Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 22: Có phải nên cảm ơn tôi không?




Văn Tiêu bị cảm mạo cả một ngày vẫn không có chuyển biến tốt lên, sau giờ tự học buổi tối về đến nhà, bà ngoại kiễng chân sờ lên trán cậu, rất lo lắng: “Có cần đến bệnh viện khám không, tại sao vẫn sốt nhẹ thế này? Đã uống thuốc chưa?”
“Cháu uống hết rồi.” Kéo kéo cặp sách màu đen, Văn Tiêu cúi đầu để bà ngoại chạm vào trán, “Bà kiểm tra lại xem, nhiệt độ đã thấp hơn so với lúc sáng.”
Cậu cong lưng, dưới lớp đồng phục học sinh là cơ thể gầy gò của thiếu niên.
Bà ngoại kiểm tra lại thân nhiệt, “Có thấp hơn so với buổi sáng một chút nhưng cần quan sát thêm ngày mai, nếu nghiêm trọng hơn chúng ta đi bệnh viện nhé?”
“Không phải ngày mai bà có ghế đại biểu ở hội nghị sao?” Văn Tiêu thay dép xong bước vào trong.
Bà ngoại cảm thấy kỳ lạ: “Sao cháu biết được?”
“Có thư mời chuyển đến, thông báo có hội nghị học thuật liên quan đến Vật lý, nhà báo viết giấy mời tham gia hội nghị gửi cho bà, bên trong ghi tên “Lục Đông Thanh” ngay đầu tiên. Hơn nữa cái thiệp mời này là cháu mang lên cho bà.” Văn Tiêu biết bà lo lắng, “Như vậy là tốt lắm rồi, bà ở nhà cũng không có khả năng làm phép để cháu khỏi cảm mạo ngay lập tức được.”
Bà ngoại vẫn không yên tâm, “Bà—–”
“Không phải bà nói muốn gặp lại bạn cũ ngày mai sao?” Văn Tiêu cắt đứt lời bà, “Bà cứ đi đi, có chuyện gì cháu sẽ gọi điện thoại cho bà.”
Ngày hôm sau, Trì Dã đưa Nha Nha đến trường, sau đó về tiệm kiểm một nhóm hàng, lúc xong việc đã đến 10 giờ. Hắn tìm đồng phục học sinh, vừa mới mặc xong thì điện thoại kêu.
Kết nối xong, từ điện thoại truyền đến giọng của Triệu Nhất Dương, “Trì ca, cậu đang ở đâu thế?”
Trì Dã cổ kẹp điện thoại, tay kéo khóa áo đồng phục, “Chuẩn bị đến trường, có chuyện gì?”
Đoán rằng Triệu Nhất Dương đang trốn trong nhà vệ sinh nam gọi điện, lúc nói chuyện nghe được tiếng vang, thỉnh thoảng còn vọng ra cả tiếng xả nước, “Cũng không phải chuyện gì lớn, bây giờ vẫn chưa thấy Văn Tiêu đến trường.”
Tay đang kéo khóa dừng lại, Trì Dã hỏi: “Tìm lão Hứa xin nghỉ chưa?”
“Chính vì không xin nghỉ nên Hứa Duệ đến phòng làm việc dò hỏi rồi. Tôi vừa tìm lão Hứa, nói Văn Tiêu bị cảm mạo nghiêm trọng nên đã đến bệnh viện truyền nước, miễn cưỡng xin được giấy nghỉ học. Nhà hai cậu gần nhau mà đúng không, hay là cậu qua nhà cậu ấy thăm chút đi? Nhỡ đâu cậu ấy bất tỉnh ngã trên sàn thì quá thê thảm rồi—— con bà nó, tên kia đi vệ sinh thối quá, Trì ca, tôi cúp máy trước đây!”
Cầm điện thoại di động trong tay, Trì Dã nhớ lại trạng thái đêm qua của Văn Tiêu, lại cởi đồng phục xuống.
Văn Tiêu cảm thấy mình như bị vùi trong sóng biển, toàn thân đông cứng, hoàn toàn vô lực, ngay cả miếng gỗ trôi nổi cũng không đủ sức ôm được khiến cậu mơ hồ cảm thấy sợ hãi vì sắp chết ở nơi này, nhưng từ tận đáy lòng cậu lại mong chờ—— nếu như buông miếng gỗ trôi ra, có phải cậu sẽ được gặp—–
“Cộc, cộc, cộc—–”
Đột nhiên giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tim Văn Tiêu đập kịch liệt, tiếng đập cửa rơi vào màng nhĩ, hô hấp dồn dập mấy giây sau mới chậm rãi lại. Mắt cậu đau, cảm thấy ê ẩm rất khó chịu, môi bong tróc lớp da khô, sự căng thẳng và mệt mỏi bủa vây. Từ trên giường ngồi dậy, Văn Tiêu đờ đẫn một lúc mới phản ứng lại, chắc chắn âm thanh đang liên tiếp truyền đến là tiếng gõ cửa.
Xuống khỏi giường, Văn Tiêu bước trên sàn gỗ ra mở cửa, “Trì Dã?”
Giọng Văn Tiêu đang giữa thời kỳ dậy thì, cộng thêm đang cảm mạo, giọng nói càng trở nên trầm khàn.
Trì Dã cân nhắc rất lâu mới gõ cửa, trước đó hắn đã nghĩ nát óc nếu người bên trong thật sự choáng váng bất tỉnh trong nhà thì làm thế nào. Bây giờ cửa được mở ra, hắn thở phào, quan sát Văn Tiêu đứng bên trong nhà, thấy cậu mặc áo phông trắng rộng thùng thình, so với bình thường còn gầy hơn mấy phần, không đi dép mà để chân trần, “Bị cảm thế nào rồi?”
Văn Tiêu cúi đầu nhìn xuống chân, “Trong nhà không lạnh.” Cậu quay người vào trong nhà, để lại câu nói, “Dép ở trong ngăn kéo, tự lấy đi.”
Trì Dã đi dép xong, chân bước lên sàn nhà vào trong, “Triệu Nhất Dương gọi điện thoại cho tôi nói cậu không đến trường, cũng không xin nghỉ phép nên tôi qua thăm một chút.”
Hắn cũng không biết tại sao mình phải nói một câu như vậy, có lẽ là muốn giải thích không phải hắn cố ý muốn qua đây.
“Dậy muộn.” Văn Tiêu ngủ một đêm nên giờ mái tóc rối tung, không đeo mắt kính, sắc mặt hơi trắng. Có lẽ đêm qua ra mồ hôi nên toàn thân nhớp nháp khó chịu, ngón tay Văn Tiêu chỉ về phía bàn học, “Ngồi đi, tôi đi tắm đã.”
Trì Dã không khách sáo chút nào, kéo ghế ngồi xuống, hắn đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, “Đó là cửa sổ nhà tôi?”
“Ừ.”
“Cậu biết từ lâu rồi à?” Trì Dã vừa mới quay đầu đã thấy trước tủ quần áo, đôi tay Văn Tiêu cầm vạt áo kéo lên, cởi áo phông trắng ra ném lên giường.
Mặc dù thân hình Văn Tiêu nhìn gầy gò nhưng lúc này nhìn từ đằng sau, hẳn là đang giai đoạn phát triển, cơ thể đang trổ mã, một tầng bắp thịt đều đặn trên người, nhất là ở vị trí eo vẫn có thể thấy được đường cong cơ bụng nhàn nhạt đang nhấp nhô theo nhịp thở.
Quan sát kỹ một chút, lúc này Trì Dã coi như mới hiểu lúc người này đánh nhau, lực bùng nổ tấn công là từ đâu ra.
Ngón tay chạm đến cạp quần, nhớ ra trong phòng này vẫn còn một sinh vật sống, Văn Tiêu dừng động tác lại, nhận ra Trì Dã vừa hỏi, “Tôi không mù, thấy được.” Nói xong, cậu vào nhà vệ sinh.
Trì Dã thấy hơi nhàm chán.
Bên ngoài cửa sổ bây giờ không có phong cảnh gì có thể thưởng thức được, hắn nhìn con mèo nằm trên cây quýt xa xa ở phía đối diện, lại thu hồi tầm mắt, cuối cùng ánh mắt rơi lên đống tài liệu giảng dạy dày cộm trên bàn học của Văn Tiêu.
Tài liệu giảng dạy từ lớp 10 đến lớp 12 đều có, hơn nữa mỗi quyển đều không phải mới tinh, rõ ràng đã từng sử dụng qua. Tài liệu phụ đạo không nhiều loại nhưng không có quyển nào giống quyển nào, nhìn kỹ mới thấy màu sắc của nửa trang trước và nửa trang sau đều thay đổi không ít, không biết đã được lật xem bao nhiêu lần.
Lúc này còn chưa đến giữa học kỳ, thật là liều mạng.
Trước mặt là bài thi Toán học, phần điền vào chỗ trống đã viết xong, mấy câu lớn phía sau không có phần nào bị bỏ trống, chỉ có câu cuối cùng mới viết được vài dòng.
Trì Dã xem hết một lượt đề, không đúng, những đề như này đến bọn Triệu Nhất Dương cũng sẽ không bị làm khó, với khả năng của Văn Tiêu chắc chắn sẽ làm được. Nhìn thêm một chút, Trì Dã biết hẳn là Văn Tiêu thiếu kiến thức nên mới không giải được.
Cầm bút muốn giải đề, đột nhiên nghĩ đến dự tính của bản thân, hắn lại không thể làm gì khác ngoài xóa bỏ.
Nhưng hắn ngứa tay, không nhịn được muốn xem toàn bộ đề kia. Cuối cùng Trì Dã nghĩ ra được biện pháp—- hắn xé một tờ giấy ghi chú màu xanh, viết quá trình giải đề lên. Nhìn một lượt từ đầu đến cuối thêm lần nữa, chắc chắn thỏa mãn với câu trả lời, Trì Dã mới hài lòng xé tờ giấy kia đi, vo thành một cục ném vào thùng rác.
Mới vừa lấy tư thế ném bóng vào rổ để ném cục giấy kia đi thì Văn Tiêu bước vào. Trên người cậu đã thay quần áo, tóc vừa tắm xong còn chưa khô. Trì Dã nghiên cứu ngửi một cái, “Chính là mùi này, bạn cùng bàn, người cậu thơm mùi này.”
Dầu gội sữa tắm đều là bà ngoại mua, là thương hiệu nước ngoài, với Văn Tiêu thì đều là sữa tắm, cậu không để ý nhiều như vậy. Thấy Trì Dã toét miệng ngồi trên ghế, tâm trạng buồn chán dựa dẫm, hai chân dài chống đỡ cơ thể giống như hai trăm mảnh xương trong người gãy hết, không thể chống nổi nữa.
Cậu hơi nhớ lúc đánh nhau.
Trì Dã hoàn toàn không nhận ra tâm tình bạn cùng bàn của hắn, hỏi cậu, “Đến trường sao?”
Đã tỉnh ngủ lại vừa tắm xong, Văn Tiêu cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cậu gật đầu, “Muốn, cậu đi không?”
“Đương nhiên là đi rồi, trường học là nơi tôi thích nhất.” Trì Dã đứng lên nhường chỗ, dựa vào bàn học quan sát Văn Tiêu thu dọn sách bút, rất biết phối hợp tán gẫu, “Tối hôm qua cậu giải đề đến mấy giờ?”
“Hai rưỡi.” Văn Tiêu nhét tài liệu giảng dạy lớp 10 và 11 vào, lại nhét thêm cả sấp bài thi vào cặp sách.
“Muộn như vậy? Không phải nói thuốc trị cảm mạo có tác dụng gây buồn ngủ sao?”
Bàn tay kéo khóa cặp của Văn Tiêu khựng lại một lát, cậu đáp, “Tôi không ngủ được.”
Thuốc trị cảm hay thuốc ngủ đối với cậu mà nói đều không có tác dụng gì hết. Vào thời điểm không ngủ được, uống bất cứ thứ gì vào cũng vẫn không thể ngủ nổi. Chỉ có ngồi vào bàn học giải đề cậu mới thấy đầu óc được thanh trừ sạch sẽ, giải đề đến khi tinh thần mệt mỏi, nằm lên giường lần nữa mới ngủ được.
Mặc dù hai người ở gần nhà nhau nhưng vì chênh lệch thời gian nên tới tận bây giờ vẫn chưa bao giờ lên xe buýt đến trường cùng nhau.
Xe buýt 117 vào thời gian giữa trưa không có người, toàn bộ buồng xe đều trống vắng. Văn Tiêu không tìm chỗ ngồi, đưa tay kéo vòng, vì cậu cao nên kéo chẳng tốn sức. Trì Dã đứng bên cạnh cậu, một tay nhét trong túi quần, chọn vòng kéo cách Văn Tiêu hai cái.
Hai người đều gầy, đốt ngón tay dài, xương cổ tay tròn nhô ra, xuống thấp chút nữa là tay áo đồng phục cùng một màu xanh da trời.
Nắm vòng treo vẫn lắc lư theo xe buýt, ánh mắt trời cùng bóng cây lọt vào mắt hắn, Trì Dã bị ánh sáng chói chang chiếu vào phải híp mắt, có ảo giác khoảng thời gian này như chậm rãi trôi qua.
Đến phòng học, đúng lúc vào kịp tiết cuối cùng của buổi sáng.
Hai người đứng ở cửa lớp, Trì Dã mở miệng “Báo cáo”.
Lão Hứa thấy người, hỏi Văn Tiêu trước, “Bệnh tình khá hơn chưa?”
Văn Tiêu: “Ổn hơn rồi ạ.”
“Như vậy là được rồi, gần đây tỷ lệ bị cảm rất cao, nếu bị ốm phải ngay lập tức tìm bác sĩ kê đơn thuốc, ngàn vạn lần không được ảnh hưởng việc học.” Lão Hứa phẩy tay, “Đi ngồi đi.”
Văn Tiêu đi trước, Trì Dã cũng muốn đi cùng, ai ngờ nghe thấy lão Hứa mở miệng, “Chờ một chút.”
Trì Dã nhìn sang, vẻ mặt hắn đầy biểu cảm chân thành “Thầy có gì muốn nói, em đang nghiêm túc lắng nghe”. Từ trước đến giờ bộ dạng hắn luôn cà lơ phất phơ, đồng phục học sinh mặc phong phanh trên người, dù vậy gương mặt lẫn dáng người đều đẹp, lại thích cười, trên người mang khí chất kiêu ngạo của thiếu niên, mặc dù mỗi lần thi cử đều khiến người ta tức chết với con số 60 nhưng hầu hết mọi người đều không phải quá giận dữ thật sự.
Lão Hứa dừng vài giây, không vừa ý nói, “Được rồi, mau xuống ngồi đi.”
Trì Dã lười biếng: “Cảm ơn thầy.”
Khúc nhạc “Dành tặng riêng cho Alice” vang lên, đến giờ tan học, Triệu Nhất Dương nhanh chóng quay người xuống quan sát Văn Tiêu, “Nhìn cậu ổn hơn so với hôm qua rồi đấy.”
“Ừ.” Văn Tiêu gật đầu, nói chuyện sau một ngày họng như bị câm, “Cảm ơn.”
Nhận được lời cảm ơn, Triệu Nhất Dương hơi ngượng ngùng, “Cảm ơn thì nên cảm ơn Trì ca, tôi chỉ gọi điện thoại thôi.”
Lúc này Hứa Duệ mới lại gần, “Tạp chí mới đây, hôm qua tôi mới đọc xong…”
Văn Tiêu không chú ý đến lời phía sau vì điện thoại di động trên bàn học đang rung.
Mở khóa, có một dấu đỏ nhỏ ở góc trên bên phải của biểu tượng màu xanh lá cây của WeChat. Văn Tiêu mở ra, tin nhắn tiêu biểu ngay hàng đầu là hình đại diện màu đen.
Trì Dã: Có phải nên cảm ơn tôi không?
Văn Tiêu liếc sang chỗ ngồi cạnh mình, thấy hắn đang hí hoáy nghịch điện thoại, không hiểu sao lại phải nhắn WeChat. Nhưng cậu vẫn nhắn trả lời, “Cảm ơn.”
Một giây sau, Trì Dã nhắn trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc, là hình một người gấu trúc đen trắng, hai tay ôm quyền, bên cạnh viết sáu chữ——-chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Văn Tiêu nhìn xong, thu hồi chữ “cảm ơn” vừa nhắn về.
Lập tức Trì Dã nhắn lại một dãy dấu chấm lửng đến.
“Văn Tiêu, có muốn đọc tạp chí mới không? Bên trong có mấy cô gái mặc quân phục của hải quân, chân dài nữa, rất xinh đẹp, cậu có muốn xem không, Thượng Quan xem xong sẽ đưa cho cậu!”
Cất điện thoại di động vào ngăn bàn, Văn Tiêu lắc đầu, “Các cậu xem đi, tôi không xem.”
Hứa Duệ vẫn chưa từ bỏ ý định lại quay sang Trì Dã, “Trì ca, cậu thì sao?”
Trì Dã đặt điện thoại xuống, “Không có hứng thú.”
“Sao lại thế được?” Hứa Duệ hạ thấp giọng, “Tuổi dậy thì mọi người đều hiểu mà, bảo không có hứng thú có phải Trì ca cậu giả bộ không, thật sự không xem sao?”
Trì Dã thấy cậu ta hơi phiền, lười biếng đáp: “Cậu còn nói nữa tôi sẽ mách lão Hứa.”
Hứa Duệ đau lòng tạp chí của mình: “Mẹ kiếp, Trì Dã cậu quá độc ác!”
Quả nhiên chiêu này có tác dụng, thấy Hứa Duệ không lảm nhảm nữa, Trì Dã tìm trong ngăn bàn nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm thấy một tập ghi chép lấy ra, vẽ mấy đường ngang dọc, tìm bạn cùng bàn của hắn, “Cờ caro, chơi không?”
Văn Tiêu đổi sang bút đỏ, “Chơi.”
Sau giờ tự học buổi tối, lúc về đến nhà, bà ngoại vẫn chưa trở về. Văn Tiêu vào thư phòng bật đèn, vừa mới lấy bài tập ra, điện thoại di động kêu.
Trì Dã: “Về đến nhà rồi à?”
Văn Tiêu thuận tay đánh một dấu hỏi chấm trả lời.
Trì Dã: “Đèn phòng ngủ của cậu sáng.”
Một lúc sau lại gửi tiếp một biểu tượng cảm xúc hình thám tử Conan.
Biểu tượng cảm xúc hẳn là vừa mới vẽ, chỉ có mấy đường phác họa, nét vẽ không đều. Rõ ràng là biểu cảm trêu chọc nhưng lúc Trì Dã vẽ, khóe miệng thám tử hơi nhếch lên, mấy nét ngang lại kéo dài hơn một chút.
Nhìn kỹ chút nữa còn cảm thấy biểu cảm này vừa khoe khoang vừa hơi khinh bỉ.
Văn Tiêu ấn lên hình ảnh lưu lại.
Lúc này chính cậu cũng không phát hiện ra mình đang ngồi trên ghế, ngay cả hô hấp cũng đã thả lỏng hơn.
Đánh ba chữ “vẽ không tệ” gửi đi, Văn Tiêu cất điện thoại, rút tờ giấy ra lau ngòi bút đang rỉ mực.
Lúc ném cục giấy vào thùng rác, cậu vô tình nhìn thấy bên trong có một cục giấy màu xanh nhạt.
Chắc chắn không phải mình ném, Văn Tiêu nhặt cục giấy lên mở ra.
Tờ giấy ghi chú màu xanh nhạt to bằng bàn tay, chữ phía trên rồng bay phượng múa, viết một dãy các công thức cùng quá trình tính toán, rất cặn kẽ, suy nghĩ rất mạch lạc lại rõ ràng.
Văn Tiêu nhìn một cái là nhận ra đáp án của câu Toán học mà tối qua cậu không giải được.
Ở phía cuối, người giải đề còn thuận tay vẽ thêm một hình Conan người que, miệng hơi nhếch lên, đường cong dài hơn 1cm.
Giống hệt với hình ảnh gửi qua WeChat lúc nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.