Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 157: Thì ra là bệnh kiều (20)




"Em muốn uống ly trên tay anh."
Uống ly rượu trên tay Sở Chu khẳng định rất thích, hơn nữa lấy tính cách của Sở Chu tuyệt đối sẽ không uống rượu trái cây.
"Em chắc chứ?"
"Ừm."
Sở Chu ở dưới biểu tình chờ đợi của Quý Lạc uống một ngụm, sau đó trực tiếp hôn lên môi Quý Lạc, giây tiếp theo, Quý Lạc liền cảm giác có một thứ chất lỏng đang tiến vào.
Hỗn đản, ai nói muốn uống như vậy chứ.
Nhưng mà loại rượu quả thật có ma lực rất lớn, Quý Lạc bị nụ hôn mang theo rượu hôn đến đầu óc choáng váng, vừa mới bắt đầu Sở Chu chỉ muốn đút rượu mà thôi, về sau lại biến thành một nụ hôn chân chính.
Hai người hôn khoảng năm sáu phút, sau khi tách ra đôi mắt Quý Lạc liền sáng lấp lánh, có loại biểu hiện khi uống say, nhưng chỉ có mình Quý Lạc là rõ ràng cô không có say, làm cô say, là nụ hôn kia.
Tuy rằng Sở Chu rất hy vọng cô uống say, nhưng lại không muốn sau khi cô uống say bày ra sự quyến rũ cho người khác nhìn, tất cả những điều tốt đẹp của cô chỉ có thể để lại cho một mình hắn.
Hắn cầm lấy ly đựng nước khoáng ở bên cạnh, rồi để cho Quý Lạc uống vào.
Sau khi uống hết một ly nước mát lạnh, đầu óc Quý Lạc liền lập tức tỉnh táo lại.
Đồng thời, mặt cô cũng có chút đỏ lên.
Vừa nãy cô đã suy nghĩ cái gì vậy, từ lúc nào mà cô bắt đầu háo sắc như vậy?
Sở Chu cho rằng cô đã uống say, liền cười khẽ, tửu lượng chỉ có như vậy, thế sau này......
Trong tiệc rượu còn có chút bánh kem, Sở Chu đi bên kia định lấy giúp Quý Lạc hai cái, để tránh cô cảm thấy buồn chán.
Lúc này, bỗng có người từ phía sau nắm lấy cánh tay của Quý Lạc, Quý Lạc giật mình, quay đầu lại phát hiện thì ra là Thạch Cảnh.
Lúc Thạch Cảnh nhìn thấy Quý Lạc, toàn bộ ánh mắt liền tập trung vào cô, vốn dĩ hôm nay hắn tới đây bởi vì nghe Mục La La nói muốn đến, không nghĩ tới thế nhưng gặp lại Quý Lạc nhiều ngày không thấy ở chỗ này.
Trong lúc nhất thời, tình cảm tương tư liền lập tức bắn ra.
Hắn không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, chỉ muốn làm gì đó để thổ lộ tình cảm với Quý Lạc một chút.
Lúc này, Quý Lạc bỗng nhìn thấy Sở Chu đã lấy xong bánh kem đang đi tới phía sau hắn.
Xem ra Thạch Cảnh thật đúng là háo sắc đến liều mạng mà.
Một lúc sau, Sở Chu liền đến phía sau Thạch Cảnh, lúc nhìn thấy Thạch Cảnh nắm lấy cánh tay trắng nõn của Quý Lạc, hắn liền nhấc chân lên, từ phía sau đá thẳng hắn một cước
Sức lực của một cước này rất lớn, cho nên Thạch Cảnh liền ngã về phía bên cạnh, trực tiếp ngã sấp mặt xuống đất.
Lần này Thạch Cảnh ngã không nhẹ, hơn nữa đau đớn trên người cũng không bằng đau đớn nặng trên mặt.
Lúc này, có vài người bị hấp hẫn nên đã liếc mắt nhìn qua hắn, còn có người trộm che miệng bật cười.
Lần này mặt mũi của Thạch Cảnh có thể nói là bị ném đến nhà bà ngoại rồi, chẳng qua hắn vẫn còn tương đối lý trí, tuy rằng biết là do Sở Chu làm. Nhưng hắn cũng không dám xé rách mặt ở bên ngoài, dù sao thì người ở đây làm gì có bạn bè đáng nói chứ? Hôm nay anh làm như vậy, nói không chừng ngày mai có thể lên báo.
Vì thế hắn chỉ có thể cô đơn ngồi uống rượu giải sầu ở một góc, khi nhìn thấy hai người Quý Lạc và Sở Chu vui vẻ ăn bánh kem, trực tiếp uống liên tục mấy ly.
Còn Quý Lạc thì mang vẻ mặt cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Sở Chu, Sở Chu cầm ly rượu lên, làm một tư thế kính rượu với Thạch Cảnh đang muốn dùng ánh mắt giết chết hắn, sắc mặt Thạch Cảnh liền hoàn toàn rạn nứt.
Sở Chu mới là loại giết người trong vô hình nha.
Quá ba tuần rượu*, Mục La La vẫn luôn nhìn lén bọn họ từ chỗ tối rốt cuộc cũng xuất hiện, Quý Lạc làm bộ không thấy cô ta, quả nhiên Mục La La liền giả làm người phục vụ bình thường, trực tiếp đỡ Thạch Cảnh rời đi.
*Tuần rượu: Tức là vòng uống rượu. Người này uống thì người kia phải uống hết một lượt sau đó lại rót rượu một vòng như vậy để tránh mạnh ai nấy rót mạnh ai nấy uống. Mỗi vòng như vậy gọi là một tuần. Đây cũng là lời khách sáo ý nói yến tiệc đã tới độ sâu nhất định, đã có thể bàn về bản chất làm nên bữa tiệc đó. Hoặc là yến tiệc đã tới hồi kết thúc. [ Đây là do ta tra ra được, nếu nàng nào cảm thấy sai thì có thể bình luận góp ý nhé ]
Những người khác cũng không có để ý tới chuyện này, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.
Tầm mắt Quý Lạc dừng lại ở chỗ lầu hai, nơi đó có một người đàn ông mặc quần áo màu đen, sau khi người đàn ông đối diện với tầm mắt của Quý Lạc liền gật đầu, sau đó xoay người biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.