Lại nói thế nào nhỉ, hiện tại cô ở trong mắt người khác thì vẫn thích Thạch Cảnh, thế nên vẫn phải diễn một tí, vì thế ngày hôm sau, cô liền đáp ứng lời mời của Thạch Cảnh.
Kỹ năng cua gái của Thạch Cảnh xác thật thập phần cao siêu, cơ hồ chuyện gì cũng không cho Quý Lạc làm, hơn nữa rất tự nhiên mà tính tiền.
Cuối cùng bởi vì đi dạo mệt mỏi, Quý Lạc liền đưa ra đề nghị đến quán cà phê ngồi một lát, do là cô đã tìm hiểu rõ ràng, buổi chiều mỗi ngày Sở Chu đều sẽ tới quán cà phê này uống cà phê.
Hiện tại cách thời điểm Sở Chu tới đây còn có nửa tiếng, nửa tiếng này cũng đủ để cô nói rõ ràng mọi chuyện với Thạch Cảnh.
Thạch Cảnh tự nhiên mà gọi giúp Quý Lạc một ly cà phê Lam Sơn*, mà Quý Lạc thì lại cự tuyệt, sau đó nói với phục vụ: “Một ly ma tạp**, cảm ơn.”
*Cà phê Lam Sơn có tên tiếng anh là Blue Mountain Coffee. Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica.
Theo những người sành cà phê thì loại cà phê này đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Giá một kg cà phê loại này hiện nay khoảng 100 USD.
(Nguồn: wiki)
**Ở đây ta thật sự không hiểu cho lắm nên nàng nào hiểu ở đây có nghĩa là gì thì bình luận nói ta nhé~
Biến hóa của cô làm Thạch Cảnh có chút ngoài ý muốn, vì thế hắn hỏi: “Sao em lại đổi khẩu vị rồi?”
“Ghét.”
Quý Lạc nói xong, lại nói: “Cũng giống như người vậy, kỳ thật hôm nay em tới đây, là muốn nói cho anh biết, em phát hiện bản thân đã thích người khác rồi.”
Lời nói của cô giống như đang đánh đòn cảnh cáo, Thạch Cảnh lập tức không kịp phản ứng lại, rõ ràng lúc trước bọn họ còn tốt như vậy, chỉ mới ngắn ngủn hai tuần mà thôi, cô liền thay lòng đổi dạ?
“Em đang nói giỡn đúng không? Chuyện này không mắc cười đâu.”
Lúc này cà phê bỗng được đưa lên, Quý Lạc bỏ thêm đường vào bên trong, sau đó dùng muỗng nhỏ quấy đều, cái thìa đụng tới vách ly truyền đến âm thanh leng keng leng keng, Thạch Cảnh ở đối diện không hề có tâm tình uống cà phê, chỉ nhìn Quý Lạc.
Quý Lạc uống một ngụm cà phê, phát hiện hương vị của quán cà phê này quả nhiên không tồi, khó trách Sở Chu thiên vị quán này.
“Anh nhìn em làm gì? Mau uống đi.”
Thạch Cảnh làm gì còn muốn uống cà phê, hắn hỏi: “Rốt cuộc là vì sao? Em không còn thích anh thì dù sao cũng phải có một lý do chứ?”
Quý Lạc buông ly xuống, rất nghiêm túc mà nói với Thạch Cảnh: “Anh muốn lý do? Rất đơn giản, em phát hiện em đối với anh cũng không phải là thật sự thích, mà người em thích, hiện tại em đã biết.”
“Là ai?”
“Sở Chu, anh ấy là người cùng em lớn lên, cũng bởi vì như thế, nên em mới xem nhẹ tình cảm mà mình dành cho anh ấy, em cho rằng em thích anh, nhưng mà sau khi ở bên anh, em mới phát hiện ra rằng người em thích chính là anh ấy.”
Không có người nào muốn bản thân kém hơn một người khác, mà Thạch Cảnh thì lại càng như thế, gia thế nhà hắn tốt, người cũng ưu tú, hắn nghĩ không ra còn có ai so với hắn lại càng ưu tú hơn, hắn thật muốn nhìn, cái người gọi là Sở Chu kia, rốt cuộc là ai.
Mắt của Quý Lạc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa, vài phút sau, thân ảnh Sở Chu rốt cuộc cũng xuất hiện, Quý Lạc lập tức rất hưng phấn mà đứng lên, chào hỏi hắn: “Sở Chu.”
Sở Chu nghe được có người gọi hắn, liền nhìn qua phía Quý Lạc, thời điểm nhìn thấy Quý Lạc, tâm tình tốt của hắn nháy mắt liền không còn, điều này còn chưa có quan trọng, Thạch Cảnh ngồi ở đối diện Quý Lạc sau khi nghe thấy Quý Lạc gọi tên Sở Chu thì cũng muốn đứng lên, muốn nhìn xem thử Sở Chu rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Hắn không đứng lên còn tốt, sau khi Sở Chu nhìn thấy mặt hắn, sắc mặt liền hoàn toàn trầm xuống.
Người phục vụ bỗng nhìn thấy hắn, liền thập phần ân cần mà đi qua, muốn mời hắn vào bên trong, Thạch Cảnh sợ hắn rời đi, liềm trực tiếp đi đến trước mặt hắn ngăn hắn lại, giống như đang nhìn một món hàng hóa mà đánh giá Sở Chu.
“Tôi cứ tưởng là nhân vật nào, thì ra lại là một tên tiểu tử ranh con, cả người tản ra hơi thở nghèo kiết hủ lậu.”
Lời hắn nói có thể nói là vô cùng mang theo ý vị nồng đậm khinh bỉ, Sở Chu cười cười, sau đó nói: “Vị tiên sinh này, xin tránh đường một chút.”
Sở Chu khiêm tốn làm Thạch Cảnh càng thêm không kiêng nể gì, hắn trực tiếp quay đầu nói với người phục vụ: “Nơi này tôi bao, cho nên tôi không muốn nhìn thấy những người khác tiến vào, bao gồm cả cậu ta.”
Quý Lạc vội vàng đi tới giảng hòa: “Thạch Cảnh anh làm gì vậy?”
Sở Chu dùng tay ngăn cản Quý Lạc, sau đó trực tiếp nói với người phục vụ đang mang vẻ mặt khó xử: “Mau mời vị tiên sinh này đi ra ngoài, tôi nghĩ anh không thích hợp ở lại chỗ này.”
Người phục vụ vừa nghe, liền lập tức làm theo, vì thế Thạch Cảnh dưới tình huống không biết gì liền bị mời đi ra ngoài.
Thạch Cảnh ở ngoài cửa lớn tiếng nói với người phục vụ: “Cậu biết tôi là ai không?”
Người phục vụ đã từng thấy nhiều loại người như thế này, dù sao Sở Chu cũng đã lên tiếng, hắn cũng không sợ đắc tội anh ta, liền nói thẳng: “Tôi mặc kệ anh là ai, tôi chỉ nghe theo lệnh của ông chủ chúng tôi.”