Bạn Cùng Phòng Có Âm Mưu Gây Rối Tôi

Chương 6:




Mỗi ngày trong kì nghỉ đều rất phong phú, trôi qua cũng thật mau.
Lâu Trạm nằm trên giường ở kí túc xá nghĩ ngợi lung tung, lấy điện thoại ra, lật xem vài tấm ảnh để gửi cho gia đình.
Chưa đến một lúc sau đã có người nhắn lại. Người thứ nhất trả lời chính là Lâu Giác, em trai của cậu, đang muốn đánh chữ gửi đi, điện thoại đã reo lên, mẹ của Lâu Trạm gọi tới.
“Tiểu Trạm.” Mẹ Lâu Trạm ở đầu bên kia điện thoại mỗi lần gọi cho Lâu Trạm dùng giọng cực kì nhỏ nhẹ, giống như sợ Lâu Trạm chỉ cần nghe được âm thanh lớn một chút thì sẽ vỡ thành mảnh nhỏ vậy.
Điều này khiến cảm thấy có đôi chút khó chịu. Bà chưa đánh mắng hắn bao giờ, khi còn nhỏ hắn vẫn luôn cho rằng mẹ mình vốn dĩ là người dịu dàng như vậy, cho đến lần Lâu Trạm phạm một sai lầm nhỏ, khuôn mặt mẹ liền trở nên căng thẳng, giọng điệu cũng dùng vẻ lạnh lùng mà hắn chưa bao giờ nghe qua trước đây.
Cũng chính vào ngày hôm đó, Lâu Trạm nhận ra vị trí của mình trong nhà có gì đó kì dị đến khó tả.
Không giống như một thành viên trong gia đình mà lại phảng phất giống như một vị khách quý, mọi người đều đối xử với hắn một cách lịch sự quái lạ.
Càng lớn, hắn càng cảm thấy hình thức ở chung như thế càng đáng sợ.
Vậy nên hắn chạy trốn.
“Con có đi chơi với bạn cùng lớp trong kì nghỉ hè này không? Đi có vui không? Có phải là đi với bạn cùng phòng không?” Mẹ Lâu Trạm nhẹ nhàng hỏi. Bà thật sự muốn hỏi nhiều việc hơn nhưng lại sợ Lâu Trạm không vui nên đành khắc chế xúc động muốn gọi cho hắn mỗi ngày. Khi Lâu Trạm đưa ra đề nghị muốn về nước học đại học một mình, mẹ hắn là người bị ảnh hưởng nặng nề nhất, rõ ràng vẫn luôn chu cấp cho hắn những thứ tốt nhất nhưng hắn vẫn lựa chọn rời đi.
Có phải là do bà làm không đủ tốt? Rõ ràng bà đã cố gắng đem lại cho Lâu Trạm những điều tốt đẹp nhất, rõ ràng Lâu Trạm chính là đứa trẻ được yêu thích nhất cả nhà họ Lâu.
“Vâng, con đi với bạn cùng phòng về nhà ông ngoại, ở đây chơi rất vui.” So với ở nhà vui hơn… Phần sau của câu nói tắc lại trong cổ họng Lâu Trạm, thật lâu không nói ra.
Ý thức suy nghĩ của mình, Lâu Trạm cụp mắt, im lặng tự giễu bản thân. Sao lại có thể giận dỗi như một đứa trẻ như vậy.
” Nếu vậy thì mẹ yên tâm rồi.” Bà dừng một chút, lại hỏi: “Tiểu Trạm, đợt nghỉ lễ này con có về không?”
Giọng nói của bà thận trọng, xen lẫn một chút mong chờ.
Câu trả lời không ngừng xoay chuyển nơi khóe miệng, đáp án sâu trong lòng cuối cùng chẳng thể nào nói ra, Lâu Trạm mềm lòng: “Vâng, con sẽ về.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Giọng nói của bà xen lẫn vài phần vui sướng, trời biết mới biết lúc nãy bà đã sợ Lâu Trạm nói “Không về” như thế nào.
“Mẹ có muốn con mang gì về không?” Lâu Trạm hỏi.
“Không cần không cần, chỉ cần con trở về là được rồi.” Mẹ Lâu sợ Lâu Trạm lấy quá nhiều đồ thân thể sẽ không chịu đựng nổi.
Lâu Trạm hiểu mẹ mình nên cũng không nói thêm gì nữa, nghĩ bản thân sẽ tự đi mua đồ.
“Bên con cũng muộn rồi, nghỉ sớm đi.” Sự hưng phấn của bà giảm đi một chút, nhớ ra việc lệch giờ.
“Vâng, con tắt máy đây.”
Vừa cúp máy đã nhìn thấy mấy chục tin nhắn spam của Lâu Giác. Đơn giản chỉ hỏi hắn đi chỗ nào? Chơi cái gì? Đi với ai? Tại sao lại không về nước?
Lâu Trạm đang tính nhắn bảo lúc nãy đang gọi điện với mẹ thì bên kia Lâu Giác đã tự kết thúc cuộc trò chuyện.
【Giờ cũng tối rồi, có gì mai em lại nhắn. Anh hai ngủ ngon.】
【Ngủ ngon.】
Bởi vì vừa mới kết thúc kì nghỉ phép, học sinh ai cũng có nhiều việc phải làm, vì vậy nên hôm nay Bạch Nhiễm không thể cùng hắn chạy ban đêm được. Nằm giường suy nghĩ một lúc, Lâu Trạm quyết định sẽ đi một mình.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, số lượng học sinh trong sân chơi không những giảm mà còn tăng.
Lâu Trạm thuần thục hoàn thành động tác khởi động trên bãi đất trống, sau khi đã sẵn sàng thì hắn nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục bóng chày màu đen đang nhìn mình, khi Lâu Trạm nhìn sang, nữ sinh kia có vẻ sợ hãi quay đầu giả bộ đang nói chuyện với bạn.
Lâu Trạm không để ý lắm, bắt đầu chạy.
Hiện tại Lâu Trạm đã có thể thở hổn hển chạy hết hai vòng, ở vòng thứ ba, Lâu Trạm dừng lại đi thong thả rồi lại chạy hai vòng nữa.
Đây là giới hạn rồi, Lâu Trạm không dám cố nữa, dần dần đi chậm lại.
Cảm giác mồ hôi dính trên người làm hắn thấy khó chịu, trở lại mua một chai nước ở sân bóng rổ rồi đi về hướng kí túc xá.
Hắn cảm giác giống như có người theo sau mình, nhịn không được dừng chân lại quay đầu. Có ba cô gái đi phía sau hắn, trong đó có một người là nữ sinh mặc đồng phục bóng chày lúc này. Nghĩ là trùng hợp, Lâu Trạm cũng không để tâm lắm đi tiếp, chờ đến khi đã tới cửa kí túc xá nam, Lâu Trạm rốt cuộc mới thấy có gì đó không ổn, bởi vì ba nữ sinh kia đứng lại chỗ quẹo, giống như muốn nói gì đó, hắn có thể mơ hồ nghe được có người nói “Cậu ta sắp đi tới nơi rồi, cậu mau nhanh lên.”
Tuy rằng có thể liên quan tới bản thân nhưng Lâu Trạm không có hứng thú tìm hiểu, tiếp tục bước vào cửa kí túc xá.
Nữ sinh quýnh lên, kêu ra tiếng: “Lâu Trạm!”
Thì ra là quen biết mình.
Lúc này Lâu Trạm dừng chân lại, nữ sinh mặc đồng phục bóng chày dưới sự xô đẩy của bạn bè bước nhanh đi tới, cô cắn môi ngại ngùng nhìn nam sinh cao gầy trước mặt.
“Cậu có quen mình hả?” Lâu Trạm thắc mắc hỏi cô.
Giọng nói thanh lãnh rất dễ nghe lọt vào tai cô nàng, chỉ là lời người kia nói làm cô đờ người trong phút chốc. Thì ra đối phương chưa hề chú ý đến mình, quả thật là tổn thương lòng tự trọng của thiếu nữ.
Không sao cả, dù gì thì bây giờ quen biết cũng chưa trễ. Nữ sinh âm thầm cổ vũ bản thân, hít một hơi, cô ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh xắn, hai má nổi lên màu hồng nhạt, sự lo lắng trong đôi mắt to không thể nào che giấu được. “Mình là bạn cùng lớp với cậu, tên là Đặng Tư Vũ.”
Hửm? Thì ra là bạn cùng lớp.
Dù sao thì nghĩ lại đúng là mấy tháng nay Lâu Trạm thậm chí chả có chút ấn tượng mơ hồ nào về bạn cùng lớp.
“Cậu tìm mình có việc gì vậy?” Lâu Trạm kiên nhẫn hỏi.
“Mình muốn…” Ngay khi chạm đến điểm mấu chốt, nữ sinh bắt đầu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, trái tim dường như sắp bay lên cổ họng.
Những cô gái đi cùng bắt đầu thúc giục: “Đặng Tư Vũ không cần phải sợ đâu!”
Lâu Trạm không biết vì sao. Người bình thường gặp được loại tình huống thế này đều biết rõ là sắp có chuyện gì xảy ra, nhưng Lâu Trạm vốn không có khái niệm về việc này. Ở nước ngoài không phải có ai tỏ tình với hắn, nhưng đối phương đều rất thoải mái hào phóng, hỏi vừa thẳng thắn lại đơn giản, Lâu Trạm trong nháy mắt đã hiểu được vấn đề.
Thẹn thùng nhút nhát thế này, Lâu Trạm chưa từng thấy qua tất nhiên sẽ không hiểu.
Đối mặt với tròng mắt xinh đẹp của Lâu Trạm, sắc mặt của Đặng Tư Vũ lại càng hồng. Trước đây đều là con trai vây quanh cô trước, từ đó tới giờ bước đi giữa đám người vô cùng thoải mái, nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Lâu Trạm cô lại lo lắng xấu hổ đến vậy.
Tiếng nói chuyện của những nam sinh khác vọng lại từ đằng xa, chắc hẳn là đang đi tới hướng này. Thời gian không còn nhiều, Đăng Tư Vũ cắn răng, một tiếng trống vang lên càng làm tinh thần thêm hăng hái: “Lâu Trạm, cậu có bạn gái chưa?”
Lâu Trạm chỉ có một mình trong lớp, vừa tan học đã không thấy bóng người, chỉ trừ lúc ban đêm đi chạy bộ, cô chưa bao giờ tình cờ bắt gặp hắn ở trường, Đặng Tư Vũ vẫn luôn nghĩ rằng đối phương không đi học trăm phần trăm.
Cô để ý Lâu Trạm đã lâu, vẫn luôn giữ giá không muốn chủ động xuất kích, ai mà biết rằng trong mắt đối phương còn chẳng biết cô là ai. Sợ người sẽ bị người khác giật đi mất nên cô mới nghĩ đến việc chủ động lần này. Buổi tối hôm nay cô đợi ở sân thể dục chính là để đợi hắn tới.
Loay hoay một hồi lâu, Lâu Trạm đã rời đi, cô ấy mới vội vã kéo bạn bè đi cùng mình lại.
“Đằng kia có phải là một em cấp dưới xinh đẹp không? Nam sinh đứng kế em ấy là ai vậy? Nhìn kiểu này là chắc sắp được tỏ tình, số tốt vãi.”
Bạch Nhiễm nghe tiếng thổn thức của nam sinh đi cùng, ánh mắt vẫn luôn đặt ở chỗ hai người bên kia.
Bạch Nhiễm biết nữ sinh kia, cô ấy là sinh viên năm nhất, bởi vì lớn lên xinh đẹp, tính cách đúng mực, còn có một số tài năng làm điểm cộng nên rất nổi tiếng đối với nam sinh, không ít lần Bạch Nhiễm nghe người khác nhắc tới cô.
Đối với cuộc tỏ tình sắp diễn ra này, cậu càng muốn biết Lâu Trạm sẽ phản ứng như thế nào đây?
Bạch Nhiễm không đoán được. Bản thân cậu đã xác định mình thích Lâu Trạm, còn đối phương thấy như thế nào? Lâu Trạm có thể thích người đồng tính như mình sao? Hay hắn chỉ thích con gái, giống như Đặng Tư Vũ vậy?
“Không có.” Lâu Trạm ăn ngay nói thật.
Quả nhiên! Đăng Tư Vũ trông có vẻ hạnh phúc, chuẩn bị nói ra lời mấu chốt. “Vậy thì mình có thể…..”
“Lâu Trạm.” Bạch Nhiễm không nhịn được, cho dù đáp án là gì, cậu đều không muốn làm người đứng xem. Cho nên cậu giả bộ chưa nhìn thấy gì, chạy nhanh tới, đánh gãy lời nói dang dở của Đặng Tư Vũ.
“Hôm nay cậu đi chạy bộ hả?” Bạch Nhiễm đưa mắt nhìn Lâu Trạm.
Lực chú ý của Lâu Trạm bị dời đi thành công: “Ừm.”
Dũng khí được Đặng Tư Vũ vất vả tích cóp bị Bạch Nhiễm nhảy ra giữa đường đánh tan. Thật sự đáng giận! Cho dù Bạch Nhiễm rất đẹp trai nhưng cũng không thể xoa dịu lòng căm thù của cô.
“Học trưởng Bạch mới vừa mở họp xong ạ?” Đối mặt với những người khác, Đặng Tư Vũ lại trở về trạng thái thường ngày.
“Đúng vậy, gần đây công việc có hơi nhiều một chút. Đã trễ như vậy mà em còn ở đây cẩn thận sẽ bị kí túc xá đóng cửa khóa bên ngoài đó.” Bạch Nhiễm nở một nụ cười nhắc nhở.
“Tiền bối không nhắc em cũng không để ý.” Đặng Tư Vũ làm bộ kinh ngạc: “Em tìm Lâu Trạm có một chút việc, nói xong em sẽ đi.”
Hiển nhiên, Đặng Tư Vũ không tính toán từ bỏ. Cô nhìn Bạch Nhiễm, hi vọng đối phương có thể thức thời một chút rời đi, ai mà biết được cậu vẫn đứng tại đó không nhúc nhích, biểu tình trên mặt nhìn như cái gì cũng không biết, cười sáng lạn.
Lần đầu tiên Đặng Tư Vũ thấy nụ cười này thật chướng mắt.
“Đứng ở trước cửa làm gì?” Dì quản lí kí túc xá muốn khóa cửa, vừa ra tới đã nhìn thấy đám người đứng bên ngoài.
“Em đi trước đây, Lâu Trạm, ngày mai lại gặp.” Cho dù Đặng Tư Vũ không cam lòng cũng không thể không rời đi.
Tương lai còn dài, cô không tin bản thân không tán đổ được Lâu Trạm.
Nằm trên giường trằn trọc một lúc, Bạch Nhiễm cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết. Làm bộ lơ đãng hỏi Lâu Trạm nằm ở giường đối diện. “Cậu cảm thấy Đặng Tư Vũ như thế nào?”
“Đó là ai vậy?” Đặng Tư Vũ đã tự giới thiệu trước đó, chỉ tiếc là Lâu Trạm nhất thời không nhớ ra.
“Là nữ sinh lúc nãy.” Bạch Nhiễm cảm giác được Lâu Trạm không để ý Đặng Tư Vũ, cảm thấy trong lòng tốt hơn rất nhiều.
“Chưa từng tiếp, chưa biết.” Nói thật, kể cả mặt của người kia Lâu Trạm còn nhớ không rõ, chỉ nhớ rõ bộ đồng phục bóng chày màu đen.
“Vậy à, thế nếu ngày mai em ấy tỏ tình với cậu, cậu sẽ không đồng ý, đúng không?” Trong lòng dù đã nắm chắc nhưng vẫn muốn hỏi ra cho an toàn. Giống như Lâu Trạm càng phủ định, lòng cậu sẽ càng thoải mái.
“Tỏ tình?” Được Bạch Nhiễm gợi ý như vậy, Lâu Trạm cẩn thận nghĩ lại một chút, tình huống lúc nãy có vẻ giống như tỏ tình thật. “Ừm, sẽ không.”
Trong đêm tối, nụ cười của Bạch Nhiễm càng thêm thoải mái, nhân cơ hội này muốn biết thêm nhiều một chút: “Lâu Trạm, cậu có từng thích nữ sinh nào không?”
“Không có.”
“Vậy cậu thích người thế nào?”
Đối phương im lặng trong chốc lát rồi mở miệng: “Bạch Nhiễm.”
“Hả?”
“Tớ cảm thấy hình như cậu có biệt tài nói chuyện phiếm.” Lúc trước Lâu Trạm lại không nhận ra Bạch Nhiễm lại có hứng thú với việc này.
“Tớ không có tò mò.” Bạch Nhiễm cứng người.
“Vậy cậu có thích nữ sinh nào không?” Nói ra thì Lâu Trạm chưa từng thấy Bạch Nhiễm hẹn hò với ai.
“Không có thích nữ sinh nào hết.” Bạch Nhiễm cố ý nhấn thật mạnh hai chữ nữ sinh.
“Tớ cũng không có.” Nói thẳng ra thì Lâu Trạm không biết thích là như thế nào, thích một người sẽ ra sao.
Bạch Nhiễm nhìn về hướng hắn nói: “Về sau sẽ có.”
Đương nhiên, tiển đề là người đó phải là cậu.
Xác định Đặng Tư Vũ chỉ là một pháo hôi không đáng kể, hôm nay Bạch Nhiễm ngủ ngon vô cùng. Về phần Lâu Trạm lại cực kì tỉnh táo. Trong kì nghỉ mười hai ngày hắn đã quen với việc lúc ngủ bị người khác ôm chặt.
Bây giờ không có gì bên người thật khó chịu.
Hắn không nhìn thấy Bạch Nhiễm nhưng chắc chắn rằng hắn đã ngủ say, trong lòng đột nhiên thấy ghen tị.
Tại sao hắn là người duy nhất bị ảnh hưởng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.