Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 107: Tiến sĩ đại nhân hôn một cái (10)




Beta:Minh Nguyệt
Tuy rằng tinh hạng tang thi cấp hai cũng không có gì hiếm lạ, nhưng thời gian hiện tại hẳn là thời điểm mới cho ra mắt tinh hạch tang thi cấp hai, lúc này có được một viên tinh hạch tang thi cấp hai, tuyệt đối sẽ vô cùng nổi tiếng.
Người nọ vui rạo rực mà tiếp nhận tinh hạch trong tay Quý Lạc, ngữ khí vốn dĩ không khách khí ngay lập tức trở nên cung cung kính kính, hắn vươn tay làm một cái tư thế mời: “Ngài mau vào đi.”
Cố Tiếu lướt qua hắn, kết quả người nọ lại đột nhiên nói: “Không biết vị ở trong lòng ngài là...?”
“Bạn gái, như thế nào, không được sao?”
Người nọ ngó trái ngó phải cũng không nhìn được bộ dáng của Quý Lạc, thời điểm sắp nhìn kỹ được, thì Cố Tiếu lại trực tiếp nhấn đầu Quý Lạc vào trong ngực, làm cho hắn tới một cơ hội nhìn thấy đều không có.
Ở mạt thế, cơ hồ phòng ở tương đương với phế vật, cho nên cho dù không tiêu tiền, thì hai người cũng được phân tới một dãy nhà hai tầng kiểu Tây, hơn nữa còn là loại có hoa viên.
Có được một nơi ở tốt, thì ai cũng đều vui vẻ, sau khi Cố Tiếu đưa Quý Lạc đến phòng cô, liền tự mình trở về phòng, cũng không biết có phải đi nghiên cứu cái gì hay không.
Mà Quý Lạc còn lại là bàn chân, nỗ lực chịu đựng sự khác thường truyền đến từ bụng.
Cô có dự cảm cô muốn biến dị, nơi bụng nhỏ dần truyền đến cảm giác nóng bỏng khiến cô đau đớn, nếu nói tang thi có thể ra mồ hôi, thì lúc này nhất định cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảm giác đau đớn vừa mới bắt đầu thì cô còn có thể miễn cưỡng cắn răng chịu đựng, nhưng càng ngày thân thể lại càng giống như bị nứt ra, đau đớn từng trận từng trận truyền đến, làm cô nằm cũng không được mà ngồi cũng không xong, cuối cùng thình thịch một tiếng rồi trực tiếp lăn xuống đất.
Ý thức của cô bắt đầu trở nên mông lung, cho đến khi có người phá cửa xông vào, sau đó thân thể liền được người bế lên.
Một món đồ bỗng tiến vào trong miệng cô, nhưng mà Quý Lạc đã suy yếu đến nỗi mở miệng không nổi, chỉ có thể ngửi thấy hương thơm dụ hoặc cô, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Cô tựa hồ nghe thấy có người thở dài một tiếng, ngay sau đó, một thứ ấm áp liền dán lên môi cô, tiếp đó môi đã bị cạy ra, cô còn chưa có phản ứng lại, thì một dòng nước ngọt lành đã bị chảy vào trong miệng cô.
Bởi vì được uống ngon, cô thậm chí bắt đầu ôm chặt thứ đồ kia, hung hăng mà mút nơi cung cấp nước đó, chờ nước không còn nữa, cô còn bất mãn mà hừ hai tiếng, sau đó không chút nào lưu luyến mà buông thứ đồ kia ra
Nhưng thứ đồ kia lại lần nữa dán lên, Quý Lạc theo thói quen mà mút vào, chờ đến lần thứ ba, cơ hồ thành tự nhiên, nhưng lần này tựa hồ không còn thứ đồ mà cô muốn uống, cô cũng lười đến buông ra, dù sao đã thành thói quen, sau đó ở dưới tình huống không có nước, đem cái kia đồ vật hung hăng mà liếm cái biến.
Cố Tiếu nhìn Quý Lạc không còn ý thức, giơ tay sờ sờ đôi môi bị cô hôn đến sưng đỏ, bởi vì sức lực của cô quá lớn, nên cánh môi của hắn có chút trầy da, sờ vào có chút đau.
Có điều giờ phút này đầu sỏ gây tội lại đang ngủ ngon lành, Cố Tiếu thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đã sớm nhìn ra cô có có chút khác thường, cho nên mới vội vã đi phối dược, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, làm cho hắn dược còn chỉ là cái tàn thứ phẩm, không biết có phải do tác dụng phụ hay không.
Cố Tiếu duỗi tay sờ sờ mặt của Quý Lạc, phát hiện hình như mặt cô đã bóng loáng đi không ít, màu xanh lá trên mặt cũng rút đi rất nhiều, vừa nhìn như vậy, mặt mày cô liền lập tức sinh động hẳn lên, cô của hiện tại, càng ngày càng giống bộ dáng của một thiếu nữ, mà không phải là một tang thi.
Xem ra dược của hắn vẫn rất là hữu dụng, Cố Tiếu cân nhắc về sau nên cho cô uống nhiều hơn mới tốt, lần sau đổi thành nước ép táo thì càng tốt.
Hắn bế cô lên, nhẹ nhàng mà đặt cô lên trên giường, thời điểm đang chuẩn bị đi, thì lại phát hiện sơn móng tay trên tay cô đã bị tróc ra, nghĩ nghĩ, liền cầm chai nước thuốc mà bản thân tự mình điều chế lại đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.