Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 94: Chuyện bang hội




Cửa khẩu Tân Thanh, Lạng Sơn.
Một người đàn ông khuôn mặt chi chít những vết sẹo, dáng người hao hao cao lớn, trong tay cầm một điếu thuốc lá đang không ngừng đưa lên miệng hút lấy hút để, nhả ra những làn khói trắng.
Người đàn ông đem ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cửa khẩu bên dưới, một chiếc xe container có thùng màu xanh dương chầm chậm đi tới dừng lại trước mặt gã.
Hai gã thanh niên từ trên xe container chợt mở cửa xe ra nhảy xuống, đi đến trước mặt người đàn ông này, cúi đầu lễ phép nói:
- Anh Sơn, chuyến hàng lần này thành công rồi, hàng lấy về từ bên kia không thiếu thứ gì!
Mà người đàn ông tên Sơn kia giọng nói nhàn nhạt hỏi lại:
- Lần này mất bao nhiêu?
Hai người thanh niên chợt gãi đầu gãi tai, mồ hôi chảy xuống sợ hãi, run rẩy nói:
- Bọn hải quan đòi một trăm, chúng em thương lượng chỉ còn có năm mươi!
- Anh Tuấn Sơn, bọn em đã cố gắng lắm rồi, nhưng mà…
Bốp!
Người đàn ông tên Tuấn Sơn kia chợt tức giận vung tay tát vào mặt tên thanh niên vừa mới nói kia một nhát rõ mạnh. Tên thanh niên ngã lăn xuống đất sợ hãi, quỳ mọp đi vào gần liên tục nói những lời hối lỗi:
- Anh Sơn, em sai rồi, là em không đúng, nhưng mà con bé hải quan ấy nắm được thông tin của gia đình em, thằng em trai của em năm nay học lớp mười hai, sắp đi thi đại học rồi! Nếu em bị bắt vì tội buôn lậu, sau này trong gia đình có người có tiền án, ước mơ của nó là thi vào học viên An ninh không được nữa, em sẽ rất có lỗi với dòng họ!
Gã Tuấn Sơn khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, chợt rút từ trong túi áo ra một bọc tiền, ném xuống trước mặt thanh niên kia, chỉ lẳng lặng nói một từ:
- Cút!
Thanh niên kia thấy như vậy thì liền hoảng sợ, liên tục kêu lên khẩn thiết:
- Anh Sơn, em sai rồi, nếu anh không cho em làm nữa, cả nhà em chỉ còn trông vào em, sau này không biết lấy gì mà nuôi mấy miệng ăn, chỉ có đi làm cho anh thì em mới có đủ tiền nuôi cả nhà, đủ tiền cho thằng em em đi học vào đại học…
Tuấn Sơn khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Nếu biết trước có ngày hôm nay, tại sao còn không biết điều, tao mượn mày đi chơi bạc bên biên giới rồi uống rượu à? Nếu mày không làm vậy thì làm sao tụi nó biết! Mày đã theo tao hai năm nay rồi còn không hiểu tính tao? Anh Lũng đã giao cho tao làm số hàng này, bây giờ mất đến hơn năm mươi triệu, hàng lậu còn lãi được bao nhiêu? Quan trọng là từ giờ bọn hải quan đã nắm được thông tin, sau này người của Lũng băng làm sao còn có thể làm tiếp được nữa!
Tuấn Sơn dừng lại một chút rồi nói:
- Bây giờ tao đang theo anh Lũng chinh chiến thiên hạ, tiền cần rất nhiều, loại vô dụng như mày, chỉ làm hỏng việc của anh Lũng, bọn Mãnh Bang nắm được điều này, Lũng Bang làm sao có thể đấu lại được với bọn chúng! Tha mày không giết là may, còn thích ở đây khóc lóc, tao không ngại lấy mạng chó của mày!
Bốp!
Kịch!
Tuấn Sơn đạp thêm một đá nữa vào người thanh niên kia, sau đó mở cửa cabin nhảy lên xe.
Brừm!
Chiếc xe container nổ lên, vang lên những âm thanh như trêu ngươi. Tuấn Sơn sau đó nhấn ga, chỉnh bánh lái cho xe chạy đi. Bỏ lại phía sau là hai thanh niên đang rơm rớm nước mắt nhìn theo chiếc xe đang biến mất.
Một thanh niên cất giọng nói:
- Anh em mình làm chót lọt hai vụ, không ngờ hắn ta lại phát hiện ra nhanh như vậy, hôm nay còn đích thân lên tận đây phanh phui, xem ra hắn đã có tâm nghi ngờ từ lâu rồi!
Thanh niên còn lại cất giọng nói:
- Mẹ kiếp, Tuấn Sơn, một ngày tao sẽ trả thù đạp vào mặt tao ngày hôm nay, Lũng băng có gì ghê gớm, ông đây sẽ vào Mãnh Gia Bang, trà đạp chúng mày.
Hai thanh niên nhìn nhau, sau đó cầm bọc tiền lẩn khuất, biến đi mất.
Tuấn Sơn lái chiếc xe container được khoảng bốn giờ đồng hồ, đã đi đến Hà Nội, hắn dừng xe lại, mở cửa cabin bước xuống xe.
Chỗ mà hắn dừng lại là một căn nhà kho rất lớn, ở đấy đang có khoảng mười người thân hình vạm vỡ, mặt mũi chất phác đừng chờ. Mười người kia nhìn thấy Tuấn Sơn, liền nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn chào hỏi lễ phép:
- Anh Sơn, bọn em đợi anh mấy tiếng rồi ạ!
Tuấn Sơn giọng trầm trầm nói:
- Đáng nhẽ mấy cái việc nhỏ này là không cần phải tao ra tay đâu, nhưng mà chúng mày quá ngu, già đầu rồi mà vẫn còn để hai thằng trẻ ranh nó lừa!
Một người đàn ông trung niên, nhìn qua còn già hơn cả Tuấn Sơn, nhưng mà vẫn vô cùng lễ phép nói chuyện với hắn:
- Anh Sơn, chẳng qua là bọn em ngại hai thằng nó là người của anh, chứ bọn em làm nghề này lâu rồi, làm gì mà không biết!
Tuấn Sơn gật gật đầu nói:
- Từ giờ chúng mày không phải ngại cái gì cả, tao sẽ cử hai thằng khác thay thế chúng nó, nếu có dấu hiệu dối trá, cứ gọi điện thẳng cho tao biết, tao sẽ thưởng cho mỗi thằng chúng mày năm trăm nghìn!
Trung niên kia xoa tay nói:
- Vâng anh Sơn, kể cả anh có không thưởng bọn em vẫn xin vâng.
Cả đám mười người hí hửng nhìn nhau, mà Tuấn Sơn thì gật đầu nói:
- Được rồi! Chiều nay tao còn có việc, phải về Hải Phòng một chuyến, chúng mày gỡ chỗ hàng này xuống, rồi chuyển hàng đi. Tao phải đi trước…
Tuấn Sơn nói xong, quay người rời đi, bắt một chiếc taxi nhảy lên sau đó biến mất. Mười người kia nhìn nhau một chốc, rồi gật đầu, đều tiến đến mở thùng xe container bốc dỡ những khối hàng trong đó chuyển vào xe.
Tuấn Sơn sau khi nhả hàng xong ở Hà Nội, lại tiếp tục đi xe taxi về Hải Phòng. Mất thêm khoảng hai tiếng nữa, lúc này Tuấn Sơn đã có mặt ở thành phố Hải Phòng, Tuấn Sơn cho dừng xe ở phố Phan Bội Châu, bước chân đi xuống chợ Đổ ( chợ Tam Bạc).
Tuấn Sơn rút một điếu thuốc lá ra, đưa lên miệng rít không ngừng. Lúc này có một đám thanh niên từ trong chợ đi ra, chợt nhìn thấy Tuấn Sơn, liền mừng rỡ chạy đến trước mặt hắn chào hỏi lễ phép:
- Anh Sơn, anh mới về ạ!
Tuấn Sơn gật đầu nhàn nhã nói:
- Ba người kia đi đâu rồi, còn Anh Lũng bây giờ đang ở đâu?
Mấy thanh niên kia cúi đầu e dè nói:
- Anh Lũng lại đem người đến nói chuyện với băng của Hùng Việt rồi!
Tuấn Sơn hơi nhíu mày nói:
- Anh Lũng nói chuyện với Cường băng?
Mấy thanh niên gật đầu nói:
- Vâng, Anh Lũng nói lần này muốn mua lại một ít địa bàn của Cường băng, cho nên mới dẫn theo hơn một trăm anh em đến nói chuyện, nói là trong nay mai nếu Cường băng vẫn dây dưa không muốn nói chuyện, sẽ đem người đến đánh.
Tuấn Sơn rít một hơi thuốc rồi nói:
- Anh Lũng muốn nuốt địa bàn cũng quá nhanh rồi, ở Cường băng có một thằng Võ sư từ bên Tàu về, thằng này ngay cả tao cũng không dám động vào, trừ khi là cả bốn người bọn tao liên thủ, mới có thể thắng được nó!
Mấy thanh niên kia cười nói:
- Anh Sơn lo lắng quá rồi, lần này nghe đại ca nói là thằng Hoa trọc của Cường băng vừa mới về nước, phải mấy tháng mới quay trở lại. Anh Lũng muốn chiếm địa bàn của Cường băng cũng chỉ trong mấy tháng này thôi, cho nên mới vội vàng muốn nói chuyện với Hùng Việt để bàn bạc, sau ba tháng thằng Hoa trọc có quay lại, Lũng băng mình cũng kiếm đủ rồi, thì lại nhả cho nó chỗ ấy!
Tuấn Sơn gật gật đầu, ném điếu thuốc lá xuống đất rồi nói:
- Vậy thì được!
Tuấn Sơn hỏi xong chuyện từ đám thanh niên, lại đi vào bên trong chợ, lúc này Tuấn Sơn bước đến trước một cái quán Bi-a lớn ở trong chợ, cửa quán có treo biển “quán Cù Lũng”. Tuấn Sơn vừa mới bước vào, một đám thanh niên lại chạy ra chào hỏi lễ phép:
- Anh Sơn!
- Anh Sơn!
Tuấn Sơn gật đầu đáp lại, sau đó tiếp tục đi vào trong quán, hắn hướng tới một căn phòng ở góc trong cùng, bên trong quán là một dãy các phòng phân ra để làm phòng hát Karaoke. Tuấn Sơn bước vào trong một phòng hát, khuôn mặt lạnh lùng chợt tươi cười. Hắn mở cửa phòng hát ra bước vào, bên trong là tiếng của phòng hát âm thanh inh ỏi vang ra.
“Sao em nỡ bỏ anh, đi mà không ly biệt…”.
Âm thanh the thé của giọng nam đang cố gào thét một bài hát, chất giọng của người này cực kỳ kinh khủng, nhưng mà trong phòng hát đang không ngừng có những tiếng vỗ tay của những cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm ngồi ở ghế xalon khen ngợi:
- Anh Đặng Tử, anh hát hay quá!
- Anh Đặng Tử anh chỉ cho em hát làm sao mà hay được như vậy đi, em muốn biết!
- Anh Đặng Tử, với giọng ca này của anh, anh nên đi thi The Voice hay là Việt Nam Idol…
Tuấn Sơn vừa bước vào phòng, người đàn ông tên Đặng Tử kia liền dừng lại thôi không hát, đem nụ cười nở lên mặt nói:
- A, sư đệ, cậu lại mới về đấy hả?
Tuấn Sơn cười cười nói:
- Sư huynh Đặng Tử, từ ngày bốn anh em mình trái lời sư phụ trốn xuống núi, đây là lần đầu tiên em thấy anh vui vẻ như thế, sư huynh khờ dại ngày xưa của tôi đầu rồi!
Đặng Tử nghe đấy đây, sắc mặt liền không vui nói:
- Tuấn Sơn, cậu đừng nhắc đến cái lão già ấy nữa, nghe mà ngứa cả lỗ tai, cũng may là lão đánh anh em chúng ta đến suýt gãy chân gãy tay, khiến anh em mình phải trốn xuống núi, mới biết mùi vị của đời nó sướng như thế nào!
Lã Đặng Tử nói đến đây, khuôn mặt liền đỏ bừng, đem bàn tay bao lấy một cô gái xinh đẹp, đặt lên môi của nàng một nụ hôn nóng bỏng.
Lã Đặng Tử hôn môi xong, lại cười nói tiếp:
- Còn không thì bây giờ vẫn chỉ là những tên đạo sĩ ngu dốt, bị lão dắt mũi lừa lọc cả đời ở trên núi, không làm ra cái trò trống gì!
Lã Đặng Tử nói xong, đem mông đặt xuống ghế xa lông êm ái, đôi mắt lim dim đê mê, đang tận hưởng những cô gái kia vuốt ve cơ thể mình.
Tuấn Sơn đối với khung cảnh kích động trước mắt, cũng không chịu được, liền kéo một cô nàng còn lại vào sát người mình, ngồi xuống ghế ôm ấp vuốt ve. Từ trong phòng Karaoke, liên tục vang ra những âm thanh mơn trớn kích động lòng người, tiếng nhạc vẫn vang lên du dương, nhưng mà chỉ có người là không hát mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.