Beta:Na_2903
Quý Lạc nghe Thượng Thư nói về chuyện trên triều đình, thời điểm gặp được đề tài bản thân cảm thấy hứng thú thì cũng phụ họa theo hai câu, trừ lần đó ra, cô đều nhàm chán mà dùng ngón tay gõ gõ bàn, ngắm nhìn phong cảnh bốn phía.
Nói thật, may mắn cô chỉ là quan võ chứ không phải quan văn, nếu bắt cô đi viết cái luận văn hay văn chương gì đó linh tinh, vẫn là nên giết cô đi.
Thượng Thư vừa lúc nhắc tới chuyện của con ông, Quý Lạc nhớ tới hắn, đột nhiên hỏi một câu: “Thân thể lệnh lang* không khỏe sao?”
*Từ dùng để gọi con trai của người đối thoại thuộc gia đình quyền quý, biểu thị ý tôn trọng.
Lời này vừa lúc nói trúng tâm sự của Thượng Thư, ông thở dài một hơi, sau đó nói: “Thật không dám dấu diếm, thân mình khuyển tử Thư Ninh từ nhỏ đã suy nhược, mẫu thân thằng bé qua đời sớm, người làm cha như ta cũng không biết phải làm thế nào để chăm sóc nó, thế nên mới làm cho thân mình nó đã lớn tới vậy rồi mà vẫn luôn không có chuyển biến tốt.”
Thì ra là thế, Quý Lạc gật gật đầu, khó trách lúc trước thấy hắn suy yếu như vậy, hóa ra là một bệnh mỹ nhân.
Đang nghĩ ngợi, cô bỗng nhìn thấy thân ảnh của Thư Ninh, sắc mặt hắn vẫn rất tái nhợt, nhưng mà thần sắc hắn vẫn không thấy khác thường gì, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra vào buổi chiều, hẳn là hắn cũng không có để ở trong lòng đi.
Hắn vừa đi lại, đầu tiên là lễ phép gật đầu với Quý Lạc, sau đó mới ngoan ngoãn ngồi xuống ở bên cạnh cha mình, Thư Ninh dùng đôi mắt trộm liếc Quý Lạc vài lần, Quý Lạc đem động tác nhỏ này của hắn để ở trong mắt, nhưng cũng không có vạch trần.
“Thư Ninh đa tạ ân cứu mạng của cô nương, xin hỏi cô nương họ gì?”
“Không dám, ta họ Quý.” Quý Lạc trả lời xong, lại cảm thấy hắn hình như hơi ngượng ngùng khi hỏi họ tên của cô. Vì thế lại bồi thêm một câu, “Quý Lạc.”
Thư Ninh lại cảm thấy cử chỉ này của cô vô cùng săn sóc, hắn che dấu tia vui sướng ở trong lòng, nói một câu: “Quý cô nương.”
Thượng Thư vừa nghe liền cảm thấy không ổn, nói: “Sao lại gọi là Quý cô nương, mau gọi tướng quân.”
Thư Ninh bị hai chữ tướng quân này làm cho sửng sốt, không nghĩ tới cô thế nhưng lại là tướng quân?
Trong cơn ngây người, hắn bỗng nghe thấy cô nói: “Không cần gọi là tướng quân.”
Sau đó cô uống một ngụm trà, rồi mới nói: “Cứ gọi là tỷ tỷ đi.”
Lời này của Quý Lạc nói không sai, lấy tuổi tác của nguyên chủ ra tính, thì cô cũng lớn hơn Thư Ninh bốn tuổi.
Trên mặt Thư Ninh hơi có chút xấu hổ, nói hắn gọi tỷ tỷ thì hắn lại gọi không ra tiếng, nghĩ nghĩ, hắn vẫn dứt khoát quyết định không dùng xưng hô gì cả, nói: “Phụ thân, vừa rồi các người đang nói chuyện gì vậy?”
Quý Lạc nói trắng ra: “Đang nói về ngươi.”
“A?” Thư Ninh tò mò, liền nhìn về phía Quý Lạc, Thượng Thư ở bên cạnh sợ Quý Lạc sẽ nói ra sự thật, làm Thư Ninh thương tâm.
Ai ngờ Quý Lạc lại nói một câu: “Đang nói ngươi lớn lên rất đẹp.”
Thư Ninh nghe vậy, mặt liền đỏ lên, là xấu hổ, hắn ấp úng nói: “Ta một nam nhi, sao có thể dùng từ đẹp để hình dung?”
“Vì sao không thể? Tuy nói nhìn mặt người tương đối nông cạn, nhưng ta cố tình lại là cái người nông cạn kia, cho nên ở trong mắt ta, ngươi thật sự rất đẹp a.”
Thư Ninh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà lúc này hạ nhân đã đem đồ ăn bưng lên, hắn thấy đôi mắt Quý Lạc tỏa ra ánh sáng mà nhìn chằm chằm vào những món ăn đó, cũng ngượng ngùng không muốn quấy rầy cô, lẳng lặng mà nhìn cô dùng bữa, sau đó yên lặng mà đem những món cô thích ăn ghi nhớ trong lòng, hắn thầm nói với chính mình, như vậy về sau liền có thể nấu cho cô ăn, dùng để báo đáp cô.
Nhưng mà trời cũng dần dần tối, cơm nước xong, Quý Lạc cũng không thể không cáo từ, Thư Ninh chìm chằm chằm cái chén trên bàn cô, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ hắn cũng có thể đi thư viện để học, như vậy thì mỗi ngày đều được nhìn thấy cô.
Vào ban đêm, lần đầu tiên hắn tới xin phụ thân hắn, tuy rằng bận tâm tới thân thể của nhi tử, nhưng Thượng Thư cũng sốt ruột cho ái tử, nên vẫn đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Suốt buổi tối hôm đó, Thư Ninh đều tưởng tượng tình cảnh ngày hôm sau khi nhìn thấy cô, hắn suy nghĩ, nhìn thấy hắn, cô có phải sẽ rất vui mừng hay không? Ở trong ảo tưởng như vậy, Thư Ninh ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.