Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 42: Hồ Ly thô tục




Thiều Nhiễm tiến sát đến người này ngửi ngửi: “Uống trộm rượu?”
“không có,” Du Khinh Trần lắc đầu, lạnh nhạt nói, “Anh không biết rượu là gì?”
Thiều Nhiễm mệt mỏi, ấn người này ngồi xuống sô pha.
Mới vừa ấn người này ngồi xuống, Du Khinh Trần giống như là đạn bắn lập tức đứng lên, nhìn ánh mắt người này giống như đang tuyên thệ: “Em là của anh.”
“Được được, của anh.” Thiều Nhiễm giỗ người này, một lần nữa để người này ngồi lên sô pha.
Du Khinh Trần lại đứng lên, đem Thiều Nhiễm ôm vào trong ngực: “Có lệ.”
“….” Thiều Nhiễm ngoan ngoãn ở trong ngực người này nói với hắn, “Không phải có lệ.”
“Không cần dùng giọng điệu dỗ con nít nói chuyện với anh,” Du Khinh Trần bình tĩnh nói, “Anh không có uống rượu.”
Thiều Nhiễm: “….”
Du Khinh Trần: “Lần này là màu đen, không phải rượu.”
Thiều Nhiễm tò mò nhìn người này, hỏi: “Màu đen….. là cái gì?”
Du Khinh Trần: “Không nói.”
Thiều Nhiễm đành đến gần người này ngửi ngửi, nhưng không ngửi thấy hương vị kì quái gì.
“Rất muốn biết sao?” Du Khinh Trần hỏi Thiều Nhiễm.
Thiều Nhiễm gật gật đầu.
Du Khinh Trần cúi người, rụt rè mở miệng.
Thiều Nhiễm: “….”
Thấy con người này không có hành động gì, mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi nhắc nhở Thiều Nhiễm: “Tự mình nếm thử.”
Thiều Nhiễm tiến qua hôn người này, chậc chậc lưỡi, mở to hai mắt nhìn: “Khả nhạc….?”
Du Khinh Trần cũng học người này nháy nháy mắt, sườn mặt đỏ lên, động tác cũng thật ngây thơ, thực rõ ràng là uống rượu.
Thiều Nhiễm nhìn người này một lúc lâu, nhịn không được sợ hãi than: “Anh thế nhưng uống khả nhạc mà bị quá chén sao?”
Du Khinh Trần khiêm tốn nói: “Cũng không phải thực giỏi, anh không có kiêu ngạo.”
Thiều Nhiễm: “…..”
Du Khinh Trần nhanh chóng từ loại cảm xúc này tiến vào một loại cảm xúc khác, xoa bóp mặt con người này, hạ mắt nói: “Có phải ghét bỏ anh hay không?”
Thiều Nhiễm sợ làm tổn thương trái tim yếu ớt của hồ ly, nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”
Du Khinh Trần căn bản không nghe người ta nói, tự mình đau khổ nói: “Ghét bỏ anh không lộ đuôi ra, không có lông xù…..”
Đây là chuyện lộn xộn gì? Thiều Nhiễm tiến sát lại hồ ly hỏi: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Du Khinh Trần suy nghĩ: “Đau lòng. »
Thiều Nhiễm vươn tay chọc chọc người này, cố ý hài hước nói: “Không phải anh không có cảm xúc phức tạp sao?”
Du Khinh Trần nắm được ngón tay con người này, còn nghiêm túc nhéo nhéo, từng li từng tí đánh giá mặt con người này: “Có, có quan hệ với em nên cái gì cũng có….”
Trong lòng Thiều Nhiễm ấm áp, cố ý hắng hắng giọng: “Em quan trọng như vậy sao?”
“Ừ, Rất quan trọng,” Du Khinh Trần bóp bóp mặt người này, ở trên môi con người này “chụt” một cái, còn nghiêm túc nói, “Anh thích em.”
“Hồ ly thối,” Thiều Nhiễm nhỏ giọng nói, “Có biết là anh đã phá hủy bữa tối dưới nến rồi hay không?”
Du Khinh Trần xoa xoa đầu con người này, cười với Thiều Nhiễm: “Vậy anh bồi thường cho em.”
“Khụ khụ,” tim Thiều Nhiễm đập chậm nửa nhịp, cố ý ho nhẹ để che dấu, cúi đầu không cho người này nhìn thấy biểu tình của mình, “Được được, sao lại uống lung tung vậy?”
“Em không thích anh như vậy?” Du Khinh Trần cúi đầu nhìn con người này.
“Đã hơn nửa đêm rồi,” Thiều Nhiễm xả nước cho người này, nhỏ giọng trách cứ, “Là muốn em lo lắng chết sao?”
“Sẽ không,” Du Khinh Trần sốt ruột nắm lầy tay người này, “Anh chỉ đột nhiên rất muốn cho em biết là anh rất thích em.”
Thiều Nhiễm hơi sợ, nhìn bộ dạng nghiêm túc của người này, mỉm cười nói: “Em biết.”
Du Khinh Trần lắc đầu: “So với em biết còn nhiều hơn.”
Thiều Nhiễm ra vẻ bình tĩnh “à” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Về sau không được như vậy.”
Hơi động một tí là nói chuyện tình yêu thật sự làm cho người ta chịu không nổi.
Thật vất vả mới đem người này đặt lên sô pha, Thiều Nhiễm liền lấy khăn mặt lau mặt cho người này, hơi bất đắc dĩ: “Anh rốt cuộc là đã uống bao nhiêu?”
Du Khinh Trần gật gật đầu, còn nghiêm túc nói: “Thích.”
Sao lại mơ màng đến như vậy? Thiều Nhiễm dở khóc dở cười: “Có biết em đang nói gì không?”
“Ừ,” Du Khinh Trần thực tế là không nghe người này nói cái gì, nghĩ cái gì liền nói ra, “Không uống say cũng thích em, thậm chí càng thích hơn.”
Liên tiếp nghe được chữ thích, mặt Thiều Nhiễm liền đỏ, tai cũng vậy.
Du Khinh Trần còn nghiêm túc nói: “Em nhìn anh.”
Thiều Nhiễm: “Em đang nhìn anh.”
“Đừng đong đưa nữa,” Du Khinh Trần nâng mặt con người này, nghiêm túc nói, “Mau hợp thành một, ngoan ngoãn nghe anh nói.”
Thiều Nhiễm: “…..” Sao lại say tới như vậy?
Du Khinh Trần há miệng thở dốc, mê man trong chốc lát: “Làm sao bây giờ? Đã quên muốn nói gì rồi.”
Thiều Nhiễm: “…. Vậy ngoan ngoãn rửa mặt ngủ đi.”
Du Khinh Trần: “không được, anh đã mang nó trong thời gian rất dài.”
“…..” Thiều Nhiễm ở trong ngực người này tìm vị trí thoải mái, cọ cọ, “Thực nhàn.”
“Không nhàn,” Du Khinh Trần nhanh chóng đính chính cho mình, “Anh rất bận rộn.”
Thiều Nhiễm chờ người này tiếp tục nói tiếp.
Du đại nhân nói tiếp: “Mỗi ngày anh đều vội vàng cùng em nói chuyện yêu đương.”
“Đúng là rất bận rộn.” Thiều Nhiễm tới gần, cho người này một nụ hôn tán đồng.
Du Khinh Trần cúi đầu: “Lại thưởng một cái.”
Thiều Nhiễm lại hôn khóe miệng người này, đột nhiên nhớ tới một vấn đề thú vị: “Anh khi nào thì thích em?”
Du Khinh Trần không nói lời nào.
“Hả?” Thiều Nhiễm cười xấu xa.
Du Khinh Trần há miệng: “Đây là bí mật.”
Thiều Nhiễm giảo hoạt chớp chớp mắt: “Vậy anh lén nói cho em biết, em tuyết đối không nói cho Nhiễm Nhiễm ~”
“Ngây thơ,” mặt Du Khinh Trần lộ vẻ khinh bỉ, “Em chính là Nhiễm Nhiễm.”
Thiều Nhiễm: “…..” Lần này thật thông minh thật!
Tự hỏi trong chốc lát, Thiều Nhiễm híp mắt: “Anh khẳng định, mình không biết!”
Giọng nói Du Khinh Trần kiên định: “Anh biết.”
Thiều Nhiễm cố ý kích người này: “Biết vậy thì anh nhanh nói ra.”
Du Khinh Trần không có mắc mưu, miệng ngậm rất chặt: “Anh không thích loại cảm xúc này.”
Thiều Nhiễm: “Vậy mỗi ngày đều ôm em thì sao?”
Du Khinh Trần: “Đó là kì động dục.”
Không đợi Thiều Nhiễm nói chuyện, Du Khinh Trần lại nhỏ giọng nói: “Hiện tại mỗi ngày anh đều có kì động dục, căn bản là không có thời gian không nhìn em.”
Thiều Nhiễm nghe vậy cả người nóng lên.
“Như vậy rất vô lý,” Du Khinh Trần hơi dừng lại, trịnh trọng nói tiếp, “Nhưng cho dù vậy, anh cũng không muốn tách khỏi em.”
Thiều Nhiễm ôm lấy người này, bên tai bịch bịch bịch, cũng không biết là tim ai đập.
Du Khinh Trần nhỏ giọng nói: “Cho dù có nhiều chuyện không tốt, mỗi buổi sáng đều phải ăn cái gì đó của nhân loại, chỉ cần em ở bên anh, trêu anh, hoặc chỉ là im lặng nằm bên cạnh cũng được.”
“Hồ ly thối,” trong lòng Thiều Nhiễm hơi lo lắng, nhẹ nhàng vuốt lưng người này, “Anh rốt cuộc làm sao vậy?”
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Anh không sao.”
“Thật không?” Thiều Nhiễm nhìn người này, còn nghiêm túc nói, “Nói dối sẽ trụi lông.”
Du Khinh Trần nhanh chóng câm miệng không nói lời nào, qua một lát, chột dạ sờ sờ tóc mình.
Thiều Nhiễm cười trộm trong lòng, tiến sát đến người này buồn bã nói: “Qủa nhiên là có việc rồi?”
“Ừ,” Du Khinh Trần phản ứng hai giây, cơ trí nói, “thích em.”
Thiều Nhiễm: “…..”
“Cùng một chỗ với em, làm cái gì cũng thực vui vẻ, ví dụ như,” Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, bắt đầu liệt kê cho con người này, “bắt tay, hôn môi, ôm, ngủ….”
…. Đang liệt kê cái gì vậy? Thiều Nhiễm kề trán với người này, trêu chọc nói: “Có một số hồ ly, rất là không e lệ.”
Du Khinh Trần nghĩ con người này không vừa lòng với mình, nhanh chóng tẩy trắng cho mình: “Nhưng em thích cái gì anh cũng có thể tặng cho em.”
Thiều Nhiễm cố ý hài hước nói: “Em thích anh.”
Du Khinh Trần không hề nghĩ ngợi, thốt ra: “Chúng ta sinh thật nhiều tiểu hồ ly.”
Thiều Nhiễm bị nghẹn, qua một lát liền nhỏ giọng nói: “Nghĩ thật đẹp, ai muốn sinh tiểu hồ ly cho anh.”
Du Khinh Trần cầm lấy góc áo con người này: “Không phải em thích nhất là anh sao?”
Thiều Nhiễm: “….. Đây không phải hai chuyện giống nhau.”
Du Khinh Trần hơi thất vọng, suy nghĩ trong chốc lát, thỏa hiệp nói: “Chúng ta sinh thiệt nhiều con người.”
Thiều Nhiễm bị người này chọc cười, trêu ghẹo nói: “Anh lợi hại như vậy?”
“Ừ,” Du Khinh Trần còn nghiêm túc nói, “Ở cùng một chỗ với em, mỗi ngày của anh đều là kì động dục.”
“Em kiểm soát anh?” Thiều Nhiễm xoắn lỗ tai người này đỏ lên, “giải thích với em trước sao lại làm mình quá chén?”
Du Khinh Trần suy nghĩ nửa ngày, còn nghiêm túc nói: “Bởi vì anh thích em.”
….. Thiều Nhiễm hoàn toàn từ bỏ giao tiếp với con hồ ly thô tục này, sắp xếp xong cho người này, tự mình đi tới phòng bếp bưng đến một bát canh giải rượu.
Du Khinh Trần nhìn thấy chất lỏng đen thui, nhăn mày lại: “Em không thích anh?”
Thiều Nhiễm vô tình nói: “Nào, uống đi.”
Du Khinh Trần nhìn con người này: “Uống xong sẽ càng thích anh hơn sao?”
Thiều Nhiễm hắng hắng giọng: “Ừ.”
Du Khinh Trần hào sảng uống một hơi hết sạch,  lấp lánh nhìn người này: “Có phải càng thích anh hay không?”
Thiều Nhiễm cố ý hài hước: “Không có, em lừa anh đó.”
Du Khinh  Trần làm tư tưởng cho mình rất lâu, rộng lượng nói: “Không sao, vậy em hãy phụ trách bị anh thích là được rồi.”
Không biết nhớ tới cái gì, anh mắt của Du Khinh Trần lại ảm đạm xuống: “Coi như hết, về sau em sẽ không thích anh.”
Thiều Nhiễm hơi hơi sửng sốt, sờ sờ mặt người này: “Nói loạn cái gì? Ngủ đi.”
Du Khinh Trần nhỏ giọng nói: “Không muốn cho anh khổ sở.”
“Không có khổ sở,” Thiều Nhiễm bất đắc dĩ xoa xoa lỗ tai người này, dỗ dành nói: “Muốn sáng tác bài ca đau khổ cũng phải ngủ trước đã.”
“Không khó qua là tốt rồi. » Du Khinh Trần ngửi ngửi tóc con người này, ôm Thiều Nhiễm rất chặt.
Thiều Nhiễm chọc chọc lưng người này : « Gỉa vờ sâu lắng thì cũng phải đi ngủ sớm. »
« Ừ, » Du Khinh Trần buông Thiều Nhiễm ra, nhìn ánh mắt con người này, « Hôm nay miệng anh rất là ngọt có phải hay không ? »
« Thật không ? » Thiều Nhiễm giơ tay ôm lấy cổ người này, cong lên khóe miệng, « Em nếm thử. »
Thiều Nhiễm hy sinh vài nụ hôn, mới có thể dỗ hồ ly mơ màng này về phòng.
Lúc gần đi, Thiều Nhiễm đem gối ôm hồ ly trên mặt đất nhặt lên, vỗ vỗ, một lần nữa đặt lên sô pha, cùng gối ôm người dựa vào nhau.
Du Khinh Trần tràn ngập địch ý nhìn gối ôm hồ ly, thừa dịp con người này không chú ý, lén lút đem gối ôm hồ ly giấu vào trong tủ lạnh.
Ngày hôm sau Thiều Nhiễm tìm gối ôm khắp mọi nơi, Du Khinh Trần giúp người này tìm. Cuối cùng hai người rốt cục phát hiện gối ôm trong tủ lạnh đã bị đông lại thành đá.
Thiều Nhiễm không nói gì nhìn con hồ ly lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Du Khinh Trần : « ….. » đâu có chuyện gì liên quan tới anh ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.