Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 4: Sinh Cơ Thảo




Sau khi ăn hết ba hộp cơm gà dưới sự chứng kiến há hốc miệng của Miêu Yến, lúc này Vũ Minh mới tỏ vẻ thỏa mãn xoa xoa cái bụng căng tròn của mình và nhìn Miêu Yến một cách trìu mến.
- Cậu muốn ăn thêm chứ?
Miêu Yến nuốt nước bọt đến ực một cái sợ hãi và hỏi Vũ Minh một lần nữa cho chắc chắn. Vũ Minh lúc này mới lắc lắc đầu lấy lưỡi đảo quanh các kẻ răng hớn hở cười:
- Mình có phải lợn đâu mà ăn thêm được nữa! Hì!
Vũ Minh lại tiếp tục nhe nhởn cười, bất chợt lúc này hắn mới nhớ ra việc chính mình cần phải làm liền vội vã hỏi Miêu Yến:
- Cậu có thể cho mình xin một cái tờ giấy và cái bút chì được không?
- Cậu định làm gì?
Miêu Yến đang dọn dẹp thấy Vũ Minh hỏi như vậy cũng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn từ từ lôi một cuốn sách và một cái bút chì từ cái túi sách cô để ở trên bàn đưa cho Vũ Minh. Vũ Minh chỉ cười nhạt một cái rồi nhanh tay cầm lấy cuốn sách và cái bút chì. Mau chóng mở cuốn sách ra và hí hoáy vẽ một cái gì đó khiến cho Miêu Yến cũng cảm thấy rất tò mò.
- Xong rồi!
Vũ Minh thở dài một hơi lau những giọt mồ hôi trên thái dương rồi hồ hởi cười nhìn Miêu Yến:
- Cậu giúp mình nhé! Tìm cho mình loại thảo dược này!
- Thảo dược?
Miêu Yến tỏ ra kì quái khó hiểu tiếp nhận cuốn sách từ tay Vũ Minh, cẩn thận nhìn những nét vẽ tỉ mỉ đến mức chi tiết trên phần trống màu trắng của bìa sách.
- Ơ, đây là cỏ bốn lá mà!
- Cậu biết nó?
Vũ Minh lập tức mừng rỡ, không ngờ lại dễ dàng như vậy, vốn nghĩ phải tốn không ít thời gian Miêu Yến mới có thể tìm ra loại thảo dược này, nhưng không ngờ khi cô nàng vừa mới nhìn thấy hình vẽ, đã lập tức nhận ra ngay.
Thứ mà Vũ Minh vẽ chính là Sinh Cơ Thảo, trên Đông Á Đại Lục tìm được nó cũng rất hiếm hoi, không nghĩ ở Địa Cầu thiếu thốn Linh Khí như vậy mà lại dễ dàng tìm được.
Miêu Yến tiếp tục gật đầu như để khẳng định, sau đó chăm chú nhìn Vũ Minh rồi bịt miệng cười.
- Sao cậu lại cười mình?
Vũ Minh tỏ ra khó hiểu gãi gãi đầu, Miêu Yến lại tròn xoe đôi mắt tiểu Loli của mình nhìn Vũ Minh hít một hơi dài.
- Đại thiếu gia của chúng ta đúng là ngay cả cỏ bốn lá cũng không biết ư?
Miêu Yến vừa cười vừa nói như châm chọc Vũ Minh, khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu. Đúng là trong kí ức của hắn không hề có thông tin về loại cỏ bốn lá như Miêu Yến nói, hay nói cách khác là hắn không hề biết Sinh Cơ Thảo ở Địa Cầu lại có cái tên là cỏ bốn lá.
- Mặc kệ cậu nói gì, nhưng cậu có thể giúp mình tìm loại thảo dược này hay không?
Vũ Minh bắt đầu nghiêm túc nhìn Miêu Yến, khiến cho cô nàng đang cười khúc khích cũng phải dừng lại.
- Thảo dược gì chứ, nó là cỏ mà! Thứ này mọc đầy ở ngoài ao đầu làng. Nếu cậu thích mình có thể đem cho cậu cả tá!
Miêu Yến nhìn Vũ Minh ủy khuất nói, cũng là nhanh chóng cất cuốn sách trở lại trong túi sách và đứng lên. Dường như là cô nàng đang chuẩn bị dời đi.
- Cậu nói thật chứ?
Vũ Minh mừng rỡ vội vã hỏi, nếu thực sự có Sinh Cơ Thảo, tức là hắn có thể có khả năng luyện chế được Sinh Cơ Hoàn, có tác dụng trợ giúp hồi phục cho đôi chân này của hắn rất lớn. Miêu Yến như giận rỗi, chỉ vội vã gật đầu và nhanh chóng cầm chiếc túi sách chuẩn bị dời đi. Nhìn điệu bộ ủy khuất của cô nàng mà Vũ Minh cảm thấy thực sự Miêu Yến rất đáng yêu, vẫn giữ được cái vẻ trẻ con hay giận dỗi ngày nào.
- Cậu định đi à?
- Ừm, chiều nay mình phải có ca làm thêm, khoảng sáu giờ tối mình sẽ lại đến!
Miêu Yến đã đi ra đến cửa, nhưng vẫn cố nói vọng lại trả lời. Vũ Minh chợt cảm thấy hụt hẫng, thật may mắn khi có người để trò chuyện. Vậy mà bây giờ lại phải tiếp tục một mình, nhìn đồng hồ còn phải đến sáu bảy tiếng nữa thì mới đến sáu giờ tối. Trong khoảng thời gian đó cũng thật sự rảnh rỗi. Ăn no rồi Vũ Minh lại cảm thấy buồn ngủ, cơ thể gầy gò này của hắn rất suy nhược, có lẽ trước đây cũng hiếm khi nào nó được bổ sung năng lượng đầy đủ. Hiện tại chỉ một bữa ăn no cũng đã khiến cho Vũ Minh cảm thấy khỏe lên không ít.
Thanh Thần Quyết đã vận chuyển đến cực hạn, xem ra nó cũng không còn mấy tác dụng nữa. Vũ Minh cũng từ từ dừng lại pháp quyết, Thanh Thần Quyết tuy có thể đả thông kinh mạch nhưng nó cũng hao tổn tinh thần của Hồn Thể rất lớn. Việc sử dụng lâu dài có thể khiến Hồn Thể suy nhược, hơn nữa Thanh Thần Quyết bây giờ cũng không đem lại nhiều tác dụng, Vũ Minh cũng không ngu ngốc đến mức tự làm chuyện hại mình.
Nhắm nghiền đôi mắt lại hắn trìm sâu vào giấc ngủ, một cảm giác thoải mái tràn ngập khắp thân thể. Cứ như vậy Vũ Minh cũng không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua.

- Cốp!
- Ai nha!!!
Vũ Minh suýt xoa sờ sờ cái trán đỏ rát của mình, đau đớn mím chặt môi từ từ ngước đầu lên. Là Miêu Yến, cô nàng đang tròn xoe đôi mắt cười khúc khích nhìn Vũ Minh. Trên tay đang cầm cuốn sách Bí Ẩn Lăng Mộ Các Vị Vua dày cộp đưa đẩy, có lẽ nó chính là thủ phạm đã gõ vào trán Vũ Minh một cách đau điếng.
- Cậu không phải là một con lợn thì là gì nữa, chúng chỉ biết hay ăn và ngủ khì thôi. Lại còn ăn rất khỏe!
Miêu Yến như thỏa mãn vuốt vuốt cuốn sách nói, Vũ Minh chỉ ủy khuất xoa xoa cái trán của hắn. Thì ra cô nàng vẫn nhớ chuyện lúc trưa hắn ăn hết ba hộp cơm gà, và bây giờ nhân lúc hắn ngủ thì trả thù đây. Đúng là thù dai thật.
- Cậu về sớm thế, mà có mang loại thảo dược kia đến cho mình không?
Vũ Minh bắt đầu ngồi thẳng dậy, giơ tay ra giật lại cuốn sách từ tay Miêu Yến. Suýt xoa rồi gõ đến cốp một cái vào bìa sách, như để xả hận.
- Sớm gì nữa, đã là sáu giờ tối rồi đấy! Thế mới bảo cậu là lợn mà!
Miêu Yến tiếp tục bĩu môi một cái như không cam tâm, xoay mình ra sau cầm một cái hộp gỗ cỡ hai bàn tay ghép lại, đưa thẳng cho Vũ Minh rồi ngồi phịch xuống chiếc giường cũ rích kia một cái. Hình như cô nàng đang rất mệt mỏi, chiếc giường chỉ phát ra những âm thanh kẽo kẹt nhè nhẹ. Vũ Minh thấy vậy thì cũng chỉ thở dài, nhưng cũng ngay sau đó lập tức mừng rỡ. Bên trong chiếc hộp quả đúng là Sinh Cơ Thảo, còn là rất nhiều Sinh Cơ Thảo.
Uốn uốn lọn tóc mai trên trán, Miêu Yến kì quái hỏi:
- Cậu cần cỏ bốn lá làm gì thế, buồn quá định để ép sách à?
- Không, bí mật!
Vũ Minh chỉ cười cười một tiếng rồi nhanh tay cất chiếc hộp kia đi, cứ như đó là vật cực kì trân quý. Bất luận không để cho kẻ nào có thể lấy mất.
Lại tiếp tục xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, Vũ Minh cười khì khì nhìn Miêu Yến. Ý định rất rõ ràng, hắn lại tiếp tục đói rồi.
Miêu Yến nhìn thấy vậy thì chỉ nguýt một hơi, nheo mắt lại nhìn Vũ Minh.
- Đó, mới dậy mà đã tiếp tục ăn được. Đến phục cậu!
Miêu Yến ngoài mặt thì nói vậy thôi, nhưng trong lòng thì cô cảm thấy vui lắm. Không chỉ Vũ Minh đã tỉnh táo trở lại mà cô cũng phát hiện ra Vũ Minh so với trước đây thì ăn khỏe hơn rất nhiều. Rút kinh nghiệm từ buổi trưa nên cô đã mua luôn ba hộp cơm, không phải như lúc trước cô phải hai lần tiếp tục chạy xuống quán cơm để mua cho hắn, lần này thì biết thừa sức ăn khỏe của Vũ Minh nên đã có sắn rất nhiều cơm hộp, là bốn hộp cơm. Ba cho Vũ Minh và một cho cô.
Thế nhưng Miêu Yến cũng không tránh khỏi phải tiếp tục ngã ngửa, Vũ Minh vậy mà so với buổi trưa thì lại ăn khỏe hơn nữa. Lần này hắn ăn hết đến những năm hộp cơm, hại ngay cả phần cơm của cô hắn cũng ăn mất. Kèm theo là một lần nữa lại phải vất vả chạy xuống quán cơm cách đó khá xa để mua cơm cho hắn.
- Cậu cứ ăn như này khéo mình khuynh gia bại sản mất!
Miêu Yến nhắm tít mắt cười, Vũ Minh chỉ liếm mép một cái.
- À! Phải rồi, tại sao cậu lại ở đây chăm sóc cho mình vậy! Người nhà của mình, tại sao không có một ai?
Miêu Yến liền lập tức khựng lại, một cảm giác buồn rười rượi từ mắt cô tràn ra. Tay cô cũng đình chỉ dọn dẹp, cô từ từ ngồi xuống thở dài nhìn Vũ Minh.
- Mình nói ra cậu đừng buồn nhé!
Vũ Minh vẫn tiếp tục chăm chú, chờ đợi câu trả lời.
- Kể từ sau khi cậu phát điên, bố cậu đã tuyên bố cậu không còn là con của ông ta rồi đuổi cậu ra khỏi nhà!
- Thật vất vả lắm, mẹ cậu mới có thể xin cho cậu ở tạm cái biệt thự cũ này. Kể từ đó thì bà đã nhờ mình chăm sóc cho cậu, dù sao thì mình cũng làm việc ở gần đây! Hàng tháng còn chu cấp một số tiền cho cậu rất đều đặn nữa!
- Chỉ vậy thôi à?
Trái ngược với Miêu Yến tưởng tượng, thái độ của Vũ Minh lại nhàn nhạt bình thản, hắn thậm chí chỉ nghiêng đầu một cái chép miệng. Nhưng Miêu Yến cũng biết rõ, đó hẳn chỉ là thái độ bên ngoài mà thôi, hẳn lúc này Vũ Minh đang rất khổ tâm nên cô cũng không tiện nói nhiều.
Một thiếu gia giàu có, luôn luôn có người đưa đón, được cưng chiều thậm chí là quản lý chặt chẽ đến mức đi đâu cũng có bảo vệ đi cùng. Được ăn sơn hào hải vị, được ở nhà cao cửa rộng tận hưởng những thứ tiện nghi nhất. Vậy mà chỉ một thoáng chốc, hắn ngay cả một tên đầu đường xó chợ cũng không bằng. Nếu không phải mẹ hắn chu cấp cho hắn, và Miêu Yến chăm sóc cho hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi.
- Miêu Yến, mình cảm thấy hơi mệt, cậu có thể cho mình riêng tư một chút được chứ!
Vũ Minh tỏ ra nhạt nhẽo nói một tiếng, Miêu Yến cũng nhè nhẹ gật đầu rồi sau đó mau chóng lấy túi sách rời đi. Trước khi ra đến cửa vẫn không quên nói vọng lại:
- Nếu cần gì cứ gọi lớn một tiếng, mình ở tầng dưới!
Vũ Minh chỉ nhẹ gật đầu rồi mau chóng lâm vào trầm tư, đợi Miêu Yến đã đi xa rồi hắn mới bắt đầu từ từ lôi chiếc hộp gỗ có chứa Sinh Cơ Thảo kia ra. Hắn muốn Miêu Yến rời đi không phải là vì nghe chuyện kia khiến hắn buồn nên phải ở một mình. Đó chỉ là một cái cớ, hắn muốn làm hiện tại, chính là Luyện chế Sinh Cơ Tạo Phách Đan. Bởi vì Miêu Yến hiện tại nếu còn ở lại nhất định sẽ không tiện cho việc hắn luyện đan, vậy nên mới phải đành tìm một cái cớ để tạm đuổi khéo cô nàng đi. Còn về chuyện Trần Gia Cảnh bố hắn hắn đã sớm ghi thù hận nên không mấy quan tâm, có thể thấy ngay cả lúc nhỏ bố hắn cũng không như bề ngoài mà mọi người trông thấy, là luôn luôn đánh đập hắn. Chỉ có mẹ hắn là trước giờ vẫn liên tục quan tâm đến hắn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.