Edit:LinhLan601
Beta:Tề Tuyết Đồng
“Lời này của anh…… Là có ý gì?”
Sắc mặt Hướng Vi trầm xuống. Không nghĩ tới vừa rồi Cố Tiếu còn đối với cô ta khách khách khí khí mà lúc này lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. Anh ta không phải là muốn hại mình chứ?
Cố Tiếu liếc mắt nhìn Hướng Vi một cái, thấy thần sắc khẩn trương của cô ta, hắn liền lập tức cười. Hắn ném khăn giấy ra ngoài cửa sổ, nói: “Đừng khẩn trương như vậy, chỉ nói giỡn mà thôi.”
Bộ dáng của hắn nhìn qua xác thật không giống với người xấu. Hướng Vi hồ nghi nhìn hai mắt hắn, thấy hắn quả thực không có địch ý gì, hơn nữa bản thân cái gì cũng không có, hắn cũng không cần thiết phải hại mình. Nếu là vì gương mặt này, vậy thì càng không thể. Cô ta cũng không tự luyến mà nghĩ mình đẹp đến mức câu dẫn được người khác.
Có lẽ thật sự chỉ là một lời nói đùa. Tâm Hướng Vi liền buông lỏng xuống, bụng bỗng nhiên kêu lên. Hướng Vi cũng không quay sang hỏi Cố Tiếu đồ ăn. Cô ta đã sớm nhìn thấy balo trên người Quý Lạc. Hơn nữa dựa vào thái độ của Cố Tiếu đối người phụ nữ này, Hướng Vi liền kết luận Quý Lạc không được Cố Tiếu yêu thích. Cô ta liền không kiêng nể gì mà quay xuống.
Hướng Vi hất mặt, giọng đầy ngạo mạn, kiêu căng nói: “Này! Trong balo của cô có thứ gì ăn không? Mau đưa cho tôi.”
Ha, lời này nghe thật chói tai làm sao. Quý Lạc nhịn xuống xúc động muốn đánh người, lấy một bọc đồ vật từ trong balo ra.
Hướng Vi vô cùng đói, lập tức cướp lấy. Vừa mở ra vừa đưa lên miệng ăn ngấu nghiến, cũng không thèm nhìn xem bên trong có những gì.
Mới nhai được mấy miếng, Hướng Vi liền lập tức bị sặc. Đó là một bọc ớt cay, hơn nữa còn là loại cực cay. Miệng Hướng Vi giống như bị lửa thiêu, bỏng rát. Cô ta giơ tay quạt gió, hy vọng có thể giảm bớt.
“Mau…… Cho tôi nước……”
Quý Lạc không có biện pháp. Đồ ăn cô có, hơn nữa rất nhiều. Nhưng mà nước, cô chỉ đành bất lực. Ai kêu cô ta cướp lấy làm chi, cô cũng đâu kịp nói đó là gói ớt.
Không có nước, Quý Lạc liền giả chết không để ý tới cô ta. Hướng Vi không có cách, đành quay đầu tội nghiệp mà nhìn chằm chằm Cố Tiếu.
Cố Tiếu đầy vẻ xin lỗi, nói: “Thật xin lỗi, tôi cũng không có. Bằng không cô xuống xe tìm nước đi?”
Xuống xe? Hướng Vi thực sự tức muốn ói máu. Nếu xuống, đừng nói là đợi cô ta tìm được nước, sợ là tang thi đã tìm được cô ta trước tiên.
Bất đắc dĩ, cô ta chỉ có thể chịu đựng, nhưng trong lòng lại yên lặng nhớ kỹ Quý Lạc. Người phụ nữ xấu xa này, khẳng định là ghen ghét với cô ta. Chờ đến khi cô ta đứng vững gót chân, nhất định phải cho ả đẹp mặt.
Quá nửa đêm, tốc độ lái xe của Cố Tiếu nhanh hơn rất nhiều, lại còn thường xuyên nhìn đồng hồ. Đến cuối, số lần hắn nhìn đồng hồ càng lúc càng nhiều. Chờ đến khi xuất hiện ngã rẽ, hắn liền cố tình chọn một con đường lồi lõm, gồ ghề, khiến xe chạy một đường xóc nảy.
Chạy được nửa đường, Cố Tiếu liền dừng lại, ngồi ở một chỗ không biết chờ cái gì. Thời gian trôi qua từng phút, từng giây. Thời điểm Quý Lạc cảm thấy nhàm chán, Cố Tiếu đột nhiên quay đầu lại nói với cô: “Xuống xe!”
Đầu óc Quý Lạc còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể liền theo bản năng mà mở cửa bước xuống. Chân cô vừa xuống khỏi xe, bàn tay đã bị Cố Tiếu giữ chặt, sau đó lập tức bị kéo chạy như điên về phía trước.
Quý Lạc muốn quay đầu lại nhìn một chút xem đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện trong màn đêm đen kịt, bỗng xuất hiện rất nhiều tang thi. Một đám lại một đám, không khỏi khiến da đầu tê dại.
Mà Hướng Vi lúc này đã choáng váng. Cô ta ngây ngốc nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ chạy đi, muốn chạy theo nhưng đã muộn. Lúc này nếu ra khỏi xe nhất định sẽ bị tang thi xé thành mảnh nhỏ. Cô ta chỉ đành run rẩy đem cửa xe đóng lại.
Quý Lạc và Cố Tiếu chạy được một đoạn liền thấy một cái sườn dốc. Cố Tiếu lập tức ném vali trên tay xuống, sau đó không chút do dự ôm Quý Lạc cùng nhau lăn xuống.
Bởi vì có thân thể của Cố Tiếu che chở, hơn nữa cơ thể tang thi so với người bình thường cứng rắn hơn một chút nên Quý Lạc không hề bị thương, thậm chí cũng không cảm giác được đau đớn.
Trái lại, Cố Tiếu lúc này đã không còn tiêu sái như lúc cô mới gặp. Sơ mi trắng bị cào rách mấy chỗ, lộ ra cánh tay có vết máu chảy ra.