Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 9: Trong Khói Bụi





Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ gặp lại Miêu bà.
Có điều, lúc bà ta nhìn thấy tôi hiển nhiên lại càng kinh ngạc hơn.
Đúng vậy, tôi lại đến thành uổng mạng rồi.
Nhưng so với lần trước, cảm xúc của tôi đã ổn định không ít, ngay cả phản ứng cũng nhanh hơn.
Lúc tiểu ca tiếp nhận muốn đem tôi chuyển giao cho Miêu bà, tôi quả quyết nói cự tuyệt.
Nhưng một giây sau, khi giao tiếp bằng mắt với Miêu bà, tôi cảm nhận được một cơn đau dữ dội khó tả.
Giống như có sinh vật sống đang bò nhúc nhích muốn ra khỏi trái tim, da và mạch máu của tôi, đau đến mức không thể chịu nổi, mà Miêu bà vô cùng săn sóc đỡ lấy tay tôi.

"Haizz, linh hồn mới này thật đáng thương, vừa mới đến thành uổng mạng còn lạ nước lạ cái, chưa thích ứng được.
Tiểu Lưu, cậu bận gì thì nhanh đi đi, ta giúp cậu đưa cô ta vào thành.
"Luân về giọng điệu hay dáng vẻ của bà ta đều rất hòa ái, nhưng tôi lại cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, muốn dùng lực thoát ra, khuôn mặt khô khốc với một cái răng năng bỗng nhiên hướng tới tôi gầm nhẹ.
"Yên phận một chút, bằng không ngươi tự biết hậu quả.
"Bà ta dùng khẩu hình hung tợn cảnh cáo tôi, sau đó xoay người nhìn tiểu ca cười cười, giọng điệu ôn hòa.
"Đúng rồi, Tiểu Lưu, cô ta chết thế nào? Một lát nữa phải đưa đi đâu?""Đột tử, phải đưa đến bộ lao công, làm công 40 năm.
""Còn trẻ như vậy, đáng tiếc quá.
"Miêu bà nặng nề thở dài, thoạt nhìn vô cùng thương xót, nhưng tôi biết bà ta đang giả vờ, nhưng tiểu ca lại không nhìn ra, thậm chí còn phụ họa đôi câu.
"Ai nói không phải chứ, bây giờ người trên đó quá không quý trọng thân thể, ngày nào cũng thức khuya, tốt chất thân thể lại kém từ trước.
Vậy Miêu bà, tôi còn có nhiệm vụ phải xử lý, cô ta giao cho bà ha.
""Ai da, yên tâm yên tâm.

" Miêu bà vui tươi hớn hở hướng hắn làm động tác tạm biệt, chờ tới khi bóng dáng của tiểu ca biến mất khỏi tầm mắt, bà ta đột nhiên xoay người lại, anh mắt mang theo vẻ dò xét.
"Linh hồn của ngươi vậy mà vẫn tồn tại.
" Tôi đọc ra sự nghi ngờ trong giọng điệu của bà ta, nhưng tôi không nói chuyện.
Tôi không muốn phản ứng với bà ta.
Nhưng bà ta cũng không giận, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, bỗng nhiên nhíu mày, lẩm bẩm "Chẳng lẽ không gặp Chu Độ? Nếu gặp Chu Độ linh hồn sao có thể còn tồn tại?"Nghĩ như vậy, bà ta chợt dừng lại, hừ lạnh một tiếng, hung tợn nhìn tôi, "Có phải ngươi không đi tìm Chu Độ hay không?""Lẽ nào ngươi lén lút chạy trốn phản bội ta?" Giọng điệu của bà ta đột nhiên trở nên sắc bén, ngay cả răng nanh cũng dính đầy nước dãi.
"Triệu Ninh Ninh, ngươi cho rằng ngươi sống thì không có chuyện gì sao? Nằm mơ! Dùng thần khí thì sẽ bị nguyền rủa, ai cũng đều trốn không thoát, ngươi nhất định phải giúp ta giết Chu Độ, bằng không ta sẽ giết ngươi.
""Không được không được, ta không thể giết ngươi! " Bà ta đột nhiên điên cuồng lắc đầu, ánh mắt lúc thì trấn tĩnh lúc thì hoảng hốt, bộ dạng kém xa lúc mới đầu tôi gặp.
"Ngươi có thể giúp ta đúng không?"Ánh mắt bà ta đột nhiên cố định, trong con ngươi xanh âm u bỗng tóe ra một tia cường quang, "Trình Duyệt, ngươi giúp ta giết Chu Độ, ngươi cầm lấy thanh kiếm này, chọc thanh kiếm vào trái tim hắn, c ắm vào, rút ra, gi3t chết hắn, c ắm vào, rút ra, gi3t chết hắn! "Bà ta không ngừng lặp lại, điên cuồng khoa tay múa chân nhưng trong tay căn bản không có kiếm, mà tôi cũng không phải Trình Duyệt.
Tôi thậm chí đang nghĩ, nếu mình là một bệnh nhân suy nhược thần kinh, hẳn lúc này sớm đã không chịu nổi, nhưng tôi không phải, tôi chỉ lạnh lùng liếc nhìn Miêu bà một cái, chính là một câu cũng không tiếp, một cái đáp lại cũng không cho.

"Tiện nhân!" Có lẽ là bị sự thờ ơ của tôi chạm đến, cảm xúc của bà ta kích động, hai mắt đỏ ngầu, trạng thái bỗng điên cuồng.
"Ngươi xem lại bản thân là thứ gì, loài người ti tiện ngu xuẩn, dám lấy loại ánh mắt này nhìn ta? Là ta cho ngươi cơ hội trọng sinh, những người được trở về trước đó đều quỳ xuống cầu xin ta cảm tạ ta, ngươi dám dùng thái độ này với ta?"Bà ta nói chuyện, răng nanh trong miệng ngày càng dài, cả khuôn mặt và cơ thể cũng đều nhanh chóng vặn vẹo, giống như có thứ gì đó muốn từ trong cơ thể bà ta bộc phát ra.
Tôi có chút bất an, còn không thể lùi về sau, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên sau tai.
"Ai, thật là ồn ào a.
"Bốn phía không biết nổi gió từ khi nào, tôi theo tiếng nói quay đầu lại, trong làn khói bụi mờ ảo, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.