"Hừ!"
Hoàng đế bỗng nhiên đem đồ vật trên tay quăng xuống, những người khác thấy hoàng đế phát giận, một đám đều cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn.
Mai Âm Âm cũng bị dọa, liền cúi đầu, nàng không biết lời nói của nàng đã phạm vào cái gì, mà lại làm Hoàng đế tức giận như vậy.
"Toàn Đức, ngươi đem tờ giấy này nhặt lên, rồi đưa cho Mai trắc phi tự mình nhìn thử."
Thái giám Toàn Đức ở bên người hoàng đế liền lĩnh mệnh, lập tức nhanh tay nhanh chân nhặt tờ giấy kia lên, rồi đưa cho Mai Âm Âm.
Vốn dĩ Mai Âm Âm vẫn còn không hiểu chuyện gì, nhưng khi nàng thấy được nội dung trên tờ giấy, nháy mắt khuôn mặt liền trở nên trắng bệch, thân mình không khỏi run rẩy.
Nàng không biết, thứ này làm thế nào mà lại ở chỗ này, nhân phẩm của Nguyệt Trì cơ hồ tất cả quan viên của Thượng Lâm quốc đều biết, thế nên khẳng định không phải là hắn tiết lộ, vậy thì chỉ còn một người, Quý Lạc, nữ nhân kia, tâm thật đúng là ngoan độc a.
Việc này nhất định phải giải thích.
"Này......"
Mai Âm Âm còn chưa nói xong, Hoàng đế đã cười lạnh một tiếng: "Đừng nói với trẫm là y thuật của Nguyệt Trì không tinh, loại chuyện này, không có gì phải giải thích. Toàn Đức, tội khi quân thì nên xử lý thế nào?"
"Hồi bệ hạ, tội khi quân, hẳn là phải lập tức xử trảm, nhưng gia tộc của Mai trắc phi vì Thượng Lâm quốc mà lập không ít công lao, cho nên......"
Lúc này Hoàng đế mới nhớ tới phụ thân của Mai Âm Âm quả thật vì Thượng Lâm quốc mà trả giá không ít, nhưng chuyện Mai Âm Âm lừa gạt ông thì nhất quyết không thể tha.
"Từ hôm nay trở đi, Mai thị không còn là trắc phi nữa, ban một tờ hưu thư, biếm thành thứ dân."
Quân vô hí ngôn, lời này nếu đã nói ra, thì chính là nước đổ ra ngoài, cả người Mai Âm Âm liền nằm xoài ra nơi đó, một hồi lâu, nàng mới nhớ tới Mộ Lãnh, liền lập tức túm lấy quần áo hắn, nước mắt nhanh chóng chảy ra.
"Điện hạ, người cần phải cầu tình vì thiếp a, thiếp vì người, mà đi mượn sức những quan viên đó, thậm chí phụ thân thiếp còn giúp người......"
Mộ Lãnh vốn dĩ đã phiền chán Mai Âm Âm, giờ phút này nàng khóc đến rối tinh rối mù, vốn dĩ khuôn mặt được trang điểm tinh xảo nay thật đáng sợ, muốn bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu đáng sợ, cố tình nàng ta còn không tự biết, chờ nghe được nội dung nàng ta nói, ánh mắt Mộ Lãnh liền lạnh lùng, trực tiếp dùng một chân đá bay Mai Âm Âm ra.
Nữ tử nhu nhược như Mai Âm Âm làm sao mà chịu được cú đá của một người nam tử trưởng thành, đương nhiên bị đá ngã trên mặt đất, một búng máu liền trực tiếp phun ra.
Trong mắt nàng tất cả đều là không thể tin, nàng không tin, Mộ Lãnh thế nhưng sẽ đối xử với nàng như vậy.
Mộ Lãnh cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy rồi nói: "Ngươi nếu lại khua môi múa mép, tiểu tâm tư*của ngươi ngày nào đó sẽ làm ngươi phơi thây đầu đường, tính cách của bổn điện hạ, ngươi hẳn là đã biết."
*Theo trẫm nghĩ thì chính là mưu tính nhỏ trong lòng
Mai Âm Âm đã gả cho Mộ Lãnh mấy năm, đối với Mộ Lãnh rất quen thuộc, lúc này, rõ ràng chính lànổi lên sát ý.
"Ha ha ha ha ha, thì ra là Mai Âm Âm ta mắt bị mù, ha ha ha."
Giờ phút này Mai Âm Âm lại đột nhiên nở nụ cười, làm cho mọi người đều có chút bất an, một ít đại thần thậm chí bắt đầu nói: "Này, chẳng lẽ Mai Âm Âm điên rồi?"
Hoàng đế cũng nhìn thêm không được, trực tiếp sai người đem Mai Âm Âm kéo xuống.
Mai Âm Âm nhìn Hoàng đế, trong mắt tràn đầy căm hận, nếu hôm nay phụ thân có ở đây, thì Hoàng đế sao dám làm như vậy, còn có Quý Lạc, nếu hôm nay Mai Âm Âm nàng còn sống thì nhất định sẽ khiến Quý Lạc sống không bằng chết.
Một lát sau, Hoàng đế mới nhớ tới Mộ Lãnh, hỏi: "Phụ hoàng tự tiện quyết định, hoàng nhi không có ý kiến chứ?"
Mộ Lãnh thu liễm lại ánh mắt lạnh lẽo, cung kính đáp: "Nhi thần không có ý kiến."
Rõ ràng đại hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh đều không còn nữa, nhưng phụ hoàng lại chậm chạp không chịu đem ngôi vị Thái tử truyền cho hắn, chờ hắn lên làm hoàng đế, liền có được quyền lợi, khi đó, hắn sẽ đem những người chặn đường hắn mỗi một người đều trừ bỏ.