Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 5:




Ivan mới vừa ăn xong một ổ bánh mì, mèo đã tỉnh rồi.
Mèo nhỏ “Meo ” một tiếng, nằm nhoài trên đầu cậu thư giãn tứ chi. Một tay Ivan để nó xuống dưới. Mới vừa tỉnh ngủ, toàn bộ người mèo mềm nhũn, miễn cưỡng mặc cho bán nhân loại ôm nó để lên mặt bàn.
Ivan bẻ một khối bánh mì nhỏ cho nó, “Cho nhóc, hôm nay nhóc là công thần.”
Con mèo đen nhỏ nhấc móng vuốt lay một chút, cúi đầu ngửi một cái, sau đó xem thường một móng vuốt đem bánh mì đẩy xuống bàn.
“Này! Nhóc…” Ivan không để ý tới mèo, trước tiên đau lòng nhanh chóng nhặt bánh mì lên. Tư vị chịu đói cậu rất rõ ràng, bởi vậy đối hết thảy đồ ăn cậu đều phi thường quý trọng.
Chờ cậu nhặt mẩu bánh mì kia lên, chuẩn bị kỹ càng nói chuyện với mèo một chút, kinh ngạc phát hiện mèo nhỏ đang gặm khối thịt kia.
Mèo… Có thể ăn thịt sao?
Ivan thật không rõ ràng, cậu ngay cả mình đều thường xuyên ăn không đủ no, càng khỏi nói cho sinh vật đặc biệt nào ăn, đối với thực đơn của mèo càng không có chút đầu mối nào.
Cậu nâng mèo nhỏ từ trên bàn lên.
“Meo!” Mèo nhỏ tức giận giằng co, đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ trừng bán nhân loại.
“Thích ăn cái này sao?” Ivan quơ quơ mèo nhỏ, “Nhóc có thể ăn không?”
Mèo vẫn cứ đạp loạn bốn móng vuốt nỗ lực cào cậu.
Căn cứ ghi chép trong quyển sách cậu mang ra từ trong tháp pháp sư, phần lớn ma thú bị triệu hoán ra thông qua khế ước cùng chủ nhân tâm ý tương thông, càng là ma thú cấp cao, thần trí càng tiếp cận sinh vật cao đẳng, có thể hoàn thành mệnh lệnh phức tạp.
Nhưng là mèo nhỏ đến câu hỏi bình thường cũng không phản ứng, xem ra thật sự là một con mèo bình thường.
Khoảng cách đến lần trước đặt chân tới nhân giới, đã qua rất lâu.
Bầu trời sao của nhân giới vẫn tinh khiết mỹ lệ như trước, lúc này mấy vị ác ma cấp cao đều không có tâm tình thưởng thức.
“Rồi, hãy nhớ nhất định phải điệu thấp! Phân công nhau hành động đi.” Quản gia phân phó.
“Nhân giới lớn như vậy, tìm đến bao lâu chứ.” Một tên ác ma oán giận nói.
Quản gia trợn mắt lên giận dữ nhìn gã, “Bao lâu cũng phải tìm! Ma giới không có vương sao được?”
“Nếu không quản gia đại nhân trực tiếp xưng vương là được.” Một tên ác ma khác nói.
“Liền nói với bên ngoài ngươi giết Ma vương, như vậy chúng ta không phải lại có vương sao.”
“Nói đúng đó!” Ác ma còn lại chợt ngộ ra, dồn dập phụ họa.
Quản gia: “Đúng cái rắm ấy! Nếu bệ hạ trở về làm sao bây giờ? Tại sao mấy anh không đi xưng vương?”
Mấy tên ác ma đều không lên tiếng.
Nghề nghiệp Ma vương này biến động rất nhanh, ác ma trên vương vị chỉ cần thua trận một lần thì phải nhường bảo tọa cho người thắng, mà đám ác ma cấp cao luôn nóng lòng đi khiêu chiến Ma vương.
Cái gọi là thua trận, thường thường mang ý nghĩa đánh đổi tính mạng để trả giá.
Nhưng mà Ma vương đương nhiệm có chút không giống. Hắn vừa mới thượng vị, liền chủ động khiêu chiến đám ác ma cấp cao xếp hàng đầu Ma giới khắp nơi, mỗi một lần đều là công khai ước chiến, chưa từng bại trận.
Tất cả mấy vị ở đây đều là bại tướng dưới tay hắn.
Phát điên chính là, sau khi Ma vương đánh bại mấy ác ma đó chẳng hề giết bọn họ, mà là bắt bọn họ đi sửa phòng ở trong cung điện Ma vương.
Đi, sửa, phòng.
Ma vương bệ hạ ghét bỏ cung điện lão Ma vương không đủ xa hoa, vẫn cứ tự mình một lần nữa sửa chữa một toà cung điện Ma vương mới đủ 18 tầng trên mặt đất, 7 tầng dưới lòng đất. Hiện tại còn lại hoa viên phía trước vẫn chưa xây xong, mấy vị ác ma lưu lại đến cuối cùng sẽ không may mắn bị quản gia bắt làm tráng đinh, cùng tới nhân giới tìm kiếm bệ hạ vô cớ biến mất.
“Như vậy chúng ta đến đâu tìm bệ hạ đây?” Một tên ác ma đánh vỡ trầm mặc hỏi.
Mọi người dồn dập phục hồi lại tinh thần từ trí nhớ khủng bố đường đường là ác ma cấp cao bị bắt đập phòng ở, quản gia biểu tình thành kính nói: “Ma giới rất nhiều năm chưa từng xuất hiện ác ma tà ác như thế, Ma giới đều bị bệ hạ quấy nhiễu hỏng bét, hắn ở nhân giới cũng nhất định sẽ gặp phải phiền toái càng lớn.”
Mấy vị ác ma cấp cao đều thần sắc phức tạp nhìn y.
Một ác ma không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Y có phải là đang mắng — “
“Câm miệng.” Một tên khác lạnh lùng nói.
Quản gia không chút nào bị quấy nhiễu phân tích mấy cái, tổng kết nói: “Đô thị phồn hoa, trung tâm quyền lực, những nơi này là chỗ bệ hạ cảm thấy hứng thú nhất. Chúng ta tản ra từ vương thành đi, dọc đường chú ý tìm hiểu có náo động lớn gì phát sinh không.”
Mấy vị ác ma tản ra, phân biệt chạy tới vương thành tìm kiếm Ma vương tà ác của bọn họ.
Chán quá đê, chả ai đọc truyện cả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.