Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 67: Anh hai, em muốn ăn anh (8)




Thư Thịnh nhìn người vốn dĩ đã đi xa bỗng lại quay trở về, nghĩ thầm quả nhiên không ai có thể thoát khỏi mị lực của hắn, đang nghĩ làm sao để cưa đổ được cô nàng này, thì cô lại đi tới trước mặt hắn, nâng một bàn tay lên, nắm lấy mặt hắn.
"Ừm, không tồi, từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai của tôi."
Thư Thịnh lớn như vậy, còn chưa có gặp qua người so với hắn còn tự luyến hơn, nhưng lại không hiểu sao...... Hắn không có chán ghét?
Bởi vì vấn đề chiều cao, thế nên cô không thể không nhón chân lên để nắm lấy mặt hắn, hơn nữa khuôn mặt cô lại đáng yêu, đôi mắt tròn xoe, lời nói ra lại cùng diện mạo bất đồng, chẳng lẽ đây là tương phản manh trong truyền thuyết?
Thú vị, có một cô bạn gái như vậy, tựa hồ cũng không tồi.
Thư Thịnh cầm lấy tay cô, cũng không có buông ra, mà là nắm chặt trong bàn tay, mềm mại, xúc cảm cũng không tồi.
"Được, tôi phê chuẩn."
Hiển nhiên Quý Lạc rất không hài lòng với ngữ khí của hắn, cô bỗng rút tay ra khỏi bàn tay của hắn, vẻ mặt không cao hứng nói: "Cái gì gọi là anh phê chuẩn? Chẳng lẽ cái này còn phải để anh phê chuẩn?"
Mắt thấy Quý Lạc muốn đi, Thư Thịnh liền vội vàng ngăn cô lại, lấy lòng mà nói: "Được, để em phê chuẩn, tôi tên Thư Thịnh, nhớ kỹ đó, bạn gái của tôi."
"Ừm." Quý Lạc hừ thầm một tiếng trong lỗ mũi, sau đó mới nói: "Quý Lạc."
"Được, cứ như vậy nhé, tôi đi đây."
Hoàn thành xong mọi chuyện, Quý Lạc liền trở về, vừa lúc đụng phải Qúy Bắc đang ngồi ở dưới tàng cây đọc sách, vốn dĩ là một việc làm thú vị, nhưng hắn lại mặt ủ mày chau, Quý Lạc nhẹ nhàng cười, lúc này cho hắn một tí ngột ngạt, hẳn là không tồi.
"Anh hai!"
Cô đột nhiên từ trong tay hắn lấy cuốn sách đi, quả nhiên không ngoài dự liệu Quý Bắc liền chấn động, chờ sau khi phát hiện là cô, mới thở hắt ra.
Tuy rằng đã bị dọa, nhưng mà hắn một chút cũng không tức giận, rốt cuộc mấy ngày nay quan hệ của bọn họ vẫn luôn không tốt lắm, hắn còn đang nghĩ nên làm thế nào để hòa hảo với cô, sau đó lại kéo quan hệ của bọn họ trở về quỹ đạo, kết quả hắn lại nghe được Quý Lạc nói:
"Anh hai, có người thích em."
"Có ý tứ gì?"
Quý Bắc bất ngờ đứng lên, làm Quý Lạc phải lui về phía sau một bước, như là bị phản ứng của hắn dọa sợ.
"Thì...... Chính là em đã có bạn trai."
"Không thể."
Một câu này, nháy mắt liền chọc giận Quý Lạc, cô lớn tiếng quát hắn: "Dựa vào cái gì mà không thể, anh không muốn em thích anh, được, em nghe anh, nhưng hiện tại em đi thích người khác, vì cái gì mà anh còn muốn xen vào?"
Nói xong, trong mắt cô liền có nước mắt, một bộ dáng muốn khóc.
"Bởi vì anh là anh trai của em."
"Anh trai? Thật buồn cười, em nói thích anh, anh không cho, vậy em xem anh như người anh tốt, bằng không em lại thích anh."
Bộ dáng chơi xấu của cô, khiến cho Quý Bắc có chút dở khóc dở cười, nhưng mà hắn lại bất lực, quả thật hắn không có tư cách đi quản cô, hơn nữa cũng không thể đáp lại cô.
Vì thế hắn nói: "Vậy được, anh mặc kệ chuyện yêu đương của em, nhưng mà, phải qua được cửa ải của anh, dù sao cũng phải để anh biết đối phương là người thế nào chứ."
Quý Lạc nghe vậy rốt cuộc cũng cười, cô rất tự hào mà nói: "Anh ấy vô cùng đẹp a, ngô ~ so với anh còn đẹp hơn."
Nghe đến đó, trong lòng Quý Bắc liền có loại cảm giác ê ẩm, mấy ngày trước, trong lòng cô, hắn mới là người tốt nhất, nhưng hôm nay, lại xuất hiện một người so với hắn còn tốt hơn, không biết vì sao, đột nhiên hắn rất muốn đem người kia đánh cho một trận.
Nhưng hắn vẫn trái lương tâm mà nói: "Vậy thực tốt a."
"Anh muốn gặp anh ấy? Thế em liền nói với anh ấy, sau đó sẽ để cho hai người gặp nhau, cứ như vậy nhé. Anh hai, em yêu anh, hẹn gặp lại."
Nói xong, liền cao hứng phấn chấn mà chạy đi, Quý Bắc ở trong lòng thầm phun nước miếng, nói yêu anh cái gì chứ, hiện tại người em yêu chính là người khác a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.