Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 14: Tay đào hố điệu nghệ




Du Khinh Trần còn nghiêm túc nghiên cứu những từ này….
“Đang xem cái gì?” thanh âm của Thiều Nhiễm truyền tới.
Du Khinh Trần bình tĩnh đem những từ kia che đi.
Thiều Nhiễm đưa đầu qua nhìn, xấu xa nhếch mày: “Có phải nghiên cứu cái gì xấu xa phải không?”
Ngón tay thon dài che ở trên sách, giống như là bị nói trúng, mất tự nhiên run run. Hai người dựa vào rất gần, Thiều Nhiễm nháy nháy mắt, ma xui quỷ khiến hôn lên mặt người này một cái.
Du Khinh Trần hơi run run, đầu ngón tay đỏ lên.
Trong lòng Thiều Nhiễm buồn cười, lại hôn xuống một lần nữa.
Du Khinh Trần mất tự nhiên kéo giãn khoảng cách của hai người, ho nhẹ một tiếng làm cho mình nhìn qua rất nghiêm túc không thể xâm phạm.
Nhìn bộ dạng ngây thơ của người này, tâm tình của Thiều Nhiễm rất tốt đưa mặt sát lại: “Vậy anh hôn nhẹ tôi cũng được.”
Du Khinh Trần hơi do dự, thật cẩn thận tới gần con người này, hơi khẩn trương, mắt thấy môi sắp tiếp xúc với mặt con người này….
Thiều Nhiễm đột nhiên nghiêng đầu, cong lên khóe miệng: “Quên đi, tôi đổi ý rồi, như vậy không tốt.”
Du Khinh Trần: “…”
“Không vui? Vậy cho anh hôn cũng được” Thiều Nhiễm ngoan ngoãn đưa mặt qua.
Du Khinh Trần lại từ từ tới gần, sau đó lại bị con người này đùa giỡn, hôn vào khoảng không.
“Chậc chậc,” Thiều Nhiễm đùa giỡn với người này, “Muốn hôn tôi như vậy?”
Khuôn mặt Du Khinh Trần lạnh lùng: “Không có.”
Thiều Nhiễm đắc ý nói: “Không phải là không để ý tới tôi sao?”
Du Khinh Trần hạ mắt, không nói lời nào.
“Haiz,” Thiều Nhiễm thở dài, u oán nói: “Không cho hôn liền không để ý tới tôi.”
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Đừng nói lung tung.”
“Vậy còn muốn hôn nữa không?” Thiều Nhiễm ngoan ngoãn đưa mặt qua.
Du Khinh Trần làm như không thấy, rất có cốt khí.
“Vậy để tôi hôn anh vậy” Thiều Nhiễm hơi hơi chu mỏ ra.
Du Khinh Trần không để ý tới người này.
“Không hôn,” Thiều Nhiễm giảo hoạt nháy mắt, “Thật sự không hôn?”
Nói xong liền hôn lên khóe miệng người này, chờ mong giơ mặt lên, trong giọng nói còn có chút làm nũng: “Mau lại đây.”
Vành tai Du Khinh Trần hơi hồng, không chịu nổi hấp dẫn, quyết định cho con người này mặt mũi, chậm rãi tiến lại gần đôi môi đỏ sẫm kia.
“Anh làm gì?” Thiều Nhiễm nghiêng đầu, xấu xa cười nói.
Du Khinh Trần: “…”
“À? Thì ra anh lại tùy tiện như vậy?” Thiều Nhiễm từ từ chọc chọc ngực người này.
Du Khinh Trần thẹn quá hóa giận, màu mắt ngày càng đen lại, ngón tay giật giật, theo bản năng muốn túm lấy cánh tay con người này, không cho con người này chạy.
Thiều Nhiễm phản ứng nhanh hơn, đứng dậy nhanh chóng nhảy ra ngoài mấy thước, cà lơ phất phơ đề nghị người này: “Lần sau nếu có hôn nhớ đè ót tôi lại, nếu không tôi sẽ chạy.”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, nhìn chằm chằm con người này.
“Đến đây,” Thiều Nhiễm liếc mắt thấy mình rất gần cửa,  khiêu khích nói, “Bắt được tôi thì tùy anh xử lý”
Nói xong lập tức chạy tới cửa, nắm lấy nắm đấm cửa, trong lòng cười điên cuồng, ha ha trêu ghẹo người này thật là thích… thích…. Thích…..
Thiều Nhiễm biến sắc, dùng sức kéo nắm đấm cửa, sau đó điên cuồng kéo cửa, mặt sung huyết đến đỏ bừng, cửa vẫn không hề sứt mẻ.
Lúc này, thanh âm của Du Khinh Trần nhẹ nhàng truyền tới: “Hẳn là đã bị người khác khóa.”
Thiều Nhiễm: “….”
“Cậu thử gọi hai câu xem.” Du Khinh Trần đề nghị.
Thiều Nhiễm lập tức kêu: “Này! Người bên ngoài! Bên ngoài có ai không!”
Không ai đáp lại, một lúc sau, trong phòng rơi vào im lặng đến đáng sợ.
Thiều Nhiễm hơi muốn khóc, thế giới này vì sao lúc nào cũng đầy sự trùng hợp ngoài ý muốn vậy?!
Thiều Nhiễm kiên trì, quay đầu lại cười trừ với người này.
Du Khinh Trần bình tĩnh nhìn con người này, trong mắt hiện lên sự trêu tức.
Thiều Nhiễm: “…” Thật lạnh.
Trong phòng lại im lặng một lúc, Thiều Nhiễm lộ ra một nụ cười rất là khả ái, nhắc nhở người này: “Bị người ở bên ngoài khóa cửa rồi.”
Du Khinh Trần: “Tôi biết.”
Trong lòng Thiều Nhiễm vui vẻ: “Anh có muốn gọi điện tìm người giúp đỡ không ? »
Du Khinh Trần bình tĩnh tắt máy di động nói : « Di động của tôi ở bên ngoài. »
« …. » Thiều Nhiễm cười gượng, « Chúng ta thật có duyên, nên ở chung một phòng. »
Du Khinh Trần khoanh tay, thản nhiên nhìn con người này : « Lại đây. »
Thiều Nhiễm lập tức đứng thẳng, mỉm cười nói : « Không cần ! Tôi đứng ở đây là được rồi ! »
Du Khinh Trần nhếch mày : « Tôi đi qua đấy ? »
« Đừng…. »
Du Khinh Trần ngắt lời con người này, tiếp tục nói hết lời của mình : « Qua đó bắt cậu ? »
Trong đầu Thiều Nhiễm tất cả đều là những lời vừa rồi mình nói, cõi lòng lập tức tan nát không còn một mảnh.
« Tự mình đến đây, hay là để tôi qua đó ? » Du Khinh Trần hỏi.
Thiều Nhiễm nheo mắt lại, bình tĩnh phân tích tình huống trước mắt !
Người đuối lý là mình, sức lực không lớn cũng là mình, nói lời phóng túng cũng là mình, hãm hại người khác cũng là mình, rơi vào thế bị động cũng là mình….
Nhưng mà !
Từ xưa đến nay chỉ có mình đùa giỡn người khác, làm sao có thể bị người khác đùa giỡn ?! Huống chi da mặt Du Khinh Trần rất là mỏng ! căn bản không phải là đối thủ của mình !
Kinh sợ cái gì mà kinh sợ ! Có cái gì phải kinh sợ chứ ?!
« Tôi tôi tôi lại đó ! » Thiều Nhiễm giống như bị người này xâm lược, từ từ thong thả đi qua, nội tâm lại tà ác suy nghĩ làm sao để nhục nhã người này.
Vì muốn kế hoạch làm nhục người này tiến hành thuận lợi, đèn trong phòng thực nể tình bị tắt toàn bộ, trong phòng liền tối đen như mực, giơ tay năm ngón cũng không thấy được.
Thiều Nhiễm : « …. »
Trong bóng đêm, Thiều Nhiễm nuốt nước miếng : « Qúa tối, tôi không nhìn thấy. »
Du Khinh Trần không để ý đến người này.
Nhân sinh thật sự là lận đận, Thiều Nhiễm vểnh tai, thật cẩn thận sờ soạng trong bóng tối, khóc không ra nước mắt, quả thực rất bất lực.
Đột nhiên đầu ngón tay bị nắm, độ ấm quen thuộc theo đầu ngón tay truyền vào trong lòng, Thiều Nhiễm giống như là nắm được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay người này, gian…. Nan…. Nâng…. Chân…..
« Sao lại không đi nữa ? » Du Khinh Trần hỏi.
Thiều Nhiễm khóc không ra nước mắt : « Tôi hình như không động đậy được…. »
« Thật không ? » Du Khinh Trần thản nhiên nói, « Lại muốn đùa giỡn cái gì ? »
Giọng nói bình thản che dấu cảm xúc chân thật rất khá, cho nên Thiều Nhiễm cũng không nhận ra được người nào đó ở trong bóng đêm đang cong môi lên.
« Thật sự, » Thiều Nhiễm hận không thể giơ tay lên trời thề, « Tôi không có lừa anh ! »
Du Khinh Trần nghi ngờ gãi gãi thắt lưng con người này.
« Này này….. » Thiều Nhiễm phản xạ có điều kiện muốn né tránh, nhưng toàn thân cứng ngắc không thể động, đành phải chịu nhột, « Như vậy đã tin chưa ? »
« Thật sự không động được ? » Du Khinh Trần không rõ lại gãi gãi.
« Này này này, » Thiều Nhiễm dở khóc dở cười, « Đừng gãi, nhột…. »
Du Khinh Trần buông tha thắt lưng của người này, mặt không hề thay đổi gãi bụng người này.
« Ha ha ha ha, » Thiều Nhiễm sắp muốn điên rồi, « Nhôtj thật sự rất nhột ha ha…. Anh đừng gãi nữa…. nhột ha ha ha…. »
Mặt Du Khinh Trần không hề thay đổi : « Tôi đột nhiên có một chủ ý rất hay. »
Thiều Nhiễm có dự cảm không lành, mềm yếu nói : « Anh không phải sẽ so đo với tôi chứ ? »
Du Khinh Trần không nói lời nào.
Thiều Nhiễm nhanh chóng xin lỗi nói : « Anh không phải là người thích lợi dụng khi người ta gặp khó khăn, cố ý trả thù… này này…. Đừng gãi nữa…. »
Du Khinh Trần cong cong ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi thắt lưng con người này.
Thiều Nhiễm không có chỗ trốn, cảm giác tê dại chạy thẳng lên đầu, không hề nghĩ ngợi thốt ra : « Tôi sai rồi, tôi không nên tùy tiện hôn anh. »
« Không phải cái này. » Du Khinh Trần nói.
Thiều Nhiễm nhột đến muốn khóc : « Được được, tôi không nên đùa giỡn anh…. »
Du Khinh Trần không nói lời nào, tiếp tục gãi gãi bụng con người này.
« Ha ha ha Khinh Trần, » Thiều Nhiễm cảm thấy ngón chân nhột không chịu được, « Anh buông tha cho tôi đi, thật sự là không chịu nổi, mệt mỏi quá, mặt cũng rất đau…. »
Con thỏ lòng dạ hẹp hòi Du Khinh Trần hỏi : « Đại mao là ai ? »
« Là con mèo mà nhà tôi từng nuôi, » Thiều Nhiễm nhanh trí bổ sung, « Đã sớm tặng cho người khác. »
Du Khinh Trần thản nhiên nói : « Không cần giải thích cặn kẽ như vậy, tôi không thèm để ý. »
Thiều Nhiễm : « …. »
« Cậu vừa rồi nói, tôi đều có thể hiểu. » con thỏ thông minh Du Khinh Trần bình tĩnh nói.
Thiều Nhiễm : « ….. » Ngượng ngùng, mời gọi tôi là tay đào hầm chuyên nghiệp.
Thiều Nhiễm cam chịu nói : « Vậy anh gãi đi. »
Du Khinh Trần : « Tôi không nhàm chán như vậy. »
Thiều Nhiễm lập tức chân thành nói : « Đúng đúng, anh không phải là người nhàm chán như vậy. »
Sắc mặt Du Khinh Trần bình thường, đem người đang ngồi ôm lấy, ngón tay tự nhiên đặt ở trên bắp đùi người ta gãi gãi.
Thiều Nhiễm : « …. »
Du Khinh Trần nghiêm mặt nói : « Thật xin lỗi, không cẩn thận. »
Thiều Nhiễm chân thành nói : « Tôi tin tưởng anh. »
Quả nhiên, thế giới này luôn luôn giả dối như vậy.
Thiều Nhiễm bị cuốn lại trong thảm vẫn luôn nghĩ như vậy, sao đang tốt đẹp lại không thể động đậy được ? nghĩ nghĩ liền buồn ngủ, lúc mơ mơ màng màng, Thiều Nhiễm ôm lấy một mớ lông xù không biết tên, đưa mặt lại gần cọ cọ, thoải mái rầm rì vài tiếng.
Lông xù ngoan ngoãn sưởi ấm cho con người này, khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, lấy tốc độ ánh sáng biến thành màu hồng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.