Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 16:




Tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm ở tầng 3 dưới đất vô cùng xa hoa, đổi lại một bộ áo ngủ quá mức rộng lớn mà vật liệu mềm mại thư thích, Ivan đứng ở cửa, sững sờ nhìn có tới mười cái nhà trọ phòng đơn lớn như vậy, phòng ngủ chất đầy trang sức đắt giá cùng hàng dệt mềm mại
“Tôi ở… Nơi này?” Cậu kinh nghi bất định hỏi.
Quản gia bất động thanh sắc nói: “Đúng thế. Mời ngài nghỉ ngơi chốc lát, chờ tôi mang bữa tối tới đây cho ngài.”
Quản gia đóng cửa lại đi rồi.
Ivan kéo áo ngủ lớn rủ xuống đất, đi chân đất tới bên giường.
Một cái giường bốn cọc có kích thước lớn chừng cả phòng của cậu, màn giường nhung thiên ngan một bên nạm sợi vàng hạ xuống, Ivan lao lực cuốn tay áo rộng lớn của áo ngủ lại, đưa tay ra cẩn thận sờ sờ tua rua buông xuống từ màn giường.
Từ trước tới nay cậu chưa từng gặp qua trang sức hoa lệ như vậy.
Giường đối với cậu mà nói có chút cao, cậu dùng cả tay chân bò lên, trên đường ngáng chân té lộn mèo một cái — áo ngủ thực sự quá lớn.
Ngã vào trong giường mềm mại giường, cả người Ivan lõm vào. Cậu ngạc nhiên ngồi xuống, sờ trái sờ phải.
Xưa nay cậu cũng chưa từng cảm thụ giường mềm mại như vậy.
Thật không hổ là cung điện Ma vương, cả địa lao cũng tu đắc hoa lệ như thế. Vừa nãy quản gia còn nói, sẽ đưa món ăn cho cậu… Là định để dành đồ ăn, nuôi mập một trận xong lại ăn sao?
Ivan mơ mơ màng màng suy nghĩ một phút chốc, rất nhanh liền không đỡ được lo lắng sợ hãi ủ rũ một ngày, ngủ thiếp đi giữa giường lớn mềm mại.
Ấu miêu liền trở về.
Ivan vui mừng nâng nó lên, vẫn là một nhóc nhỏ như vậy, có lông màu đen như bảo thạch cùng đôi mắt ngọc lục bảo đẹp đẽ.
Meo meo như thường ngày mất hứng hất tay cậu ra, nhảy lên đỉnh đầu của cậu, đuôi êm ái cuốn lên một nhánh sừng, nằm sấp xuống bất động.
Ivan đội mèo trên đầu đi chợ, đi tới nửa đường, mèo bắt đầu không an phận dùng móng vuốt chơi sừng của cậu, cậu đưa tay ra vuốt vuốt lông cho mèo…
Tỉnh mộng.
Ivan nhất thời có chút không phản ứng lại mình đang ở nơi nào.
Có một cái tay ấm áp đang trùm trên một cái sừng của cậu — chính là cái ấu miêu trong mộng đang chơi kia, chủ nhân cái tay mặt không thay đổi đang đứng bên giường nhìn cậu.
Ivan đối diện với cặp mắt ngọc lục bảo không chút nhiệt độ kia vài giây, rốt cục hồi tưởng lại tình hình hiện tại.
“Ma vương… Bệ hạ…” Cậu lập tức tỉnh hoàn toàn rồi, gập ghềnh trắc trở nói, “Ngài… Ngài đang làm gì?”
Ma vương không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi làm gì?”
“Cái gì?”
Ma vương chỉ trích nói: “Ngươi bắt tay của ta, ta không nhúc nhích được.”
Lúc này Ivan mới kinh ngạc phát hiện mình duy trì tư thế vuốt lông cho mèo trong mộng, một tay khoác lên cánh tay cường tráng ấm áp của Ma vương.
Cậu rút tay trở về thật nhanh, đồng thời tâm lý cảm thấy cực kỳ oan uổng. Lại không nói dùng thể trạng khác nhân loại, coi như có xuất toàn lực đối đầu vị vương giả Ma giới này, chỉ sợ cũng không đỡ nổi một đòn, huống chi cậu dùng cường độ sờ mèo, làm sao đối phương lại không giãy ra được?
Nhưng cậu sáng suốt không nói ra. Ma vương mà, đại khái… Chính là cố tình gây sự như thế.
Hành động xem ra rất thức thời của Ivan vẫn chưa lấy lòng Ma vương bệ hạ, ác ma cao to rất không cao hứng trừng tay thu về kia. Mất đi thứ “cầm lấy” tay mình, hắn cũng không còn lý do tiếp tục duy trì tư thế này, chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay lại.
Tuy rằng rất ngắn ngủi, chẳng qua… Ma vương đưa tay ra sau lưng, lén lút chà xát ngón tay, vì xúc cảm mượt mà lưu lại kia thất thần phút chốc.
“Bệ hạ.” Ivan kiên trì nỗ lực tiếp lời với Ma vương một mặt cao thâm khó dò, không biết đang suy nghĩ gì, “Kỳ thực tôi, tôi sẽ vẽ trận pháp đặc biệt cao thâm, nếu như ngài không ăn tôi, tôi có thể làm việc cho ngài.”
Ma vương lấy lại tinh thần, đầy hứng thú nhìn bộ dáng bán nhân loại nỗ lực lấy lòng hắn trước mặt.
Hắn thoáng nhớ lại những việc từng trải dĩ vãng Ivan đã từng nói hết cho hắn một chút, ác liệt nói: “Có đúng không? Ta muốn sát trận cao cấp, ngươi vẽ cho ra thì có thể sống sót.”
Ivan nghẹn lại. Kỳ thực bản vẽ trận pháp cậu biết tương đương có hạn, ngoại trừ quyển sách dạy triệu hoán hắc ma pháp cậu trộm từ tháp pháp sư ra kia, cậu cũng chỉ xem qua《Vẽ trận pháp gia đình thực dụng》. Pháp sư là một nghề nghiệp đốt tiền, chẳng qua chỉ là quyển sách cấp thấp này thôi, vẫn là cậu bớt ăn bớt mặc một tháng cắn răng mua lại.
Cái gọi là sát trận cao cấp, đến nghe cậu cũng chưa từng nghe tới.
“Tôi… Đã lâu không vẽ cái này, có chút quên mất…” Ivan miễn cưỡng duy trì biểu tình, không để cho mình mất đi cái phao cứu mạng này, nói thật nhanh, “Ngài có phép vẽ bản vẽ sao? Tôi chỉ muốn nhìn một chút, rất nhanh, ba ngày, không không, một ngày, tôi có thể học được — ý tôi là, nhớ lại — “
Cậu vừa gấp vừa sợ, Vốn dĩ dinh dưỡng đã không đầy đủ sắc mặt càng thêm tái nhợt, Ma vương nhíu mày lại, bỗng nhiên có chút hối hận.
Nhìn thấy Ma vương lập tức trầm mặt xuống, Ivan tuyệt vọng dừng miệng lại, nghĩ là không có hi vọng.
“Ngày mai ngươi tới tầng 17.”Ma vương nói khô khốc.
Ivan mờ mịt nói: “Cái gì?”
“Bản vẽ.”Ma vương không nhịn được nói, “Tự mình đến tầng 17 tìm.”
“Có đường sống trong chỗ chết”, Ivan không dám tin sửng sốt hai giây, vội vàng nói: “Cảm ơn bệ hạ! Ngài yên tâm, tôi học rất nhanh, tôi…”
“Ăn cho nhanh vào.” Ma vương không nghe xong, ném câu nói này quay người rời gian phòng.
Lúc này Ivan mới nhìn thấy trên bàn nhỏ nạm vàng thủy tinh bên giường có để một cái hộp cơm chế tạo thủ công.
Tạm thời sẽ không bị ăn hết. Tảng đá lớn trong lòng Ivan rơi xuống đất, Ma vương đi, cậu rốt cục thanh tĩnh lại, lúc này mới cảm thấy đói bụng.
Khi mở hộp cơm ra cậu hơi nghi hoặc một chút. Rõ ràng trước quản gia nói sẽ đưa món ăn cho cậu, làm sao biến thành Ma vương bệ hạ tự mình lại đây?
Mà trong nháy mắt hộp mở ra, cậu liền không có tâm tư muốn những thứ này có hay không nữa. Nguyên nhân không có gì khác, cái hộp đựng thức ăn này thật sự là quá phong phú, bên trong phân ra mấy ô vuông nhỏ chằng chịt, trong mỗi ô vuông đều chứa thức ăn vừa nhìn đã thấy tỉ mỉ và đắt giá. Một món ăn tốt nhất Ivan ăn được đời này, cũng không sánh bằng bất kỳ ô vuông nhỏ nào nơi đây.
Ivan nuốt ngụm nước miếng, trong lúc nhất thời không có chỗ xuống tay với cái khay đựng hộp cơm tựa như tác phẩm nghệ thuật này, tay chân luống cuống một phút chốc, trước tiên cậu cẩn thận thử một miếng thịt tưới loại nước tương không biết tên gì.
Cậu ngạc nhiên trợn to mắt.
Không cần là nhà ẩm thực thâm niên cỡ nào, cho dù là Ivan cũng có thể dễ dàng nếm thử ra, tất cả thịt cậu từng ăn đều không cách nào đánh đồng với mỹ vị vừa vào miệng liền tan ra này.
Thịt bò cậu táng gia bại sản mới có thể mua được trong chợ bình dân, tự nhiên cũng không thể so với thứ này.
Vui sướng sống sót sau tai nạn chậm rãi nhạt đi. Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn quanh một gian phòng xa xỉ cực lớn, rồi cúi đầu nhìn bữa tối phong phú này.
Cậu tự cho là cung cấp sinh hoạt coi như thư thích cho mèo của cậu, nhưng bây giờ bỗng nhiên cậu rõ ràng, ấu miêu với cậu chưa từng có ngày nào tốt cả.
Nếu mèo ở đây thì tốt rồi.
Ivan che mặt lại.
Cậu ở lại căn phòng rất tốt, ăn vào mỹ vị nhân gian, nhưng lại rốt cuộc không còn mèo.
Ma vương buồn bực đi tới đi lui trước tường sách cực lớn, quản gia cho là hắn còn đang lo lắng vấn đề ăn uống của khách trong địa lao, an ủi: “Ngài yên tâm, hộp cơm đặt từ phòng ăn nổi danh nhất trong vương thành của nhân loại, tôi tự mình đi lấy món ăn, không có nhân loại nào không thể ăn.”
“Ừm.” Ma vương thuận miệng đáp, sắc mặt không hòa hoãn chút nào.
Không phải bởi vì chuyện này à. Quản gia không ngừng cố gắng nói: “《Bách khoa toàn thư sát trận hắc ma pháp cao cấp》tôi tìm được, ngài nói phải đặt ở vị trí dễ thấy… Ngài xem nơi này thế nào?”
Ma vương cuối cùng cũng coi như nhấc lên chút lực chú ý, hắn liếc mắt nhìn vị trí quản gia chỉ, đối với chiều cao của ác ma mà nói là độ cao vừa vặn, đối với bán nhân loại kia mà nói thì cũng có chút cao.”Xuống một ô nữa. Bỏ sạch toàn bộ sách hai bên rồi để quyển này tại ô đó.”
Quản gia: “… Tại sao ngài không trực tiếp đưa đến trên tay cậu ta hả.”
Ma vương phất tay một cái, không đánh giá gì đề nghị này, tâm sự nặng nề ra khỏi tầng 17.
Quản gia tự nhiên không đoán được, khiến lòng Ma vương bệ hạ tràn đầy buồn bực chính là mấy lần lúc “thuận tiện đi ngang qua” địa lao, bên trong truyền đến tiếng khóc nhỏ bé.
Tại sao muốn khóc nhỉ?
Sinh hoạt ở nơi này không phải tốt hơn rất nhiều so với nhân giới sao? Quả nhiên là mới vừa rồi bị hắn hù đến sao? Lá gan nhỏ như vậy, thật chưa từng thấy người vô dụng hơn cậu ta rồi!
Lại là một lần chú triệu hoán.
Ma vương theo thường lệ chống lại thần chú, liên tục khắc chế, vẫn không nhịn được đi xuống lòng đất.
Hình thể nhân loại đối với gian phòng này mà nói thật sự quá nhỏ, Ma vương liếc mắt một cái suýt chút nữa không thấy người đâu.
Bán nhân loại tay chân gầy gò đang co lại thành một đoàn nằm ở một góc của giường lớn xa hoa, Ma vương tận lực phát ra chút tiếng vang, liền thấy bán nhân loại kia kinh hoàng xoay đầu lại nhìn hắn, trên mặt tất cả đều là nước mắt.
Tâm Ma vương càng thêm phiền não.
“Khóc cái gì?” Hắn hỏi.
“Mèo của tôi không có.” Ivan nói, nước mắt liền không ngừng được mà tuôn ra.
Cậu kỳ thực rất đáng yêu, động một chút là rơi nước mắt, mà từ xưa tới nay chưa từng có ai hỏi cậu tại sao lại khóc. Lần đầu tiên bị hỏi như vậy, mặc dù đối phương là ác ma giọng điệu đông cứng, cậu vẫn không nhịn được ủy khuất khóc lóc kể lể: “Tại sao? Tôi không có thứ gì, chỉ có mèo… Nhưng mà mèo của tôi chết rồi. Tôi còn chưa kịp kiếm tiền mua thức ăn cho nó. Nó nhỏ như vậy, lông vẫn mềm mại… Là tôi không xem trọng, tại sao lại không khóa cửa sổ chứ…” Cậu nghẹn ngào nói không được nữa.
Ma vương cứng đờ đứng tại chỗ cũ, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ. Qua một hồi lâu, hắn miễn cưỡng nghĩ ra lời giải thích, nói: “… Làm sao ngươi biết nó chết.”
“Nhân giới không có, Ma giới cũng không có. Chú triệu hoán đều không có phản ứng.”
Kỳ thực hai lần triệu hoán của ngươi tại Ma giới đều có hiệu lực. Ma vương nói: “Chú triệu hoán không phản ứng không nhất định là chết rồi.”
Ivan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, tràn ngập hi vọng hỏi: “Thật?! Vậy thì vì sao?”
Ma vương bệ hạ với loại phép thuật triệu hoán một chữ cũng không biết nhất thời nghẹn lời, mà người trước mắt tốt xấu không khóc nữa.
Ma vương đạt được mục đích giống như không kiên nhẫn vung ống tay áo một cái: “Ta không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi, ngày mai tự mình hỏi quản gia đi.” Nói xong quay người rời đi.
Quản gia cảm thấy, hai ngày gần đây Ma vương bệ hạ càng ngày càng khiến người ta không nhìn thấu.
Tuy nói ngày thường Ma vương cũng tương đương hỉ nộ vô thường, làm việc vô lý còn tùy hứng, nhưng ít ra sẽ không đưa ra yêu cầu kỳ quái gì mà y cũng không đoán ra.
Nói thí dụ như hơn nửa đêm xông vào phòng của y muốn y đi bắt mèo.
“Mèo?” Lòng quản gia nghi ngờ mình nghe lầm, kỳ thực bệ hạ nói là ma thú cấp cao lạ gì đó, “Chính là loại sinh vật nhỏ gọi là mèo sao?”
Gân xanh trên trán Ma vương nhảy một cái, nỗ lực đè nén nổi giận nói: “Đúng. Muốn loại vừa ra đời kia.”
Quản gia bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, Ma giới nào có thứ này? Động vật nhu nhược như thế, chắc đã sớm diệt chủng rồi.”
“Tìm cho ta. Ma giới không có thì bắt từ nhân giới. Màu lông…” Ma vương cao thâm khó dò quan sát quản gia một chút, “Ta nhớ hoá hình thuật của ngươi không tồi.”
“Có một chút thành tựu, bệ hạ.”
“Không cần phải để ý đến màu sắc, mau chóng, ngày mai ta sẽ phải, có thể bắt nhiều chút. Len lén, đừng để bán nhân loại kia nhìn thấy.”
“… Được.” Quản gia mê mang đáp lại một loạt yêu cầu này, “Chộp tới… Sau đó thì sao?”
Ma vương đỡ trán, khổ não nói: “Ta chọn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.