một sợi dây, ông ấy cầm lên xem, không ngờ trên thẻ mèo lại có dòng chữ: Trần Dương, số điện thoại xxxxxxxxxx.
====
Ngày hôm sau, khi Trần Dương đến sở cảnh sát, anh nhận được lệnh thuyên chuyển đặc biệt từ Đơn vị số 9 của Cơ quan An ninh Quốc gia và yêu cầu anh đến báo cáo ngay lập tức.
Số 888 đường Huyền Minh?
Trần Dương đã kiểm tra kỹ địa chỉ báo cáo trên lệnh thuyên chuyển đặc biệt. Sau khi xác nhận rằng không sai, anh bắt đầu nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hàng rào cao chắn lối đi của mình trước mặt. Tường rất cao, khoảng ba bốn mén, cũng rất cũ kỹ, trên đó còn mọc rêu, có thể thấy đã lâu rồi ở gần đây không có ai ở.
Trần Dương sinh ra và lớn lên ở thủ đô, nhưng anh chưa bao giờ biết rằng có số 888 trên đường Huyền Minh, nếu anh nhớ không lầm thì cuối bức tường hẳn là một bãi đất hoang.
Tuy nhiên, đó không phải là Đơn vị số 9 của Cơ quan An ninh Quốc gia sao? Tại sao trụ sở của Cơ quan An ninh Quốc gia lại ở một nơi như vậy? Dù sao, kể từ khi nhận được mệnh lệnh đặc biệt đó, hoài nghi trong đầu Trần Dương vẫn chưa dừng lại.
Trần Dương không biết tại sao Cục An ninh Quốc gia lại trực tiếp chuyển người từ sở cảnh sát đến, tại sao họ lại gọi anh đến đây, vân vân và mây mây.
Dẫn đường trên điện thoại di động chỉ đến đây, không có cách nào đi tiếp, Trần Dương chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, gọi đến số liên lạc trên mệnh lệnh đặc biệt. Tuy nhiên, là một cảnh sát nhân dân đã có nhiều kinh nghiệm, anh lại còn không tìm được vị trí của nơi đến báo cáo, điều này khiến Trần Dương cảm thấy hơi xấu hổ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Trần Dương có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, tôi là Trần Dương hôm nay tới báo cáo, tôi…”
“Không tìm được đường đúng không?” Trần Dương chưa kịp nói xong thì người ở đầu dây bên kia đã hỏi thẳng.
“Ừm… vâng, bây giờ tôi…”
“Dán mệnh lệnh đặc biệt trong tay cậu lên tường, sau đó lái xe đi thẳng vào.” Người bên kia nói xong lập tức cúp điện thoại.
“…” Dán nó vào tường, sau đó lái xe vào đó, điều này có nghĩa là tự mình đâm vào tường sao?
Chẳng lẽ đây là một bài kiểm tra? Trần Dương hơi bối rối một hồi, nếu là kiểm tra, mình lái xe đâm vào tường có phải là quá ngu ngốc, nhưng nếu không đâm vào  thì có bị coi là không nghe theo mệnh lệnh hay không? Đơn vị số 9 của An ninh Quốc gia đang làm cái quái gì vậy?
“Tinh tinh tinh…”
Trần Dương đang suy nghĩ, điện thoại lại đột nhiên vang lên. Khi Trần Dương nghe, anh nghe thấy một giọng nói rất mất kiên nhẫn ở đằng kia: “Cậu còn đứng ở cửa làm cái gì, chặn đường lái xe rồi.” Sau đó, điện thoại lại bị cúp.
“…” Lần này Trần Dương không chút do dự, lấy một mảnh băng dính ở trên xe dán mệnh lệnh đặc biệt lên tường, sau đó bắt đầu tông vào tường với tốc độ của một con số. Sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra, xe của anh đã lao qua hàng rào!!!
Khi Trần Dương đã hoàn toàn bước vào bức tường, anh chỉ cảm thấy có thứ gì đó vụt qua trước mắt mình, vì vậy anh vô thức chớp mắt, khi mở ra lần nữa, anh đã ở trong một cái sân cổ kính. Đó là một con đường bê tông thẳng tắp, cuối đường là một tòa nhà ba tầng.
“Dừng xe!” Đột nhiên một giọng nói có phần quen thuộc vang lên từ phía bên phải của Trần Dương.
Trần Dương vô thức đạp phanh quay đầu nhìn sang, là một người đàn ông đầu trọc, xăm trổ che nửa khuôn mặt nhìn Trần Dương sốt ruột nói: “3 km trên giờ, cậu là con rùa à. Cậu có biết cậu lái xe như thế này, người ngoài dễ dàng nhìn thấy nửa xe ở trong tường, nửa xe ở ngoài tường sẽ cảm thấy rất kỳ quái không hả?”
“…” Trần Dương phát hiện hôm nay hình như mình có vài lần không nói nên lời.
“Còn có, bùa chú dán bằng băng dính, cậu là người bình thường hả?” Đầu tên đầu trọc đổ mồ hôi, khi anh ta ở bên này nhìn thấy Trần Dương trở lại xe tìm cuộn băng dính là anh ta đã muốn mắng người rồi, ai mà dán bùa chú bằng băng dính.
“Xin lỗi, tôi là một người bình thường.”
“Cậu… cậu là gì?” Người đàn ông đầu trọc sửng sốt.
“Xin chào, tôi tên là Trần Dương, hôm nay tôi đến đây để báo cáo. Xin nhấn mạnh, tôi là một người bình thường.” Trần Dương lịch sự đưa tay về phía người đàn ông hói đầu, có hơi tự giễu: “Về phần bùa chú mà anh đề cập đến, không có băng thì tôi thật sự không dán được.”
Người đàn ông đầu trọc kinh ngạc nhìn Trần Dương, giống như đang xác nhận thân phận của Trần Dương, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên tay Trần Dương đang duỗi về phía mình: “Cậu là cảnh sát?”
“Ừ.” Trần Dương gật đầu.
“Tôi ghét cảnh sát.” Người đàn ông đầu trọc phớt lờ bàn tay đang chìa ra của Trần Dương:
“Bên trái là bãi đậu xe, phía trước là tòa nhà văn phòng, muốn báo cáo thì đến bộ phận nhân sự ở tầng hai để tìm Lưu béo.” Nói xong, tên đầu trọc không để ý tới Trần Dương nữa, quay trở lại phòng bảo vệ bên cạnh, đồng thời đưa lòng bàn tay ra hiệu, lệnh thuyên chuyển đặc biệt mà Trần Dương vừa dán lên tường đột nhiên xuất hiện trong tay của người đàn ông đầu trọc.
Nhìn cảnh này, Trần Dương đã có thể chắc chắn rằng cái gọi là Cửu Bộ của An ninh Quốc gia chắc là cục siêu hình học của đất nước.
Theo lời chỉ dẫn của người đàn ông trọc đầu, Trần Dương đậu xe, đi bộ đến tòa nhà văn phòng cách đó không xa.
“Meo meo.”
“Meo meo meo.”
Đi được vài bước, Trần Dương đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo, vô thức quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ở trong bụi cỏ trồi ra năm sáu con mèo mun, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mình, chính xác là nhìn chằm chằm cá khô nhỏ trong túi áo khoác của anh.
Quả nhiên, mèo có khứu giác nhạy hơn chó.
Trần Dương bất lực cười, có lẽ là anh nuôi Lông Mi mấy ngày nên Trần Dương nhìn thấy mèo mun sẽ cảm thấy chúng giống như Lông Mi, nhưng chúng không thông minh bằng Lông Mi của anh. (Thật ra không tính là ảo giác, bởi vì những con mèo mun này đều do Bộ trưởng An nhặt về dựa vào dáng vẻ Lông Mi.)
Trần Dương đặt cá khô xuống đất, sau đó thoát khỏi bầy mèo mun. Anh vừa đi đến tòa nhà văn phòng ở trung tâm vừa thầm ngạc nhiên bởi số lượng mèo mun trong sân, vì anh vừa mới đứng dậy đã có năm sáu con mèo mun chạy ra khỏi bãi cỏ.
“Xin chào, bộ phận nhân sự ở đâu?” Bước vào tòa nhà văn phòng, Trần Dương gặp một người đàn ông đang từ trên tầng hai đi xuống, người đàn ông này mặc áo đạo sĩ nhưng đang hút thuốc, dáng vẻ có hơi chẳng ra gì cả.
“Bộ phận nhân sự? Mới tới à?”
“Ừ.” Trần Dương gật đầu.
“Phạm tội gì thế?”
“…” Phạm tội, là ý mà anh hiểu này à? Là một cảnh sát nhân dân, Trần Dương khá nhạy cảm với những lời nói như vậy.
“Không muốn nhắc tới? Tôi có thể hiểu được, tôi cũng không muốn nhắc tới, thật sự rất hối hận.” Sau đó đạo trưởng bắt đầu tự giới thiệu: “Sau này sẽ là đồng nghiệp, chúng ta làm quen chút. Tôi thuộc nhóm siêu nhiên thứ ba, cậu có thể gọi tôi là đạo sĩ Yên Tửu.”
“Xin chào, tôi là Trần Dương.” Trần Dương sự đáp.
“Xin chào, xin chào, người anh em Trần Dương, bùa hộ mệnh của cậu khá tốt, câu tự tay làm à?” Đạo sĩ Yên Tửu liếc nhìn bùa hộ mệnh trên cổ tay trái của Trần Dương.
“Không, của em gái tôi.”
“Em gái của cậu?! Tôi có thể làm quen không?” Đạo sĩ Yên Tửu nịnh nọt hỏi.
“…” Nụ cười ở khóe miệng Trần Dương đột nhiên đông cứng lại, người này có ý gì, anh ta là một đạo trưởng mà còn muốn làm cái gì, muốn ăn đánh hả?
“Khụ… he he… cậu tìm phòng nhân sự đúng không, ở tầng hai ấy. Từ đây đi lên, cửa thứ ba, rất dễ tìm.” Đạo sĩ Yên Tửu tinh tường nhận ra vẻ không hài lòng của Trần Dương.
“Cám ơn.” Sắc mặt tối sầm, Trần Dương đi qua đạo sĩ Yên Tửu rồi lên tầng hai.
Đúng như đạo sĩ Yên Tửu đã nói, bộ phận nhân sự rất dễ tìm, chỉ cần lên tầng quẹo phải là có thể thấy ngay. Đến trước cửa văn phòng bộ phận nhân sự, Trần Dương gõ cửa, ngay sau đó đã nghe thấy giọng nói mời vào.
“Xin chào, hôm nay tôi đến báo cáo… là ông.” Trần Dương ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy người ngồi sau bàn làm việc, chẳng phải người này chính là tên lừa gạt muốn lừa anh xem bói ở công viên hai ngày trước đó sao?
“Cảnh sát Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trưởng khoa Lưu tươi cười chào hỏi.
“Là ông… chuyển tôi đến Cửu Bộ?” Trần Dương vẫn luôn hoài nghi tại sao mình lại đột nhiên bị chuyển sang Cửu Bộ. Khoảnh khắc nhìn thấy trưởng khoa Lưu, anh cảm thấy cuối cùng mình cũng có đáp án.
“Cậu có thể tiến vào Cửu Bộ đúng là có chút liên quan tới tôi, nhưng không phải tôi là người quyết định.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Vậy đó là ai?” Trần Dương hỏi theo bản năng.
“Là cộng sự tương lai của cậu.”
Trần Dương sửng sốt, cộng sự, cộng sự nào? Trần Dương muốn hỏi lại, nhưng lại thấy trưởng khoa Lưu vẫy tay với mình rồi nói tiếp: “Tôi biết cậu có rất nhiều thắc mắc, tại sao cậu lại bị chuyển tới đây? Tại sao cậu là một người bình thường mà lại đến bộ phận đặc biệt này? Tất cả đều có lý do của nó. Nếu cậu muốn biết câu trả lời, cậu có thể hỏi cộng sự của mình sau. Bây giờ, chúng ta hãy làm thủ tục nhận chức trước đã.”
Trưởng khoa Lưu cầm một xấp hợp đồng dày cộp đặt trước mặt Trần Dương: “Đây là hợp đồng tuyển dụng, cậu xem đi.”
“Hợp đồng?!” Trần Dương lại sửng sốt, chẳng lẽ Cửu Bộ ký hợp đồng chứ không phải là biên chế?
“Ngoài ra, cuốn sách dày ở mặt sau là phúc lợi nhân viên của Cửu Bộ chúng tôi. Không phải tôi khoe khoang, phúc lợi nhân viên của Cửu Bộ chúng tôi có thể nói là tốt nhất cả nước.” Trưởng khoa Lưu vui vẻ giải thích:
“Năm bảo hiểm cơ bản và một quỹ nhà ở thì không cần nói tới nữa, chúng tôi còn đóng bảo hiểm bổ sung thương mại cho các đồng chí trong bộ, không những thế mà còn có chăm sóc y tế gia đình. Chăm sóc y tế gia đình là gì, nói cách khác, chỉ cần người trong nhà cậu bị ốm, cho dù là giúp việc cũng có thể nhận được trợ cấp y tế của cửu Bộ đầy đủ.”
“…” Trần Dương lật đến phía sau nhìn, phát hiện đúng là thật.
“Không chỉ vậy, lương của Cửu Bộ của chúng tôi cũng rất cao.” Trưởng khoa Lưu nói tiếp: “Tôi đã điều tra qua, khi cậu làm cảnh sát hình sự, lương của cậu là 8.000 tệ một tháng, phúc lợi được tính riêng. Lương cơ bản của chúng tôi bắt đầu từ 20.000 tệ trở lên, ngoài ra còn cộng với hoa hồng, có phải cao hơn lương Cục trưởng của bọn cậu đúng không?”
“Khi đến hạn hợp đồng, gia hạn hợp đồng sẽ tăng lương không dưới 20%, sẽ có thưởng cuối năm. Nhân tiện tôi nhắc luôn, năm ngoái tiền thưởng cuối năm của chúng tôi là 100.000 tệ cho mỗi người.”
“Chúng tôi còn có nhiều lợi ích tiềm ẩn như gọi điện miễn phí, miễn phí chuyển phát nhanh, miễn phí chu sa, miễn phí giấy bùa,… Cậu có thể mượn nhạc cụ của đạo sĩ, không cần mặc đồng phục, đi làm và tan làm không cần quẹt thẻ, được trang bị ký túc xá dành cho nhân viên, có thể giúp đỡ người thân và bạn bè cầu bình an và hạnh phúc, bùa nhân duyên,… Nói một cách dễ hiểu, phúc lợi của Cửu Bộ của chúng tôi tốt hơn cảnh sát hình sự nhiều.”
Tuy trưởng khoa Lưu đã ra mặt bảo đảm trước mặt Bộ trưởng An, nói Trần Dương là một đứa trẻ ngoan ngoãn chịu được khổ nhọc, nhất định sẽ đồng ý ở lại Cửu Bộ. Nhưng nếu người ta thực sự không muốn ở lại Cửu Bộ, dựa vào quan hệ của bố anh là thị trưởng thủ đô, nếu thật sự làm lớn chuyện, cũng chưa chắc sẽ chịu ở lại. Vậy nên đối với Trần Dương mới tới này, ông ấy không ngừng thổi phồng ưu điểm của Cửu Bộ.
“Nhưng… có lẽ Cửu Bộ thuộc về bộ phận siêu hình học. Mức lương này so với thu nhập của mạng lưới siêu hình học có vẻ kém hơn một chút.” Trần Dương nói.
“…” Thân thể mập mạp của trưởng khoa Lưu chấn động: “Cậu… cậu còn biết về mạng lưới siêu hình học.”
“Tôi biết một chút.”
Ôi trời ạ, không hổ danh xuất thân danh giá, mạng lưới siêu hình học mà cũng đã tìm hiểu qua rồi. Trưởng khoa Lưu không thể đi xa hơn được, đành phải khô khan nói: “Nhưng… nhưng vẫn cao hơn lương cảnh sát.”
“Đúng là như vậy.” Nhận ra trưởng khoa Lưu bối rối, Trần Dương vui lòng đồng ý nói.
“Chuyện đó, dù sao phúc lợi cũng ở đây, cậu có thể cầm về từ từ xem.” Sau khi phát hiện Trần Dương là người bình thường đã thấy qua cảnh đời, trưởng khoa Lưu không dám khoe khoang Cửu Bộ nữa, nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhận chức cho Trần Dương. Sau khi hoàn thành các thủ tục, ông ấy ném cho anh một xấp tài liệu và nói:
“Còn có cuốn này, là nội dung công việc sau này của cậu. Có một số thủ tục giấy tờ mà cộng sự của cậu không giỏi làm lắm, vì vậy sau này cậu cần phải làm những chuyện đó. Cậu quay về nhớ đọc kỹ lại nhé.”
Trần Dương gật đầu nhận lấy.
“Còn nữa, cái này cho cậu.” Trưởng khoa Lưu lấy một cái hộp đựng kính mắt ở trong ngăn kéo ra, đưa cho Trần Dương.
Trần Dương mở ra, phát hiện là một cặp kính râm, anh lập tức nghi ngờ liếc nhìn trưởng khoa Lưu.
“Đây là kính âm dương, đeo vào có thể nhìn thấy ma. Kiểu dáng được mô phỏng theo phong cách của phi công không quân của nước chúng ta, rất ngầu phải không?” Trưởng khoa Lưu hỏi.
“Ừ.” Trần Dương thắc mắc: “Nhưng tại sao phải làm thành kính râm, không phải ma đều xuất hiện vào buổi tối sao? Ban đêm đeo kính râm sẽ rất kỳ quái.”
“Bởi vì rất ngầu.” Trưởng khoa Lưu hơi không thích Trần Dương nữa, sao người này lại thích phá đám như thế chứ.
“Đúng là rất ngầu.” Trần Dương thấy sắc mặt của trưởng khoa Lưu bị kéo xuống nên không hỏi thêm câu nào.
“Được rồi, mang đồ đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi gặp cộng sự.” Trưởng khoa Lưu không muốn tiếp đãi Trần Dương nữa, thằng nhóc này chẳng biết ăn nói gì cả.
Trần Dương ôm đống tài liệu đi theo trưởng khoa Lưu lên tầng ba, trên đường đi nghe trưởng khoa Lưu giới thiệu: “Cậu được phân vào nhóm siêu nhiên tổ một, người đứng đầu nhóm siêu nhiên tên là An Niên. Tôi có lòng tốt nhắc nhở, con bé là con gái cưng của Bộ trưởng, vì vậy nếu muốn sống tốt ở Cửu Bộ, cậu không được đắc tội với con bé.”
Trần Dương nghe vậy có chút không thoải mái, lông mày không khỏi cau lại: Xem ra quan chức đời thứ hai không dễ đối phó, nhưng đội trưởng tổ một là nguyên nhân chính quyết định chuyển mình đến Cửu Bộ?
“Đến rồi.” Trần Dương ngẩng đầu nhìn thấy bảng hiệu của tổ siêu nhiên tổ một.
Trong phòng, An Niên ngồi trên ghế làm việc đọc sách tự ôn thi và đang ngủ gà ngủ gật, bỗng giật mình tỉnh dậy khi Trần Dương bước đến cửa: Trần Dương, hình như cô ngửi thấy mùi của Trần Dương.
“An Niên, cháu có ở đây không? Chú giới thiệu cho cháu một người này.” Văn phòng của An Niên quanh năm không khóa cửa, vì vậy trưởng khoa Lưu gõ cửa một cách tượng trưng rồi bước vào.
“Meo meo!!!!!!” Khi cánh cửa được đẩy ra, An Niên biến thành một con mèo và chạy đến bệ cửa sổ.
“Lông Mi?!” Trong nháy mắt, Trần Dương đã nhận ra nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.