Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 30: Thăng Trầm





Cách đó không xa, trong một cái góc nhỏ cạnh cây cầu, có một cụ bà đang ngồi xổm đốt thứ gì đó.
Nếu là trước kia, tôi khẳng định sẽ vì sợ hãi hoặc kiêng dè mà tránh xa, nhưng sau khi trở thành quỷ, tôi vậy mà có thể từ trong phiếu giấy vàng kia, ngửi ra được một chút mùi hương.
Cơ hồ không có bất cứ sự chần chờ, tôi lập tức đi qua đó.
Nguyên bảo màu vàng kim cùng với phiếu giấy bày đầy mặt đất, khuôn mặt cụ bà hòa ái, ngồi xổm ở một góc vừa đốt vừa lẩm bẩm.
Thấy thế, tôi cũng ngồi xổm một bên, duỗi tay muốn bắt chút đồ ăn, nhưng mà dù cho bắt thế nào cũng chỉ bắt được không khí.
Nửa phần hương khói cũng không với tới, tôi sửng sốt, đỉnh đầu bỗng nhiên có tiếng két.
"Đừng bắt, đồ bà ấy đốt đều gửi cho người bạn già của bà ấy, phía trên đều có ghi tên, du hồn dạ quỷ không ăn được.
"Sau đó, lại két một tiếng, tôi ngẩng đầu, hơi sửng sốt.
Phía trên lan can của cây cầu, không biết có thêm một con thỏ xám đang ngồi từ khi nào, thể trạng gấp đôi con thỏ bình thường, đang ngồi xổm ở lan can đá ăn củ cà rốt, thấy tôi nhìn nó, con thỏ nhoẻn miệng cười, phát ra hai tiếng thật thà.
"Cô có phải muốn ăn thứ gì hay không, tôi có rất nhiều đồ ăn.
" Nói xong lời này, nó nhảy dựng người, đi về phía sảnh bán đồ hương khói bên phía cầu.
Đi được hai bước, thấy tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt thỏ có chút nghi hoặc.
"Sao cô không qua đây?"Tôi hơi mím môi, không nói chuyện, nhưng ánh mắt rất do dự, vạn nhất con thỏ này là tinh quái xấu xa----Tôi còn đang chần chừ, con thỏ đột nhiên nhảy vào Phật đường bên cầu nơi chất đầy tượng phật, hương khói và phiếu giấy.
Lúc ra ngoài, trên tay nó cầm một cái túi nhựa lớn, sột soạt một chút kéo túi ra, mùi hương nháy mắt bay ra ngoài.

Con thỏ cười hào phóng, "Những đồ ăn này đều là dì bán hương ở đây thờ cúng cho ta, có gà, có vịt, còn có cá, còn có ngó sen tạc viên, đều cho ngươi nhé.
"Tôi hơi sửng sốt, con thỏ lại hắc hắc cười hai tiếng, thoạt nhìn có chút ngại ngùng, "Mặc dù không phải đặc biệt tươi mới, nhưng ta dám đảm bảo tuyệt đối không bị hư.
""Vì sao ngươi không ăn?" Sợ đồ ăn này có vấn đề, sau khi do dự một hồi lâu, vẫn là hỏi ra, con thỏ lại vô cùng thản nhiên, gãi gãi đầu, hắc hắc cười nói: "Ta tu luyện, chỉ ăn chay thôi.
"Thì ra đây là một con thỏ mười chín năm trước mở linh thức.
"Kì thực lúc mới đầu ta chỉ là một con thỏ thịt, thỏ thịt ngươi biết nhỉ, chính là cái loại khi lớn lên có thể trực tiếp lột da ăn thịt.
Lúc đó người mua ta là một tiểu cô nương tâm địa lương thiện, rất tình cảm, cũng có tuệ căn, ngày thường thích ở dưới ánh trăng hoặc ngồi trên ban công tụng kinh, mới đầu ta căn bản đều nghe không hiểu, chỉ cảm thấy có một nhân loại ngồi xếp bằng chỗ đó, miệng bô bô không biết đang nói cái gì.
Sau này có một ngày, vào lúc trăng tròn, cô ấy vẫn tụng kinh như thường ngày, ta lại cảm thấy bản thân dường như nghe hiểu mấy câu trong đó, sau đó, ta vậy mà phát hiện bản thân có thể nghe hiểu một nửa.
Có điều, sau này mẹ cô ấy ghét bỏ ta trên ban công có mùi, liền khăng khăng muốn đưa ta đến nông thôn, ta vốn dĩ nghĩ rằng ở nhà họ hàng của tiểu cô nương một khoảng thời gian, nói không chừng tiểu cô nương sẽ đến thăm ta, kết quả là họ hàng nông thôn đó muốn ăn ta, ta liền lén lút trốn đi.
""Cho nên ngươi liền chạy đến nơi này tu luyện?" Tôi vừa nhìn thức ăn thơm ngào ngạt trên mặt đất, vừa nghe con thỏ kể, thỉnh thoảng sợ con thỏ xấu hổ, cũng sẽ chen vào hai câu.
Nhưng con thỏ rất tự nhiên lại quen thuộc, lải nhải, cuối cùng, lại gật gật đầu, nhìn trông vô cùng hài lòng.
"Nơi này quả thực rất tốt, có sông có núi, ít người thanh tịnh, cũng có người thành kính cung phụng, quan trọng còn có thể mỗi ngày nghe các đạo sĩ tụng kinh, vận may tốt còn có thể ở phía xa xa nhìn thấy Thần tiên, thật tốt nha.
""Còn có thần tiên?" Động tác của tôi dừng lại, con thỏ lại gật đầu, "Đúng vậy a.
""Chẳng qua là không thường xuyên nhìn thấy.
" Đôi mắt nó trừng lên sáng lấp lánh lại bổ sung thêm.

"Thông thường, khi những đạo sĩ này làm các nghi lễ, hoặc làm các loại quy mô lớn khác như cầu phúc cầu bình an đề vận pháp sự, ngẫu nhiên sẽ có thần thức của thần tiên xuống xem, nhưng rất ít nhá, nhiều năm như vậy ta cũng chỉ từng thấy một lần ở phía xa xa, kì thực cô cũng không biết, trong đạo quán mặc dù có các vị thần minh thân kim điêu khắc, nhưng trong đó có rất nhiều tinh quái ngồi ở phía trên đó.
""Vì sao? Họ làm như vậy không sợ bị thần tiên trách phạt à?" Tôi không hiểu rõ nguyên nhân, con thỏ lại cười hắc hắc"Quả thực rất bình thường, các nơi trên toàn quốc chùa miếu, đạo quán, thần tiên nhiều như vậy, nơi nào cũng thấy, cho nên có lúc, có tinh quái sẽ ở trong chùa miếu đạo quán nghe con người cầu nguyện, dựa vào việc hiện ra linh thông, kiếm được hương khói.
Quả thực bọn họ cũng không có mượn chuyện này làm việc ác, càng không có gây ra đại họa, còn có thể hiện ra linh thông kiếm tín ngưỡng cho thần minh, cho nên có lúc, phía trên cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
""Ồ, đúng rồi.
" Nó chỉ tay về phía đạo quan trên núi, "Trần đạo trưởng lát nữa sẽ đưa mọi người làm ngọ khóa, cô muốn đi nghe không?"Hỏi xong, cũng không nghe tôi đáp lại, con thỏ đứng thẳng người, tay tùy ý biến ra một cái bàn chải, đem bộ lông màu xám trên người tỉ mỉ trải qua một lượt, trải xong, lại móc ra một cành hoa nhỏ, lau lau cánh tay móng vuốt trên mặt.
Thấy tôi luôn nhìn chằm chằm nó, con thỏ cắn cắn môi, vô cùng ngượng ngùng cười một cái, "Chúng ta phải thành kính đối với thần linh.
"Tôi có chút nghi hoặc, "Nhưng không phải ngươi nói, thần tiên đều rất ít đến sao?"Nghe thấy tôi hỏi, con thỏ gãi gãi đầu, cười thật thà một cái, "Là như vậy không sai, nhưng đây là học được từ trên người tiểu cô nương, cô ấy mỗi lần trước khi tụng kinh đều sẽ nghiêm túc sửa soạn bản thân, ta cũng luôn làm như vậy.
""Đúng rồi, cô đến đạo quán cũng là muốn tu hành nhỉ?"Tựa hồ sợ tôi rối rắm về vấn đề kia, con thỏ xoay chuyển đề tài, đôi mắt màu đỏ trừng lớn, ánh mắt nhìn tôi vô cùng tò mò, "Cô chuẩn bị tu quỷ đạo à?""Không phải.
" Tôi trả lời thẳng thừng, tuy rằng hoàn toàn có thể dùng lý do cao thượng lừa con thỏ, nhưng tôi theo bản năng, chính là không muốn làm như vậy.
"Tôi đến là vì không có đồ ăn, cảm giác được bên này sẽ có người hiến tế cung phụng, cho nên liền qua đây.
""Ồ, như vậy a---" Con thỏ kéo dài thanh âm, xoay người, đột nhiên biến mất.
Khi tôi cho rằng con thỏ cảm thấy tôi không có gì đáng để theo đuổi, không muốn để ý đến tôi, con thỏ lại xuất hiện.
Lần này cái túi mà nó kéo ra gấp hai lần cái túi trước đó, nhìn về phía tôi hưng phấn nói: "Nhanh đến giúp ta kéo một chút, những thức ăn này đều là ta tích trữ, tất cả tặng cô á.

"Tôi ngơ ngẩn hoàn toàn, con thỏ lại ngượng ngùng cười, gãi gãi đầu nói: "Không cần cảm ơn ta, hắc hắc.
""Chỉ là đơn giản hành thiện mỗi ngày, chúng ta nhanh đi nghe kinh đi, không dễ dàng gì mới tới đạo quan một chuyến, chẳng bằng nghe một chút kinh văn, thêm tuệ căn, nói không chừng kiếp sau sẽ kết đạo duyên.
"Nó vừa kéo tôi, vừa vác túi leo lên bậc thang, leo một nửa, đột nhiên khịt mũi.
Tôi cũng dừng lại,Ngẩng đầu, thuận theo ánh mắt của con thỏ nhìn lên, tôi nhìn thấy một ông lão mặc đạo bào màu xám, tóc búi cao.
Ông lão tuy nói có tóc bạc, nhưng thần thái khỏe mạnh, đôi mắt cực sáng, đang ngồi trên ghế đá bên cạnh thềm đá, cùng nói chuyện với một người phụ nữ trung niên.
"Đó chính là Trần đạo gia, ông ấy bây giờ đang khai đạo thiện tín, phỏng chừng muốn nghe kinh phải đợi lát nữa.
"Con thỏ nhỏ giọng thay tôi giải thích, tôi lại nghe như lọt vào trong sương mù, "Thiện tín ngươi nói là cái gì?""Chính là người có tín ngưỡng thành kính đối với những điều này, vị đại tỷ này đến đạo quan rất nhiều lần rồi, chúng ta đi nghe xem Trần đạo gia nói gì với bà ấy.
""Không tính là nghe lén sao?""Đương nhiên không tính, có lúc tôi cũng thường xuyên nghe họ đoán mệnh giải quẻ cho con người đến bái Phật thắp hương cầu phúc, có khi còn rất ý nghĩa.
""Hơn nữa thiên ngôn có linh, một ngọn cỏ một cái cây đều có nghe được, đạo gia có lúc cũng sẽ giảng kinh cho mèo chó trong đạo quan, suy cho cùng bọn chúng nếu khai trí (*), đối với đạo gia mà nói xem như một việc thiện duyên.
"(*) khai thông trí tuệTôi cái hiểu cái không, vì thế ồ một tiếng, đi theo con thỏ đến gần, không mở miệng quấy rầu con thỏ nữa.
Bởi vì khoảng cách rất gần, giọng nói của người phụ nữ trung niên cũng nghe thấy rõ ràng, "Trần đại sư, vì sao cả đời này con đều bi thảm như vậy?"Trong giọng nói của bà ẩn chứa tiếng khóc nức nở.
"Mấy năm nay làm gì cũng đều không thuận, đưa ra lựa chọn gì cũng sai, tốt nghiệp đại học tìm công việc, kết hôn tìm đối tượng, tựa hồ không có chuyện nào tốt, mà người xung quanh con, người nào cũng có vận may tốt hơn con, con cảm thấy ngày thường mình cũng chưa làm chuyện gì xấu, vì sao cả đời này mệnh của con lại khổ như vậy?"Bà ấy nói xong, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống, rơi trên mặt đất, cũng chạm vào tim tôi.
Bà ấy xui xẻo, tôi cũng vậy.
Gặp được Chu Ngọc, Chu Độ, Phượng hoàng, Miêu bà, ba lần trùng sinh, ba lần kết cục định trước, bạn cùng lứa hưởng thụ cuộc sống đại học hạnh phúc mỹ mãn, tôi lại khiến ba mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, biến thành du hồn sợ hãi ánh nắng mặt trời, trong thế giới u ám không chịu nổi, chạy trốn sống tạm.
Là tôi cũng làm sai gì sao? Tôi cúi đầu, muốn đem nước mắt chảy ngược vào trong, thềm đá đột nhiên truyền đến một tiếng cười.
"Cô nhìn con sâu đó.

"Đạo trưởng đột nhiên chuyển đề tài, tôi có chút mờ mịt, nữ nhân cũng không biết làm sao, cúi đầu, trên mặt đất có một hố bùn nhỏ.
Hố bùn không sâu, nhưng con sâu quá nhỏ, lúc bò lên hiển nhiên vô cùng tốn sức.
"Con sâu ở dưới đáy hố, nếu bò, bất kể bò thế nào, đều hướng lên phía trên, nếu ở lại, vậy chỉ có thể bị vây lại một chỗ, nếu cô là con sâu, bò hay là không bò?""Bò!" Nữ nhân khó hiểu, nhưng vẫn đáp.
"Tại sao?" Đạo trưởng lại hỏi.
Nữ nhân sửng sốt, ngơ ngẩn nói: "Bởi vì bò phía bên trên có thể ra.
""Cô là như thế nào biết?""Bởi vì con nhìn thấy! ! "Đạo trưởng bỗng nhiên cười, "Đúng vậy, bởi vì cô nhìn thấy, cho nên cảm thấy có mong đợi, vậy ta hỏi cô, lúc không nhìn thấy, đất xung quanh hố sẽ vì cô không nhìn thấy mà biến mất sao?""Thì ra là vậy.
" Con thỏ đã trả lời trước.
"Nữ nhân giống như con sâu này, ngây ngốc ở trong hố, nhìn không thấy đường, cho rằng không có đường nào có thể đi, nhưng thực tế chỉ cần leo lên là được rồi.
Nhưng nữ nhân hiện tại không giống với con sâu, nhìn không rõ đường phía trước, nhìn thấy tất cả đều là chênh vênh sườn núi, cho nên cho rằng không có hi vọng.
"Con thỏ thở dài một hơi, "Cho nên nói nhảy ra thì tốt rồi a.
""Đáng tiếc, con người ta chỉ có thể nhìn thấy quá khứ và hiện tại, cho nên đau khổ trải qua bây giờ, ở trong lòng một số người sẽ phóng đại hơn so với thực tế, nhưng cả một đời người rất dài nha, đứng ở thời điểm này, nào có thể nhìn thấy tương lai xảy ra điều gì, lại nói, vận thế của con người vốn dĩ lên lên xuống xuống, bây giờ cảm thấy khó, nói không chừng đang đi đường lên núi, con người không phải cũng thường nói ngược gió để trở lại, vận xấu đi tới cực điểm, vận tốt sắp đến rồi.
""Kia, nếu giống tôi như vậy, cả đời này đã kết thúc đâu?" Tôi ngơ ngẩn mở miệng.
"Cô đã chết rồi, nào có cơ hội xoay chuyển vận thế?""Nhưng đó chỉ là cô với tư cách là con người đã kết thúc rồi," Con thỏ nhìn tôi, đôi mắt ngập tràn linh tính rất hoang mang, "Với tư cách là linh hồn, nhân sinh của cô không phải vừa mới bắt đầu à? Cô tuy không có thân thể, nhưng thân thể chỉ là vật dẫn, linh hồn mới là quan trọng, giống như tinh quái bọn ta, chỉ cần nguyên thần bất diệt, bọn ta sẽ vinh viễn tồn tại.
""Nhưng đạo gia còn có một câu chưa giảng.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.